Đẩy cửa phòng tắm bước vào, tới trước bồn rửa mặt, Hứa Biên chống hai tay lên bồn, nhắm hai mắt thở dài một tiếng, liền bật vòi nước, chậm rãi rửa mặt. Cư nhiên lúc này Hứa Tinh đột nhiên tiến vào, bộ dạng lo lắng thấp thỏm nhìn anh, sau một hồi mới nhỏ giọng lên tiếng.
- Ba ba... không sao chứ?
Bị thanh âm trong trẻo truyền đến bên tai, Hứa Biên vội vã ngẩng đầu, phát hiện thiếu niên kia đã đứng ngay trước cửa, hạ mi mắt, anh miễn cưỡng mỉm cười, bước tới nhẹ nhàng vỗ vai y.
- Không sao, chỉ là hơi mệt một chút.
- Ba ba là bị cảm mạo sao? - Hứa Tinh vừa nghe lập tức đưa tay chạm lên bên gò má anh, cảm nhận hơi nóng chạm vào da thịt, liền sốt ruột nói.
- Cũng đã uống thuốc rồi, hiện tại đã đỡ hơn nhiều, cảm ơn con.
- Ba ba... có phải hay không, ba ba bị áp lực công việc?
Bị thiếu niên đột ngột hỏi như vậy, Hứa Biên chỉ có lắc đầu phủ nhận, liền nhẹ nhàng ôm Hứa Tinh vào lòng, vỗ nhẹ lưng y trấn an.
- Công việc khi nào chẳng bận rộn, bất quá hiện tại không phải ba ba đang sống cùng anh Thiên sao, đương nhiên phải quan tâm anh ấy nhiều hơn rồi, công việc ba ba sẽ cân nhắc lại.
- Dạ vâng. - Hứa Tinh chỉ có thể mỉm cười an tâm, chậm rãi buông anh ra, liền nắm lấy bàn tay to lớn của anh, vui vẻ mở miệng.
- Vậy... chúng ta cùng nhau dùng bữa đi, đã lâu rồi Tiểu Tinh không được ăn cùng với baba, thực sự rất nhớ a.
- Hảo, Tiểu Tinh ngoan. - Hứa Biên bật cười thành tiếng, nhẹ đưa tay xoa mái tóc thiếu niên, liền cùng y bước ra ngoài.
Chính là còn chưa kịp đi tới chỗ ngồi, cư nhiên trước mắt lại bắt gặp hình ảnh của Từ Nhược Thiên đang vui vẻ cười nói với Gia Trình, không tự giác liền dừng cước bộ, bộ dạng thất thần chăm chú quan sát nụ cười thuần khiết kia của cậu, cảm thấy trong lòng có điểm mất mát
- Ba ba... đã xảy ra chuyện gì? - Phát hiện Hứa Biên đang ngây ngốc nhìn về phía trước, Hứa Tinh không hiểu sự tình thế nào, tròn xoe mắt nhìn chăm chăm vào anh, ngây ngô hỏi.
- A? Không có gì, đi thôi.
Từ Nhược Thiên nhân lúc còn đang chăm chú nói chuyện với Gia Trình, cư nhiên không hiểu vì sao cảm thấy lòng ngực nóng như lửa đốt, liền cau chặt mày, đưa tay vỗ mạnh lấy ngực mình, một hồi đột thiên một cỗ đau thắt kéo đến, hô hấp thực phần khó khăn, lập tức nắm chặt cạnh bàn, liều mạng thở dốc.
- Anh... Anh làm sao vậy? - Gia Trình bị tình cảnh kia cơ hồ làm cho sửng sốt, liền đẩy đẩy bàn tay Từ Nhược Thiên, sốt ruột hỏi.
- Khó ... thở... tôi quên mang theo thuốc. - Vừa dứt lời, cả cơ thể liền ngã quỵ trên nền đất, bộ dạng chật vật cực kì khó khăn.
- Anh Thiên! - Hắn vội bước tới đỡ cậu ngồi dậy, khẩn trương đưa mắt nhìn xung quanh.
Hứa Biên vừa lúc tới nơi đã thấy Từ Nhược Thiên đang suy yếu trong lồng ngực Gia Trình, ngay tức khắc kinh hoảng đẩy hắn ra, vỗ nhẹ mặt cậu lo sợ hỏi.- Từ Nhược Thiên, cậu làm sao rồi?
- Em... - Còn chưa kịp mở lời, đau đớn rất nhanh kéo đến dữ dội, liền đưa tay điên cuồng vỗ mạnh lên ngực mình. Hứa Biên trong tức khắc nhớ ra điều gì, cao giọng hướng Hứa Tinh ra lệnh.
- Trong túi áo khoác ba ba có hộp thuốc, mau lấy giúp ba ba.
