Chỉ Là Vì Động Tâm

Chương 11




Dụ Hạ nhẫn nhịn, dừng lại, không tiếp tục viết đề bài.

Cô cầm viên phấn trong tay, hơi quay đầu, nói nhỏ với Lục Nhiên: "Cậu nói nhỏ chút, sẽ làm ồn đến bạn học."

Giọng nói rơi xuống, Dụ Hạ lại nhìn về phía bảng đen, yên lặng tính toán trong lòng.

Lục Nhiên cười nhẹ một tiếng, cậu nghiêng đầu, không chút để ý nhìn lướt qua trong phòng học.

Dù ánh mắt cậu nhàn nhạt, nhưng bạn học phía dưới cũng không dám ngẩng đầu nhìn.

Lục Nhiên hơi tới gần, nhỏ giọng nói: "Cậu yên tâm, không ai nhìn."

Bây giờ cũng không ai dám nhìn.

Dụ Hạ nhìn đề trên bảng đen, nhưng không thể nhớ công thức.

Dụ Hạ khẽ cau mày: "Cậu đừng quấy rầy tớ." Cô không thèm nhìn Lục Nhiên, chuyên tâm tính đề.

Lục Nhiên nhếch môi cười, nhìn Dụ Hạ.

Ánh nắng sớm mai rơi trên bục giảng, làm làn da của Dụ Hạ càng thêm trắng. Trên người cô có một ánh sáng nhợt nhạt bao trùm.

Lục Nhiên cũng không tiếp tục tìm Dụ Hạ nói chuyện, chỉ đứng ở đó nhìn cô.

Dụ Hạ nhìn bảng đen không chớp mắt.

Cũng có thể nói trong mắt cô chỉ có đề toán học kia, như thể sẽ không để ý đến cậu.

Đôi mắt của giáo viên toán học liếc về phía bục giảng.

Nhìn thấy Lục Nhiên dựa vào một bên, vẫn luôn tìm Dụ Hạ nói chuyện.

Thầy cao giọng: "Lục Nhiên."

"Em không được làm ảnh hưởng bạn học làm bài, phạt đứng phải có dáng vẻ của phạt đứng."

Lục Nhiên thờ ơ mở miệng: "Thành tích lớp trưởng tốt, tôi giao lưu bài với cô ấy."

"Đây không phải là lời thầy nói hôm qua sao?"

Giáo viên toán học ôm ngực, nói ngược lại với Dụ Hạ: "Dụ Hạ em chuyên tâm viết, đừng để ý đến cậu ta."

Bạn học phía dưới tuy rằng không dám ngẩng đầu nhìn, nhưng trong lòng thật ra đang âm thầm suy nghĩ.

Ai mà không biết thành tích của Lục Nhiên rất tốt, mặc dù điểm tổng kết cuối kỳ không được tốt bởi vì lần trước bỏ thi, nhưng bọn họ cũng đều biết trình độ của Lục Nhiên.

Tuy nhiên, mọi người cũng biết Dụ Hạ luôn đứng nhất lớp khi còn là học sinh năm nhất. Cũng không biết trong tương lai đứng nhất lớp sẽ là ai?

Giáo viên toán học nhìn thấy Dụ Hạ còn viết, nhìn qua cũng không bị ảnh hưởng bởi Lục Nhiên, yên tâm thoải mái xoay người sang chỗ khác, nhìn học sinh làm bài.

Thầy vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Mạnh Tử Thành lén lút thăm dò nhìn về phía bảng.

Vẻ mặt Mạnh Tử Thành tò mò, nhưng lực chú ý không đặt trên đề bài.

Thầy a một tiếng: "Mạnh Tử Thành, em nhìn cái gì mà nhìn, làm xong bài chưa?"



Mạnh Tử Thành nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu vẽ lung tung trên giấy. Cậu nghĩ trong lòng, đây là cái đề gì vậy, đọc còn không hiểu thì làm sao mà làm.

