Chí Hôn

Chương 69: Lễ tốt nghiệp




4.

Trong thời gian học đại học, do chênh lệch múi giờ nên cả hai không liên lạc nhiều, những ngày nghỉ lễ ở nước ngoài cũng không giống trong nước, hơn nữa chương trình học của Lục Nghiêu rất nặng, không thể về thường xuyên.

Đương nhiên chương trình học của Thẩm Lâm Hoan cũng không hề nhàn nhã, những sinh viên y “vĩ đại” luôn bận bịu, Thẩm Lâm Hoan lại là người có yêu cầu cao đối với bản thân, hầu như ngày nào cô cũng ngâm mình ở thư viện và phòng thí nghiệm, hiển nhiên, điểm số các môn chuyên ngành của cô cực kỳ tốt, được giáo viên yêu quý.

Khi người khác nhắc đến cô, họ sẽ nói: “Boss khoa Y.”

Hoặc bình luận một câu: “Vô nhân đạo!”

Cô liên tiếp đứng đầu từ năm nhất đến năm ba, có người cảm thán trên diễn đàn: “Boss khoa Y, tôi lạy cậu, cậu quá trâu bò!”

Có tài năng trời ban thì thôi, cô còn rất chăm chỉ, chăm chỉ cũng thôi đi, còn vô cùng xinh đẹp, bẩm sinh đã tài giỏi, là người nhưng càng không phải người.

“Mấu chốt là cô ấy không bỏ lỡ hoạt động tập thể nào, có lần khoa Y tổ chức hội diễn văn nghệ, không ai tham gia, cô ấy còn lên biểu diễn dương cầm.”

Thẩm Lâm Hoan đã học từ khi còn nhỏ, nhưng trình độ chỉ ở mức trung bình, để đối phó với một màn biểu diễn thì chỉ cần học một bản nhạc vẫn dư sức.

Khi ấy, Thẩm Lâm Hoan thường đến phòng học đàn để luyện đàn, nghe nói có đàn em khoa khác đến tỏ tình, tưởng cô là sinh viên khoa nghệ thuật, Thẩm Lâm Hoan nói: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Đàn em tiếc nuối đăng trên diễn đàn: “Tôi đã gặp một cô gái cực kì xinh đẹp và khí chất tại phòng XX. Tiếc là cô ấy có bạn trai rồi. Haiz, tiếc thật đấy, nhưng tôi vẫn chúc phúc cho cô ấy. Thật hâm mộ người anh em kia.”

Không biết ai đã nhận ra: “Người cậu nói không phải boss khoa Y của chúng tôi chứ? Dáng cao, mặt lạnh lùng?”

Đàn em trả lời: “Đúng rồi.”

Mọi thứ tựa như bùng nổ, bởi vì thoạt nhìn Thẩm Lâm Hoan khá giống tuýp người sẽ độc thân cả đời.

Cô sẽ vì sự nghiệp y học mà phấn đấu cả đời, sẽ không có thời gian dành cho bạn trai, điều này mới phù hợp với tính cách của cô.

Boss nên đứng một mình trên đỉnh núi, sao có thể có sinh vật kiểu như bạn trai?

“Vừa đẹp vừa giỏi, tôi thực sự tò mò người đàn ông cực phẩm nào có thể xứng đôi với cô ấy.”

“Tôi học cùng lớp với boss, tôi có thể làm chứng rằng cô ấy không có thời gian để yêu.”

Boss đi đâu cũng bắt mắt, dù sao đến nay cũng chưa từng thấy Thẩm Lâm Hoan thân với ai khác giới.

Vì vậy, có người cảm thấy xót xa thay đàn em kia: “Có lẽ cô ấy chỉ từ chối cậu một cách uyển chuyển thôi! Đừng nản lòng, boss của chúng tôi rất lạnh lùng, đừng nói đến cậu, sinh viên nam đồng trang lứa với cô ấy còn không dám mở lời.”

Không phải sợ cô ấy, nhưng ở trước mặt cô ấy, người ta sẽ cảm thấy tự ti.

Y học là ngành học khô khan và rườm rà, mặc dù boss rất tài giỏi nhưng không thể tự học thành tài được, đây là một ngành học đòi hỏi sự kiên nhẫn và bền bỉ, y học luôn thay đổi theo từng ngày, cho dù là bác sĩ ưu tú cũng cần học hỏi, huống hồ họ chỉ là sinh viên.

