Đuổi tất cả cung nữ ra ngoài, buồng ngủ tẩm cung rộng lớn thế là chỉ còn lại duy nhất hai người họ, nụ cười hiền hòa trên mặt Hằng Dạ bấy giờ cũng bốc hơi sạch sẽ.
Hắn đăm đăm mặt mày nhìn người luôn ngủ cùng mình, giờ phút này đang ngồi bình lặng trên giường, tựa như không hề có gì đổi khác so với quá khứ.
Đổng Tuyết Khanh cũng một mực bâng quơ, khi mà mọi nguy hiểm đã tạm thời lắng xuống, trong đầu óc y chỉ còn lại lảng vảng lời thổ lộ kia của Hứa Nghiêm mà y đã biết bao nhiêu năm đợi chờ.
“Huynh… Huynh vẫn luôn… Rất thích đệ. Thích hơn bất kể người nào.”
Hằng Dạ không nhìn ra được tâm trạng Đổng Tuyết Khanh. Hắn nhấc gót đến bên giường, nắm lấy khuôn mặt tinh mỹ, cuồng nhiệt phủ lên bờ môi, hắn muốn dùng hành động thực tế để giữ lấy thiếu niên tuyệt sắc này.
Đến lúc Đổng Tuyết Khanh nhận ra mục đích Hoàng thượng thì phiến môi anh đào đã bị ngậm mút điên đảo, nhất thời dấy lên trong tâm khảm y một cảm giác bài xích tột độ. Theo bản năng, y ra sức vùng vẫy, chưa hết lại còn cả gan cắn Hằng Dạ một cái. Hằng Dạ đâu ngờ một Tuyết Khanh bấy lâu luôn luôn nhút nhát lại dám hỗn hào nhường vậy, bởi do không kịp phòng bị, hắn cũng bị cái cắn kia làm cho nhói đau.
Hằng Dạ vung tay lên, tát thật mạnh sủng vật dám chống đối hắn, tiện đà tóm cằm y kéo lên, cười khùng khục, “Trẫm chưa từng đánh ai bên cạnh trẫm đâu nhé, áng chừng ngươi rất muốn là người đầu tiên đấy nhỉ, tiểu tiện nhân!”
Lờ mờ, Đổng Tuyết Khanh cảm thụ máu đã rướm khỏi khóe miệng, bên má trái cũng sưng đau, bàn tay đanh thép của Hằng Dạ như thể muốn bóp cằm y ra vụn nát. Cơn đau càng tô đậm thêm quyết tâm đã bén rễ trong y. Y như người chết đuối vớ được một cọc gỗ, dầu cho đó chỉ là một lời hứa trống rỗng mà thôi.
Hai con mắt thẫn thờ của y chọc cho Hằng Dạ điên tiết tới độ sắc mặt đen sầm đen sì, hệt như đối phương quá mức sáng chói. Hết sức rõ ràng, sự thờ ơ ấy chính là nỗi vũ nhục lớn nhất đập thẳng vào Hoàng thượng.
“Ngươi dám to gan nhìn trẫm bằng ánh mắt đấy ư!” Từ khi sinh ra tới giờ, nào ai đã dám để Hằng Dạ chịu cảnh bị dửng dưng thế chứ.
“Vậy Hoàng thượng muốn thần nhìn Người thế nào?” Đổng Tuyết Khanh lào thào giọng, tập trung lại ánh nhìn hờ hững, dõi thẳng thừng với cái nhìn căm phẫn ngút lửa của Hằng Dạ trước mặt, “Thần không rõ phải đối diện với Hoàng thượng ra sao cả, xin Hoàng thượng chỉ giáo cho thần.”
“Ngươi…” Nhất thời Hằng Dạ thật chẳng biết đáp sao cho phải. Không lẽ lại kêu muốn y nhìn mình bằng ánh mắt giống như nhìn Hứa Nghiêm ư? Đường đường đấng Đế vương Đại Hán, tôn nghiêm cương quyết không cho phép hắn thốt ra như vậy.
