Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 16: Một phòng hai giường




Ngoại trừ Trương Hiểu Minh, à không, thú thực dù cậu ấy có cởi đồ trước mặt hắn, hắn chưa chắc có thể chịu nổi, nói gì đến một người phụ nữ mới chỉ gặp có vài lần.

Không đời nào hắn lại cứng với một người phụ nữ xa lạ.

Đúng, đúng vậy! Không thể nào! Không thể nào…

Lục Dương nhắm tịt mắt tự huyễn hoặc bản thân đó không phải là sự thật.

Việc hôm nay sinh ra phản ứng cũng là… là… là do làn da trắng sáng, nhẵn nhụi của cô đã làm cho hắn mê luyến, cũng đã lâu lắm rồi hắn không quan hệ với phụ nữ… Đúng, chính là vì lý do như vậy!

Thế nên, đây cũng chỉ là hiện tượng sinh lý rất đỗi bình thường của đàn ông mà thôi.

Nhất định là như vậy!

Lục Dương tự an ủi, tự tìm lấy cớ, tự khiến bản thân cảm thấy thoải mái.

Đến khi tắm rửa xong xuôi đâu đấy, hắn lấy khăn lông lau khô sạch người, rồi quay đầu lại nhìn Trương Mẫn Nhi đã sớm tắm xong từ đời nào, lúc này đã ra khỏi khu vực tắm, đi đến tủ thay đồ.

Lục Dương đi theo sau, quàng khăn tắm sau cổ, vừa đi vào khu vực thay đồ đã nhìn thấy Trương Mẫn Nhi đang khom người kéo quần qua rốn. Hắn vô tình nhìn thấy cái eo thon thả, giọt nước đọng lại ở tóc rớt xuống làm ướt vai áo, lộ rõ da thịt trắng sáng bên trong, đôi chân thẳng đuột thon dài không một cọng lông…

Lục Dương ngẩn người mất năm phút. Lâu sau đó, hắn mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nguầy nguậy như cún bự.

Rốt cuộc hắn bị sao vậy?

Chỉ trong một ngày lại bị Trương Mẫn Nhi câu mất hồn?

Đúng là bị điên rồi!

Lục Dương cố gắng làm mình không được suy nghĩ bậy bạ, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để thay xong quần áo. Đến khi từ trên xuống dưới đã chỉnh tề đâu vào đấy, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ.

Trương Mẫn Nhi đã sớm đợi ở ngoài. Lục Dương đi tới bên cạnh, giúp cô cầm đồ nặng, rồi cùng nhau đi ra sân.



Trương Mẫn Nhi hít không khí trong lành, thầm thở phào khi thoát khỏi tình huống xấu hổ lẫn lúng túng ban nãy, quay đầu qua hỏi hắn, “Hôm nay chơi tennis với anh rất vui, nếu lần sau có dịp, cùng nhau chơi nữa nhé?”

Lục Dương cười cười, nhẹ gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy rất vui. Được, hẹn lần sau!”

Sau đó, cả hai cùng nhau rời khỏi sân tập, tiến về bãi đỗ xe.

Lục Dương bỗng kéo tay Trương Mẫn Nhi lại. Cô có chút kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt xoắn xuýt của hắn, “Sao vậy?”

Lục Dương do dự nửa ngày, cuối cùng cũng nói, “Chả là vài ngày tới tôi dự định đi leo núi, nhưng vẫn chưa tìm được bạn đồng hành đi cùng…”

Trương Mẫn Nhi cau mày, chờ hắn nói hết.

“Kể từ khi gặp cô, lại trùng hợp gặp thêm nhiều lần nữa, tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau.” Lục Dương nghiêm túc ngỏ lời mời, “Thế nên, nếu cô không ngại, có thể cùng tôi đi leo núi chứ?”