Y học là ngành học không chấp nhận bất kì sự qua loa lấy lệ nào, dù có thiên phú trời ban thì cũng phải làm cho đến nơi đến chốn.

Thẩm Lâm Hoan thuộc tuýp người vừa có tính kiên trì, nghị lực, vừa có tài năng và nhiệt huyết, ngay cả những giáo viên khó tính nhất cũng ưu ái cô.

Tuy nhiên cũng có người nói: “Tôi từng nghe boss nói về bạn trai của cô ấy, chính là lúc biểu diễn văn nghệ, ở hậu trường, cô ấy nói cô ấy đàn không hay, bạn trai cô ấy đàn mới hay.”

Bạn trai của Thẩm Lâm Hoan, được gọi là bạn trai của Schrödinger, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa bao giờ xuất hiện.

“Không thể nào! Khoa Y kín lịch học, boss cũng có yêu cầu cao đối với bản thân. Cô ấy làm gì có thời gian yêu đương, dù sao tôi cũng không tin.”

“Yêu xa thì sao? Đất khách quê người thì ắt hẳn tình cảm cũng thay đổi!”

“Giả sử boss thực sự có bạn trai, bây giờ boss không có thời gian, nếu yêu đương thì không phải là từ cấp 3 chứ? Boss cũng biết yêu sớm ư?”



Mặc dù cuối cùng chính miệng Thẩm Lâm Hoan thừa nhận: “Tôi có bạn trai rồi, anh ấy đang đi du học.”

Nhiều người vẫn không tin.



Lễ tốt nghiệp, Lục Nghiêu về nước thăm cô.

Anh vắt kiệt thời gian để quay về, xuống máy bay liền đi thẳng đến trường học của cô, bạn bè ở Tân Thành thi nhau gọi điện cho anh: “Biết ngay cậu về nước chỉ vì Thẩm Lâm Hoan mà, đúng là thấy sắc quên bạn.”

Lục Nghiêu cười lạnh: “Không lẽ đi gặp cậu? Cậu ngay cả cái rắm cũng không có, tôi nhớ cậu để làm gì?”

“Ồ, Thẩm Lâm Hoan có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, cô ấy nhớ tôi.”

“…… Cút đi!”

Lục Nghiêu không báo trước cho Thẩm Lâm Hoan, vừa xuống máy bay đã hỏi cô: “Lễ tốt nghiệp kết thúc chưa?”

“Chưa, còn phải chụp ảnh.”

Thẩm Lâm Hoan không có bạn thân, nhưng vẫn có nhiều bạn bè bình thường, mọi người đều rất thích cô, hầu hết ai cũng mượn ghi chép và báo cáo thí nghiệm của cô, ai mà chẳng thích boss chứ?

Sau lễ tốt nghiệp, cô được kéo đi chụp ảnh tập thể.

Anh cameraman nhiệt tình nói: “Bạn nữ đứng giữa, có thể cười một cái không? Vui vẻ lên, nào, cười tươi hơn chút.”

Bạn học bên cạnh nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của boss, vội vàng nói: “Anh trai, không sao đâu, boss của chúng tôi luôn rất nghiêm túc.”

Mọi người đều nhất trí rằng boss thiếu thốn biểu cảm, sẽ không cười thật tươi.

Thẩm Lâm Hoan nhìn về một phía nào đó, đột nhiên sững sờ, sau đó nghiêng đầu cười.

Nụ cười ấy rất tự nhiên, thực sự không giống boss.

Những người bên cạnh cũng dõi theo ánh mắt của Thẩm Lâm Hoan, phía sau người chụp ảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một anh chàng, đẹp trai cao ráo, mặc áo sơ mi và quần tây, đeo kính không gọng, vừa nhã nhặn vừa lạnh nhạt, tràn đầy khí thế, giống như tổng giám đốc bá đạo trẻ tuổi trên TV.

Người chụp ảnh không để ý, chỉ chỉnh lại góc độ: “Ây, đúng rồi đúng rồi, cứ cười như này đi, trông rất đẹp! Bạn học bên trái, nhìn camera, nhìn tôi này, nhìn đi đâu vậy! Ây, đúng rồi.”

“Tách!”

