Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!

Chương 5




Tiết công tử cùng Trường Cung chuyển vào phòng phía Tây đối diện. Tiết công tử hết sức lịch sự, đứng dưới cửa sổ chào hỏi vài câu. Ta đứng bên kia đáp lời cảm tạ.

Giữa hai viện giờ đây đều bừa bộn, cũng chẳng phân biệt nam nữ, mà công tử ở gần cũng tiện cho việc dọn dẹp.

Chiều đến, Xảo Thư vừa từ tiệm sách về, mặt mày rạng rỡ. Cô bé rút từ túi ra một nắm bạc nhỏ, nói là ông chủ thưởng:

"Ông ấy bảo tiểu thư nếu có bản thảo mới, nhất định phải đưa ông xem trước, không được đưa cho ai khác."

Ta thầm biết ngay, chuyện này chắc chắn thành rồi.

Xảo Thư vui vẻ khi được ta khen ngợi. Ta sai cô bé ra ngoài mua chút thức ăn về, xem như kết thúc một ngày đầy biến động.

Buổi tối, ta trải chăn đệm rồi đi ngủ sớm. Quá mệt mỏi! Có lẽ khói độc vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi cơ thể.

Trước khi ngủ, ánh sáng nhạt từ phòng phía Tây đối diện vẫn chiếu lại, in bóng Tiết công tử cặm cụi đọc sách bên ngọn đèn.

Sáng hôm sau, người sửa nhà vẫn chưa đến, nhưng chủ nhà đã xuất hiện:

"Gọi tiểu thư nhà các người ra đây. Lúc thuê thì nhà còn lành lặn, giờ lại cháy thành thế này, các người buộc phải bồi thường để bọn ta còn sửa lại căn nhà."

"Tiểu thư nhà ta vẫn đang ngủ, người nhỏ tiếng một chút," Xảo Thư khuyên nhủ.

Nhưng chủ nhà càng lớn tiếng: "Mặt trời lên đến đỉnh rồi còn ngủ gì mà ngủ, đừng có viện cớ. Không bồi thường thì theo ta lên quan mà phân xử."

"Ai bảo không bồi thường, tiểu thư chúng ta chắc chắn sẽ sửa nhà tử tế."

"Hừ! Nói thì hay lắm, lỡ các người chạy mất, ta đi đâu tìm? Hôm nay phải đền tiền."

Ta tự nhủ: “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí,” khó tránh thì đành phải đối mặt thôi.

Chỉnh trang lại một chút, ta ra ngoài gặp chủ nhà:

"Lúc trước bà nói nhà này có thể bán cũng có thể cho thuê. Giờ nhà gặp hỏa hoạn, sửa chữa cần nhiều tiền. Nếu bà vẫn muốn bán, chi bằng ta mua lại?"

Chủ nhà nhìn ta từ đầu đến chân: "Bán thì bán, chỉ sợ cô mua không nổi. Căn nhà này ít nhất cũng phải hai trăm lượng."

"Hừ!" Ta cười khẩy, "Bà đừng nghĩ ta nhỏ tuổi mà dọa được. Khu này tuy tốt, nhưng đường trước ngõ rất hẹp, xe ngựa không ra vào được. Người muốn ở lâu dài sẽ không mua, nên bà chỉ có thể cho thuê ngắn hạn, mà kỳ thi lại không phải năm nào cũng có.

"Bà đưa giá quá cao.”

“Hơn nữa, ngôi nhà này đã lâu không tu sửa, bề ngoài tuy trông có vẻ mới, nhưng sau trận cháy này, nhiều chỗ mục nát đã lộ ra rõ ràng. Vì vậy, giá cũng cần phải hạ xuống.”

"Ta trả cho bà tối đa là sáu mươi lượng. Bà thấy được thì bán, còn nếu không được, ta sẽ bồi thường cho bà ba lượng để sửa lại phần hư hại."

Chủ nhà suy nghĩ một lát, bỗng tươi cười: "Cô nương thật hiểu chuyện, ta cũng không dối gì. Thật ra nhà bên cạnh cũng là của ta. Nếu cô mua cả hai, ta bớt thêm ba lượng, tổng cộng một trăm mười bảy lượng, thế nào?"

Ta cúi đầu cân nhắc, viện bên cạnh rộng hơn viện này, tuy không có phòng phụ nhưng nếu có thể mua chung, tương lai nối liền hai nhà sẽ rất rộng rãi.

Nhưng vấn đề là ta không có một trăm lượng, làm sao đây?

Nếu không mua bây giờ, sau này có người khác mua thì hối tiếc cũng muộn.

Trong lúc ta phân vân, một giọng trầm ổn vang lên từ phía sau:

"Chúng ta sẽ mua cả hai nhà."

Quay đầu lại, ta thấy cửa phòng phía Tây mở ra, Tiết công tử bước xuống bậc thềm tiến đến gần.

Hắn liếc nhìn ta, sau đó thong thả nói với chủ nhà: "Có điều giá cả có lẽ phải hạ thêm một chút nữa.”

"Thật không giấu gì bà, tường phía sau nhà mỗi khi trời mưa đều bị thấm nước, chi phí sửa chữa e là sẽ không ít."

"Không thể nào." Chủ nhà phân bua.

Tiết công tử nói: "Viện bên kia của ta chỉ bị cháy xém qua, đen mỗi cửa sổ phía trước, còn tường sau vẫn lành lặn. Bà có muốn sang xem không?"

"Không! Không cần!" Chủ nhà vội xua tay, "Thế vị công tử này muốn bao nhiêu thì hợp lý?"

"Một trăm lượng," Tiết công tử đưa ra giá.

Ta thầm tặc lưỡi nghĩ: [Ta thì chẳng có đồng nào, còn hắn thì trả giá sát sạt, keo kiệt đến mức này cũng tài."

Cuối cùng căn nhà được mua với giá một trăm mười lượng. Dù vậy, nhìn vẻ mặt Tiết công tử vẫn như còn tiếc nuối vì không được trả giá thêm.

Ta nói rõ mỗi người năm mươi lăm lượng.

Tiết công tử lập tức ngậm miệng.

Đợi chủ nhà rời đi, tiểu tư Trường Cung bèn băn khoăn hỏi công tử của mình: “Rõ ràng là nhà chúng ta không sao cả, sao công tử lại bảo là tường bị thấm nước ạ?”

Tiết công tử tự nhiên đáp: “Binh bất yếm trá.”

Ta thầm lắc đầu, đứng dậy đi vào trong.

Tiết công tử theo dõi từng bước chân ta, khoanh tay đứng phía sau, giọng thản nhiên: “Xem ra chân cô nương hồi phục nhanh nhỉ.”

Ta không đáp, chỉ ném cho hắn một ánh mắt mang ý nghĩa “binh bất yếm trá” để hắn tự hiểu lấy.