Chí Hôn

Chương 62: NGOẠI TRUYỆN 1. Hằng ngày - Tôi và Tổ quốc của tôi




Edit: Dollan

Hôm nay là một ngày mùa đông vô cùng lạnh giá, nhiệt độ giảm trên khắp cả nước, mưa và tuyết bao phủ hầu hết thành phố.

Mọi người đều nhàn rỗi, ở nhà không ra ngoài.

Sau khi nữ diễn viên Ôn Ý Sơ gả vào nhà giàu, cô đã vô số lần bị đồn đoán rằng không thể có con và bị chồng và mẹ chồng ghét bỏ, còn bị tung tin đồn là sau khi mang thai bé gái gần chục lần nhưng vì để sinh con trai mà phá thai thì cô thật sự đã mang thai.

Cô có rất nhiều bạn bè, ngày nào cũng có người đến thăm cô để giải tỏa tâm lý buồn chán và trò chuyện cùng cô, cô bị Lục Úc ép ở nhà dưỡng thai vì vị trí bào thai không ổn định, thậm chí việc cô yêu thích nhất là đi shopping cũng bị cấm, Lục Úc rộng lượng mua một số nhãn hiệu quần áo và túi xách cô thường mua, mang về nhà cho cô chọn.

Chọn xong, nếu bạn cô thích món còn lại, cô sẽ đưa cho bạn.

Bạn bè liền trêu chọc cô vài câu.

Cư dân mạng chê cô giàu như vậy sao không quyên góp tiền cho miền núi nghèo khó, ngay cả xem thường cô còn lười, fan cũng lười phản bác, người qua đường không chịu được liền nhắc nhở: Số tiền cô ấy quyên góp công ích hàng năm lên đến tám con số, đó chỉ là phần công khai, chưa kể quyên góp riêng.

Sau đó cư dân mạng lại phỉ nhổ cô, số tiền ít ỏi cô dùng vào công ích chỉ là để hối lộ, trang trí bề ngoài cho nhà giàu thôi!

Tính tình cáu kỉnh của Ôn Ý Sơ nổi lên: [Tiền đ* có chứ mấy lời hoang đường thì có không ít nhỉ.]

[Sự đáng yêu của tôi đè chết cái thái độ ngạo mạn, tự cao tự đại của bạn, trên bảng tỷ phú của tạp chí Forbes không có tên bạn nên tôi không phục bạn đâu nhé.]

[Một năm ngài tốn bao nhiêu tiền hối lộ vậy?]



Các fan theo dõi cô liền hahaha, anti ngày nào cũng chỉ trích cô thiếu phẩm chất, nói cô không tốt nghiệp tiểu học! Quả nhiên trình độ học vấn của các ngôi sao rất thấp. Fan thở dài: [Sơ Sơ, chị quá tức giận rồi, anti càng ngày càng kém.]

[Show bằng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh của Sơ Sơ đi, vả thẳng mặt mới vừa.]

Ôn Ý Sơ mấy năm nay không có tác phẩm gì, nhưng gần đây hoạt động trong miệng bạn bè, tài khoản thị phi di chuyển khắp nơi, anti lại bắt đầu hành động.

Ôn Ý Sơ dưỡng thai trong gió tanh mưa máu, nếu Lục Úc không khuyên cô chú ý dưỡng thai thì cô đã chửi người ta đến mức lên hot search vài lần rồi.

Gần đây cô sống cực kì xa hoa phung phí, cô đã thuê hai đầu bếp Michelin ở nhà, tài xế túc trực 24/24 và vệ sĩ luôn ở đây.

Trước đây Ôn Ý Sơ chưa từng cảm thấy mình gả vào một gia đình giàu có, hiện tại rốt cuộc cũng có chút cảm giác, nhưng khi biết Lục Úc thuê tám vệ sĩ cũng không để cô đi ra ngoài, Ôn Ý Sơ đảo mắt rồi mắng anh, “Đồ lắm tiền.”

Lục Úc: “…” Anh quen rồi, diễn viên đại nhân không mắng người ta một ngày sẽ cảm thấy thiếu sót, có lần cô mắng đạo diễn, mắng nhà sản xuất và mắng cả ê-kíp chương trình trên mạng, đó mới gọi là có vần có điệu, biến hóa đa dạng, vô cùng tuyệt vời!