Giáo viên toán học biết điểm yếu của Mạnh Tử Thành: "Em lại làm việc riêng, đề tiếp theo thầy sẽ kêu em lên làm."

Mạnh Tử Thành càng cúi thấp đầu, thành tích các môn đều là đếm ngược, đặc biệt là toán học. Mỗi lần kiểm tra trắc nghiệm đều là đoán mò, càng miễn bàn làm đề lớn.

Trên bục giảng, Dụ Hạ đã tính đến bước cuối cùng.

Phấn viết trên bảng đen là âm thanh sàn sạt thanh thúy. Cô cong người, chậm rãi viết xuống đáp án cuối cùng trên bảng đen.

Lục Nhiên vẫn luôn dựa vào tường, ở bên cạnh nhìn Dụ Hạ.

Dụ Hạ có thể nhận thấy được ánh mắt đó.

Có lẽ là bởi vì mất tập trung nên đáp án phép toán cô tính đã sai.

Lục Nhiên tuy rằng tùy ý dựa vào đó, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng quá trình giải đề trên bảng đen.

Cậu thấp giọng kêu tên cô một tiếng: "Dụ Hạ."

"Đáp án đề này hình như không đúng lắm."

Dụ Hạ sửng sốt một giây, cô nhanh chóng nhìn lướt qua phát hiện tính sai bước cuối cùng.

Cô biết vừa rồi mình đã mất tập trung.

Dụ Hạ lập tức cầm lấy đồ lau bảng lau đáp án sai. Cô nắm chặt viên phấn, có chút lo lắng, tay hơi trượt, mấy con số cuối cùng viết hơi cong.

Sau khi đổi lại đáp án chính xác, Dụ Hạ đặt phấn lên khe bảng đen.

Dụ Hạ xoay người, chuẩn bị đi trở về vị trí của mình, nhưng Lục Nhiên vẫn còn đứng đó, đánh giá cô.

Dụ Hạ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Lục Nhiên nhướng mày: "Không cần khách khí."

Dụ Hạ đi xuống bục giảng, đi qua trước mặt Lục Nhiên.

Lúc này.

Lục Nhiên cũng di chuyển theo.

Dụ Hạ cúi đầu yên lặng bước đi, Lục Nhiên cứ như đi theo sau cô.

Hai người đi đến bàn học của mình, ngồi xuống.

Cách một cái lối đi nhỏ, ánh mắt của Mạnh Tử Thành tổ cách vách nhìn lại.

Biểu hiện mấy ngày nay của Lục Nhiên đều bị Mạnh Tử Thành thu vào trong mắt.

Mới đầu cậu cho rằng Lục Nhiên chỉ là không tuân theo kỷ luật mới khi dễ lớp trưởng nhỏ, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là có chút thú vị.

Thường ngày thái độ của Lục Nhiên đối với nữ sinh đều không tốt lắm, nhưng lần này không phải là động lòng đó chứ.

Âm thanh trong phòng học dần dần nổi lên, bạn học phía dưới bắt đầu thảo luận bài.

Tận dụng cơ hội này, Mạnh Tử Thành trêu chọc: "Ôi, Nhiên ca, trên bục giảng tốt như vậy à."

Đái Trì phụ họa: "Cũng không nhìn xem là ai ở trên?"

"Đúng không? Nhiên ca."

Lục Nhiên thậm chí không nhìn bọn họ, thuận miệng nói: "Vô nghĩa thật nhiều."

......

Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết thể dục, Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn sóng vai đi ra sân thể dục.

Cái nắng như thiêu đốt, vừa ra khỏi lớp, trên người các cô đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mặt trời treo cao chói mắt, đường băng trải nhựa bị ánh mặt trời che khuất, mơ hồ có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên.

Dụ Hạ thỉnh thoảng đưa tay ôm bụng, chau mày.

Lâm Chi Ngôn cảm giác được có gì đó không ổn, cô nhìn về phía Dụ Hạ: "Cơ thể cậu không thoải mái sao?"

Dụ Hạ lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt: "Tớ tới kỳ kinh."