Hứa Tinh chính là còn chưa hết hoàng hồn, bộ dạng hấp tấp lục tung cả túi áo khoác của Hứa Biên đặt trên ghế, khẩn trương chạy tới hộp thuốc đưa tận tay anh, sợ hãi nắm chặt góc lấy áo Gia Trình.
Từ Nhược Thiên tuy vẫn còn đang trong tình trạng bất lực, nhưng trước mắt vẫn là nhìn rõ gương mặt đầy hốt hoảng của Hứa Biên, trong đầu tự khắc nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến biểu tình của anh như vậy, quả nhiên cậu đối với anh vẫn còn có địa vị quan trọng, trong lòng vô pháp cảm thấy ấm áp.
Hứa Biên rất nhanh đem hai viên thuốc bỏ vào miệng Từ Nhược Thiên, thuận tay lấy ly nước trên bàn tu một hơi vào miệng, liền cúi xuống uy cậu uống thuốc, đem toàn bộ lượng nước trôi xuống yết hầu người kia.
Đợi cậu hô hấp rốt cuộc ổn định, nhẹ nhàng buông cậu ra, cũng không màng đến bao nhiêu ánh mắt tò mò cùng kinh ngạc của mọi người xung quanh, chạm tay lên gương mặt tái nhợt của cậu, thanh âm ôn nhu hỏi.
- Không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?
Vầng trán toát mồ hôi lạnh, Từ Nhược Thiên hạnh phúc mỉm cười, thanh âm phát ra có điểm khàn khàn.
- Thì ra em đối với anh rất quan trọng nha, cư nhiên lại mang theo thuốc bỏ trong áo khoác, nếu vậy lần sau em sẽ thường xuyên không mang thuốc rồi.
- Cậu... cậu có bị ngu không? Còn dám nói những lời như thế? - Hứa Biên tức tối quát lớn, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy cậu.
- Anh Thiên, anh vừa rồi là đau tim sao? Anh có bệnh? - Hứa Tinh giúp anh đỡ Từ Nhược Thiên ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế, thuận tay đưa khăn ướt giúp cậu lau mồ hôi trên trán.
- Anh... thực ra anh mang bệnh đau tim từ nhỏ rồi, chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu, không phải bệnh nặng, thỉnh thoảng mới tái phát, ai ngờ hôm nay nó lại nổi cơn chứ, thực không ngoan tí nào. Ha ha. - Từ Nhược Thiên cảm động đưa tay xoa đầu thiếu niên, cười ha hả an ủi y.
Hứa Biên trừng mắt nhìn cậu, người kia rốt cuộc khi nào mới tỉnh ngộ hoàn cảnh hiện tại của mình đi, thực sự cứ mỗi ngày nhìn thấy nụ cười kia của cậu cảm thấy cũng không ổn chút nào.
- Cậu cười cái gì? - Lại không ngờ nổi điên hướng cậu gằn giọng.
- Anh lo lắng cho em sao? Đừng cau có như vậy chứ, anh xem, Tiểu Tinh đang ganh tị đó a. - Từ Nhược Thiên cười tà khoác lấy cánh tay Hứa Biên, không để ý sắc mặt Hứa Biên tối sầm tựa như muốn sinh khí.
- Chú ấy là muốn tốt cho anh, anh biết mình mang bệnh thì phải luôn thận trọng. Cũng may là chú ấy mang theo thuốc, nếu không thì anh tính làm sao? - Gia Trình thở dài, chán nản lạnh lùng nói.
- Xin lỗi mọi người. - Cậu ủ rũ cuối đầu, giương mắt lén lút quan sát biểu tình của Hứa Biên, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
- Anh Thiên, anh nên về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn. Bữa tối này, xem như lần khác chúng ta cùng dùng bữa vậy... Sức khỏe của anh vẫn là quan trọng. - Hứa Tinh một bên nắm lấy tay Từ Nhược Thiên, lo lắng nói.
- Không... không cần. Anh không sao...
- Đừng nhiều lời, tôi đưa cậu về. Hai người cứ dùng bữa, Tiểu Tinh, ba ba về trước. - Còn chưa chờ Từ Nhược Thiên phản ứng, Hứa Biên đã kéo cổ tay cậu bước ra ngoài.
Từ Nhược Thiên im lặng lẽo đẽo đi sát Hứa Biên, không hiểu rốt cuộc anh vì chuyện gì mà sinh khí, liền nhỏ giọng hướng anh hỏi.
- Hứa Biên... anh hôm nay làm sao vậy?
Đi đến bãi đậu xe, Hứa Biên mới chịu buông tay Từ Nhược Thiên, xoay người đối diện với cậu, nghiêm nghị tuyên bố
- Không làm sao cả. Cậu không khỏe, tôi đương nhiên có trách nhiệm đưa cậu về.
