Chỉ Là Hoàng Hậu

Chương 3




Túy Tâm Lâu, là nơi truy hoan yên hoa lớn nhất kinh đô Tây Huyền.

Từ cửa lớn bước vào, đi lên hai mươi bốn bậc cầu thang, rẽ phải là giancủa các cô gái, quẹo trái là gian của các tiểu quan, tầng hai tấp nậpcác tiểu quan, cô nương đi lại. Ánh đèn rực rỡ, hương thơm tràn ngập, vô cùng dễ ngửi, thơm đến mức toàn thân dễ chịu sảng khoái, không biếtloại hương này có bán không nhỉ? Từ Đạt thầm nghĩ, đồng thời gồng mìnhchịu đựng cảnh bàn dân quần chúng nhìn chằm chằm, cố im lặng nhất cóthể, khoanh tay bước lên hai mươi tư bậc thang.

May mắn da cô vốn có màu bánh mật, nếu không bây giờ không biết giấu mặt vào đâu.

Ngay từ lúc Từ Đạt mới bước lên tới bậc thang thứ mười, tú bà đã bị tiểuquan vội vã lôi ra. Bà sững sờ nhìn Từ Đạt, lẩm bẩm: “Cuối cùng… cũngđến ngày này sao? Nhị tiểu thư… Người đến đây…”

“Ừ.” Từ Đạt đáp cho có, da mặt nóng lên, lại vô thức sờ sờ dây tết đeo bên hông.

Hôm nay, cô đặc biệt thay một bộ Khúc cư thâm y mới, màu sắc hoa văn so với ngày thường sặc sỡ hơn nhiều, tóc chải nhẹ để xõa đen óng ả như lụa,khiến bản thân nhìn xinh đẹp vô ngần – cô vốn hy vọng người khác sẽ chú ý vào sắc đẹp bé nhỏ của cô một chút, giờ lại thấy việc cô tên là Từ Đạttàn khốc biết bao.

Tú bà vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần. Các côgái Từ gia tìm tiểu quan là điều đương nhiên, nhưng đời bà chưa thấyviệc này bao giờ, lúc trước còn tiện tay bói hồng bài đoán thử, Nhị tiểu thư Từ gia thế hệ này có tỷ lệ cơ hội tiến đến hôn nhân không cao, rấtcó khả năng sẽ tìm tiểu quan làm bạn cả đời, nào biết hôm nay cô đã tới.

“Xin hỏi…” Tú bà hắng giọng, uyển chuyển hỏi: “Nhị tiểu thư muốn bao nhiêu người?”

Cô nghe vậy, bật cười khẽ. “Một người là đủ.”

“Một người? Thay đổi định kỳ hay mua cả đời?”

Muốn thảo luận ngay tại đây hả? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà, cô trong lòng muốn khóc, ngoài mặt lại cố tỏ vẻ phóng khoáng, cười đáp: “Cảđời.”

“Có những điều kiện gì?”

Từ Đạt mặt như gấc chín,lẩm bẩm: “Không đòi hỏi gì nhiều… Đúng rồi, tuổi đừng nhỏ quá.” Cô cũngkhông muốn dẫn em trai về nhà nuôi. Trong thoáng chốc, cô chỉ cảm thấytất cả tiểu quan đang đứng trên hành lang đều mắt sáng rực nhìn cô.

Tú bà khẽ lầm rầm: “Yêu cầu này không cao nhỉ…” Quả thực là căn bản khôngsoi mói. Bà nhìn sang nhóm tiểu quan đứng trên hành lang đang nháy mắtliên tục, khụ một tiếng, quay đầu cười hỏi: “Nhị tiểu thư, xin hỏi… Hômnay chỉ có mỗi cô tới đây?”

“Hả?”

“Tôi muốn hỏi, đại tiểu thư với tam tiểu thư… Tương lai có đến lâu chúng tôi chọn nam tử về nhà không?”

Từ Đạt đầu tiên là ngẩn ra, nhiệt khí trên mặt trong chốc lát tiêu hết, cổ họng nghe hơi chát, ngực âm ỉ đau. Cô cười đáp: “Chuyện này ta thựckhông rõ, bình thường cũng không nghe hai người đó nhắc đến.” Tuy rằngbị đặt dưới hai vị tỷ muội trong mọi chuyện đã gần thành thói quen,nhưng cô không nghĩ ngay cả tìm bạn, cũng phải kiểm tra luôn hai ngườicòn lại.

Nếu hai người đó không thành thân, nếu hai người đó cũng đến đây chọn bạn đời, cô nghĩ hôm nay dù là một người cô cũng khôngchọn được. Cô cúi đầu cân nhắc một lát, tiểu quan cũng không phải lựachọn cuối cùng của cô, mấy ngày gần đây ở kinh thành có một đám khất cái muốn bán mình làm tôi tớ, nếu bọn họ không ngại, thật ra cũng có thểmua một người về nhà, chỉ là việc đó sẽ khiến phụ thân không hài lòng,hay là nhờ Từ Trực nói hộ trong cung, hủy bỏ thân phận nô tịch, nếukhông sau này cô bất hạnh ra đi chắc hắn phải tiếp tục làm ăn mày.

Nghĩ đến đó, cô thả bàn tay đang đặt trên túi xuống, cười bảo tú bà:

“Ta không vội. Ma ma cho ta một phòng trống, ta có thể sẽ đợi đến trời sáng để suy nghĩ thật kỹ đã. Bà không được nói dối, phải nói cho rõ ràng, là Từ Đạt ở kinh thành, nếu tiểu quan mới tới không biết Từ Đạt là ai, bàphải kể lại tường tận cho hắn nghe, không cần nói tốt một câu nào hết.Dù sao để chung sống lâu dài, phải cam tâm tình nguyện mới được.” Nộitâm cô rất kiên cường, cho nên tuyệt không để bụng.

“Được được… Tôi sẽ lập tức sắp xếp, ha ha, ngay lập tức.”

Từ Đạt nghe vậy, hài lòng cười một tiếng, lại nghĩ vơ vẩn, quay qua nhữngtiểu quan đứng trên hành lang lịch sự mỉm cười. Lúc trước cô có hơi gấpgáp, nhưng giờ không ôm hy vọng gì nữa, tâm tình thoải mái hẳn lên.

Tất cả các nam tử đều sửng sốt, có người chằm chằm nhìn cô, có kẻ trong ánh mắt đầy tính toán, có kẻ vô thức cười đáp lại rồi vội vã quay đi, sợ cô nghĩ hắn có cảm tình với cô.