Lâm Chi Ngôn nhìn bộ dáng Dụ Hạ đứng không vững, lo lắng đỡ cô: "Tuần trước thầy nói sẽ kiểm tra chạy 800m."

Dụ Hạ nhẹ nhàng gật đầu, mím môi, sắc mặt tái nhợt.



Cô cũng lo lắng chuyện này, nhưng không nghĩ tới hôm nay ăn cơm trưa xong liền tới kỳ.

Giáo viên thể dục nói qua, thành tích chạy 800m lần này phải giao cho thành phố, bất cứ ai cũng không thể xin nghỉ.

Huống chi dựa theo tính cách của Dụ Hạ, cô nhất định sẽ kiên trì hoàn thành.

Lâm Chi Ngôn chỉ có thể nghĩ lát nữa quan sát cô nhiều một chút.

"Nếu cậu thật sự không kiên trì được nhất định phải nói với giáo viên, không được ép mình."

Giáo viên thể dục huýt sáo một tiếng, yêu cầu tất cả học sinh tập hợp.

Lâm Chi Ngôn chờ đến khi Dụ Hạ đi vào đội ngũ, mới trở lại vị trí của mình.

Giáo viên cầm sổ điểm danh, đứng phía trước đội ngũ, điểm danh xong, giáo viên mở miệng.

"Hôm nay nữ sinh thi chạy 800m, nam sinh đá bóng đá."

Sau khi nam sinh giải tán, giáo viên phất tay: "Mọi người vào vạch xuất phát đi."

Giữa đường băng trải nhựa là sân bóng, một đám nam sinh đá bóng đá bên trong.

Dưới ánh nắng chói chang, các nam sinh vẫn hứng thú rất cao, chạy như bay trên cỏ.

Giáo viên nói bắt đầu, toàn bộ nữ sinh từ vạch xuất phát xuất phát, dần dần tản ra.

Bởi vì Dụ Hạ không khoẻ nên bị tụt lại phía sau.

Bụng nhỏ thỉnh thoảng lại xuất hiện cơn đau, Dụ Hạ đau đến mức mồ hôi lạnh đều chảy ra.

Cô chống tay lên eo, cắn chặt răng, muốn nhanh chóng chạy xong.

"Nhiên ca, Nhiên ca." Mạnh Tử Thành lớn tiếng kêu một tiếng.

Bóng đá lăn đến chân Lục Nhiên rồi ngừng lại.

Lục Nhiên không nhận.

Giây tiếp theo, nam sinh khác trong lớp đi lên đá bóng đi rồi.

Mạnh Tử Thành chạy tới, dùng bả vai đâm Lục Nhiên một cái: "Nghĩ cái gì vậy? Bóng truyền cho anh cũng không nhận."

Lục Nhiên híp mắt, tầm mắt dừng bên ngoài đường băng trải nhựa.

Cậu đưa mắt đi chỗ khác, chậm rãi nói: "Vừa rồi mất tập trung."

Dụ Hạ đã chạy qua trước mặt Lục Nhiên, cô mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch.

Khi về đến đích, hai chân Dụ Hạ nhũn ra, lập tức ngồi bệt xuống đất.

Đường băng nóng như thiêu, lúc này cũng không cố được nhiều như vậy.

Lâm Chi Ngôn biết Dụ Hạ đang cảm thấy không thoải mái nên vội vàng chạy đến nâng cô lên.

Sau khi hết tiết, Dụ Hạ đi toilet, Lâm Chi Ngôn về phòng học trước, chuẩn bị giúp Dụ Hạ pha một ly nước đường đỏ.

"Nhiên ca, đi thôi." Đổng Gia vẫy tay với Lục Nhiên.

Lục Nhiên hất cằm: "Các cậu đi trước."

Mạnh Tử Thành bọn họ cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đến siêu thị.

Dụ Hạ mới từ toilet ra, liền nhìn thấy Lục Nhiên đứng dưới táng cây.

