Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 58




Hạ Huyễn Thần là người nói được làm được.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, căn phòng đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Chiếc vali ở góc phòng đã không còn thấy nữa.

Tạ Ninh vò đầu, sự nóng rát trên da thịt vẫn còn âm ẩm đau.

Nếu lấy tình tiết này so với trong phim ra mà nói, có phải chính là ăn xong kéo quần lên chạy không nhỉ?

Tạ Ninh ngẫm nghĩ thấy bản thân mình có chút buồn cười.

Đấy chính là lựa chọn của cô, cũng chính cô là người đẩy Hạ Huyễn Thần ra mà, còn ở đây mà tưởng tượng linh tinh gì nữa chứ.

Thời gian chờ đợi Trương Vũ Triết làm hậu kỳ cho bộ phim vừa quay xong, Tiết Văn Phi lại cùng Tạ Ninh tiếp tục tìm kiếm những diễn viên mới từ các trường đại học nghệ thuật trong thành phố F. Mục đích là để chuẩn bị cho dự án mới, cũng như lôi kéo các nhãn hàng quảng cáo tham gia tài trợ.

Công ty của ba người họ chỉ là một công ty nhỏ, việc tìm được nhà đầu tư không phải là dễ, cho nên số tiền chủ yếu bỏ ra để quay phim ngoại trừ vốn ban đầu của Tạ Ninh và Tiết Văn Phi, còn lại chính là từ việc kết hợp đăng quảng cáo từ các nhãn hàng.

May mắn thay, mỗi lần ra mắt, số liệu người xem và bình luận đều rất tốt, tất nhiên có khen ngợi và chê bai nhưng vẫn được coi là một trong những kênh giải trí thành công trên nền tảng, cho nên các nhãn hàng tương đối hài lòng, đều đồng ý sẽ tiếp tục kéo dài hợp đồng tài trợ cho các dự án mới.

Tiết Văn Phi và Trương Vũ Triết rất quan tâm đ ến Tạ Ninh, không nói đến tuổi tác cô lớn hơn bọn họ hai tuổi, cũng là nữ duy nhất trong công ty ba thành viên, cho nên đợt này trong lúc chờ đợi phát hành phim mới, hai người họ gợi ý cho Tạ Ninh đi chơi đâu đó để nghỉ ngơi.

Chuyện với Hạ Huyễn Thần đã giải quyết xong, giữa hai người đã không còn khúc mắc chi nữa, Tạ Ninh quyết định quay về Đô Thành thăm Tưởng Y một chuyến.

Tưởng Y vô cùng vui mừng, ngay lập tức tự mình đặt vé máy bay cho Tạ Ninh, còn cất công chạy ra sân bay đón cô, như thể hai người xa cách bao năm giờ mới được gặp lại.

Đợt Hạ Huyễn Thần đến thành phố F gặp cô và ở lại hơn hai tuần, Tạ Ninh cũng không giấu giếm gì Tưởng Y, một hơi kể ra hết.

“Thế mà tên Hứa Phi kia chẳng hề hó hé với tớ một tiếng nàng.” Tưởng Y lầm bầm trong sự bất mãn.

“Đến bây giờ Hứa Phi vẫn còn đến kiếm cậu à?” Tạ Ninh có hơi bất ngờ.

“Ừa, thì thỉnh thoảng vẫn có gặp nhau, đi ăn đi uống gì đó, không có gì khác biệt cả.” Tưởng Y cắn môi nói.

Điều này làm Tạ Ninh lấy làm lạ, Hứa Phi trước nay không bao giờ bỏ phí thời gian cho một người không quan trọng.

Nếu nói vì muốn tìm ra Tạ Ninh cho nên Tưởng Y là mấu chốt quan trọng, nhưng hiện nay vấn đề của Hạ Huyễn Thần và Tạ Ninh đã được giải quyết xong, hà cớ gì Hứa Phi vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ như gần như xa với Tưởng Y được chứ nhỉ?

“Cậu… nói thật, không được giấu tớ, cậu có phải có… gì đó với Hứa Phi không?” Tạ Ninh cẩn thận thăm dò.