Từ Đạt không chú ý tới ánh mắt này, giờ phút này cô đang trừng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đứng trong bóng tối, hắn là Điểu gia…

“Nhị tiểu thư, mời.”

Tú bà phải nói hai lần, Từ Đạt mới lấy lại tinh thần, đang định bước theobà vào phòng, gian bên phải của các cô gái lại truyền ra tiếng vui đùaầm ĩ, cô chuyển mắt qua đó, ngẩn ra.

“Aiz, hôm nay chơi đùa quá trớn rồi thì phải? Lúc trước Bắc Đường Vương gia đâu có như thế đâu.” Tú bà bực mình khẽ làu bàu.

Từ Đạt hơi trố mắt ra, nhìn các cô nương áo quần xộc xệch đang vừa cườivừa chạy tán loạn, lại nhìn Ôn Vu Ý đang bịt mắt quơ tay lung tung bắtquỷ. Cô biết trong phủ hắn đã có mười tám vị phu nhân, tiếp tục chơikiểu này, người thứ mười chín và hai mươi chắc chắn cũng có luôn.

Hắn nạp thiếp, không hề có hỉ kiệu nghênh đón, hơn phân nửa là tổ chức hỉyến mời người quen đến dự, ngay cả quân Phượng Vũ chuyên lo việc trongphủ chất tử cũng mời, trong hỉ yến người thiếp mới không xuất hiện, làmvài lần cô tưởng mời khách đến chỉ để ăn tiệc uống rượu mà thôi.

Lúc này, hắn đang ôm một cô gái xinh đẹp, ái muội cười nói: “Cuối cùng cũng tóm được nha. Nàng nói đi, lúc nãy nàng bảo nếu bổn vương bắt được,nàng thưởng cho bổn vương cái gì nào?”

“Khụ.” Từ Đạt che miệng ho nhẹ một tiếng. Tư thế ôm ấp kia chẳng văn hóa chút nào.

Ôn Vu Ý vốn đang bịt mắt, đột nhiên kéo dải băng che xuống, quay lại nhìn. Trong khoảnh khác, mặt hắn hiện vẻ khác thường, bật thốt: “Từ Đạt? Saocô lại tới đây?”

“Vương gia không cần lo lắng, không phải các phu nhân bảo Từ Đạt đi tìm Vương gia đâu.”

Thần sắc hắn vẫn có chút kỳ lạ, nhìn cô, lại nhìn tú bà, cuối cùng dừng ở gian phòng tiểu quan. Hắn chậm rãi buông vòng ôm, hỏi:

“Như vậy cô tới là để…”

“Nhị cô nương tới tìm tiểu quan.” Tú bà nhiệt tình nói.

“…” Hắn đang run rẩy, bỗng nhớ tới của tác phong đặc biệt các cô gái Từ gia Tây Huyền. Hắn à một tiếng, trong chốc lát vẫn chưa gọi hồn về, hỏitiếp: “Đên nay cô rảnh nên mới đến?”

“Đêm nay Từ Đạt không có công việc gì. Vương gia, có gì không ạ?”

“Tại sao cô lại quyết định đêm nay đến?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.

Từ Đạt mặc dù thấy hành vi của hắn hơi khác thường, nhưng không thể chỉthẳng vào mũi hắn bảo mắc gì ngài đi lo chuyện của tôi. Vì thế, cô cườiđáp: “Trời đẹp, không mưa, nên đến đây.”

“… Trời đẹp, không mưa,nên đến đây?” Hắn ngẫm nghĩ thật kỹ, đột nhiên vỗ tay cười to: “Hay!Thực rất hay! Trời đẹp, không mưa, nên đến đây! Quả là Từ Đạt cả đời anyên nhàn thản!” Hắn cười đến đôi mắt đẹp lấp lánh, tiện thể gọi một côgái xinh xắn đang bước tới. Nói: “Hôm nay không chơi nữa, cô đi đổi chota một gian phòng trống. Từ Đạt, có phải đi ngay không?”

“…Không.”

“Vậy lại đây đi.” Thấy cô không nhúc nhích, hắn ha ha cười, chủ động tiến lên kéo cô qua.

Từ Đạt mặt nhăn mày nhíu, quay lại nói với tú bà: “Vương gia có việc nhờta làm, ta đi lát sẽ về, bà cứ giữ phòng đó cho ta, ta chờ đến buổisáng.”

Ôn Vu Ý nghe thấy từ “buổi sáng”, thần sắc rất có biểu cảm kiểu không biết nên khóc hay nên cười. Hắn kéo cô đi vào một gian phòng rộng rãi, nói: “Mang lên một hồ rượu cùng mấy đĩa thức ăn, bổn vươngkhông cần hầu hạ, lui xuống hết đi.”

Bước vào phòng, Từ Đạt bất động thanh sắc rút tay lại. “Vương gia xin mời ra lệnh.”

Ôn Vu Ý vén mái tóc dài, sắc mặt khoái trá ngồi bên cạnh bàn. “Vốn đêm nay ta đến đây ngồi nhớ một người bạn cũ, không ngờ cô cũng đến, vậy takhông nhớ nữa.”

Lời hắn nói trước sau chẳng hề ăn nhập với nhau, cô cũng không muốn bình luận gì thêm.

Rượu và thức ăn được dọn lên, Ôn Vu Ý tâm trạng rất tốt, cười bảo cô gái bưng đồ ăn:

“Cô đến báo cho Thanh Phong, đêm nay bổn vương không đến phòng cô ấy.” Hắnchỉ vào Từ Đạt, cười: “Không phải là bổn vương lưu lại Từ Đạt, mà là côấy tự đến tìm tiểu quan, ở lại chắc cũng phải đến sáng. Cho dù ma ma tìm tiểu quan giúp ngay bây giờ, đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúccủa cô ấy.”

Từ Đạt nghe vậy, nhìn thoáng qua Ôn Vu Ý, lại nhìn cô tỳ nữ.

Tiểu tỳ nữ cúi đầu kính cẩn nói: “Thanh Phong cô nương nói, Vương gia đã đến đây, chẳng lẽ đến nhìn cô ấy một lát cũng không được? Có ra ngoài côcũng không có mặt mũi gặp ai nữa, xin Vương gia ghé phòng một lát đi ạ.”

Hắn nhếch miệng, vẫy tay. “Bổn vương đã biết, lát nữa sẽ qua.”

Tiểu tỳ nữ cúi đầu lui ra.

Ôn Vu Ý cười nói: “Ngồi đi… Trong lâu này cô thích tiểu quan nào, ta giúp cô hỏi thăm, xem thử nhân phẩm, năng lực hắn ra sao?”