Đây chỉ là chút nhạc đệm nho nhỏ, Lục Úc không hề hoảng hốt, dù sao bị mắng cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, vợ anh không thể xảy ra chuyện, muốn mắng thì cứ mắng đi! Với dáng vẻ chửi thề của vợ anh thì khả năng bị đánh khi ra ngoài là rất cao, thuê thêm mấy vệ sĩ cũng không có gì xấu.

Hồi trước khi hai người vô tình lăn lộn trên giường, cô vừa xoa eo vừa mắng tư thế của anh, chỉ thiếu điều cầm dao lên.

Mắng xong lại nghiêng đầu hỏi anh: “Có muốn… làm lại không?”

Lúc đó Lục Úc nhìn Ôn Ý Sơ đầy kiêu ngạo nghiêm túc hỏi anh có muốn làm lại lần nữa không, anh đột nhiên bật cười, cũng đột nhiên cảm thấy có lẽ cuộc đời mình đã bị cô nắm trong tay rồi.

Thật ra Ôn Ý Sơ là người ngoài cứng trong mềm, cô là người kiêu ngạo như vậy, sau khi bước chân vào làng giải trí đã gặp rất nhiều cái gọi là “quy tắc ngầm”, rất chó má, nên cô mới không tiếp nhận, là quy tắc thì nói rõ ràng trước mặt cho cô, còn không minh bạch thì có thể dẹp luôn đi! Vậy là đã hình thành một tính cách nóng nảy.

Tuy nhiên hôm nay Ôn Ý Sơ rất vui vẻ, hiếm khi lướt web không phải để chửi người.

Cô đăng một đoạn video nhỏ, trên màn hình là một đứa trẻ đang “cao giọng hát vang”, tiếng vang có lẽ là trong phòng tắm hoặc trong không gian kín, camera hướng về phía Ôn Ý Sơ không có hình tượng đang nằm bò trên bàn cười.

Caption: Chờ con bé lớn lên, tôi nhất định phải cho con bé nghe.

Phần bình luận cũng đầy rẫy hahaha.

[Cổ họng cháu gái này mạnh mẽ quá, vừa nghe đã biết là một nhóc mập mạp.]

[Xem ra tầm 100 kg.]

[Trò vui này ăn bằng nồi hay bằng chậu đây?]

[Ôi chúa tôi! Ma lực tẩy não, nhưng có một điều phải nói, tone giọng này rất tuyệt.]

[Mau, gửi cho thầy Ôn Hãn nhận học trò đi!]



Ôn Ý Sơ chọn vài bình luận để trả lời.

[Đây là một tiểu mỹ nhân, nhóc mập mạp cái gì chứ.]

[Thầy Ôn Hãn còn muốn bái con bé làm thầy đấy.]



Ôn Hãn là cha của Ôn Ý Sơ, một ca sĩ giọng cao nổi tiếng.

Người hát là cháu gái 6 tuổi Lục Trác Tầm, có biệt danh là An An, mẹ cô bé hi vọng cô bé sẽ được bình an, yên bề gia thất.

Nhưng đáng tiếc, đứa bé này sắp lên trời luôn rồi, chẳng những không được yên tĩnh mà càng ngày càng ồn ào, giống như một cao thủ hát rong.

Bài hát gần đây nhất của cô bé là《Tôi và Tổ quốc của tôi》và《Scarborough Fair》của Sarah Brightman.

Lục Trác Tầm đang tắm, tiếng hát của cô bé vọng qua cửa, vẫn to rõ ràng.

Ôn Ý Sơ không nhịn được cười, bởi vì An An không chỉ hát, giống như đang tổ chức concert.

“Tôi và Tổ quốc của tôi, một khắc cũng không rời~~ Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã vỗ tay.”

“Bất cứ nơi nào tôi đi đều để lại một bài hát~~ Tôi rất vui vì được ở đây với tất cả các bạn.”

“…”

Tiếng vòi hoa sen dừng lại, nữ ca sĩ gửi lời chào tạm biệt đến mọi người: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người. Cầu mong Tổ quốc phồn vinh thịnh vượng, luôn luôn thái bình.”

