Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 87: Muốn em sinh con (H)




Ngay tại thời khắc này, linh hồn mỏi mệt của Trương Mẫn Nhi cuối cùng cũng đã được giải thoát, vết thương cũ năm nào không dám đụng đến nhờ có sự ôn nhu an ủi của Lục Dương dần dần được xoa xịu.

“Tất cả đều đã qua rồi, sẽ không còn bất kì ai có thể tổn thương em được nữa.”

Lục Dương nâng gương mặt đầy nước mắt của Trương Mẫn Nhi lên, bốn phiến môi nhẹ nhàng chạm nhau rồi hóa thành dây dưa kịch liệt. Cả hai như đói như khát cướp lấy nước bọt của nhau, hương vị tình dục tràn ngập trong không khí.

Bàn tay lạnh buốt dán lên da thịt ấm áp, kích thích Trương Mẫn Nhi không nhịn được rên lên. Ngay sau đó ngón tay linh hoạt của Lục Dương tháo lỏng thắt lưng, hai tay không chút kiêng kỵ vuốt ve cặp mông căng tròn của cô.

Nụ hôn nóng rực triền miên khiến Trương Mẫn Nhi hít thở không thông. Lục Dương lưu luyến hôn không buông đôi môi đỏ hồng ướt át, vẫn chưa thỏa mãn còn gặm cắn thêm bờ môi bên dưới. Ngón tay sờ đến động nhỏ ẩm ướt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn như thăm dò ngoài cửa động, sau đó khẽ khàng đưa vào. Động nhỏ mềm mại hút lấy ngón tay, bên trong co rút không ngừng càng muốn nhiều hơn.

“Bé ngoan, thả lỏng đi em.” Giọng nói trầm thấp của Lục Dương như mật ngọt rót vào tai, khiến cho người nghe không cách nào từ chối.

Nửa thân trên trần trụi của Trương Mẫn Nhi dán lên mặt tường lạnh lẽo, váy ngủ bị xốc lên, quần lót bên trong dưới bàn tay mạnh mẽ của Lục Dương bị xé toạc thành từng mảnh, ngón tay hư hỏng vẫn khuấy động trong động nhỏ khiến cho dòng nước mờ ám dính ướt lan xuống đùi.

Lục Dương chôn mặt bên hõm vai của Trương Mẫn Nhi, hô hấp nóng rực khiến da thịt không ngừng run rẩy. Nhân lúc cô còn thất thần, hắn lại tăng thêm một ngón tay, hai ngón rút ra lại tăng thêm một ngón để mở đường cho vật lớn thô to của mình.

Một lúc sau, Lục Dương rút ngón tay ra, để Trương Mẫn Nhi chống tường đưa lưng về phía mình, hung khí thô to nổi gân xanh mài qua mài lại mấy cái ngoài cửa động, sau đó không chút trở ngại đưa hết vào trong.

Mười đầu ngón tay của Trương Mẫn Nhi bấu lên tường. Bởi vì chênh lệch chiều cao buộc cô phải kiễng chân lên mới phối hợp được với hắn. Động nhỏ non mềm bị bức căng không một khe hở. Trong đầu cô dường như có thể phác họa được hình dáng chính xác của hung khí thô to, liên tục lắc đầu rên rỉ.

“Sâu… sâu quá… lấy ra…”

Động nhỏ non mềm bị hung khí quấy rối nhanh chóng tràn ra thật nhiều thứ nước nhầy nhụa. Thứ nước này theo chỗ kết hợp thuận theo đùi trượt xuống mắt cá chân.

Lục Dương xoay mặt Trương Mẫn Nhi lại, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, khẽ nỉ non, “Mẫn Nhi…”

Da thịt Trương Mẫn Nhi đã tiết ra một tầng mồ hôi mỏng. Mùi mồ hôi càng làm càng nồng đậm hơn mùi vị trong không khí. Lục Dương không khống chế được dục vọng, cứ hết lần này đến lần khác đỉnh vào khoang sinh sản, khiến cô vì khoái cảm mà lệ rơi không ngừng, “Không được…. chậm lại… đừng mà….”