“Ngươi có quan hệ gì với Hứa Nghiêm?” Hằng Dạ cố dằn cảm xúc xuống, cằm Đổng Tuyết Khanh cũng bất giác được buông lỏng.
“Chuyện này là việc riêng của thần, thần có quyền không trả lời.” Y thấp tầm đầu, hòa hoãn đáp.
“Không được.” Hằng Dạ khẳng định chắc nịch.
“Vì sao không?”
“Vì, ngươi là đồ vật tư nhân của trẫm, trẫm có quyền biết tất cả mọi điều về đồ của trẫm.”
“Thần chỉ là thần tử của Người mà thôi.” Đổng Tuyết Khanh ngước lên, gương mặt trắng muốt ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt vì giận.
“Không phải!” Mỉa lại với vẻ lạnh nhạt, Hằng Dạ còn đổ thêm ít nhiều khinh miệt, “Ngươi chính là đồ chơi của trẫm, ngươi giống như ngựa, chó, mèo trẫm nuôi thôi, trẫm là chủ nhân của ngươi, mỗi một tấc da tấc thịt ngươi đều hằn in đóng dấu của trẫm, mỗi một tiếng thở gấp của ngươi đều do trẫm ban thưởng, mỗi một đêm của ngươi đều phải trôi qua trên chiếc giường này. Trẫm giải thích vậy đã đủ tường tận chưa hử, Đổng Tuyết Khanh!”
Nghe xong hết lời trình bày ngập ngụa ích kỷ ấy, Đổng Tuyết Khanh chỉ nín bặt, thế rồi dịu dàng nhoẻn cười.
“Hóa ra, thần trong lòng Thánh thượng lại là địa vị như vậy. Xin Thánh thượng hãy ân chuẩn cho thần được từ quan về nhà.”
“Ngươi nói dễ nghe nhỉ. Đợi trẫm chơi đủ xong sẽ cho ngươi đi ngay. Nhưng hiện giờ…” Hằng Dạ nâng lên những sợi tóc tán loạn của Tuyết Khanh, cười đầy bỡn cợt, “Ngươi cứ mơ mà thoát khỏi cung điện này được đi, cứ mơ nhào vào ôm ấp với hắn ta được đi!”
Lời dứt, Hằng Dạ túm lấy mớ tóc dài, giật mạnh ra sau, ép y phải ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt to trong lành ầng ậng một tầng nước ướt, bất kể ai chạm phải chúng cũng sẽ bất giác nảy sinh một nỗi trìu mến lạ lùng, song, cứ nghĩ đến nỗi buồn lãng đãng ấy lại là vì một gã đàn ông khác, trái tim Hằng Dạ bóp nghẹt lên thành một sự căm giận tràn căng.
“Nếu Hoàng thượng thật sự coi thần là đồ chơi, Người cần gì phải bận tâm rằng thần nghĩ về ai, yêu ai chứ? Hoàng thượng còn cần gì ngoài tấm thân đồ chơi này nữa đây?” Gắng nhịn cơn đau, Đổng Tuyết Khanh tỏ tường đáp trả.
“Ngươi rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, Đổng Tuyết Khanh, ngươi… yêu một gã đàn ông! Ngươi dám ấp ủ cái ý nghĩ vô đạo đức đó, ngươi không biết nhục sao?”
“Vô đạo đức? Mối quan hệ giữa thần và Hứa Nghiêm hoàn toàn trong sạch, không ai có quyền phỉ báng tình cảm của chúng thần!” Đổng Tuyết Khanh bị kích động, đáng bất ngờ thay, y dám mạnh bạo gỡ bàn tay to lớn đang túm tóc mình khỏi.
Hằng Dạ từ giận chuyển sang kinh ngạc, “Nói chuyện với trẫm bằng cái giọng đó ư, ngươi láo xược quá rồi đấy!”
Đổng Tuyết Khanh kiên cường nhìn xoáy vào Hằng Dạ, không chút nào thoái lui, “Kiếp này, chuyện sai lầm và nhục nhã nhất của thần chỉ có một, đó là đã quan hệ với Người!”
