Mà lúc này Đổng gia, chỉ sau vỏn vẹn một đêm, từ thế gia quan chức bình thường đã được nhận Long ân gấp bội.
Đổng Phương thăng tiến từ Thái tử giám thành Long các Đại học sĩ(1) kiêm Tổng đô đốc(2) quân đội, hai ca ca của Đổng Tuyết Khanh cũng thăng vọt lên tam phẩm, đảm nhiệm quan phụ mẫu(3) ba khu nội thành.
Vợ chồng Đổng Thị vừa hỉ hả mà vừa khó tin, hễ lần nào Khâm sai(4) trong cung đến ban bố Thánh chỉ cũng chỉ rặt toàn là cười tươi rói chúc mừng này chúc mừng nọ, tuyệt nhiên không hề đề cập đến duyên cớ vinh thăng.
Đương nhiên, trước đây tam nhi Tuyết Khanh có được thăng chức, song ai ai cũng ngầm hiểu cái danh Tổng quản lễ nghi và Tổng trưởng thị vệ ấy chỉ là một hư danh, một chức quan có tên mà không có thực. Tột cùng làm sao, y lại có khả năng thực quyền nâng đỡ cho cả người nhà như thế.
“Ây dà dà, là phúc hay là họa, nàng với ta cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, có là họa thì cũng tránh sao khỏi.” Tới lúc không còn ai, bấy giờ Đổng Phương mới thở dài với phu nhân Tiểu Lam một tiếng.
“Thiếp chỉ là lo cho Tiểu Khanh quá, thằng bé vào cung cũng đã nửa năm, không chỉ không được trở về nghỉ ngơi, ngay cả tin tức gửi về cũng biệt tăm biệt tích, tim thiếp… cứ đập nơm nớp không ngừng.” Đổng phu nhân nói dứt câu, lại phát hiện trượng phu bà trước sau giữ nguyên dáng vẻ im lặng, không tính trò chuyện cùng bà. Đứa con dẫu sao cũng không phải lớn lên cạnh ông, xưa nay nào có cảm tình chi cho phải, bản thân bà giờ đây còn mãi huyên thuyên nhiều làm gì.
Đương lúc không khí phủ đầy mùi ngượng nghịu, có bóng Đổng Tuyết Nhạn tươi tắn sà đến.
“Cha ơi, mẹ ơi, xem con có đồ mới đẹp chưa nè?” Tiếng cười thánh thót vọng vào, phá vỡ sự im ắng trong phòng.
“Ngày nào con cũng mặc quần áo mới, có gì đáng vui đây?” Đổng đại nhân không khỏi nhíu chặt hai đầu lông mày lại.
“Sao giống nhau được ạ? Ngày mai con sẽ mặc bộ quần áo mới này đến xem Hứa ca ca đấu võ mà!” Bắt gặp vẻ tức giận của phụ thân, Đổng Tuyết Nhạn tức thì chu cái miệng nhỏ nhắn lên đầy tức tưởi.
“Xinh lắm, Nhạn Nhi nhà mình mặc gì cũng xinh!” Đổng phu nhân vội mở lời an ủi cô con gái quen được chiều chuộng, “Nhưng mà, hoạt động đấu võ tuyển chọn thị quan trước giờ, chỉ có người nhà mới được đến dự thôi, con ――”
“Mẹ à! Mẹ thừa biết chuyện Hứa đại nương bị cảm lạnh rồi mà? Do đó, Hứa ca ca cho con đến cùng với muội muội Thanh Thanh của huynh ấy, đằng nào cũng trống hai chỗ người nhà, tới mở mang chút đỉnh cũng tốt mà mẹ!” Tuyết Nhạn nhanh nhảu giải thích.
Lời còn chưa xong, gương mặt xinh xẻo không khỏi đỏ lựng, bởi vậy cô liền quay đầu, bỏ chạy đi.
“Chà, nhà mình lại sắp có tin vui rồi.” Trông theo bóng con gái yêu chạy đi xa, Đổng phu nhân buông lời cảm thán.
“Gì chứ, cũng tại nàng không quản lý nó, cứ ba bữa dăm ngày lại chạy sang chơi với đại thiếu gia Hứa gia, nhất là nửa năm nay cứ sang liên tục, nhiều tin chướng tai đã truyền ra rồi đó!” Đổng đại nhân kiềm không được, trách cứ bà.