Từ Đạt ừ một tiếng, theo lời ngồi xuống.

“Sao? Tiểu quan nào?”

“Vẫn chưa xác định.”

“Tại sao vẫn chưa xác định chứ? Nếu không, gọi ma ma bảo tập trung tất cảtiểu quan ở đại sảnh, ta giúp cô chọn. Ánh mắt của ta không tệ hơn côđâu.” Hắn hưng trí bừng bừng.

Từ Đạt ừ hử, da mặt căng ra, cườinói: “Chuyện trai gái, tóm lại cam tâm tình nguyện vẫn tốt hơn. Tôi đây, không biết chọn người thế nào, cũng không biết người được chọn cónguyện ý hay không, thôi thì cứ để bọn họ chọn trước đi.”

Ôn Vu Ý hơi ngẩn người, hiểu được ý của cô, trong thoáng chốc, mặt hắn lộ vẻ vô cùng tiếc hận, thở dài: “Rõ ràng là một đại mỹ nhân như vậy…”

“Đa tạ Vương gia ca ngợi.”

Hắn liếc cô một cái. “Đáng tiếc, bổn vương không có cách nào khác cũng không muốn nạp cô vào phòng, bằng không…”

Từ Đạt cười nói: “Vương gia đừng hại tôi. Lời này nếu để Thanh Phong tiểuthư nghe thấy, chắc tôi gặp nguy. Ngày khác nếu Thanh Phong tiểu thư trở thành phu nhân thứ mười chín, Từ Đạt chắc chắn sẽ mang lễ vật đến phủ.”

“Cô ta là cái gì chứ? Ngay cả làm kỹ nữ dưới chân bổn vương cũng khôngxứng!” Ôn Vu Ý lạnh lẽo nói. Hắn luôn luôn lịch sự với phụ nữ, không nói những câu độc địa, lần này không do dự thể hiện sự căm ghét, Từ Đạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi như đang nhập thiền.

Hắn nhìn cô một cái, bỗng nhiên bật cười: “Từ Đạt, cô không sao chứ?”

“Không sao.” Cô nâng cốc rượu lên nhấp một ngụm, phát hiện rượu này thực ngon.

“Nàng ta là gián điệp Bắc Đường, Từ Đạt, ngay cả ta cũng bị cô ta giám thị.”Hắn thấy tay cô run lên, rượu trong cốc sánh ra ngoài. Hắn khoái trá nói tiếp: “Giờ cô có định báo chuyện này lên cấp trên không?”

“…Vương gia uống nhiều rồi, rượu vào dễ nói lời không đâu. Từ Đạt cũng uốngnhiều rồi, dễ nghe nhầm bí mật của Vương gia.” Nói xong, cô vội vã uốngliền mấy chén, thừa dịp tự chuốc rượu chính mình.

“Con hổ cũng là do ta đưa tới.”

“Vương gia, rượu này thật không tệ nha! Không giống như của Tây Huyền làm, từ Bắc Đường đem đến đúng không?”

“Tên trộm đột nhập phủ chất tử Đại Ngụy lúc trước cũng là do bổn vương giởtrò, ý bổn vương muốn thử xem có thể diệt Lý Dung Trị hay không.”

“Hóa ra thức ăn ở Túy Tâm lâu cũng ngon như vậy, không biết đầu bếp rốt cuộc đến từ đâu?”

“Cô lại rót nữa, sắp say thật rồi.”

Từ Đạt hạ tay xuống, cười rạng rỡ với hắn. “Thế này càng tốt, Vương gianói gì tôi cũng không nghe rõ, tôi về phòng chờ ma ma thôi…”

Ôn Vu Ý không hề giữ cô lại, thấp giọng nói như lẩm bẩm:

“Vài trăm năm trước, tứ quốc trao đổi chất tử tỏ lòng vĩnh viễn không xâmphạm nhau. Những kẻ làm chất tử hơn phân nửa không thể chạm tay vào ngôi vị hoàng đế, nhưng, không biết là Lý Dung Trị Đại Ngụy quá dã tâm, haylà môn khách hắn nuôi ở Đại Ngụy quá lợi hại, mấy tháng trước, thái tửĐại Ngụy thất đức, hoàng đế Đại Ngụy giận dữ phế hắn đi, vốn tưởng chỉlà một thời gian ngắn, nào biết bỗng nhiên trao lại ngôi cho Lý Dung Trị ở Tây Huyền.” Hắn nhìn cô ngồi trở lại ghế, cười khẽ: “Từ Đạt, rốt cuộc ta không bằng Lý Dung Trị chỗ nào, tại sao ta thấy cô lại có cảm tìnhvới hắn đến thế?”

Từ Đạt ngượng ngùng cười cười: “Trong lòng tôi, Vương gia và Đại Ngụy Vương gia đều là những hoàng tộc rất tốt. Chỉ làTừ Đạt luôn hiếu kỳ với những chủng loại hải sản phong phú ở Đại Ngụythôi.”

Hắn cười nhạt, nói: “Chẳng lẽ ngay cả một lời thật lòng cô cũng không thể nói cho bổn vương hay sao?”

Cô thầm thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

“Từ Đạt luôn hơi nhạy cảm. Từ Đạt vốn bất tài, lúc bị người đời cười nhạo,hai vị Vương gia luôn che chở tôi.” Cô đứng dậy thở dài. “Lúc đấu vật,nhị hoàng tử làm khó dễ Từ Đạt, may có Vương gia và Đại Ngụy Vương gia ở đấy tôi mới an toàn, tôi vẫn luôn nhớ trong lòng, chỉ là… Vương gia Đại Ngụy ngoại trừ bảo vệ Từ Đạt, chưa từng hùa với người khác chế giễu TừĐạt bao giờ.”

Ôn Vu Ý ngẩn ngơ.

“Trước năm tuổi, ai aicũng đối xử tốt với Từ Đạt, ai ai cũng cười nói với tôi, chưa bao giờ có một chút cợt nhại. Mỗi khi thấy Đại Ngụy Vương gia, tôi lại nhớ đếnkhoảng thời gian trước năm tuổi đẹp đẽ này.”

“Cô… cũng biết, ta và hắn bảo vệ cô là có mục đích?”

Từ Đạt cười nói: “Vương gia hôm nay làm sao vậy? Ngài tiết lộ một sốchuyện vốn không nên tiết lộ rồi. Có một số việc, tốt nhất nên để yênnhư vậy, đừng bới ra, để người còn có được ảo tưởng đẹp đẽ.”

“Hóa ra, cô thà để mình bị lừa cũng không muốn bỏ đi tất thảy.”