Lá cây rậm rạp, có chút nắng hắt ra từ cành lá, thật nhỏ, loang lổ.

Nắng rơi trên người Lục Nhiên, cậu mặc áo ngắn tay.

Lộ ra cánh tay ướt đẫm mồ hôi, tóc đen có chút ướt.

Lục Nhiên dựa vào cây, hơi rũ mắt, giống như đang đợi người nào đó.

Cậu tùy ý đá những chiếc lá rơi trên mặt đất, có chút mất kiên nhẫn.

Có một chút, không một chút.

Bộ dáng không chút để ý.

Giây tiếp theo, Lục Nhiên ngửa đầu ra sau. Ngay lúc cậu ngẩng đầu, cậu nhìn thấy Dụ Hạ.

Cậu nhướng mày, nở một nụ cười cà lơ phất phơ, mang theo chút lưu manh.



Dụ Hạ chuẩn bị rời đi, nhưng Lục Nhiên trực tiếp đi qua.

Vừa rồi Dụ Hạ vào toilet rửa mặt, hơi thanh tỉnh chút, nhưng bị nước lạnh kích thích, bụng lại co rút đau đớn một trận.

Sắc mặt cô vẫn không tốt, cô muốn nhanh chóng trở về phòng học.

Cô nhìn Lục Nhiên đi tới, cho rằng cậu có chuyện gì muốn nói nên ngừng lại.

Lục Nhiên dường như lơ đãng hỏi: "Này, cậu không khoẻ à?"

Dụ Hạ lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa buộc cao khẽ đung đưa, cô mở miệng: "Tớ không sao."

Lục Nhiên nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô: "Này còn gọi là không sao?"

Dụ Hạ không biết trả lời câu hỏi của Lục Nhiên như thế nào, nên mặc nhiên bỏ qua.

Cô cúi đầu đi về phía trước, muốn tránh câu hỏi xấu hổ này.

Không cần biết Dụ Hạ đi bao xa, Lục Nhiên cũng đi theo vài bước.

Dụ Hạ đi hết một đường, Lục Nhiên theo sau. Dụ Hạ vẫn luôn im lặng, ánh mắt Lục Nhiên trước sau vẫn nhìn cô chằm chằm.

Một lát sau, Lục Nhiên lên tiếng: "Chúng ta đến phòng y tế đi."

Dụ Hạ vẫn lắc đầu, chỉ là lập tức đi thẳng đến khu dạy học.

Lục Nhiên dừng lại vài giây, sau đó trực tiếp tiến lên nắm lấy cổ tay Dụ Hạ.

Thời tiết nóng, tay áo đồng phục của Dụ Hạ hơi xắn lên, lộ ra một phần cổ tay mảnh khảnh.

Lục Nhiên sửng sờ trong giây lát.

Làn da cô non mịn, giống như một cơn gió mềm mại lướt qua lòng bàn tay cậu.

Cơ thể Dụ Hạ nhoáng lên, dừng lại tại chỗ.

Cổ tay của cô bị kéo, ánh mặt trời chiếu rọi, ngón tay Lục Nhiên thật sự siết rất chặt.

Dụ Hạ nhanh chóng phản ứng lại, cố gắng thu tay về, muốn tránh thoát.

Lục Nhiên giữ chặt vô cùng, Dụ Hạ căn bản không thể thoát ra được.

Bụng Dụ Hạ vốn đã đau, còn bị Lục Nhiên lôi kéo không bỏ.

"Buông ra." Giọng nói cô nói chuyện mang theo chút ủy khuất.

Lục Nhiên ồ một tiếng, nhưng tay vẫn không buông lỏng.

Dụ Hạ không giải thích được nửa lời, mặt cô bị gió mùa hè thổi đến càng thêm nóng.

Lục Nhiên hơi khom lưng, nghiêng người cúi đầu xuống, tầm mắt ngang hàng với cô.

Giọng cậu hơi đè nặng.

"Cậu nói cho tôi biết rốt cuộc không thoải mái chỗ nào, tôi sẽ buông ra."