“Con gái lớn rồi giữ sao được, giữ đi giữ lại thành oan gia! Lão gia không hiểu à?” Đổng phu nhân vừa cười vừa nói, “Được rồi, lão gia cứ từ từ nghỉ đi, thiếp cũng phải qua Hứa phủ thăm Hứa phu nhân nữa.” Nói đoạn, cũng lui đi liền.
Aiiii, phu nhân này, vĩnh viễn luôn khí độ bất phàm, nhu mì hào phóng như vậy, thật giống tam nhi Tuyết Khanh. Tuyết Khanh à, con ngàn vạn lần đứng gặp phải tai ương gì trong cung nhé, Đổng đại nhân âm thầm cầu nguyện trong lòng.
“Ngày mai có hoạt động tuyển chọn thị quan, chẳng hay Hoàng thượng liệu có thời gian tham dự không ạ?” Sau khi hạ triều, nhân lúc Hoàng thượng uống trà nghỉ ngơi, Trần công công bèn xin chỉ thị.
“Mai? Cũng không phải Ngự lâm quân duyệt binh, trẫm đâu rảnh. Mấy việc cỏn con đó cứ giao cho Đổng thị vệ là được rồi.” Hằng Dạ thờ ơ bảo.
“Dạ, dạ, có điều, tiểu nhân thấy Hoàng thượng đêm ngày phải vất vả lo toan cho đế quốc Đại Hán(5), Người cũng nên dành cho mình thời gian ngơi nghỉ.”
“Làm khó cho tấm lòng trung thành của ngươi đối với trẫm rồi, Trần tổng quản, cuối cùng trẫm cũng không có tín nhiệm sai người à nha!” Hằng Dạ mỉm cười.
“Đây là thiên chức của tiểu nhân mà, Hoàng thượng quá khen.” Mặt mày già nua của Trần công công trưng ra toàn là ý cười khiêm tốn, “Huống chi, hoạt động đấu võ ngày mai, công tử Hứa Nghiêm của Hữu kỵ Đại tướng quân cũng đến góp mặt. Nghe đồn, võ công ngài ấy cực kỳ vang tiếng trong số các con cháu thế gia, được chính Đại tướng quân truyền thụ.”
“Thì sao nào?” Hằng Dạ biết tỏng Trần tổng quản nhất định hẵng còn ý tứ sâu xa khác.
“Chả nhẽ Hoàng thượng chưa biết? Đổng thị vệ từ thuở bé đã sống nhờ tại nhà Hứa Đại tướng quân, tình nghĩa rất chi thắm thiết cùng Hứa công tử. Buổi tuyển lựa ngày mai, chỉ sợ rất khó “ngang nhau bát nước đầy”(6)! Tất nhiên, Đổng đại nhân chắc chắn sẽ quyết định công bằng mà, tiểu nhân chỉ là nói đùa thôi, ha ha!” Trần tổng quản tức khắc phun ra kết quả về Đổng Tuyết Khanh mà lão đã ròng rã mấy tháng liền lân la đi dò hỏi.
‘Choang!’ Hằng Dạ ném phắt chén nước trà lên bàn, hắn thừa nghe ra cái ý thứ hai lẩn khuất.
Song vẫn giữ nguyên thần sắc thoải mái, hắn đứng dậy phát lệnh, “Bãi giá, trở về Vị Ương cung.”
Ngó chóng chọc vào chén trà đã bị Hoàng thượng quăng vỡ tan tành, một tia nhìn xảo quyệt chợt lóe trong tròng mắt Trần công công, “Đổng Tuyết Khanh, tương lai của ngươi e rằng sẽ chẳng được sung sướng nữa đâu, khặc khặc…”
Hằng Dạ quay lại tẩm cung liền bước sang ngay gian phòng bên cạnh của Đổng Tuyết Khanh, phát hiện trong phòng vắng teo không một bóng người, lửa giận không ngọn nguồn thế là bùng lên dữ dội.
“Người đâu rồi?” Hằng Dạ hỏi đám cung nữ.
Chúng cung nữ đều run sợ quỳ xuống, rụt rè trả lời câu hỏi hung dữ từ Hoàng thượng, “Đổng đại nhân đến Binh các, hàng ngày ngài ấy đều trở về sau nửa canh giờ, ngoại lệ hôm nay không hiểu sao lại chậm trễ.”
“Cút hết đi cho ta!” Hằng Dạ gầm lên, đoạn ngồi phịch xuống Long sàng.