Từ Đạt mỉm cười, “Bị lừa thì ngày cũng trôi.” Chẳng lẽ bảo cô ngày nàocũng khóc lóc tố cáo họ lợi dụng cô? Bởi vì cô là Từ Đạt, nên càng dễlợi dụng. Từ nhỏ đến lớn, cô chẳng qua chỉ là quân cờ để người khác mượn sức. Có kẻ nghĩ cô cả tin, lợi dụng cô để bước vào Từ phủ; có kẻ muốnmượn cô để kết giao với hoàng thất, loại này thì nhiều không kể xiết.Đây là điểm khác biệt giữa cô và Từ Trực, Từ Hồi, họ chỉ lợi dụng ngườikhác, giống như cô…

Kỳ thật hai vị chất tử Vương gia đối xử tốtvới cô, lấy lòng cô, thỉnh thoảng lợi dụng cô một chút, cô không ngại,chất tử bên ngoài, luôn luôn vất vả, ngay cả… ngay cả ngày ấy gặp hổ,trong lòng cô cũng biết Lý Dung Trị đã tự bảo vệ mình rất tốt rồi, chodù cô không muốn bước ra dụ hổ, hắn cũng sẽ sử kế lợi dụng trách nhiệmlương tâm của cô với dân chúng kinh thành.

Cô có thể không thực thông minh, nhưng đã bao nhiêu năm gặp nhiều chuyện như vậy, nếu cô nhìn không ra thì cũng quá ngu đi.

Nói đi nói lại, vẫn chỉ có thủ lĩnh đối xử tốt với cô một cách vô tư, nghĩvậy, tâm tình cô chợt hứng khởi hẳn, trên đời này, cuối cùng cũng cònmột người tốt chân thành yêu quý đối đãi cô, cho nên, cô không chú ý lắm đến chuyện bọn Lý Dung Trị lợi dụng mình nữa.

Cô nghe Ôn Vu Ý nói:

“Chắc chỉ một hai tháng nữa Lý Dung Trị sẽ trở về.”

Vậy thì tiếc thật, cô nghĩ thầm. Nhưng miệng vẫn cười bảo: “Vậy phải chúc mừng Đại Ngụy Vương gia thôi.”

“Trăm năm nay, hắn là hoàng tử đầu tiên có thể về cố quốc trong tuổi thanhniên. Vì ngôi vị hoàng đế này, hắn quả thực đã dụng tâm lương khổ.” ÔnVu Ý trào phúng cười, thấy Từ Đạt có vẻ tò mò, hắn như đứa con nít chồmtới trước, cười đầy vẻ bí mật: “Từ Đạt, cô đã nghe nói tổ chế của ĐạiNgụy vốn là một vương một hậu, còn gọi là quy chế song vương?”

Cô cười gật đầu. “Tôi có nghe nói, nhưng ở Đại Ngụy chỉ có lúc ban đầu lànhư thế thôi, về sau tất cả hoàng đế đều nạp thêm phi tử, chỉ là khôngnhiều như tam cung lục viện ở ba nước còn lại, tôi còn nhớ, hoàng đế Đại Ngụy đời này có tổng cộng một hậu mười hai phi, ở Đại Ngụy mà nói thìcũng không phải ít.”

“Đúng vậy.” Cứ hễ bàn chuyện người khác làhắn lại cảm thấy hứng thú. Hắn chớp chớp đôi mắt đẹp, cười: “Quy chế của tổ tiên là thế, nhưng muốn tuân thủ hay không, còn tùy mọi người. Nhưng có điểm không đổi là, Đại Ngụy một đế một hậu, quy chế song vương,hoàng tử trước đại hôn phải giữ mình trong sạch, con vợ kế không thể kết hôn sớm hơn trưởng tử, tuy quy củ nhưng thật ra cũng rất hòa hợp. Trước khi thái tử kế vị, bên cạnh các hoàng tử đều có tiểu quan riêng ghi lại chuyện phòng the của bọn họ, để phòng khi thái tử vi phạm còn lập tháitử khác, tiếc là thái tử Đại Ngụy cường tráng quá mức, bây giờ lỡ thấtđức, để Lý Dung Trị được lợi…”

Từ Đạt nghe vậy, lập tức nhớ đến người hầu Lâm Tú bên cạnh Lý Dung Trị.

Ôn Vu Ý lại cười:

“Tiếc là Lý Dung Trị đến Tây Huyền khi vẫn còn thiếu niên, chưa kịp bị chỉhôn; tiếc là Đại Ngụy vẫn còn lưu lại cái tổ huấn nhảm nhí này, giữ mình trong sạch là để tôn trọng hoàng hậu – một bệ hạ khác, nhưng nay có aicòn thực đối đãi với hoàng hậu Đại Ngụy như vương thượng? Tiếc là LýDung Trị trời sinh chính là một tên ngốc chăm chăm tuân thủ tổ huấn;tiếc cho một thằng đàn ông tha hương lúc hữu tình vẫn phải cẩn thận từng ly, không được nạp thiếp, cuối cùng đành phải đi tìm tiểu quan…” Hắnliếc qua, thấy Từ Đạt phun thẳng ra một ngụm rượu.

Cô vội vàng lau miệng, lẩm bẩm: “Chuyện này tôi chưa hề nghe qua…”

Ôn Vu Ý ha ha cười:

“Hắn vốn trầm tính, không ung dung tự tại như ta, chắc sẽ không quá vài lần. Nhưng, chỉ cần người có tâm, chắc chắn không thể không thấy hành vi của hắn. Từ Đạt, cô không ở trong trung tâm quyền lực hoàng thất, nhưngsinh ra trong thế gia chính trị như Từ gia, làm sao không biết thế cụctrước mắt, chỉ là thường ngày cô bo bo giữ mình mà thôi. Cô có biết taphục cô nhất ở điểm nào không?”

“Đêm nay Vương gia nói… nhiều thật.”

“Ta khâm phục nhất, chính là Viên Đồ vốn bảo một đời cô ở Tây Huyền bìnhthuận vô năng, nhưng cô không vì lời ông ta mà buông xuôi, ngược lại cốhọc văn học võ để tăng năng lực bản thân. Ta nghe nói cô xé bảng HỏaPhượng, muốn tham dự cuộc tuyển Âm phủ tướng quân, vốn lòng ta vô cùngtiếc nuối, nếu cô có thể trở thành Âm phủ tướng quân thật, chẳng phảitánh mạng ngắn ngủi? Nhưng, bây giờ ta lại cảm thấy, cô đi con đườngnày, đối với cô là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không bị người lợi dụng nữa.”