- Nói vậy, có nghĩa là.. anh đang lo lắng cho em, có phải không? - Vẫn luôn là nụ cười ấy, Từ Nhược Thiên vòng tay ôm chặt cổ Hứa Biên, vui vẻ nói.
- Sao cũng được.
- Anh a, còn biết ngại ngùng nha. Bây giờ em mới biết, anh là người không thích nói thẳng, chỉ biết quan tâm từ đáy lòng, rất có thể, nếu như anh đang yêu một ai đó, hẳn sẽ giữ im lặng, bất quá vẫn là luôn dõi theo người kia, có phải không? - Từ Nhược Thiên chẳng qua muốn ám chỉ "người kia" chính là mình, tâm tình phấn khởi hôn lên môi anh.
Hứa Biên vừa nghe đến đây cơ hồ làm cho kinh ngạc, yêu một người, luôn dõi theo người nọ, có phải hay không chính là thiếu niên kia. Anh hiện tại mới phát giác, nếu như Từ Nhược Thiên không đột ngột ngã bệnh, không chừng suốt cả buổi tối hôm nay bản thân không biết với đối mặt với Hứa Tinh y như thế nào, ban nãy ở phòng vệ sinh, chính anh cũng đã cố gắng kìm chế bản thân, sợ rằng trong lòng luôn nhung nhớ đến thiếu niên liền tức khắc khống chế y mà ôm hôn rồi.
Nhớ đến người kia vẫn còn đang lưu luyến nhìn mình, Hứa Biên liền đưa tay nắm chặt bả vai Từ Nhược Thiên, không tự giác cúi đầu hôn môi cậu, một phen ôm cậu dựa vào xe ô tô, mãnh liệt mút lấy đôi môi ướt át.
HẾT CHƯƠNG 23
- Từ Nhược Thiên, cậu làm sao rồi?
- Em... - Còn chưa kịp mở lời, đau đớn rất nhanh kéo đến dữ dội, liền đưa tay điên cuồng vỗ mạnh lên ngực mình. Hứa Biên trong tức khắc nhớ ra điều gì, cao giọng hướng Hứa Tinh ra lệnh.
- Trong túi áo khoác ba ba có hộp thuốc, mau lấy giúp ba ba.
Hứa Tinh chính là còn chưa hết hoàng hồn, bộ dạng hấp tấp lục tung cả túi áo khoác của Hứa Biên đặt trên ghế, khẩn trương chạy tới hộp thuốc đưa tận tay anh, sợ hãi nắm chặt góc lấy áo Gia Trình.
Từ Nhược Thiên tuy vẫn còn đang trong tình trạng bất lực, nhưng trước mắt vẫn là nhìn rõ gương mặt đầy hốt hoảng của Hứa Biên, trong đầu tự khắc nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến biểu tình của anh như vậy, quả nhiên cậu đối với anh vẫn còn có địa vị quan trọng, trong lòng vô pháp cảm thấy ấm áp.
Hứa Biên rất nhanh đem hai viên thuốc bỏ vào miệng Từ Nhược Thiên, thuận tay lấy ly nước trên bàn tu một hơi vào miệng, liền cúi xuống uy cậu uống thuốc, đem toàn bộ lượng nước trôi xuống yết hầu người kia.
Đợi cậu hô hấp rốt cuộc ổn định, nhẹ nhàng buông cậu ra, cũng không màng đến bao nhiêu ánh mắt tò mò cùng kinh ngạc của mọi người xung quanh, chạm tay lên gương mặt tái nhợt của cậu, thanh âm ôn nhu hỏi.
- Không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?
Vầng trán toát mồ hôi lạnh, Từ Nhược Thiên hạnh phúc mỉm cười, thanh âm phát ra có điểm khàn khàn.
- Thì ra em đối với anh rất quan trọng nha, cư nhiên lại mang theo thuốc bỏ trong áo khoác, nếu vậy lần sau em sẽ thường xuyên không mang thuốc rồi.
- Cậu... cậu có bị ngu không? Còn dám nói những lời như thế? - Hứa Biên tức tối quát lớn, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy cậu.
- Anh Thiên, anh vừa rồi là đau tim sao? Anh có bệnh? - Hứa Tinh giúp anh đỡ Từ Nhược Thiên ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế, thuận tay đưa khăn ướt giúp cậu lau mồ hôi trên trán.
- Anh... thực ra anh mang bệnh đau tim từ nhỏ rồi, chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu, không phải bệnh nặng, thỉnh thoảng mới tái phát, ai ngờ hôm nay nó lại nổi cơn chứ, thực không ngoan tí nào. Ha ha. - Từ Nhược Thiên cảm động đưa tay xoa đầu thiếu niên, cười ha hả an ủi y.