Chúng cung nữ cùng nhau lui khỏi, trong số đó có cung nữ Viên Viên luôn hầu hạ Đổng Tuyết Khanh bèn cuống quýt chạy tới Binh các báo tin.
Mà lúc này, Đổng Tuyết Khanh đang đờ đẫn xem danh sách lẫn sắp xếp thứ tự nhóm cho buổi hoạt động đấu võ ngày mai.
Chỉ mới chạm mắt đến hai chữ “Hứa Nghiêm”, tâm tình bấy lâu nay ngưng đọng như nước của y bất giác liền gợn sóng. Cái cảm xúc ngọt ngào xen trộn với đớn đau ấy làm đáy mắt y xót xa. Ngày mai mình đã được gặp huynh ấy rồi, phải không nào?
Vô hình trung, tâm trạng trở nên phấn chấn hơn nhiều lắm.
“Đại nhân, nô tỳ ――” Khuôn mặt sầu lo của Viên Viên thình lình cắt ngang niềm vui vô danh của y.
“Ta biết rồi.” Đổng Tuyết Khanh liền ngắt lời Viên Viên, xoay đầu lại bảo với mấy vị quan lại dưới cấp rằng, “Ta hài lòng với sắp xếp, các vị cứ chiếu theo đó mà làm đi.”
Sau đó, y theo Viên Viên cùng rời khỏi Binh các.
Dọc đường đi, cả hai đều yên lặng không nói gì, Viên Viên cũng thắc mắc tại làm sao Hoàng thượng tự dưng cáu bẳn không đâu, trong khi đó Đổng Tuyết Khanh lại chỉ ngẫm nghĩ cho buổi ngày mai gặp lại.
Đến lúc Đổng Tuyết Khanh đặt chân vào tẩm cung, liền thấy ngay khuôn mặt đẹp đẽ tràn lan phẫn nộ của Hằng Dạ, y lục óc ráng đoán nguyên do khiến vị chủ tử này khó chịu.
“Ngươi, lại đây.” Hằng Dạ vỗ vỗ xuống giường.
Đổng Tuyết Khanh đi tới, rồi ngồi xuống.
Hằng Dạ thoắt cái đã đẩy nhào y, không dằng dai nhiều lời, xé vạch lớp áo.
“Hoàng thượng ――”
Hằng Dạ chặn lấy bờ môi xinh xắn nọ, bắt đầu chiếm đoạt nước bọt thơm tho, đồng thời luồn ngón tay bôi dịch trơn vào trong đóa hoa tươi đẹp.
“Ôi, Hoàng thượng, Người từ từ thôi ――” Đổng Tuyết Khanh giãy giụa, cố thốt ra một câu, ấy vậy lại bị ngăn lại ngay lập tức.
“Vì sao, đã nửa năm hoan ái mà ngươi hãy còn chặt vậy, ngón tay trẫm đi vào khó khăn quá chừng?” Hằng Dạ vừa cắn trái anh đào đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng láng, vừa nén giận chất vấn.
Đổng Tuyết Khanh vội mở rộng thêm đùi ra, để ngón tay Hoàng thượng ở giữa vùng thịt mịn thuận lợi dỗ dành điểm mẫn cảm chính y, lối giữa mềm mại chuẩn bị sẵn sàng đợi chờ sự lâm hạnh từ Hoàng thượng.
Nhanh chóng tiếp đó, Đổng Tuyết Khanh liền cảm thụ được hiện thực tràn đến, đôi mắt hình hạnh đào(7)mở to, hô hấp bắt đầu nặng trịch, nơi đằng sau bị ngón tay Hoàng thượng linh hoạt mò mẫm mà truyền tới cơn tê dại đan xen khoái cảm, gần như đã phát run lên vì sung sướng.
“Ưm, Hoàng… thượng, thần… hưưưư…” Một dòng nước bọt lóng lánh chảy men xuống từ khóe miệng khiêu gợi.
Nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp thường thường vẫn luôn lạnh lùng như hoa mai tháng hai, giờ phút này lại méo mó quằn quại trong khoái cảm, vòng eo mềm dẻo vì sự khiêu khích bởi một ngón tay y mà run rẩy phóng đãng, làn da mịn màng bắt đầu nở rộ những đóa hoa đào hồng nhạt, thế là Hằng Dạ vứt tuốt luốt mọi truy hỏi lại phía sau, chỉ khăng khăng một ý niệm duy nhất rằng phải chiếm giữ cơ thể ngọc ngà kia càng nhanh càng tốt.