Ngữ khí kia vô vàn tiếc nuối, Từ Đạt biết có chuyện khác thường, nhưngtrong chốc lát vẫn không thể thấu nổi ngụ ý của hắn. Đêm nay Ôn Vu Ý,hoàn toàn không giống bình thường, bình thường hắn hay trêu ghẹo, haynói bá láp bông đùa, vờ như thật tình lại là giả ý, đêm nay không biếtlà cố ý hay vô tình ám chỉ cho cô cái gì đây.

Người hai nước khác biệt, tâm sự gì cũng đến đó mà thôi, Ôn Vu Ý thân phận rất đặc biệt,nói quá nhiều chuyện bí mật tức là phạm vào húy kỵ.

Ôn Vu Ý nhấp môi chén rượu, cười nói:

“Ta nhớ nhung người bạn cũ, chính là nghĩ đêm nay cô sẽ rơi vào cạm bẫyngười khác, từ nay về sau lâm vào lốc xoáy triều đình, không bao giờ còn được là một bằng hữu đơn thuần như bây giờ nữa. Từ Đạt, thật ra cứ nhưcô hiện tại cũng tốt lắm, đúng không?”

Cô suy nghĩ một lát, thủychung vẫn không nắm được ý nghĩa lời nói của hắn, đành phải rót rượu cho hắn rồi nói lảng sang chuyện khác:

“Vương gia, thôi cứ uống rượu đi. Đêm nay coi như tôi nghễnh ngãng, nói gì cũng không nghe được.”

Hắn lười biếng liếc nhìn cô, cười một tiếng, rồi thở dài:

“Từ Đạt, cô có một điểm đáng ghét. Ở trong lòng cô, quá mức coi trọng TâyHuyền, căn bản không coi người từ các quốc gia khác là tri kỷ, vậy tạisao cô lại trách người khác không thật tâm mà đối xử với cô?”

Cứu mạng!

Chưa từng có thời khắc nào như bây giờ, Từ Đạt chật vật thế này, không, phải nói là, chưa từng có thời khắc nào như bây giờ, cô được mọi người chàođón như lúc này.

May mà ánh nến trong tiểu quan quán chỉ lập lòekhông tỏ, nếu không giờ phút này cô đã thân vùi trong đàn sói. Cô khekhẽ cười khổ, bỗng nghe tiếng bước chân lên lầu, cô ngừng thở.

“Từ nhị tiểu thư nói là đi hít thở một cái, tại sao mới nháy mắt đã khôngthấy người đâu nữa?” Hai gã tiểu quan lên lầu tìm người, hết nhìn đônglại ngó tây.

“Không phải là bị mấy tên khác kéo vào phòng rồi chứ?”

“Vậy thì tệ quá, khó lắm mới có cơ hội rời khỏi đây, nếu kẻ khác nhanh chân đến trước mà cướp mất, ta thực không cam lòng.”

“Nghe nói Từ Tam cô nương không gần nam sắc, nhưng lại là nhân vật vô cùngquan trọng trong triều đình Tây Huyền, nếu có thể mượn đường Nhị tiểuthư mà tiếp cận Tam tiểu thư, vậy cũng rất có lời.”

Từ Đạt liêntục cười khổ, đúng là như thế, xem ra cô quả là khờ, vốn tưởng đêm naysẽ không có tiểu quan nào tới cửa, nào biết đã có hơn mười người đứng ởngoài.

Ôn Vu Ý hàn huyên cùng cô đến hơn nửa đêm, mới tâm khôngcam, lòng không muốn đến chỗ Thanh Phong cô nương, còn cô trở về phòngđịnh chợp mắt một lát đến sáng sẽ rời đi, ai ngờ vừa đẩy cửa, bên trongđã đầy phòng tiểu quan đang đợi cô.

Có kẻ vốn không thích chốngió trăng, nhưng vì khốn khó mà phải bán mình, muốn mượn cô rời khỏi nơi đây; có kẻ muốn mượn cửa cô hòng bước vào hoàng thất hoặc Từ gia, thậmchí còn coi cô là ván cầu, dụ dỗ Từ Trực hay Từ Hồi.

Cô thầm thở dài, bọn tiểu quan miệng mồm trơn tuột, nhưng cô không phải kẻ ngốc, sao lại nhìn không ra được cơ chứ?

Đợi cho hai gã tiểu quan kia đi khuất, cô mới bước ra từ chỗ tối đang nấp,cúi đầu trầm tư. Chẳng lẽ, thật muốn tùy ý chọn một người?

Cô mặc dù đến nay không có duyên với tình yêu chân chính, nhưng cũng thật sựnghiêm túc muốn chọn một người làm bạn. Yên cầu của cô rõ ràng là khôngcao mà, thậm chí có chút tàn tật cũng không sao hết, chỉ cần đối phươngthực lòng để ý đến cô, cho cô được một chút ấm áp, vậy là đủ rồi.

Nghĩ đến đó, cô có hơi mất hy vọng.

Cô lại nghe thấy hai tên tiểu quan ở dưới lầu nói với nhau: “Hay là bỏ đi, có nên không nhỉ?” Ngữ khí hình như lại càng toan tính hơn, cô thóttim, thực không muốn phải giáp mặt bọn họ, nghe bọn họ uốn lưỡi ngọtngào nữa.

Hai gã tiểu quan này lúc nãy trước mặt cô thì bô lô gìmà “Nhị tiểu thư, quả là trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp cômới biết kinh thành lan truyền toàn tin vịt…” vân vân, rồi cả chim sa cá lặn gì cũng lôi ra nốt, so với lời nói thật bụng lúc nãy thì cách xamột vạn tám ngàn dặm.

Hai gã tiểu quan lại bước lên cầu thang, cô hoảng hốt liếc nhìn bốn phía. Nơi này chỉ có một cánh cửa, từ khe cửathấy một khoảng đen như mực không có ánh đèn, cô cắn răng hạ quyết tâm,đẩy cửa bước vào, rồi lập tức khép lại.

“Ngươi nói cô ta trốn?Tại sao lại phải trốn? Rõ ràng bây giờ cô ta có thể tùy ý chọn, về sauchưa chắc có được cơ hội này đó. Nhìn xem, không có người…”

“Không phải là ở trong phòng này chứ?”

Cô trợn to mắt, nghe tiếng cửa gỗ cọt kẹt mở ra, cô bất giác chạy vàophòng, vén màn che trèo lên giường lăn một vòng, chợt đụng vào một thânhình.