Nói xong, cái vả không hề nương tình của Hằng Dạ liền giáng ngay xuống mặt. Đổng Tuyết Khanh bị tát ngã khỏi giường, nhất thời không cách nào tiếp tục nói.
“Được, ngươi nói trẫm không bằng hắn, vậy để trẫm xem đến lúc lên giường thì ngươi còn mạnh miệng như thế nổi nữa không!” Hằng Dạ bắt lấy vai Đổng Tuyết Khanh, cuồng nộ xé toạc quần áo.
Lần này, Đổng Tuyết Khanh chính thức ra sức phản kháng, nhưng gầy gò như y sao có thể làm đối thủ của một Hằng Dạ từ nhỏ đã thành thạo võ công, sức lực cường tráng cho nổi, chả mấy chốc, thân thể trần truồng của Đổng Tuyết Khanh đã nằm dạt trên đất. Y chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi hay yếu thế, chỉ đơn giản ngoáy thẳng đường nhìn vào Hoàng thượng đang giận đùng đùng.
Hằng Dạ cũng chả dằng dai nhiều nhặn, hắn trói ngược hai tay Đổng Tuyết Khanh vào cây cột lớn chạm trổ hoa văn hình rồng trong phòng, kế đó ép buộc mở phăng cặp đùi xinh đẹp thẳng tắp, quệt ít cao màu đo đỏ rồi bôi vào mầm non ủ rũ của y cùng nơi động sau thít chặt. Khi ngón tay thô ráp của hắn chen vào hang động riêng tư nhỏ hẹp, Tuyết Khanh gắt gao cắn môi dưới, kiềm chế cơn đau râm rẩm đang cồn cào trườn lên.
Xác định bộ phận gợi cảm tiểu mỹ nhân đã được bôi đủ mỵ dược, Hằng Dạ thong dong ngồi lại lên giường, mặt mày đắc ý quan sát phản ứng đối phương.
“A, a, ư…” Cơn khó chịu vô hạn thoắt chốc ập tới, thân dưới Đổng Tuyết Khanh nhen nhóm dậy lửa, vừa ngứa vừa đau, mầm non nhanh chóng vểnh đầu, lửa say vô pháp hình dung tìm không ra nơi để rực cháy, cuộn đảo trong cơ thể, dần dần nhuộm lên làn da y một sắc đỏ phảng phất, tựa thể một bình gốm nhàn nhạt ánh đỏ, phẳng lỳ mà lộng lẫy một cách dịu êm.
“Người… Người đã bôi thứ gì cho thần, thần nóng quá… A, a… Không…”
Đổng Tuyết Khanh cố nhẫn cơn khó chịu, song ánh mắt cũng đã bắt đầu vô thức đong đưa, cặp chân dài nhẹ nhàng cò cọ, môi anh đào hé mở, vuột ra những âm thanh ngân nga mê hồn.
Thân dưới Hằng Dạ bừng dậy, hắn cởi trói sợi dây đang kềm giữ Đổng Tuyết Khanh, đồng thời cũng cởi khố quần, bật ra phân thân tràn trề khí thế.
Đổng Tuyết Khanh co quắp trên nền đất, tự ôm hai vai, tột độ khống chế mình đừng bước về nơi cám dỗ quỷ ma nọ, nhưng rồi thể lực y không thể chống đỡ được sự lỏng lẻo ấy, một tay y đỡ, còn một tay vươn xuống dưới thân sờ soạng.
Hằng Dạ thấy thế, lập tức cầm hai tay y, đè chặt xuống đất, không cho y tự giải phóng. Cả người Đổng Tuyết Khanh sớm đã nhũn nhẽo từ lâu, chỉ đành nằm mềm oặt, dùng ánh mắt mong mỏi mà ngay chính y cũng không biết để nhìn đến tuấn nhan không lộ chút biểu cảm nào phía trên.
“Nói, ngươi muốn trẫm cho ngươi, ngươi muốn trẫm tiến vào ngươi!” Câu nói Hằng Dạ đầy cứng ngắc và vô tình, có điều Đổng Tuyết Khanh cũng không có ý nào phản đối.