“Úp sấp xuống giống chó đi.” Hằng Dạ lạnh lẽo ra lệnh, lấp liếm lửa tình bừng cháy dữ dội nơi thân dưới.
Ngón tay rời khỏi Đổng Tuyết Khanh. Y vừa mới có dịp khe khẽ thở hổn hển thì lại nghe được mệnh lệnh tàn nhẫn này. Y không rõ do đâu Hoàng thượng lại thốt ra câu nói chà đạp lên linh hồn y đến vậy, song nghĩ tái nghĩ hồi, chẳng phải y vẫn thường xuyên dùng cái tư thế đấy hầu hạ Hoàng thượng đó ư? Nó là sự thật!
Đổng Tuyết Khanh đành vâng lệnh, nằm sấp lên giường.
“Nâng hông lên, ngươi định bắt trẫm phải cực nhọc đi vào đấy sao?” Hằng Dạ dật ra một tiếng cười lạnh.
Mặt Đổng Tuyết Khanh càng thêm đỏ bừng, y nhếch gò mông trắng trẻo đẹp xinh lên, cảm thấy động hoa cúc lộ trần ra trọn vẹn, thấy thẹn muôn vàn.
Hằng Dạ vừa lòng, đẩy phân thân tiến vào, thỏa thích tận hưởng đường ruột vừa mềm lại vừa chặt.
Thứ hung khí to lớn ấy, Đổng Tuyết Khanh vẫn không sao tập quen nổi, lối giữa yếu ớt vây bọc phân thân kín kẽ không chừa một khe hở, thỉnh thoảng còn co rúm khổ sở dưới mỗi lần thúc vào sâu thẳm, bạo liệt, trong khi Hằng Dạ lại cực kỳ hưởng thụ những đợt co rút này. Mỗi lần như thế, hắn càng ác ý đẩy phân thân chuyển động bành trướng khắp bốn phía, kích thích thiếu niên dưới thân tới độ ngất xỉu.
Chẳng qua, Hằng Dạ đời nào chịu cho phép Tuyết Khanh hầu hạ mình trong tình trạng hôn mê cơ chứ. Hắn sẽ chừng mực chạm vào túi cầu của đối phương, bức ép Tuyết Khanh đáng thương vì đau mà phải tỉnh lại, tiếp tục rên rỉ dưới sự giày vò của hắn.
Ngày qua ngày, đêm gối đầu đêm, chịu đựng khung cảnh bị bắt buộc hoan ái, Đổng Tuyết Khanh trở nên nhạy cảm hết sức với những kích thích nhục dục, tới tận bây giờ, căn bản đã chả cần kích thích đến thân cây hoa cũng đã có thể làm cho động sau của y mềm mại và sít sao quyến rũ. Hằng Dạ rất lấy làm ưng ý với biểu hiện phòng the của con búp bê tình ái này.
Không phải trên giường, Hằng Dạ chưa từng bao giờ đắn đo quan hệ giữa hắn và cậu thị vệ bên người. Hắn và y, rốt cuộc coi là gì được đây? Hắn chẳng thể phong y làm quý phi, hắn chẳng thể biểu thị đàng hoàng thái độ cưng chiều y ra với bàn dân thiên hạ; thậm chí cả một lý do để tìm một hành cung cho riêng y, hắn cũng không hề có.
Hằng Dạ đột nhiên phát hiện ra, thực chất giữa hắn và Tuyết Khanh hoàn toàn là một mối quan hệ xa lạ.
Hắn chỉ biết rằng y là con nhà quý tộc, am hiểu lễ nghi, hắn chỉ biết năm nay y mười tám, dung mạo tuyệt trần, hắn chỉ biết y có hai chiếc mặt nạ, một chiếc dùng trên giường, và một chiếc dùng dưới giường mà thôi.
Lần đầu tiên Hằng Dạ hoang mang quá bận. Song, bản thân hắn hôm nay là bị làm sau, nghe xong bẩm báo của Trần công công liền nổi xung lên, muốn phải ngay lập tức mặt đối mặt với Đổng Tuyết Khanh để hỏi rõ cho vỡ lẽ, thế mà đến khi chạm mắt với gương mặt vắng bóng xúc cảm kia, một chữ cũng vô pháp buột khỏi môi hắn được.