Lục Nghiêu nghiêng người nhìn tấm ảnh trong camera, Thẩm Lâm Hoan đang mặc đồng phục cử nhân khẽ mỉm cười, giống như ánh mặt trời mùa đông, lạnh lẽo nhưng vẫn rất ấm áp.

Vừa chụp ảnh xong, Thẩm Lâm Hoan liền đi về phía anh: “Sao anh lại đột ngột trở về?”

Ban nãy Lục Thập Nhất nhướng mày tự đắc nói “Cô ấy nhớ tôi”, giờ đây chỉ rũ mắt nhìn cô, rầu rĩ nói: “Anh nhớ em.”

Tai Thẩm Lâm Hoan đột nhiên đỏ lên, nắm lấy tay anh: “Nóng không?”

“Vẫn ổn.” Lục Nghiêu đưa hoa trong tay cho cô: “Chúc mừng tốt nghiệp.”

Thẩm Lâm Hoan không có cảm giác gì về việc tốt nghiệp, bởi vì cô đã được cử đi học thạc sĩ, mấy giáo viên tranh nhau, cuối cùng cô theo học một giáo sư lão làng ở khoa ngoại.

Thẩm Lâm Hoan nhận lấy bó hoa, là một bó hoa hồng lớn, cô đưa sát vào mũi ngửi, còn tươi.

“Trong trường hợp này anh không thể đến tay không.” Lục Nghiêu nói.

Thẩm Lâm Hoan vui vẻ cười: “Không phải em không thích.”

Lục Nghiêu bĩu môi: “Không phải không thích thì là không ghét, muốn lấy lòng em cũng khó thật.” Dường như cô không đặc biệt thích thứ gì, không có nhiều dục vọng thế tục, Lục Nghiêu cảm thấy việc mình thích cô giống như một cuộc hành hương, cảm thấy bản thân chưa đủ thành kính.

“Không phải.” Thẩm Lâm Hoan thấy anh thật kì lạ: “Có anh ở đây là đủ rồi.”

Lục Nghiêu đã quen với ngôn ngữ đơn giản ngắn gọn của cô, thậm chí có thể tự động bổ sung: Không cần lấy lòng em, có anh ở bên cạnh là em đã rất vui rồi.

Lục Nghiêu cảm thấy Thẩm Lâm Hoan thật quá đáng, cực kỳ lạnh lùng, lại cực kỳ dịu dàng, anh bị kẹp ở giữa, bị cô bắt nạt đến chết đi sống lại.

Dù sao anh cũng thấy vui.

Thẩm Lâm Hoan còn nói: “Không cần thiết.”

Sau đó Lục Nghiêu tự bổ sung: Mối quan hệ giữa chúng ta không cần mấy thứ phù du này.

“Ồ.” Khóe môi Lục Nghiêu cong lên: “Nhanh như vậy đã thành vợ chồng già rồi à?”

Thẩm Lâm Hoan liếc anh một cái, mím môi: “Đừng lung tung, em nghiêm túc đấy.”

“Không được.” Lục Nghiêu lắc đầu nhướng mày: “Yêu đương không tích cực như vậy, bạn gái anh mà chạy mất thì anh biết tìm ai bắt đền đây, em xem…” Lục Nghiêu liếc mắt nhìn xung quanh: “Bọn họ đang nhìn em như hổ rình mồi.”

Quả thực rất nhiều người đang xem, hai mắt lấp lánh, bàn tán xôn xao, có người chờ Thẩm Lâm Hoan chụp ảnh, cũng có người chỉ tò mò không biết “tổng giám đốc” có phải là bạn trai của boss không.

“Bảo sao có thể bắt cóc boss, nhan sắc này thật cực phẩm.”

“Cao, giàu, đẹp, tràn đầy phong độ, gia đình danh giá cũng không phải nói quá.”

“Boss thật sự có bạn trai.”

“Thật xứng đôi, tôi muốn chết.”

Thẩm Lâm Hoan cũng nghe được những lời đồn đại trước đó nên cười: “Bọn họ chỉ tò mò về anh thôi.”

Lục Nghiêu “Hửm?” một tiếng.

Thẩm Lâm Hoan giải thích: “Trước đây em nói rằng mình có bạn trai, họ không tin.”

Lục Nghiêu nhìn cô một cái, nếu không phải bạn trai của cô, anh cũng không tin.