“Hoàng Thượng, Người, Người… Vì sao? Thần muốn lắm… Không. Không. Thần không cần… A, thần khó chịu…”
Thần trí Đổng Tuyết Khanh trọn vẹn hồ mê khủng hoảng theo ngọn lửa đau đớn trộn lẫn nhột nhạt nơi động sau, nhu cầu sinh lý từng tí từng tí lấn át hết thảy.
“Nói đi, to lên, rồi trẫm sẽ thỏa mãn ngươi ngay tức khắc, ái khanh của trẫm.” Song song đó, Hằng Dạ cũng phải đang toàn lực kiểm soát dục tình ùa đến càng lúc càng khổng lồ.
“Hoàng thượng, thần cầu Người, Tiểu Tuyết cầu Người, thần muốn, thần muốn Người… A, thần muốn, Hoàng thượng…” Chót cùng, Đổng Tuyết Khanh hoàn toàn ngã gục trước ham muốn, y rên rỉ và thở dốc quyến rũ tới cực điểm.
“Aaaaa!” Ngay thời điểm Hằng Dạ một đường xuyên thẳng qua đường hoa chật chội của người bên dưới, Đổng Tuyết Khanh thét lên một tiếng chói tai, thống khổ lẫn lạc với thỏa mãn.
“Thế nào, có phải thích và thoải mái lắm không?” Một mặt dồn đẩy dốc sức vào trong Tuyết Khanh, một mặt thì kề vào lỗ tai y hổn hển khúc đê mê kích tình, để y cùng cố gắng nghênh hợp động tác của hắn, dùng lớp thịt mềm liếm láp gậy thịt nồng nhiệt mẫn cảm, hưởng thụ sự mút mát phóng túng nhất, nóng hổi nhất của vị ái thần bướng bỉnh này.
“Nhấc eo cao lên nữa nào, cho trẫm vào sâu hơn… Hà hà, cao nữa… A, sâu quá, thật thoải mái…” Hằng Dạ yêu cầu như thôi miên.
“A, aa…” Giữa cơn khoái lạc mà tình ái mang đến, thể xác theo lối nguyên thủy bậc nhất nghênh hợp người đàn ông đang lấp đầy lối giữa của bản thân, trước mắt chỉ còn cơn ảo ảnh bừng rạng khôn cùng, Đổng Tuyết Khanh chưa bao giờ từng trải nghiệm nhục dục nào đẫm vị ngọt ngào như ấy, chỉ một khắc ngắn ngủi đã hai lần cao trào, mà mỵ thái dục tử dục tiên và sự co rút chặt chẽ từ đằng sau của lần cao trào nào cũng đều làm Hằng Dạ sảng khoái vô biên.
“Nói trẫm nghe, ngươi thích trẫm nhất, ngươi sẽ không rời khỏi trẫm, ngươi là của trẫm.” Hằng Dạ tăng tốc đưa đẩy, cùng lúc ra lệnh với giai nhân dưới thân.
“Thần… Không… Hoàng thượng, thần —— a, a, a… Đừng mà!” Đổng Tuyết Khanh cố vớt vát tia lý trí cuối cùng để khống chế ngôn ngữ.
Hằng Dạ bất thình lình thay đổi tư thế, lật Tuyết Khanh lên trên, mình thì ngồi trên sàn nhà, còn để đối phương ngồi tựa lên người, hắn nắm chắc lấy vòng eo mảnh khảnh, dồn dập di chuyển lên xuống.
Hung khí Hằng Dạ bởi vậy càng xâm nhập sâu hơn, cộng với sức nặng của Đổng Tuyết Khanh, cái đó thô to của hắn càng thêm được bủa vây, càng thêm sâu thẳm, khoái cảm mãnh liệt làm hắn chếnh choáng đến ngừng trệ hô hấp.
