Chí Hôn

Chương 6




Edit: Nấm

Beta: Dollan

Xe một đường chạy thẳng vào sân, biệt thự kiểu Trung, mỗi bước là một khung cảnh, tinh xảo tao nhã.

Bọn họ mới vừa đi vào cửa chính, đã có người giúp việc ra nghênh đón, Trình Lẫm lấy quà từ cốp xe ra.

Người giúp việc cầm lấy, mỉm cười chào hỏi Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan. Một bà lão nói, “Khi Thập Nhất kết hôn cũng không khoa trương! Về nhà mà còn mang theo quà.”

Từ khi còn trẻ bà lão đã đi theo bà nội đến chỗ này chăm sóc cuộc sống hàng ngày của người trong nhà, Lục Nghiêu cũng rất tôn trọng mà gọi bà một tiếng bà nội Tưởng.

Lục Nghiêu nâng cằm, hỏi: “Mọi người đều ở nhà sao ạ?”

Bà nội Tưởng đáp: “Ngoại trừ bác hai của con, Tiểu Thất Tiểu Ngũ ra thì đều đã trở về.”

Đột nhiên Thẩm Lâm Hoan cảm thấy hơi khẩn trương, cô không quá giỏi việc chung sống cùng người lớn, ham muốn khống chế của cha mẹ rất mãnh liệt, vì thế từ nhỏ cô đã dưỡng thành tính tình không bạo lực cũng không hợp tác, cư xử lạnh nhạt là thế mạnh của cô, còn việc làm thế nào để gần gũi với người lớn, cô cũng không quá am hiểu.

Lục Nghiêu quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt vẫn phức tạp như cũ. Vừa nãy lúc Thẩm Lâm Hoan hỏi anh “Như vậy được rồi chứ?”, anh rất muốn cạy đầu cô ra, nhìn xem rốt cuộc bên trong có kết cấu thế nào.

Thẩm Lâm Hoan vẫn còn đang thẫn thờ, sau đó đột nhiên Lục Nghiêu nắm tay cô, đặt lên khuỷu tay của anh. Lúc này Thẩm Lâm Hoan mới phản ứng lại, khoác tay anh.

Trong phòng khách có rất nhiều người, ngồi vây quanh nhau nói chuyện, Thẩm Thâm Hoan cũng không nhận biết được hết, hôn lễ được làm rất gấp gáp, bởi vì Lục Nghiêu không chịu hợp tác nên cô cũng chưa từng liên hệ với nhà họ Lục. Chỉ chạm mặt ngắn ngủi ở hôn lễ.

Mẹ cô từng nhắc: “Mẹ của Lục Nghiêu chính là một phu nhân nhà giàu nhàn rỗi không làm việc gì, kiêu căng ngạo mạn, ba cậu ta cũng không coi ai ra gì, bác cả và bác hai của cậu ta tranh đấu với nhau nhiều năm, không có cách nào đối phó. Gia đình như bọn họ, con qua đó, nói chung cẩn thận một chút cũng không sao.”

Khi đó Thẩm Lâm Hoan có một loại cảm giác hào môn sâu như biển, có điều lúc này…

Hai đứa em họ của Lục Nghiêu, đang quấn lấy anh hai mua cho bọn họ một chiếc túi, “Anh hai, chỉ là một chiếc túi thôi, anh sẽ không tiếc tiền chứ.”

Anh hai Lục Úc đẩy tay của em gái Thập Nhị ra, “Bảo anh ruột của em mua cho em đi.”

“Anh ruột của em keo kiệt muốn chết, em mới không thèm tìm anh ấy.”

“Em có còn xem anh là anh trai thân thiết nhất của em không.”

Anh ruột của cô ấy lấy gối ném vào cô ấy, “Mỗi ngày mua một chiếc, em dứt khoát mua cả cửa hàng về cho rồi.”

Em gái Thập Nhị ngẩng cổ lên, “Em mà có tiền em sẽ mua một dây chuyền sản xuất mang về.”

“Sáng suốt, em còn biết em không có tiền à! Không có tiền thì phải đọc sách nhiều vào.”