“Úi…”

Trên giường có người! Cô kinh ngạc, nhưng vẫnlăn đến bên cạnh người nọ, che lại làn môi mát lạnh của kẻ đó, nói nhỏ:“Đừng nhúc nhích, đừng kêu lên, để tôi trốn một chút, tôi không có ý gìkhác.”

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.

“Không có người thật mà…”

“Gian phòng này hình như là… Đi ra mau, cô ta không thể trốn ở đây được đâu!”

Cửa lập tức bị đóng lại.

Từ Đạt đợi một lát nữa, xác định hai người bọn họ sẽ không vào lại, mớithở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô vội vàng buông tay, ngồi dậy.

“Thực xấu hổ, không phải tôi cố ý quấy rầy anh…” Ai vậy nhỉ? Tiểu quan? Hay là đại gia đến chơi?

“Cô…”

Âm thanh kia khàn đặc, giống như đang bị cảm lạnh. Nếu là đại gia tới đâychơi, sao lại không có người chăm sóc? Vậy thì chắc là tiểu quan bị ốmnên nghỉ ngơi ở đây, đêm nay mới không xuất hiện ở đại sảnh. Cô càng tỏvẻ hối lỗi, thấp giọng nói:

“Tôi họ Từ, chuyện đó… Đêm nay anh cho tôi trốn đỡ ở đây được không?”

“…Trốn? Nhị cô nương đang trốn ai?”

Cô ngẩn ra. “Anh biết tôi là ai?”

“Nữ tử bước vào tiểu quan quán chỉ có người Từ gia. Nhị hoàng tử và thái tử có cảm tình với Đại cô nương, há lại để cô ấy đi tìm tiểu quan; Tam cônương một lòng sùng võ, nếu chọn tiểu quan chắc cũng phải ngoài hai mươi tuổi, bỏ đi hai người này, chỉ còn lại Nhị cô nương.” Hắn che miệng hokhan vài tiếng.

Cô chớp mắt liên tục mấy cái. “Hóa ra các anh cũng nghiên cứu vấn đề này nhỉ… Anh tên gì?”

“…Tôi?” Âm thanh kia có chút kinh ngạc. “Chẳng lẽ cô định…”

Từ Đạt hơi xấu hổ cười nói: “Anh đừng lo lắng, không phải tôi muốn chọnanh. Nếu anh không muốn, tôi sẽ không ép buộc.” Cô ngồi trên giường,không cẩn thận đụng phải bàn tay hắn dưới lớp chăn, cô sửng sốt, theobản năng bắt lấy bàn tay nóng bỏng của hắn. “Anh tới đại phu khám chưavậy?”

“…Vẫn chưa.”

“Còn chưa á? Sao ma ma ở đây không tìmđại phu cho anh?” Nói xong, cô cảm thấy không ổn, xoay người xuốnggiường. Theo cô đoán, tiểu quan trước mặt này không phải kẻ nổi bật, nên không được ma ma quan tâm. “Aiz, để tôi đi tìm người nói họ mời đại phu đến đây nhé.”

Hắn giơ tay ra nắm lấy tay cô. “Nhị cô nương, cô không phải đang trốn người sao?”

“Trốn người sao quan trọng bằng chữa bệnh?” Cô cười khổ.

Hắn vẫn không buông tay. “…Không cần tìm đại phu đâu… Chẳng qua mấy ngàyvừa qua tôi quá mệt mỏi nên cảm lạnh một chút… Nếu để cho người khácbiết, sợ là sẽ… Bệnh càng thêm bệnh, xin Nhị cô nương đừng mời đại phu.”

Bệnh càng thêm bệnh? Từ Đạt bừng tỉnh, mặt lộ vẻ thân thiết đồng tình. Hóara, tiểu quan quán cũng có chuyện riêng, hơn nữa nam tử trên giường bệnh này đã trải qua kinh nghiệm xương máu, mới có thể ngay cả sinh bệnhcũng sợ có người hạ độc dược.

Cô thở dài, phân vân một lúc lâu,dịu dàng nói: “Được, tôi không mời nữa, anh buông tay ra đi, tôi đi rótcho anh chén nước. Lúc bị bệnh phải uống nhiều nước mới có lợi cho thânthể.”

Người kia hình như cũng do dự trong chốc lát, bàn tay nóngbỏng mới từ từ thả tay cô ra. Cô bước đến bên bàn, rót nước ra chén,nhấp một ngụm nhỏ. Là nước, không phải trà, hơn nữa nước này vẫn còn ấm.

Cô khẽ thở phào, ngồi trở lại bên giường, lại đụng tay hắn, ý bảo hắn bưng nước uống.

“Công tử, như vậy đi, anh cho tôi trốn nhờ một đêm, tôi chăm sóc anh một đêm, thế nào?”

Bên kia không có động tĩnh.

Cô vội vàng giải thích: “Tôi sẽ không để ma ma hiểu lầm đâu. Trời sáng hẳn rồi, tôi sẽ âm thầm đi, không cho ai biết anh đã ở cùng tôi suốt mộtđêm… Đến lúc đó, nếu anh vẫn chưa bớt ốm, anh nói triệu chứng cho tôibiết, tôi sẽ tự mình đến hiệu thuốc bảo đại phu bốc thuốc, rồi nhờ người đưa đến tận tay anh. Tuy rằng anh với tôi chưa hề gặp nhau, Từ Đạt cũng không phải nhân tài kiệt xuất, nhưng Từ gia ngay tại đó, sao lại khônggiúp được, tôi cũng sẽ không hại anh, anh có thể tin tôi mà.”

“… Nhị cô nương hà cớ gì phải tự làm mình cực khổ như vậy?”

Hắn không trả lời thẳng, cô cũng coi như hắn đã ngầm đồng ý. Cô lấy cáichén từ giữa không trung để lại trên bàn, lại trở về bên giường, sờ trán hắn, phát hiện hắn muốn né tránh, cô lập tức thu tay lại.

Cô nghe ngoài cửa lại có tiếng người đi, lòng khẽ run lên, thả rèm che giường xuống, nhảy một bước vào trong giường ngồi.

“Công tử chớ hoảng sợ, tôi chỉ là sợ đột nhiên có người tiến vào, với lại,người anh nóng sốt, rèm che giường nên buông xuống thì tốt hơn. Tôi sẽkhông làm gì xằng bậy với anh hết.” Dứt lời, cô bật cười. Cô nói cứ nhưmình là một tên hái hoa tặc dâm đãng vậy á.

“Nhị cô nương đã đến tiểu quan quán, chính là đến chọn người, sao lại coi bọn họ như rắn rết vậy?”