“Làm gì có!” Tưởng Y giãy nảy: “Đừng nhìn tớ như vậy mà tưởng tớ không biết gì. Người trong giới giải trí tớ còn rành rẽ hơn cậu. Hứa Phi là ai vậy? Con bướm lãng tử chuyên tìm mật hoa đó. Có thiếu thốn đàn ông đi mấy tớ cũng không dám đâm đầu vào anh ta đâu.”

“Ừa, cậu đã nói thế thì tớ yên tâm rồi.” Tạ Ninh thở phào.

“Chứ sao, bây giờ chỉ cần tập trung ăn chơi thỏa thích thôi nào, cậu đã hứa với tớ là sẽ ở lại đến qua tết Nguyên Đán mới đi đó nha.”

***

Hạ Huyễn Thần vẫn không có ý định lên công ty, từ khi trở về Đô Thành, anh chỉ một mực ở trong căn hộ sang trọng của mình ở khu Phúc Điền.

Nhưng thái độ và biểu tình đã có sự thay đổi, không còn vẻ u ám người sống chớ tới gần như trước đây.

Điều này coi như một tiến bộ đáng kể.

Hứa Phi bật hộp quẹt, vẻ mặt cà lơ phất phơ hỏi Hạ Huyễn Thần bằng giọng trêu chọc: “Sao, sắp tới lại muốn bày trò gì nữa đây, ông cố nội của tôi?”

Hứa Phi tất nhiên là không thể không biết chuyện Hạ Huyễn Thần bị Tạ Ninh từ chối rồi, nhưng nhìn khóe môi cong lên đầy ranh mãnh đối phương, Hứa Phi chắc mẩm chuyến đi vừa rồi ít nhiều cũng gặt hái được vài thành quả không đến nỗi nào.

“Anh trả lời với bên này, tôi đồng ý tham gia chương trình của họ.”

Hứa Phi nghiêng đầu nhìn qua, tiếng hét vang dội căn phòng: “Oa, chuyện gì thế này, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à, cậu Thần của nhà chúng ta lại chịu tham gia show tạp kỹ đấy.”

Hạ Huyễn Thần quăng cho Hứa Phi một cái liếc sắc lẹm: “Anh bớt cái miệng lại thì không ai nói anh câm đâu.”

Hứa Phi cười khà khà, với tay qua quẹt mấy cái trên màn hình Ipad: “Chương trình này của đài trung ương, là một trong những chương trình có rating cao nhất mấy năm đổ lại đây, lại chiếu ở khung giờ vàng, được rất nhiều người đón xem. Với danh tiếng của cậu hiện giờ cũng chỉ có cái này là xứng đáng thôi.”

“Nhưng tôi có một yêu cầu, phải cho tôi được quyền chỉnh sửa kịch bản theo ý bản thân. Nếu bạn họ đáp ứng được điều này thì tôi sẽ đồng ý tham gia.” Hạ Huyễn Thần búng tay.

Hứa Phi nhếch môi, anh cảm giác có vẻ sắp tới sẽ có một màn diễn xuất thật hay đến từ vị trí của người này.

“Được, miễn cậu có thể chịu trách nhiệm được với toàn bộ hành vi của mình, cậu muốn g.i.ế.c người tôi liền giúp cậu phóng hỏa.”

Dù sao Hạ Huyễn Thần cũng là ông chủ của Thần Uy Bạo Vũ, sau lưng anh còn có cả một nhà họ Hạ hùng mạnh, Hứa Phi không cần thiết phải quán xuyến quá nhiều.

Với khối tài sản cá nhân trong tay Hạ Huyễn Thần thừa sức thành lập mười công ty quy mô cỡ đó.

Quan trọng là Hứa Phi rất tin tưởng Hạ Huyễn Thần, anh làm gì cũng đều có tính toán kỹ lưỡng.

Chỉ có người ta bị hai người bọn họ tính kế, chứ trong giới giải trí này hiếm có ai có thể qua mặt được Hứa Phi và Hạ Huyễn Thần.

Cuối năm là thời điểm tập trung rất nhiều lễ hội và những kỳ nghỉ.

Các nhà đài và nền tảng cũng tập trung toàn bộ tinh lực để sản xuất ra những chương trình tạp kỹ quốc dân với độ phủ sóng cực cao.