“Thật chặt…” Lục Dương đưa đầu lưỡi liếm qua gương mặt xinh đẹp của cô, khàn giọng thầm thì, “Anh sắp bị em cắn đứt rồi.”

Lục Dương như đem tính khí ướt nước từ sau động rút ra, lật người Trương Mẫn Nhi lại, để hai chân thon dài của cô treo ở khuỷu tay mình, còn hai tay cô thì ôm cổ hắn.

Trương Mẫn Nhi vô thức siết lấy cổ Lục Dương hôn, sợ sẽ bị ngã xuống. Thần kinh căng cứng còn chưa kịp buông lỏng, hung khí nóng hổi lại một lần nữa đâm vào.

“Căng quá…..” Chân Trương Mẫn Nhi vòng lấy eo hắn, mu bàn chân căng cứng, ngón chân trắng muốt thì co lại, “Sướng…”

Lục Dương nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi ướt át của cô, thấp giọng thầm thì, “Phải làm sâu như vậy, em mới có thể mang thai được… em có cảm thấy được không? Bên trong em đều bị anh lấp đầy rồi.”

“Đừng mà…” Trong bụng truyền đến cảm giác ê ẩm khiến cho cô không nhịn được cầu xin, “Nhẹ thôi…”

“Nhẹ thì sao làm em sướng được?” Lục Dương khẽ rút ra, lại mạnh mẽ cắm vào thật sâu, “Bé ngoan, em sinh cho anh một đứa con, có được không? Con của chúng ta…”

Khoái cảm tràn ngập khiến nước mắt Trương Mẫn Nhi không thể kiềm chế lăn dài. Hai mắt cô đẫm lệ mơ mơ hồ hồ hôn lên khóe môi đối phương, dường như là đau khổ, dường như là hạnh phúc rên rỉ, “Được, con của chúng ta… của chúng ta…”

Cao trào trong khoảnh khắc này khiến Trương Mẫn Nhi cảm thấy trái tim khô cạn của mình như được một dòng nước ấm chảy qua, chậm rãi sinh ra một cảm xúc thỏa mãn.

Lục Dương không ngừng gọi tên Trương Mẫn Nhi, một lần lại một lần cướp lấy ấm áp trên người đối phương. Hai người từ phòng khách đến phòng ngủ, chỗ nào cũng có dấu vết hoan ái.

Hai chân bị vác trên vai có chút run rẩy, Trương Mẫn Nhi vô lực nắm lấy gối đầu, điểm nhạy cảm sưng đỏ bị hung khí cứng rắn không ngừng nghiền ép, bên trong chứa đầy chất nhầy trắng đục được hắn bắn ra.

“Đừng bắn đầy như vậy…” Trương Mẫn Nhi lại cảm thấy dục vọng của người kia sưng to hơn, trốn mặt đi không ngừng nài nỉ, “Đã đầy rồi lắm rồi…”

Hương thơm trên người Trương Mẫn Nhi đã hoàn toàn lấy đi lý trí của Lục Dương. Hắn nắm lấy bắp đùi trắng như tuyết của cô hung hăng đỉnh vào điểm nhạy cảm đang sưng ê ẩm, khiến cho cô càng phát ra nhiều tiếng rên rỉ xấu hổ.

Mặc dù ngoài miệng Lục Dương nói là lần cuối, nhưng sau khi xuất chẳng bao lâu lại tiếp tục bùng nổ dục vọng. Trương Mẫn Nhi muốn chống cự, nhưng toàn thân vô lực chỉ có thể để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Không biết đến khi nào, tình ái triền miên trong phòng mới kết thúc. Bụng nhỏ của Trương Mẫn Nhi bị bắn vào quá nhiều nhìn qua thật giống như đang mang thai.