Em gái Thập Tam vỗ tay, “Chị thật là khí phách!” Quay đầu nhìn thấy Lục Nghiêu, lập tức vui mừng, “Oa, tổng giám đốc đã trở về, anh trai tổng tài mua túi nha?”

Ánh mắt Lục Thập Nhị sáng lên, lộc cộc chạy tới, ôm lấy cánh tay Thẩm Lâm Hoan dụ dỗ, “Chị dâu, bộ sưu tập của nhà C rất đẹp, để anh của em mua cho chị nhé.” Sau đó vụng trộm nói nhỏ bên tai Thẩm Lâm Hoan: “Chị dâu, mua ba cái, chúng ta ba người mỗi người một cái, em sẽ lấy tấm hình xấu xí của anh Thập Nhất đổi cho chị, em gái của em còn giữ bài văn sáng tác hồi trung học anh ấy viết nữa.” Tiểu Thập Nhị và Tiểu Thập Tam là bào thai sinh đôi.

Nói rồi, Thập Nhị đi tới kéo Lục Nghiêu, “Anh từng mua túi cho chị dâu chưa? Đại thẳng nam.”

Lục Nghiêu ghét bỏ kéo tay cô ấy ra, phủi tay áo bị cô ấy kéo nhăn, ánh mắt đảo qua biểu cảm hơi giật mình của Thẩm Lâm Hoan, khẽ nhếch môi, “Đừng đánh chủ ý lên người chị dâu của em, anh, sẽ, không, mua cho em!”

Lục Thập Nhị chà chà tay ở trên tây trang cao cấp của anh cho hả giận, “Hôm nào đó em sẽ đem tấm hình xấu xí cùng với những chuyện đáng xấu hổ mà anh làm kể hết cho chị dâu nghe.”

Nhóm tiểu bối ồn ào, bác cả Lục Định Trác gào lên, “An phận hết cho ta, ồn ào đến nỗi đầu ta đau luôn rồi.”

Lục Úc bưng ly trà nhấp một ngụm, ra hiệu cho Lục Nghiêu, “Ai bảo em làm loạn, mấy ngày nay vội đến ngốc luôn chưa?”

Lục Nghiêu hừ nhẹ, “Nếu anh nguyện ý đến công ty giúp em, em đâu đến nỗi vội như chó?”

Lục Úc lắc đầu, “Anh không muốn mang tiếng đồ bỏ đi đâu.” Trong công ty nếu không phải một đám cáo già thành tinh, thì cũng là một đám giả heo ăn thịt hổ bình thường không có việc gì liền giả ngu, có việc là auto sợ bạn sẽ lấy đi một chút lợi ích của họ.

Cũng chỉ có Lục Nghiêu mới có thể áp chế được bọn họ.

……

Lục Thập Nhị vừa mới rời khỏi Thẩm Lâm Hoan, mẹ của Lục Nghiêu- phu nhân Triệu Khanh Chi đã vẫy vẫy tay với cô, Thẩm Lâm Hoan liền mơ mơ màng màng đi qua.

Triệu Khanh Chi dưỡng da vô cùng tốt, nói là chị gái của Thẩm Lâm Hoan cũng không hề quá đáng. Lúc còn trẻ bà ấy là diễn viên kịch nói, nền tảng tốt, đứng ở trong đám người, xinh đẹp được chú ý tuyệt đối, lúc vừa thấy rất có cảm giác của mỹ nhân lạnh lùng.

Lúc này mỹ nhân lạnh lùng đang cười đến hiền hòa.

Điều này hoàn toàn khác với suy đoán lúc trước của Thẩm Lâm Hoan, trước khi tới đây cô đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, trong đám cưới cô hoàn toàn không có một chút hiểu biết đầy đủ nào đối với người nhà họ Lục, vì thế lúc trước cô có một loại cảm giác lo lắng không tên, trong đầu cô nghĩ rằng có thể sẽ có rất nhiều loại tình huống xảy ra, ví dụ như bị lạnh nhạt, chế giễu, bị bỏ mặc……

Đối với việc này cô cũng không cảm thấy lạ, từ nhỏ đến lớn bởi vì tính cách cũng như thường xuyên chiến tranh lạnh với cha mẹ, nên quan hệ của cô cùng với những người khác cũng gần giống như vậy. Đối với việc này cô nghĩ họ muốn sao thì kệ họ.

