Dược tính ngày một phát tác mãnh liệt, ánh mắt Lục Dương dần trở nên mơ hồ. Hắn cố hết sức bình sinh nhấc ngón tay đang run rẩy lợi hại kia lên, mở khóa điện thoại. Màn hình đã được mở, ngón tay run run tìm kiếm vào phần danh bạ, thế nhưng mắt nhắm mắt mở thế nào lại ấn nhầm vào giao diện mạng xã hội, cũng không biết tìm đến tài khoản của ai.
Lục Dương tưởng rằng mình ấn vào tài khoản của Trương Hiểu Minh nên thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy mình sắp được cứu rồi, dựa theo trí nhớ nhấn vào biểu tượng gọi.
Còn chưa tới một phút đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Xin chào?” Giọng nói của người kia có chút dè dặt nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với thanh âm trầm khàn dễ nghe của Trương Hiểu Minh, nhưng đó không phải là vấn đề cần bận tâm lúc này.
“Cứu… cứu tôi…” Lục Dương cố gắng từ trong cổ họng nặn ra được thanh âm khàn đục, giọng nói nhiễm đầy mùi tình dục, càng nghe càng khiến lòng người run rẩy.
Trương Mẫn Nhi đầu dây bên kia khó hiểu nhìn màn hình, sau đó hỏi lại, "Ừm, hình như anh gọi nhầm số rồi…"
"Cứu tôi…” Lục Dương thở hổn hển, hắn đã nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, tâm bắt đầu hoảng hốt.
Trương Mẫn Nhi cảm thấy tình cảnh bên kia có chút không ổn. Cô nhận ra đây không phải cuộc gọi thông thường mà chính là cuộc gọi cầu cứu, hơn nữa còn cực kỳ nguy cấp.
Trương Mẫn Nhi suy nghĩ một lát, sau đó vội vàng truy hỏi, "Anh đang ở đâu?"
Lục Dương nghe ‘Trương Hiểu Minh’ hỏi thăm liền thực cảm động, quả nhiên là người hắn yêu. Hắn đứt quãng nói ra tên địa chỉ của nhà hàng, sau đó chỉ nghe thấy bên kia nói một tiếng "Chờ" rồi không nghe được gì nữa, lúc này mới cảm thấy an tâm.
Cuộc trò chuyện ngắn gọn cứ thế bị tắt đi, cùng lúc đó cửa phòng tắm được mở ra.
Trần Phương một thân ẩm ướt khoác áo tắm bước vào, thân thể đẹp đẽ được bao bọc bên trong áo khoác, tinh tế phô ra đường cong quyến rũ của cô.
Trần Phương nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến bên cạnh Lục Dương, nhìn thấy người đàn ông mà cô khao khát đang trầm mê trong nhục dục, càng bộc lộ vẻ nam tính mê hoặc.
“Lục thiếu.”
Lục Dương không lên tiếng, một phần vì phải áp chế ngọn lửa đang rần rần trong người, hai là hắn không thèm chấp loại đàn bà nham hiểm như cô.
“Lục thiếu, anh ngửi xem em có thơm không?” Trần Phương lớn gan áp bản thân vào lồng ngực Lục Dương, hắn bất đắc dĩ ngửi phải mùi hương thơm ngát của từng lọn tóc, của từng tấc da, tấc thịt trên người cô.
Thơm cái con mẹ cô!
Lục Dương hận không thể đứng lên bóp chết ả,vẫn chẳng thể ngờ được ả đàn bà khốn kiếp này lại dám hạ thuốc lên người hắn.
Thấy Lục Dương không đáp, hay nói đúng hơn là không còn sức để đáp, Trần Phương cũng không hề gì, cô ngẩng đầu, hướng mặt đối phương hôn một cái chóc lên môi, “Lục thiếu có lẽ không biết, em không chỉ mê đầu óc thông minh của anh mà còn khao khát chiếm lấy thân thể quyến rũ của anh nữa nha!”
Lục Dương nghiến răng, hắn muốn mở miệng chửi chết ả ta, thế nhưng bản thân cứ như bị ai đó bóp lấy miệng, chẳng thể phun được nửa chữ.
Ngón tay Trần Phương bắt đầu lướt xuống vùng bụng săn chắc của hắn, sau đó mang theo ý vị câu dẫn, từng chút tráo trợn trượt hẳn xuống bên dưới, "Lục thiếu nãy giờ chắc kiềm chế dữ lắm rồi…”
Dứt lời, cô ta phá lệ cười thành tiếng, nhẹ nhàng đưa tay cởi từng nút áo của đối phương.
Từng nút áo bị cởi ra, lộ ra thân hình mê người bên trong. Trần Phương khẽ nuốt nước bọt một cái, quả nhiên cô đã chọn đúng người. Hãy nhìn thân thể rắn chắc, vạm vỡ, to lớn này mà xem, sức nóng hừng hừng của da thịt đang tỏa ra, khiến cô không thể kiềm chế mà muốn lao vào chiếm đoạt lấy hắn ngay lập tức.
Trần Phương khụ khụ ho khan hai tiếng lấy bình tĩnh, sau đó cúi đầu bên tai hắn thầm thì, “Lục thiếu đừng lo, em nguyện hầu hạ anh suốt đêm nay. Sau đó, sau đó chính là anh sẽ không bao giờ thoát khỏi tay em! Ha ha ha…”
Lục Dương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ả đàn bà điên trước mặt, nhưng cũng chỉ đến thế, bởi hắn đang bị dược tính chi phối không cách nào động đậy nổi, giống như con cá nằm trên thớt chờ chết, chỉ có thể dùng mắt phát tiết trừng lấy ả ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng hơi thở dục vọng trong phòng ngày càng nồng đậm, mùi tình dục bao phủ cả bầu không khí.
Thế nhưng, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Phương sửng sốt, ả ta bất mãn chống nửa người dậy, tùy ý bước đến cửa nhưng không mở, hỏi vọng ra, “Ai vậy?”
Không có tiếng trả lời.
Trần Phương nghĩ rằng có kẻ say xỉn nào đó gõ nhầm phòng, cô không mấy bận tâm, xoay người trở vào bên trong. Nhưng chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa ngoài kia đột ngột vang lên một lần nữa, lần này lại đập mạnh và dồn dập hơn rất nhiều, như thể người bên ngoài đang rất gấp, khiến người nghe tâm phiền ý loạn.
Trần Phương cực kỳ bực bội, trên gương mặt kiều mị xuất hiện cái nhăn mày khó chịu, liền chạy tới mở cửa.
Không phải là nhân viên phục vụ phòng.
Cũng không phải là kẻ say xỉn nổi loạn.
Mà đó là một người phụ nữ mang vẻ đẹp tinh xảo và thanh tú.