Hứa Biên trừng mắt nhìn cậu, người kia rốt cuộc khi nào mới tỉnh ngộ hoàn cảnh hiện tại của mình đi, thực sự cứ mỗi ngày nhìn thấy nụ cười kia của cậu cảm thấy cũng không ổn chút nào.
- Cậu cười cái gì? - Lại không ngờ nổi điên hướng cậu gằn giọng.
- Anh lo lắng cho em sao? Đừng cau có như vậy chứ, anh xem, Tiểu Tinh đang ganh tị đó a. - Từ Nhược Thiên cười tà khoác lấy cánh tay Hứa Biên, không để ý sắc mặt Hứa Biên tối sầm tựa như muốn sinh khí.
- Chú ấy là muốn tốt cho anh, anh biết mình mang bệnh thì phải luôn thận trọng. Cũng may là chú ấy mang theo thuốc, nếu không thì anh tính làm sao? - Gia Trình thở dài, chán nản lạnh lùng nói.
- Xin lỗi mọi người. - Cậu ủ rũ cuối đầu, giương mắt lén lút quan sát biểu tình của Hứa Biên, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
- Anh Thiên, anh nên về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn. Bữa tối này, xem như lần khác chúng ta cùng dùng bữa vậy... Sức khỏe của anh vẫn là quan trọng. - Hứa Tinh một bên nắm lấy tay Từ Nhược Thiên, lo lắng nói.
- Không... không cần. Anh không sao... Bạn đang
- Äừng nhiá»u lá»i, tôi ÄÆ°a cáºu vá». Hai ngÆ°á»i cứ dùng bữa, Tiá»u Tinh, ba ba vá» trÆ°á»c. - Còn chÆ°a chá» Từ Nhược Thiên phản ứng, Hứa Biên Äã kéo cá» tay cáºu bÆ°á»c ra ngoà i.
Từ Nhược Thiên im lặng lẽo Äẽo Äi sát Hứa Biên, không hiá»u rá»t cuá»c anh vì chuyá»n gì mà sinh khÃ, liá»n nhá» giá»ng hÆ°á»ng anh há»i.
- Hứa Biên... anh hôm nay là m sao váºy?
Äi Äến bãi Äáºu xe, Hứa Biên má»i chá»u buông tay Từ Nhược Thiên, xoay ngÆ°á»i Äá»i diá»n vá»i cáºu, nghiêm nghá» tuyên bá»
- Không là m sao cả. Cáºu không khá»e, tôi ÄÆ°Æ¡ng nhiên có trách nhiá»m ÄÆ°a cáºu vá».
- Nói váºy, có nghÄ©a là .. anh Äang lo lắng cho em, có phải không? - Vẫn luôn là nụ cÆ°á»i ấy, Từ Nhược Thiên vòng tay ôm chặt cá» Hứa Biên, vui vẻ nói.
- Sao cÅ©ng Äược.
- Anh a, còn biết ngại ngùng nha. Bây giá» em má»i biết, anh là ngÆ°á»i không thÃch nói thẳng, chá» biết quan tâm từ Äáy lòng, rất có thá», nếu nhÆ° anh Äang yêu má»t ai Äó, hẳn sẽ giữ im lặng, bất quá vẫn là luôn dõi theo ngÆ°á»i kia, có phải không? - Từ Nhược Thiên chẳng qua muá»n ám chá» "ngÆ°á»i kia" chÃnh là mình, tâm tình phấn khá»i hôn lên môi anh.
Hứa Biên vừa nghe Äến Äây cÆ¡ há» là m cho kinh ngạc, yêu má»t ngÆ°á»i, luôn dõi theo ngÆ°á»i ná», có phải hay không chÃnh là thiếu niên kia. Anh hiá»n tại má»i phát giác, nếu nhÆ° Từ Nhược Thiên không Äá»t ngá»t ngã bá»nh, không chừng suá»t cả buá»i tá»i hôm nay bản thân không biết vá»i Äá»i mặt vá»i Hứa Tinh y nhÆ° thế nà o, ban nãy á» phòng vá» sinh, chÃnh anh cÅ©ng Äã cá» gắng kìm chế bản thân, sợ rằng trong lòng luôn nhung nhá» Äến thiếu niên liá»n tức khắc khá»ng chế y mà ôm hôn rá»i.
Nhá» Äến ngÆ°á»i kia vẫn còn Äang lÆ°u luyến nhìn mình, Hứa Biên liá»n ÄÆ°a tay nắm chặt bả vai Từ Nhược Thiên, không tá»± giác cúi Äầu hôn môi cáºu, má»t phen ôm cáºu dá»±a và o xe ô tô, mãnh liá»t mút lấy Äôi môi Æ°á»t át.
HẾT CHÆ¯Æ NG 24