Ôn Ý Sơ đã cười đến cực điểm.

An An lau tóc rồi bước ra, cô gái nhỏ nhắn có giọng cao vút kia không phải là một nhóc mập mạp, có thể nói là ngọt ngào, trên mặt cô bé còn mang theo chút múp míp của trẻ con.

Đôi mắt cô bé rất to, môi hồng răng trắng, vô cùng giống cha mình, làn da trắng lạnh, trắng đến mức phát sáng.

Khi An An bước ra, cô bảo mẫu đuổi theo để lau tóc cho cô bé, An An đột nhiên nghe thấy tiếng vẹt nói chuyện, vèo một phát đi xem vẹt.

Con vẹt đứng trên cột với đôi cánh giãy giụa, giận dữ nói: “Ồn muốn chết, ồn muốn chết, ồn muốn chết.”

Đôi mắt to tròn của An An tràn đầy sự ngạc nhiên: “Ơ? Cậu có thể nói chuyện à? Tên của cậu là gì thế? Tớ tên An An, cậu không thích nghe bài hát của tớ sao? Hay tớ hát bài khác cho cậu nghe? Nhé? Chim nhỏ, sao cậu không nói gì thế?”

An An hỏi bảo mẫu, “Sao nó không nói nữa ạ?”

Cô bảo mẫu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Đây là vẹt, vẹt chỉ có thể nhại lại. Chỉ khi con dạy nó nó mới có thể nói. Dì lau tóc cho con trước, chúng ta đi sấy tóc được không?”

Chú chim này do một người bạn của Ôn Ý Sơ gửi nhờ, mấy ngày nay thường không nói chuyện, đây là lần đầu tiên mở miệng, An An cảm thấy vô cùng kì diệu, mặt mày hớn hở: “Vậy con có thể dạy nó hát không ạ?”

Cô bảo mẫu cười cười: “Chắc nó sẽ không học được đâu.”

“Nó ngốc thật~” An An lau tóc, lon ton đi sấy tóc cùng bảo mẫu.

Sau khi lau tóc xong, con vẹt không nói nữa, An An trông một lát, có chút tiếc nuối huyên thuyên lẩm bẩm nửa ngày.

Ôn Ý Sơ dẫn cô bé vào phòng karaoke, hai người cầm mic hò hét nửa tiếng, cuối cùng An An cũng mệt, cầm sữa lên uống rồi hỏi bác: “Khi nào thì ba đón con ạ?”

Ôn Ý Sơ nhìn đồng hồ đeo tay, “À, tầm chín giờ tối.”

“Muộn thế, có lẽ con sẽ ngủ quên mất!” An An nhíu mày: “Tại sao ba đón con muộn như vậy?”

“Chắc là… Ba con bận.” Ôn Ý Sơ cũng xấu hổ khi nói với cô bé rằng, ba cô bé muốn tận hưởng thế giới hai người với mẹ cô bé nên đành đưa cô bé đến đây.

Bởi vì đến bây giờ, Thẩm Lâm Hoan vẫn không thể chấp nhận bản thân sinh ra một đứa bé hiếu kì, nhiều chuyện kiêm luôn cái máy hát di động, nhưng từ nhỏ cô đã bị gia đình gây áp lực, cô không muốn đè nén bản tính của đứa bé, sợ đứa bé có bóng ma tâm lý, vì vậy cô không ngăn cản đứa bé, mà toàn xuống tay với Lục Nghiêu, An An và Lục Nghiêu đồng thời ở bên cô, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy đề-xi-ben quá lớn sẽ bảo Lục Nghiêu ít gây ồn lại, nếu hai người quá ồn ào, Thẩm Lâm Hoan sẽ bảo Lục Nghiêu dẫn con đi chơi.

Để có nhiều thời gian ở bên vợ, Lục Nghiêu ngày nào cũng gây gổ với An An.

“Con có nhớ bà nội không?”

“Có nhớ cụ nội không?”

“Con muốn sang nhà bác Hai chơi không?”

“Con yêu, ba thấy đêm nay con không nên ngủ cùng mẹ.”

“Ngoan, chúng ta chơi một trò chơi. Trò chơi này tên là ‘Không nói lời nào’. Ai nói chuyện trước thì phải ngủ riêng.”