Vì vậy, Lục Nghiêu chậc một tiếng: “Số anh khổ quá mà, anh không có cảm giác an toàn.” Anh nhìn cô như đang lên án: “Em đối xử với anh lúc nóng lúc lạnh. Anh ngay cả danh phận cũng không có.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Cô biết anh đang cố ý trêu chọc mình!

Nhưng Thẩm Lâm Hoan vẫn cảm thấy hơi áy náy, cô quả thực là một người bạn gái không nhiệt tình lắm, đôi khi nhìn những cặp đôi khác ôm ôm hôn hôn, cô gái kia ân cần hỏi han bạn trai, cô sẽ cảm thấy mình làm như vậy chưa đủ tốt.

Lục Nghiêu chưa bao giờ đòi hỏi cô bất cứ điều gì, thay vào đó anh rất chiều cô.

Thẩm Lâm Hoan suy tư, khi mọi người xung quanh gọi, cô hoàn hồn, quay sang xin lỗi anh: “Chờ chút, em đã đồng ý sẽ chụp ảnh với mọi người rồi.”

Lục Nghiêu “Ừm” một tiếng, cầm lấy túi xách trên tay cô, bên trong có rất nhiều đồ lặt vặt cần dùng, sắp xếp rất gọn gàng. Cô có chút ám ảnh cưỡng chế và phải giữ mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp. Anh nhớ hồi cấp ba, bàn của cô luôn sạch sẽ. Đôi khi Lục Nghiêu cố ý để đồ đạc lấn sang bàn cô, cô luôn im lặng dọn dẹp và để nó về chỗ của anh.

Lúc ấy Lục Nghiêu còn nói đùa: “Sau này kết hôn có khi cậu sẽ mắng tôi mất! Tôi không thích sắp xếp đồ đạc.”

Thẩm Lâm Hoan liếc anh một cái, anh tưởng cô sẽ nói họ không có quan hệ gì, nhưng cô im lặng một lúc, sau đó nói: “Tôi đánh nhau khá lắm.”

Cô hơi nhướng mày, lông mày tràn đầy vẻ kiêu ngạo, như đang hỏi: Cậu dám đánh lại không?

Lục Nghiêu không khỏi bật cười: “Toang rồi, để sau này tránh bạo lực gia đình, tốt hơn hết tôi nên hình thành thói quen gọn gàng ngăn nắp.”



“Bạn trai của boss, có muốn chụp ảnh chung không?”

Lục Nghiêu hoàn hồn, ngẩn người vì từ “boss” hơi xa lạ, nhưng anh lập tức hiểu ra là Thẩm Lâm Hoan, nhìn vẻ mặt của cô, có lẽ cô đã quen được gọi như vậy.

Lục Nghiêu mỉm cười, bạn gái của anh thật tuyệt vời. Anh cảm thấy mình có thể theo đuổi cô chỉ đơn giản do da mặt dày và may mắn, nếu lùi lại một chút có lẽ anh đã bỏ lỡ cô.

Anh lắc đầu: “Mọi người chụp đi! Tôi nhìn thôi.”

Anh đi theo sau cô, giúp cô xách túi và đồ đạc, giống như một người bạn trai ân cần tinh tế.

Bạn trai của boss thật sự rất đẹp trai, ăn nói dễ mến, mọi cử chỉ đều có giáo dưỡng, một nhóm người khen ngợi boss: “Bạn trai cậu tuyệt thật!”

Lục Nghiêu nghe thấy, từ nhỏ đến lớn anh đã nghe biết bao lời như vậy nên không cảm thấy hứng thú, có điều Thẩm Lâm Hoan sẽ nói “cảm ơn” mỗi lần có ai khen anh, khóe môi anh bất giác cong lên.

Rõ ràng người được khen là mình, nhưng Thẩm Lâm Hoan lại nói cảm ơn.

… Quá đã.

Mặc dù anh cũng không thể nói rằng anh hạnh phúc về điều gì.

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan vẫn kéo anh lại và nói với người chụp ảnh: “Anh có thể chụp một tấm cho tôi và bạn trai tôi được không?”

Lục Nghiêu cười, khoác vai cô, từng tế bào trên cơ thể anh đều toát ra: Chuẩn, là anh, anh chính là bạn trai của em.