“A, Hoàng thượng, đừng, Người đừng vào nữa, thần không chịu được, thần… Aaa ——”
“Thế thì nói đi, nói ngươi thích trẫm, nói đi.” Hằng Dạ cố nhịn cơn khoan khoái do kích thích hấp dẫn được hút sắp lên cao trào từ một Đổng Tuyết Khanh đang run rẩy, hắn càng gia tăng tốc độ thúc lên.
“A —— Thần thích… Thần rất thích… Hoàng thượng, thần là của Người, Người tha cho thần đi. Ư, hức ——” Lý trí vẫn thua bởi bản năng, Đổng Tuyết Khanh thút thít, mê muội bật ra cảm thụ hiện tại.
Những chữ này chính là sự thỏa mãn lớn nhất cho tâm lý Hằng Dạ, mà cái đó dưới sự co rút liên tục của đường ruột mềm cũng đã chạm đỉnh thỏa mãn. Gầm lên một tiếng dài, hắn tuôn trào dịch thể chiến thắng bên trong Đổng Tuyết Khanh, sau đó thư thái nằm xuống sàn nhà, tận hưởng dư vị run run mất tự chủ từ vách ruột đối phương.
Đổng Tuyết Khanh sau vài lần xả trút, công hiệu của thuốc cũng tiêu tán đi nhiều, song toàn thân lại uể oải rã rời như người mới bệnh dậy. Y rơi xuống vòm ngực Hằng Dạ, thế nhưng lại lập tức lăn sang một bên, rụt mình, hồng hộc thở yếu ớt.
Hằng Dạ nghiêng người, cúi nhìn thiếu niên bị mình giày vò tới hấp hối, tâm khảm không khỏi trỗi lên thương yêu và xót xa.
“Ái khanh, trẫm nào ngờ ngươi lại phản ứng mạnh với xuân dược ngần ấy đấy.” Hắn nhẹ xoa lên bờ tóc mai ẩm mồ hôi của Tuyết Khanh, “Ngươi không dám thừa nhận sự khoái lạc lớn nhất mà trẫm cho ngươi sao? Khà khà, trẫm nói ngươi này, trên đời chẳng có gì là thập toàn thập mỹ, ngươi giờ đang hưởng đãi ngộ dành cho công hầu(1), thế đã đủ để bao quần thần ước ao rồi biết không. Được nhận mưa móc hàng đêm của trẫm mà ngươi thật chẳng biết cách quý trọng. Đích xác là… Ngươi cùng Hứa Nghiêm lớn lên với nhau từ thuở nhỏ, song ngươi đã vào cung, đã gặp trẫm, có nghĩa ngươi nhất định là người của trẫm, khôn ngoan thì hãy quên hết quá khứ đi.”
“Cớ sao lại là thần? Thứ Người cho thần đâu phải thứ thần muốn? Trước khi Người ban cho thần vinh quang, tại sao Người không hỏi liệu thần có nguyện ý đón nhận?” Nước mắt chầm chậm lăn dọc gò má sưng tấy, rơi rỏ, y mệt mỏi thì thầm.
Hằng Dạ nâng cằm y lên, bằng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, hắn nhìn thẳng khuôn mặt bi ai nọ, gằn từng tiếng từng tiếng, “Ý nguyện của trẫm chính là Thánh chỉ. Trẫm muốn thần dân chết, họ cũng còn dập đầu tạ ơn. Những gì trẫm ban, ngươi đều phải nhận, không muốn nhận cũng phải nhận, ngươi nhớ kỹ điều này cho trẫm, nó đối với ngươi và Đổng gia các ngươi, hay là đối với Hứa Nghiêm, đều tốt cả!” Dứt lời, sửa sang gọn gàng y bào, đoạn thẳng thừng rời đi, chỉ còn để lại thiếu niên chết lặng nằm trên đất, tàn rã trong khí lạnh và sự trơ trọi lẻ loi vô tận giữa đêm hè.
. / .
Chú thích:
1. Công hầu
Tức tước công và tước hầu; còn có thể hiểu theo nghĩa khái quát hơn là chức tước cao trong triều đình phong kiến.
14
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