An An “Vâng” một tiếng: “Ba mẹ kiếm tiền vất vả quá.”

Ôn Ý Sơ cười: “Ngủ với bác không tốt sao? Đêm nay ở nhà bác nhé.”

“Không được đâu ạ, trời lạnh lắm, con phải về sưởi ấm chăn cho mẹ.”

Ôn Ý Sơ: “… Bác nghĩ ba con có thể sưởi ấm tốt hơn.”

“Bởi vì ba lớn hơn sao ạ?”

“À, đúng rồi, người càng lớn thì diện tích sưởi ấm càng lớn.”

An An gật đầu đồng ý: “Bác gái nói đúng.”

Nhưng cô bé nghĩ nghĩ: “Chỉ là con muốn ngủ cùng mẹ.”

An An rất thích mẹ, cực kì thích.

Mẹ là người mẹ xinh đẹp, dịu dàng và đáng yêu nhất thế giới.

Ôn Ý Sơ đau lòng thay Lục Nghiêu vài giây, sau đó nói: “Vậy ba con thì sao?”

“Ba là người lớn, phải học cách tự ngủ trong phòng khách.” An An ưỡn ngực: “Mẹ thích con hơn.”

“Thật chứ?”

An An nhỏ giọng tố cáo: “Bởi vì ba rất ồn ào.”

Ôn Ý Sơ: “…”

Con có chắc không, cục cưng nhỏ?

An An nghiêm túc gật đầu: “Mẹ con nói rồi. Mẹ còn thường xuyên che miệng ba nữa.” An An bắt chước vẻ mặt của mẹ, lông mày hơi nhíu lại, vừa dịu dàng vừa trầm tĩnh nói: “Suỵt.”

Ôn Ý Sơ bật cười, đường đường là tổng giám đốc nhưng không có địa vị trong nhà.

“Mẹ con có che miệng con lần nào không?” Ôn Ý Sơ hỏi.

An An kiêu ngạo lắc đầu: “Không đâu! Mẹ khen con hát hay.”



Hai người nói chuyện phiếm một hồi, An An cuộn mình ngủ thiếp đi.

Khi Lục Nghiêu tới đón cô bé, anh nhẹ nhàng bế cô bé lên, nói nhỏ: “Em không thể đánh thức con bé, nếu không em sẽ phải ngủ trong phòng khách.”

Ôn Ý Sơ không nhịn được cười, thấp giọng hỏi anh: “Có phải gần đây Hoan Hoan rất bận rộn không?”

Lục Nghiêu gật đầu: “Ừm, cô ấy dẫn đội sang Đức khảo sát, vừa mới trở về.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng không may có một bóng đèn nhỏ.

(Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.)

An An cực kì dồi dào năng lượng và rất thích mẹ, mỗi ngày cô bé đều hát cho mẹ nghe những bài hát mới, còn hỏi mẹ 800 vấn đề, làm cạn kiệt sự nhiệt tình xã giao của mẹ, cho nên mỗi lần ru cô bé ngủ, Thẩm Lâm Hoan tựa như chống đẩy 800 lần, tinh thần rã rời, ngủ thiếp đi trong giây lát, Lục Nghiêu chỉ có thể nhìn khuôn mặt ngủ say của vợ mà vô cùng đau lòng.

Mỗi ngày Lục Nghiêu đều cố gắng làm cạn kiệt năng lượng của An An, thậm chí anh còn không ngại hát nốt cao với cô bé, hai người gào thét một tiếng, An An vừa mở giọng, giọng Lục Nghiêu đã khàn khàn, hôm sau anh đi họp, mọi người liên tục hỏi han: “Lục tổng bị ốm cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Lục Nghiêu nghiêm mặt lạnh nhạt đáp lại, sau khi tan làm, anh lái xe mui trần chở An An đến đường cao tốc vắng vẻ ở ngoại ô, anh lái xe với vẻ mặt vô cảm, An An hét trong gió, còn nhiệt tình mời anh: “Ba ba, chúng ta hát cùng nhau đi, chuẩn bị sẵn sàng~”

Vì sự bình yên của vợ, Lục Nghiêu chịu khổ phối hợp: “Hát lên Tổ quốc thân yêu của chúng ta…”