Lục Phong từng nghe Lục Dương nói qua, Trương Mẫn Nhi là con cả của nhà họ Trương, điều này càng tăng thêm độ khó cho việc điều tra. Bởi vì thế lực của nhà họ Trương rất lớn, bảo mật cũng rất kỹ, muốn lấy được giấy khai sinh, trừ khi chứng minh được cô có liên quan đến vụ án, bằng không nhà họ Trương chắc chắn sẽ không hợp tác với cảnh sát.
Lục Phong trằn trọc suốt một đêm, sau đó nói cho Lục Dương biết kết quả điều tra chiều nay, nhưng lại không nói phỏng đoán của mình cho hắn biết.
Xem ra Lục Dương rất quan tâm Trương Mẫn Nhi, Lục Phong cảm thấy chỉ nên làm một người đứng ngoài xem, không cần phải nhúng tay quá nhiều. Huống hồ hành động của Triệu Lộ Dung bây giờ chưa đủ để cấu thành tội quấy rối, cũng không đe dọa đến tính mạng của bất kỳ ai, không đến mức cảnh sát phải ra tay.
Lục Dương lấy được địa chỉ của Triệu Lộ Dung từ Lục Phong, huỷ bỏ hết lịch trình buổi chiều, đi tìm người phụ nữ thần bí kia.
Ăn cơm trưa xong, Trương Mẫn Nhi cảm thấy có hơi choáng đầu, nằm trên sofa một hồi cũng không thấy tốt hơn là bao, lập tức xin nghỉ sớm để về nhà nghỉ ngơi. Mới vừa vào nhà, chuông cửa lập tức vang lên.
Trương Mẫn Nhi nhìn qua mắt mèo trên cửa thấy một nhân viên chuyển phát đang giao đồ. Cô mở cửa, nhân viên liền hỏi, “Xin hỏi cô Trương có ở nhà không?”
“Là tôi đây.”
“Đây là chuyển phát của cô, phiền cô kí nhận.” Nhân viên chuyển phát nhìn Trương Mẫn Nhi lại tiện miệng hỏi thêm một câu, “Hôm nay anh Lục không có ở nhà sao?”
“Anh ấy chưa về, sao thế?”
“Không có gì, chỉ là bình thường anh Lục đều ký nhận thay cô. Hôm nay lại là cô chứ không phải anh ấy.”
“Anh nói gần đây đều có chuyển phát cho tôi nhưng người nhận lại là Lục Dương?”
“Đúng rồi, hai tuần nay ngày nào anh Lục cũng kí nhận hết.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Không sao, tôi đi trước nhé.”
Nhân viên chuyển phát đi rồi, Trương Mẫn Nhi xé phong bì ra xem, một tờ giấy từ bên trong rơi ra. Trên đó có viết mấy chữ to tướng bằng mực đỏ ‘Trương Mẫn Nhi, kẻ giết người phải đền mạng!’
Trương Mẫn Nhi sợ hãi buông tay, phong bì rơi xuống đất, run rẩy lùi bước về phía sau.
Đây nhất định là Triệu Lộ Dung gửi cho cô.
Người duy nhất trên đời có thể hận Trương Mẫn Nhi đến như vậy, cũng chính là người đã sinh cô ra. Nếu như có thể, cô hi vọng mình chưa từng có mặt trên thế gian này.
Không khí ẩm thấp trong hành lang khiến Lục Dương cảm thấy buồn nôn. Hắn nhíu mày, khó chịu đi lên lầu năm. Trang phục cao cấp được là lượt thẳng thớm hoàn toàn không phù hợp với nơi cũ kỹ dơ bẩn này chút nào. Hắn đứng trước cửa phòng 1306 do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đưa tay bấm chuông cửa.
Thời gian trôi qua rất lâu, cánh cửa nặng nề ken két được mở ra. Triệu Lộ Dung thò đầu ra nhìn, nhìn thấy Lục Dương liền muốn đóng cửa lại.
Lục Dương nhanh tay giữ cửa, âm điệu lạnh lùng không chút nhân nhượng, “Dừng tay lại!”
“Cậu muốn làm gì?” Đôi mắt xếch của bà ta lúng liếng, sau đó nhìn thẳng vào đối phương.
Bởi vì sức lực giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn, Lục Dương dễ dàng đẩy cửa ra. Triệu Lộ Dung đang đứng ở cửa lùi về sau mấy bước, sắc mặt lo lắng nhìn hắn.
“Lời này tôi nên hỏi bà mới đúng, rốt cuộc bà muốn làm gì?” Lục Dương đem tất cả các phong bì ẩn danh đã nhận mấy ngày nay ném hết lên bàn, “Mấy thứ quái quỷ này là bà gửi cho tôi đúng không?”
Triệu Lộ Dung nhìn đống phong bì trước mặt, khuôn mặt văn vẹo cười lên khùng khục, cũng không trốn tránh đáp, “Phải, là tôi làm đó!”
“Tôi không quen không biết bà.” Lục Dương nhìn chăm chăm đối phương, sau đó kinh ngạc phát hiện gương mặt của người phụ nữ này có mấy phần giống với người hắn yêu.
“Cậu không quen tôi nhưng Trương Mẫn Nhi lại quen tôi.” Triệu Lộ Dung cười lạnh, “Hoặc là tôi nên gọi nó là Triệu Nghi mới phải.”
“Tôi gửi nhiều phong bì cho cậu như vậy, chắc cậu cũng đã điều tra ra được mối quan hệ giữa tôi và nó rồi nhỉ?”
Lục Dương nhếch môi, ý cười trong mắt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tia hung bạo khiến Triệu Lộ Dung không khỏi rét run.
“Quan hệ giữa bà và Trương Mẫn Nhi tôi không có hứng thú biết. Tôi cũng không quan tâm em ấy có phải là Triệu Nghi hay không.” Lục Dương lạnh lùng nói, “Những trò quái quỷ của bà từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy nữa. Đừng đến gần Trương Mẫn Nhi, bằng không hậu quả tự mình gánh lấy.”
Triệu Lộ Dung hoàn toàn không ngờ Lục Dương lại không để ý gì đến những chuyện đã qua của Trương Mẫn Nhi, thậm chí ngay cả hứng thú muốn biết cũng không có.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết quá khứ của nó sao?!”
“Không.” Lục Dương nhìn qua gương mặt vặn vẹo của bà ta, “Những chuyện em ấy không muốn nhắc đến, tôi cũng không muốn biết.”
Triệu Lộ Dung cũng từng sống qua tuổi trẻ. Năm ấy gặp được ba của Triệu Nghi, bà cho rằng cuối cùng bà cũng tìm ra được tình yêu đích thực của đời mình. Nhưng bà lại không chạy khỏi nghiệt ngã của số phận, không phải bà không muốn bỏ đi đứa con, chỉ là bà nghĩ tại sao mình phải làm như thế.
Sau khi sinh Triệu Nghi ra, Triệu Lộ Dung từng thề, đời này tên đàn ông kia thiếu bà cái gì bà phải đòi lại gấp bội từ con của hắn. Hai mươi năm ở trong tù,Triệu Lộ Dung mỗi ngày đều không quên là ai đã đẩy bà đến bước đường cùng này.