Giữa lúc các công ty giải trí đang vận dụng hết mối quan hệ để dành một suất cho gà nhà tham dự thì trang chủ của “Tinh vân tụ hội” đã thông báo về dàn khách mời nóng bỏng tay đã xác nhận sẽ tham gia chương trình.

Bài thông báo ngay lập tức đã dấy lên làn sóng thảo luận mãnh liệt giữa các fandom.

[Tôi biết ngay mà, nhất định phải có ca hậu Trương Lệ Oánh.]

[Nhìn bóng người này, có phải là đạo diễn quốc tế Phàn Đông không ta?]

[Chỉ mới ra mắt chưa đến hai năm mà Châu Sa đã có thể cùng tham gia cùng các tiền bối gạo cội này, chúng tôi tự hào về cô ấy.]

[Mọi người ơi, sao em thấy bóng người này quen quá ta, mà em không dám nói ra sợ bị ăn gạch.]

[Lầu trên, đừng nói là giống như tôi đang nghĩ nhé.]

[Từ lúc xuất đạo đến nay, Hạ Huyễn Thần chưa bao giờ tham gia show tạp kỹ truyền hình, nhắc nhẹ cho mọi người nhớ.]

[Tôi cũng thấy nghi ngờ lắm.]

[Nếu là Hạ Huyễn Thần thì tôi sẽ quỳ bò trước cửa công ty Thần Uy Bạo Vũ sủa gâu gâu ba ngày ba đêm.]

[Tôi đã chụp màn hình lại rồi, lầu trên đừng nuốt lời đấy. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhìn trong danh sách khách mời có Châu Sa là hiểu rồi.]

[Đúng vậy, chờ hơn một năm cuối cùng anh chị em chúng ta có thể ra khỏi hang mà gáy rồi.]

[Gáy lên, chuẩn bị được cắn đường của couple đẹp nhất giới giải trí.]

Nhiệt độ sôi sục như thế này khiến nhà sản xuất vô cùng hài lòng.

Quả nhiên chỉ cần gắn tên đỉnh lưu vào chương trình, không cần đổ tiền marketing cũng thu được lượng lớn bình luận của cư dân mạng.

Hứa Phi gõ mấy chữ trên màn hình máy tính, nhướng mày nhìn Hạ Huyễn Thần.

“Sao, như vậy đã làm cậu hài lòng chưa?”

“Từ từ, còn một đoạn ở đằng sau nữa, cứ chờ đó.” Hạ Huyễn Thần lười biếng nằm dài ra ghế.

“Nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, một khi đã thực hiện đồng nghĩa là cậu đã lôi kéo không chỉ một người vào chuyện này, cậu có đảm bảo là sẽ ổn định được đại cục hay không? Cậu cũng không phải không biết bạo lực mạng đáng sợ như thế nào.”

Hạ Huyễn Thần rút một điếu thuốc ra châm lửa, giọng lạnh lẽo: “Trước khi tiến hành đến bước này, tôi đã cho người gửi lời đến bọn họ, nhưng phía bên đó nhất quyết sử dụng chiêu bài im lặng, vậy thì tôi cũng không cần nương tay nữa.”

“Tôi không nói đám người đó, tôi nói là cô gái kia cơ, cô ấy chỉ có một mình, e là chỉ ảnh hưởng không nhỏ.” Hứa Phi tặc lưỡi.

“Chuyện này sớm muộn cũng phải làm cho rõ ràng, thà rằng đau ngắn còn hơn đau dài, tôi đã quyết định ra tay, cũng đã tính đến việc này rồi. Vả lại tôi tin tưởng em ấy không phải người yếu đuối để mặc cho người ta chèn ép định đoạt đâu.”

Hạ Huyễn Thần trầm ngâm thở ra một vòng khói, đôi mắt ánh lên sắc xanh ma mị.

“Những thứ chúng ta đã thu thập trước đó, chuẩn bị tung ra được rồi.”

Điếu thuốc được dụi nát trong gạt tàn, chứng minh Hạ Huyễn Thần đã thực sự tức giận.

Hứa Phi bật cười, đây mới chính là phong thái của người kế nghiệp gia tộc bậc nhất Yên Kinh.

Nhanh nhẹn quyết đoán, hạ thủ không chút lưu tình.

Sắp tới khả năng cao có người phải rơi đài rồi.