Dự định đi leo núi đã được hắn nhắc tới trong các tin nhắn gần đây, lúc đó cô đều khách khí từ chối, khổ nỗi lần này thì…

Trương Mẫn Nhi nhìn ra được Lục Dương rất muốn đi leo núi, còn cảm nhận được, hắn thực sự muốn đi cùng với cô.

Lúc trước thẳng thắn từ chối bởi vì hai người họ không thân không quen, nhưng bây giờ lại khác…

Tình bạn giữa bọn họ phát triển rất nhanh, chỉ trong vòng một buổi chiều cùng nhau chơi thể thao, cùng tắm dưới vòi hoa sen, còn cùng nhau nhìn bộ phần không nên thấy của đối phương…

Nếu bây giờ lại từ chối, e là sẽ khó xử sau này.

Nội tâm Trương Mẫn Nhi đấu tranh dữ dội, như chia thành hai luồng ý kiến rõ ràng, một bên thì muốn đi, còn một bên lại không.

“Ok, tôi đồng ý đi với anh. Có gì nhờ anh nhắn tôi thời gian và địa điểm cụ thể để tôi sắp xếp lại thời gian biểu.”

Lục Dương nghe được câu đồng ý của Trương Mẫn Nhi, có hơi bất ngờ nhướn lông mày. Nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói của hắn ướm đầy sự hưng phấn, “Ok, vậy tối nay tôi sẽ gửi cô kế hoạch cụ thể.”

“Ừm, vậy thôi nhé. Tôi xin phép về trước, có gì liên lạc sau.” Trương Mẫn Nhi khẽ gật đầu xem như chào hỏi.



Lục Dương không giấu được sự hưng phấn, vui vẻ gật đầu, “Tạm biệt, cô về cẩn thận nhé!”

Trương Mẫn Nhi thấy không còn chuyện để nói, gật đầu rồi nhanh chóng đi về phía xe đang đậu.

Thế nhưng, cô không biết rằng Lục Dương không lập tức rời đi, mà chỉ đứng im tại chỗ nhìn bóng lưng của cô một hồi lâu, vẻ mặt như có điều suy tư.

Trương Mẫn Nhi trở về nhà, việc đầu tiên cô làm là đến phòng tắm, xả nước nóng vào bồn. Dù lúc nãy đã tắm ở chỗ chơi bóng, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ sạch, ngâm mình trong bồn mới là thoải mái nhất.

Chơi thể thao thật tốn nhiều sức lực, khiến cả người cô đều đau nhức mệt mỏi. Cô thở một hơi thật dài, nhẹ nhàng với tay lên kệ lấy một cái bình thủy tinh nhỏ rồi nhỏ từng giọt tinh dầu vào nước tắm.

Hương thơm của tinh dầu bỗng chốc lan tỏa thơm ngát cả căn phòng, đồng thời làm đầu óc thật thư thái. Lúc Trương Mẫn Nhi đặt lọ tinh dầu trở lại, nhìn thấy màn hình điện thoại đột ngột vụt sáng rồi tối đen, hình như có thông báo. Cô lau tay vào khăn tắm rồi cầm lấy điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Lục Dương gửi tới.

Lục Dương gửi một tệp đính kèm gồm các thông tin chi tiết về vé máy bay, khách sạn, địa danh du lịch… Sau đó, một tin nhắn khác được gửi tới, “Khách sạn chỗ tôi đặt hết phòng rồi, chỉ còn một phòng cho hai người, cô chịu không?”

Tay của Trương Mẫn Nhi khẽ run lên.

Một phòng hai người?

Đùa gì vậy?

“Một phòng hai người? Ý anh là một phòng hai giường?”

“Đúng vậy.”

Dù sao, Lục Dương cũng không hứng thú với cô, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Suy nghĩ một chút, ngón tay cứ ngập ngừng mãi trên bàn phím, cho đến khi bên kia chịu không nổi nhắn thêm, “Không được sao?”

“Được.”

Thôi kệ đi, cả hai đều là người trưởng thành, sợ gì chứ?