Dù sao Lục Dương cũng từng tuyên bố với Trương Mẫn Nhi, hắn không thích phụ nữ, mà đối với loại nam không yêu, nữ không yêu như hắn phải mở mồm cầu xin cô ‘tuốt súng’, chuyện này tốt nhất nên được giấu kín, không thể để lộ ra ngoài.
Trương Mẫn Nhi thở dài thườn thượt kéo tay Lục Dương đi về phía giường, sau đó dưới tình huống đầy xấu hổ, trái tim đập dồn dập như gõ trống, cô nhanh chóng kéo quần hắn xuống.
Sao… Sao lại không giống với kích cỡ của người thường thế này?
Lục Dương chê cô chậm chạp, hắn gấp đến thôi rồi, liền kéo tay cô hướng về phía bộ phận thầm kín.
Trương Mẫn Nhi lúc đầu còn ngại ngùng, luống cuống toan muốn rút tay ra khỏi nhưng dưới áp lực của Lục Dương, cô không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn giúp hắn làm một lần.
Sau một lần giúp Lục Dương ‘tuốt súng’, dược tính ở trong người hắn vẫn chưa tiêu tan hết. Ngược lại, hắn mạnh mẽ quấn lấy cô, bắt cô phải làm cho hắn lần nữa.
Sau đó là lần ba, lần bốn,…
Làm đến khi lòng bàn tay của cô vừa nóng vừa rát.
Cho đến khi dược tính trong người đã thực sự tiêu tan hết, sắc mặt Lục Dương bấy giờ mới tươi tỉnh được hơn chút đỉnh, mồ hôi trên người túa ra như mưa, thần trí cũng dần được khôi phục. Sức khỏe tốt lên, cũng là lúc cảm giác mệt mỏi ập đến.
Trương Mẫn Nhi còn chưa kịp nói với đối phương câu nào đã thấy hắn nằm trên giường nhập nhèm nhắm mắt, sau đó nghe được tiếng thở đều đều.
Cô thật không dám nhớ lại sự tình xảy ra ban nãy. Dù bản thân là một bác sĩ, cô hiểu rõ loại thuốc kích tình này một khi không được giải phóng sẽ tổn thương đến thân thể cỡ nào. Cô nhìn Lục Dương sau một hồi phóng túng liền mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cảm thấy hành động khi đó là một điều dễ hiểu.
Trương Mẫn Nhi đóng vai người tốt lần trót, hảo tâm giúp hắn lau qua thân thể một lượt, tiện thể bỏ đống quần áo bị mồ hôi thấm ướt ném sang một bên rồi cẩn thận gói ghém người vào trong chăn.
Cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của đối phương, Trương Mẫn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi ngẫm nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm nay, thầm hỏi rốt cuộc vì sao cô lại tới đây giúp hắn?
Trương Mẫn Nhi nhớ lúc đó cô đang thoải mái nằm trên giường, vừa đắp mặt nạ vừa bấm điện thoại lướt bản tin, đột nhiên cô nhận được cuộc gọi cầu cứu đầy khó hiểu từ Lục Dương, không kịp suy nghĩ đã tức tốc chạy đến đây.
Từ trong phòng người phụ nữ lạ mặt tóm hắn ra, đến cuối còn bị ép dùng tay giúp hắn bắn thêm mấy lần, Trương Mẫn Nhi cảm thấy đêm nay trải qua thật hoang đường!
Trương Mẫn Nhi thầm phỉ nhổ đống suy nghĩ trong đầu. Quay đầu lại nhìn thấy Lục Dương đang say giấc nồng, cô thở dài thườn thượt, không cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa. Sau đó đi tới đầu giường, cô cầm lấy cây bút viết vài chữ đằng sau tờ giấy biên lai thuê phòng, rồi đặt cây bút lên trên tờ giấy, thầm nghĩ sáng mai hắn sẽ đọc được.
Trên tờ giấy cô viết tóm tắt mọi chuyện xảy ra tối nay, thậm chí còn viết thêm cô không cần cảm tạ gì cả, sau này hãy tự mình cẩn thận là được.
Chắc là...... Chắc là cô cũng sẽ không tiện liên lạc với Lục Dương nữa nhỉ?
Trương Mẫn Nhi thầm ảo não, sau đó cười nhẹ rồi đi ra khỏi phòng.
Hôm sau, khi Trương Mẫn Nhi tỉnh dậy, tin nhắn đầu tiên cô nhận được là của bác sĩ trưởng khoa.
Ông ấy nói những chuyện xảy ra trước đây đã được bệnh viện xử lý xong xuôi, ý tứ chính là yêu cầu cô mau chóng quay trở lại làm việc.
Lúc Trương Mẫn Nhi đọc được tin nhắn này, khóe môi không khỏi giương lên, cười tít mắt. Thật ra trong khoảng thời gian bị tạm dừng công việc, cô từng có suy nghĩ hay là mình cứ bỏ nghề rồi đi làm chỗ khác, thế mà cứ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có công việc bác sĩ là phù hợp với cô nhất.
Mặc dù thường xuyên gặp phải chuyện xui xẻo, nhưng cô luôn duy trì sự nhiệt tình và kính nể mười phần đối với công việc bác sĩ này.
Trương Mẫn Nhi đối với đầu dây bên kia đồng ý, nguyện ý trở lại bệnh viện làm việc, sau đó vui vẻ đến phòng bếp nấu bữa sáng, chiên hai trái trứng ốp la cùng hai lát bánh mì nóng hổi.
Ánh nắng buổi sáng trong trẻo chiếu vào cửa sổ vừa vặn dừng lại trên mặt bàn, nửa người Trương Mẫn Nhi ngâm trong ánh nắng khiến cô cảm thấy thật thoải mái và ấm áp. Lúc cô nhét miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng, điện thoại đột nhiên rung lên.
Trương Mẫn Nhi cầm lấy điện thoại ra nhìn, thấy có người gửi tin nhắn qua tài khoản mạng xã hội. Cô phát hiện, thế mà lại là tin nhắn của Lục Dương gửi tới.
Nội dung tin nhắn vừa ngắn gọn vừa đơn giản, chỉ vỏn vẹn ba chữ “Cảm ơn cô.”
Trương Mẫn Nhi có chút lo lắng, thầm nghĩ người ta đã gửi như vậy rồi, cô cũng nên lễ phép nhắn lại mới phải.
Trên màn hình xuất hiện dòng chữ, “Không có gì, lần sau có cơ hội liền…” Gõ đến đây, cô thấy nội dung không được hợp lý lắm. Bỗng lúng túng dừng lại, sau đó nhanh chóng nhấn giữ nút xóa toàn bộ chữ phía sau, chỉ để lại vỏn vẹn ba chữ khách sáo, “Không có gì” rồi gửi qua.