Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 19: Thanh toán sòng phẳng




Sau lần ân ái kịch liệt, Trương Mẫn Nhi bị ốm nặng, sốt cao mãi không giảm. Lục Dương đưa cô xuống núi đi bệnh viện, còn hành trang mang theo đành gọi trợ lý vất vả mang xuống.

Lúc đến nơi, bác sĩ giận dữ mắng hắn một trận không ngóc đầu lên được, “Cậu có biết nơi đó của phụ nữ vốn rất nhạy cảm? Cho dù hai người có làm đi nữa thì cậu cũng phải biết tiết chế vừa phải thôi chứ, như thế này có khác nào cậu muốn lấy mạng của bệnh nhân không?”

Lục Dương nhớ tới dáng vẻ chật vật của Trương Mẫn Nhi trên giường, thì ra đó chẳng phải mánh khóe gì cả, mà cô thực sự đang rất khổ sở và khó chịu.

Lục Dương cho rằng bản thân đã đủ quan tâm chăm sóc người ta, mặc dù lúc đầu không phải hoàn toàn muốn làm, nhưng sau khi cùng cô lăn lộn vài vòng lại cảm thấy đối phương không hề tệ, rất hợp gu, thế nên hắn mới làm ra nhiều tư thế quá khích đến như vậy.

Trương Mẫn Nhi sau khi tỉnh dậy phải ở lại bệnh viện theo dõi vài hôm, may mắn không phải nhìn thấy sự hiện diện của Lục Dương. Nếu như không phải thân thể đang không được khỏe, với hành động lỗ mãng của hắn cùng tính tình cường đại của cô đã sớm nhảy dựng lên đánh chết hắn từ lâu rồi.

Thế nhưng, Lục Dương coi bộ cũng biết điều. Hắn ngoan ngoãn im lặng ngồi nghe hết tất cả sự chửi bới cùng châm chọc của cô, còn ngoan ngoãn để lộ biểu tình đầy hối lỗi, hoàn toàn khác với dáng vẻ cường đại thường có.

Ở bệnh viện, có rất nhiều bác sĩ cùng y tá nhìn ra được đại thiếu gia họ Lục săn sóc bác sĩ Trương cẩn thận như một cô công chúa nhỏ như thế nào, ngược lại cô lại luôn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, không thèm để ý đến hắn.

Những ngày qua, Lục Dương sau khi tan làm đều tự giác chạy đến bệnh viện. Hắn còn đặc biệt đi hỏi bác sĩ, người bệnh như Trương Mẫn Nhi thì nên ăn gì mới mau khỏi. Hỏi đến nỗi bác sĩ cũng phải ngờ vực, người đang nằm trong phòng bệnh kia có thật sự là bạn bè như lời hắn nói hay không? Bởi bà có thể cảm nhận được Lục Dương chăm sóc cho cô còn hơn cả người yêu, giống như đang chăm vợ vậy.

Trương Mẫn Nhi không mấy quan tâm đến hành động kỳ lạ gần đây của Lục Dương. Mỗi lần hắn muốn tán gẫu với cô, Trương Mẫn Nhi đều coi hắn như không khí không muốn nghe, không muốn thấy.

Đôi khi tâm trạng thoải mái sẽ “ừ”, “vậy hả?” với hắn, trừ hai câu đó ra thì không hề thốt thêm lời nào khác. Nhưng có lẽ cô đã đánh giá hắn quá thấp, bởi một khi hắn đã quyết định cái gì thì phải làm cho bằng được.

Lục Dương thân cao gần mét chín lại co mình ngồi trên ghế kim loại khéo léo gọt táo, sau đó lại cắt ra từng miếng lớn rồi đặt lên đĩa đưa tới trước mặt cô, “Táo ngọt lắm, em ăn đi.”

Trương Mẫn Nhi một mực dán mắt vào cuốn sách đang cầm trên tay, không thèm ngẩng đầu lên, hoàn toàn phớt lờ với hành động ân cần của đối phương.

Sau khi đưa Trương Mẫn Nhi đến bệnh viện, Lục Dương đã sớm quen với sự thờ ơ của cô. Hắn chỉ đặt nhẹ đĩa lên đầu tủ, sau đó tay lấy cuốn sách khỏi tay cô, lúc này cô mới chịu ngước mặt lên nhìn hắn.

“Khùng hả? Bộ không thấy tôi đang đọc sách hay gì?”



Trương Mẫn Nhi đã không còn cái vẻ đạo mạo giả vờ lịch sự như hồi mới quen biết Lục Dương nữa, mà sớm quay trở về với tính cách kiêu căng thất thường như mọi khi. Cô nhíu mày, rõ ràng không hề hài lòng với hành động tự tiện của hắn.

Lục Dương không để ý đến sự bực dọc của cô, lại lần nữa đưa đĩa táo đến trước mặt, “Ăn đi.”

Trương Mẫn Nhi tức giận gằn từng chữ, “Không.muốn.ăn!”

Lục Dương khẽ nhếch môi cười, giọng nói có chút càn rỡ, “Em tự ăn hay để tôi đút cho em ăn?”

Trương Mẫn Nhi cảm thấy Lục Dương thật có bệnh, lửa giận tích tụ mấy ngày nay của cô rốt cuộc không thể chịu nổi, nhanh chóng bùng phát, “Anh rốt cuộc bị cái gì? Muốn ***** tôi cũng cho anh ***** rồi, giữa chúng ta đã sớm thanh toán sòng phẳng.”

“Đã sớm thanh toán?” Lục Dương cảm thấy lời vừa rồi của cô thật thú vị, “Em rõ ràng không nợ gì tôi, có gì mà phải thanh toán? Là tôi nợ em mới đúng!”

“Nếu anh đã biết vậy rồi thì tốt, thế bây giờ anh có thể biến cho khuất mắt tôi được không?”

Mỗi lần nhìn thấy hắn là cô chỉ muốn nôn mửa. Tên biến thái chết tiệt! Trinh tiết của cô vì hắn đã không còn nữa rồi.

“Không được.” Lục Dương ngược lại không hề gấp, ý vị sâu xa trả lời.

“Anh!”

Lục Dương nhân lúc Trương Mẫn Nhi mở miệng muốn chửi hắn, liền dúi miếng táo vào miệng của cô, “Ăn trái cây chút đi, em cứ tích trữ tức giận mãi trong lòng cũng không tốt. Muốn cái gì thì cứ nói ra hết, anh chịu được.”

Con mẹ nó Lục Dương! Nhìn mặt anh là tôi mắc nghẹn!

Trương Mẫn Nhi bị ép đành nhịn xuống, tức giận nhưng cũng không quên nhai nuốt miếng táo ngon ngọt kia.

Thế nhưng, cô biết đây không phải là trọng điểm. Điều quan trọng lúc này nhất là khi nào Lục Dương mới biến cho khuất mắt cô?