“Aiz, tôi chỉ muốn chọn kẻ thích mình, mà mình cũng thích người đó.” Cô khẽmỉm cười, trong lòng tự biết đêm nay không thể có người nào thích được,mà có lẽ, sau này cũng không có đâu.

Cô lại chạm đến tay hắn, thở dài não nuột: “Công tử xin yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không đụng đếnanh… Tôi đến tiểu quan quán tìm bạn, chẳng qua cũng chỉ là muốn trảinghiệm một chút cảm tình mà đời người nên có mà thôi, không có tâm địaác độc hổ báo gì. Anh có thể nằm xuống, tôi tuyệt đối không làm gì anh.” Lòng cô hơi chua chát, nhưng vẫn cười, bỏ tay hắn vào trong lớp chănbông.

Cô cảm giác được hắn chậm rãi nằm xuống, tiện tay giúp hắn đắp chăn, đang muốn rút tay lại, chợt nghe hắn ôn nhu nói:

“Nhị cô nương xin đừng hiểu lầm… Chỉ là tôi… chưa bao giờ chung giường chung chăn với cô gái nào cả.” Âm thanh kia có chút không được tự nhiên.

Từ Đạt khựng lại một chút, miệng à một tiếng, đáp: “Nếu công tử không cóhứng thú với phụ nữ, vậy thì chưa từng chung giường chung chăn với côgái nào cũng không phải là lạ.”

“… Tôi không thích nam tử.”

Từ Đạt lại khựng một chút, lại à một tiếng. Bàn tay đàn ông nóng bỏng nằmtrong bàn tay cô, cô bỗng chần chờ, ma xui quỷ khiến vẫn chưa buông tay. Nếu không thích cô, chắc hắn đã nói ngoa rằng mình rất rất thích namtử, nhưng giờ hắn lại giải thích… là có hàm ý khác sao?

Người này nói chuyện nhã nhặn có lễ, không giống như phần lớn người Tây Huyền, không hề sắc bén, làm cô cảm thấy rất tốt.

Lúc vừa mới nghe vị tiểu quan này tự giới thiệu, anh ta đều so sánh tới sosánh lui. Tuy rằng người Tây Huyền nói chuyện có đặc biệt đôi chút,nhưng, vì thường xuyên bị người khác so sánh, nên Từ Đạt khá nhạy cảm.

Lúc nghe tên nam kĩ này giới thiệu, có vẻ như y biết rất rõ, tuy nói nhữngnữ nhân Tây Huyền luôn có những đặc điểm giống nhau này, nhưng nghenhững lời so sánh như thế, trong lòng nàng cũng có chút khó chịu

Cô có nên buông tay hay không nhỉ? Hắn cũng không giãy mà… Mặt cô hơi hơi nóng lên, lại nghe thấy hắn nói:

“Nhị cô nương, điều kiện chọn người của cô là gì? Ngày khác nếu thấy đượcngười thích hợp, tôi sẽ làm trung gian kết nối cho cô, để đền ơn cô chăm sóc hôm nay.”

“…” Hóa ra hắn chẳng có ý định gì với cô nha, là cô nghĩ nhiều.

Cô chậm rãi thả tay ra, miệng hơi mỉm cười. Một lát sau, cô chợt nhớ ở đây tối đen như mực, cho dù cười hay không cũng không thấy được, nhưng côvẫn theo thói quen mà cười như vậy.

Cô rũ mắt xuống. Nếu nhânsinh có thể đến một lần nữa thì tốt rồi, nếu vậy, trước khi cô đầu thai, nhất định phải khẩn cầu ông trời ban cho cô cuộc đời thong thả ung dung nhất.

Nếu cuộc đời như vậy không thể có được, ít nhất cũng ban cho cô tính phóng khoáng, không đem bất kỳ kẻ nào đặt trong lòng.

Chỉ cần một chút vô tình của Từ Hồi cũng tốt, không cần để ý cái nhìn người khác, chỉ cần mình sống tốt, vậy là đủ.

“…Nhị cô nương?”

Hắn còn đang bệnh nữa, bệnh nhân hình như đều rất cô đơn? Cô nhớ rõ, trướckia khi mình sinh bệnh, không đến mức không dám mời đại phu như hắn, làcon gái Từ gia, ai dám phớt lờ? Chỉ là, khi đó cô tuổi nhỏ, nằm ở trêngiường lẻ loi đến muốn chết, ngày nào cũng nằm nhìn cửa, lúc nào cũngngóng trông phụ thân xuất hiện đến nhìn cô một cái.

Ít nhất,trước lúc năm tuổi, nếu cô không khỏe, phụ thân sẽ đến thăm cô vài lần,nào biết những lần nhiễm bệnh sau năm tuổi luôn luôn chỉ một mình mộtngười…

Trong trơ trọi những ngày bị ốm đó, cô hoàn toàn tự để tâm đến mình, thậm chí, còn có khi khủng hoảng đến hơi buồn cười, sợ mìnhbệnh đến chết cũng không có người để ý, cho nên, bắt đầu từ đó cô luônchăm sóc chính mình thật tốt, không muốn cảm giác như vậy sẽ xảy đến lần nữa.

Suy bụng ta ra bụng người, vậy nên cô hiểu. Cô dịu dàng nói:

“Điều kiện của tôi cũng rất đơn giản. Tuổi đừng nhỏ quá, diện mạo không quantrọng, gia thế không quan trọng, chỉ cần hắn hiểu được đối tượng là Từgia Từ Đạt là tốt rồi.” Tạm dừng một chốc, cô lại cười: “Đương nhiên,cũng không cần hắn chung sống cả đời, chỉ khoảng năm, sáu năm là đủ.Trong năm sáu năm đó chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý mà đối đãi với tôi,sau, nếu tôi bất hạnh mất đi, hắn cũng không phải chờ đến khi mãn tangtôi, cứ đi tìm người khác ngay cũng được. Lúc tôi còn sống, tôi cũng sẽtoàn tâm toàn ý đối xử với hắn, khụ, bình thường tôi thích ăn hải sản,chuyện này thì hắn không thể quản, nhưng những chuyện khác nếu hắn muốnnghiêm quản tôi cũng theo hắn cả, không dối gạt công tử, thật ra ngaybài tỏ tình tôi cũng đã chuẩn bị cả rồi.”

“Bài tỏ tình?”

“Đúng vậy.” Cô cười đến thực vui vẻ, nhớ tới thời gian luyện tập này lại hếtsức khoái trá, bởi vì cô thật sự nghĩ có thể tìm được một người tốt đểlàm bạn.