Bộ đi hỏi y có phải thật sự lớn lên ở Hứa gia hay chăng? Hỏi y có phải thanh mai trúc mã với Hứa Nghiêm hay chăng? Hỏi y liệu có yêu…
Y yêu ai?
Chính mình sao lại quan tâm việc y yêu ai đến thế?
Không đúng, hắn đây chính là Cửu Long chí tôn(8), là chúa tể thiên hạ. Hắn cớ sao lại đi đeo đuổi tình yêu kẻ khác cơ chứ? Hơn nữa, gì thì gì sao lại đi yêu một người con trai?
Nghĩ đến đây, Hằng Dạ chẳng còn lòng dạ muốn trăn trở thêm tí tẹo nào nữa.
Dư sót lại, chỉ còn duy nhất mỗi dục vọng trào dâng mãnh liệt, là sự bạo hành với kẻ yếu thế hơn, là sự né tránh tâm linh giữa y và chính mình.
. / .
Chú thích:
1. Đại học sĩ một chức quan cao cấp thời quân chủ, ban đầu chỉ là cố vấn không thực quyền bên cạnh hoàng đế, phụ giúp Thái tử, hàm quan là chánh ngũ phẩm, theo dòng phát triển của chức danh này thì dần dà nó trở thành có thực quyền ngang ngửa như tể tướng.
2. Đô đốc dưới thời phong kiến của Trung Quốc và Việt Nam là chức quân chính cao cấp. Trải qua các thời kỳ khác nhau đô đốc có những quyền lực khác nhau.
Đô đốc còn phân ra có nhiều chức khác nha như Tả đô đốc, Hữu đô đốc, Đô đốc đồng tri, Đô đốc thiểm sự… => Tổng đô đốc của Đổng Phương là thượng cấp của tất cả các Đô đốc này.
3. Quan phụ mẫu: cách gọi các quan lại quản lý các châu, huyện.
4. Khâm sai: chức quan do vua phái đi làm một nhiệm vụ đặc biệt.
5. Đế quốc Đại Hán là đế quốc Trung Quốc đại thống nhất lần thứ 2 do Hán Cao Tổ Hoàng đế Lưu Bang thành lập.
Trước đó định đô tại Trường An, xưng là Tây Hán, Tiền Hán, sau dời đô về Lạc Dương, xưng là Đông Hán, Hậu Hán.
Đế quốc Đại Hán là một quốc gia chủ nghĩa phong kiến cường thịnh, giàu có, kế thừa và củng cố lãnh thổ thống nhất từ thời Tần, kinh tế phồn vinh, quốc lực mạnh mẽ, nhân dân no ấm, nước nhà thái bình, đặc biệt, rất hiếu chiến mở mang lãnh thổ :”D (có thể lật lich sử VN coi lại :)))
6. Ngang nhau bát nước đầy
Thành ngữ, chỉ sự công bằng, không thiên vị bên nào.
7. Đôi mắt hình hạnh đào là kiểu mắt được đánh giá là hoàn hảo nhất, tròn, to và sáng, tròn hơn mắt liễu, đẹp kiểu đáng yêu.
8. Cửu Long chí tôn
ừ thì, nếu dùng với cụm từ “Cửu Ngũ chí tôn” thì sẽ phổ biến hơn. Nôm na dư lày:
Trong Kinh Dịch, cửu để chỉ hào dương. Rồng + dương + chí tôn (người có địa vị cao nhất) => chỉ vua. Nói thế này thì dễ hiểu rồi nhỉ.
Còn đá sang bên Cửu Ngũ chí tôn, như đã nói, cửu = dương, ngũ = hào 5, cửu ngũ = hào thứ 5 trong quẻ Kinh Dịch (tức dương). Hào 5 là dương ở vị dương cao nhất trong quẻ lại đắc trung (ở giữa ngọai quái), như vậy là có đủ những điều tốt, vừa cao quý vừa chính trung. Nó lại được hào 2 ở dưới ứng với nó, mà hào 2 cũng cương kiện, đắc trung như nó. Nó là hào tốt nhất trong quẻ, cho nên ví nó với con rồng bay trên trời, và ngôi của nó là ngôi chí tôn (ngôi vua).
Nói chung quy, Cửu Long chí tôn là 1 cách nói đơn giản của Cửu Ngũ chí tôn.
*toát mồ hôi* @___@
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