Nam nữ Tây Huyền tỏ tình, hơn phân nửa là từ nam nhân,tỏ ý yêu em bảo vệ em cả đời. Cô yêu cầu nhiều nên đương nhiên phải chủđộng, cô nguyện lúc mình còn sống sẽ che chở yêu quý duy nhất người đó,chỉ cầu người đó thật tâm thành ý đối đãi cô.

Cô thở sâu, cườinói: “Còn công tử thì sao? Công tử vốn không thích nam sắc, phải “côngtác” ở chốn này quả là tra tấn á, anh đã có đủ tiền chưa?”

“…Ừ.” Hắn đáp cho qua.

“Vậy thì tốt, rời khỏi nơi này sớm đi. Nếu có ngày anh chịu đựng không nổi,cũng có thể đến Từ Đạt tôi…” Cô bỗng chốc không biết nên nói thêm gìnữa, đành phải hỏi lại: “Công tử thích cô gái như thế nào?”

Trong bóng tối, nam tử đang nằm rõ ràng ngẩn ra, cô chờ một lát, đến khi tưởng hắn ngủ rồi, hắn mới chậm rãi nói:

“Tôi vẫn chưa nghĩ tới…”

“Chưa nghĩ tới sao. Anh là người Tây Huyền hả? Khẩu âm của công tử giống người Tây Huyền, nhưng vẫn có chút khác biệt…”

“…Tôi là người ngoại quốc đến Tây Huyền đã lâu…”

“Thì ra là thế, hóa ra nam tử ngoại quốc cũng có người nhã nhặn lịch sự nhưcông tử…” Dừng lại một chút, cô nhớ tới Lý Dung Trị cũng hệt như hắnvậy. “Công tử đến từ Đại Ngụy?”

“…Ừ.”

“Ngàn dặm xa xôinha, nam tử ở Đại Ngụy quả nhiên thấp nhuận như ngọc, anh thực giống như Vương gia hoàng thất Đại Ngụy của các anh, là một nam tử sáng ngời ấmáp như ánh trăng vậy.”

Hắn chần chờ một chút, hỏi lại: “Như ánh trăng?”

“Ánh mặt trời làm người rát bỏng, nhưng công tử có từng nghe ánh trăng cũngcó thể chiếu chết người?” Cô bật cười. “Chỉ là so sánh mà thôi, công tửđừng cho là thật. Nói như vậy, sau này công tử muốn về nước chọn con gái Đại Ngụy?”

“… Có lẽ là vậy.”

“Không biết các cô gái Đại Ngụy nhìn như thế nào?”

“… Nhìn như thế nào á?” Cuối cùng hắn cũng hơi khẽ cười. “Tôi rời nhà lúcchỉ mới mấy tuổi, chưa kịp tư xuân đã phải đến Tây Huyền, làm sao nhớ rõ các cô ngày thường như thế nào? Tôi chỉ nhớ, các cung… tỳ nữ hầu hạ tôi từ nhỏ dáng vẻ mềm yếu nhu nhược, vóc người không cao, thân có mùihương mà thôi.”

Nghe thực mê người nha. Chim nhỏ nép vào người,chính là sở thích của nam nhân, mấy lần Ôn Vu Ý vừa nghe đến con gái Đại Ngụy, cả mặt sáng rực lên, hắn còn than thở bảo con gái Tây Huyền caoquá, bảo người cô dài lòng khòng quá.

Xét về chiều cao, cô tấtnhiên không thể hơn Ôn Vu Ý, nhưng hắn chủ trương con gái thì đỉnh đầutốt nhất chỉ tới ngực hắn, như vậy mỗi lần ôm, cằm mới không thấy khóchịu.

Lúc đó hắn chỉ đang tưởng tượng, cũng thấy mái đầu nho nhỏ kia thực xinh đẹp hết chỗ chê.

“Nghe nói nam nữ Đại Ngụy đều rất đẹp.” Cô tưởng tượng.

“Nhị cô nương nếu không ngại xuất ngoại, có lẽ sẽ có cơ hội gặp được.” Hắn nói bâng quơ.

Anh chàng này nói không sai, nhưng nếu khuyên cô rời khỏi kinh thành, cókhác chi phải sống một cuộc đời mới, cô cười: “Cá không thể ra khỏinước, tôi luyến tiếc nơi này. Huống chi, nếu đi thực thì có thể gặp được gì không? Có thể trở về hay không cũng là vấn đề…”

Sinh ra, lớnlên, và chết ở đây, đó là mong muốn của cô. Viên Đồ đại sư nói đúng, côchính là kiểu như vậy, hoàn toàn không có ham muốn hay trông chờ bảnthân trong tương lai sẽ oanh liệt rạng rỡ.

Cô nghe thấy hắn ho khan vài tiếng, hoàn hồn, nói nhỏ: “Để tôi rót chén nước khác cho anh.”

“Không cần đâu.” Hắn giữ chặt tay cô. “Không làm phiền Nhị cô nương, tôi không khát.”

“Vậy chắc anh cũng mệt rồi, hay nhắm mắt lại ngủ đi?” Cô mới nói đến đó,chợt nghe âm thanh cửa bị đẩy ra, cô sửng sốt, lại nghe có tiếng ngườinói: “Trong này không có người…”

Cô hoảng sợ, nghe ra kẻ đó đúng là một tiểu quan, vừa kịp chớp mắt, cửa lại bị mở ra, một luồng sáng chiếu đến giường.

Cô bị hù chết rồi, những người này muốn đốt đèn tìm cô hả? Hăng hái quá đó nha! Cô chính là Từ Đạt đó, có là ván cầu cũng không thể để bọn họ nhảy lên. Rèm che giường là tơ mỏng, nếu ánh nến chiếu vào, bóng cô tất sẽlộ ra. Cho dù không tìm được ai làm bạn, cô cũng không muốn để ngườikhác coi mình là ván cầu.

Cô nằm xuống thật nhanh, dùng âm thanhchỉ có hắn nghe thấy nói: “Xin lỗi, cho tôi trốn nhờ một chút.” Cô vénchăn lên chui vào, ngay cả đầu cũng che kỹ.

Hắn lúc đầu ngẩn ra,há miệng muốn nói, sau đó thấy cô trốn quá tích cực, giành mất hơn nửacái chăn của hắn. Hắn suy nghĩ một lát, nắm tay cô siết nhẹ để trấn an.Muốn tìm bạn, lại tìm thấy nỗi uất ức như cô, đời này thực ít thấy. Hắnnghe thấy ngoài cửa có tiếng người lạnh lùng nói:

“Các ngươi đang làm gì?”