Nhưng từ khi bắt đầu đi vào cửa, cô liền rơi vào mê man, lời cảnh báo và nhắc nhở của cha mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hiện thực khiến những suy đoán lúc trước của cô hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.

Triệu Khanh Chi nắm lấy tay Thẩm Lâm Hoan, “Mấy ngày trước mẹ mới nghe nói, Thập Nhất đưa con đi hưởng tuần trăng mật, kết quả lại ở nhà tám, chín ngày?”

Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan hơi cứng nhắc, cô không cân nhắc câu từ từ trước, nên hiện tại cô cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ khẽ căng da đầu mà gật đầu.

Triệu Khanh Chi quay đầu lại, tức giận mắng Lục Nghiêu, “Lục Thập Nhất, ngay cả việc đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật con cũng không muốn phí tâm tư lên kế hoạch, mẹ góp ý cho con nhiều như vậy, chỗ nào phong cảnh không tốt, không lãng mạn, kết quả con để cho người ta ở nhà?”

Lúc này Lục Nghiêu đang cùng bác cả thưởng trà, trong tay cầm một chén sứ nho nhỏ, thong thả ung dung nhấp một ngụm, mặt không đổi sắc nói: “Vợ con muốn ở nhà cùng con, việc này mẹ cũng muốn quản à.”

Triệu Khanh Chi trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu vỗ vỗ lên tay Thẩm Lâm Hoan, “Thiếu dạy dỗ, con đừng nuông chiều nó!”

Thẩm Lâm Hoan cứng nhắc kéo khóe môi dưới, có chút không rõ tình huống.

Cô vẫn luôn cho rằng vụ chín ngày là do anh tâm huyết dâng trào nghĩ ra để báo thù cô, nhưng những gì mọi người biết đều là Lục Nghiêu đưa cô đi hưởng tuần trăng mật. Cô nghĩ tuần trăng mật chỉ là cái cớ, nhưng bây giờ mẹ của Lục Nghiêu nói… Giống như đã lên kế hoạch ổn thỏa từ trước.

Thái độ của nhà họ Lục đối với cô thật sự hoàn toàn ngoài dự đoán!

Thẩm Lâm Hoan nhìn thoáng qua Lục Nghiêu ở phía bên kia, cô không thể không biết, trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, Lục Nghiêu đã trở thành hi vọng cũng như chỗ dựa duy nhất của cô.

Có thể là do cảm nhận được, Lục Nghiêu nâng mắt lên, cùng cô nhìn nhau một lúc, không biết là do không nhìn ra được ánh mắt cầu cứu của cô, hay là cố ý làm lơ, anh chợt thu ánh mắt lại, tiếp tục thưởng trà.

Thẩm Lâm Hoan tâm sự nặng nề cùng Triệu Khanh Chi nói chuyện một hồi, mấy cô em gái Lục Nghiêu còn biết thời đi học anh từng theo đuổi cô, quan sát khắp người cô một lúc, tấm tắc khen ngợi: “Anh Thập Nhất của em chắc chắn là thấy sắc nổi lòng tham. Chị dâu Thập Nhất thật xinh đẹp.”

Người nhà họ Lục, thật sự vô cùng nhiều, mấy chục người ngồi ở phòng khách to như vậy nhưng vẫn có cảm giác chật chội, bà nội tuổi đã cao nên đi ngủ một giấc, bọn họ nói chuyện phiếm một lúc bà mới từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan, cố ý đeo mắt kính, vẫy tay với cô, “Tới đây, tới đây, để bà nội nhìn kỹ xem nào.”

Năm đó bà Quan oai phong hết mọi phương, chồng mở rộng thị trường ở nước ngoài, bà là một người phụ nữ chống đỡ cả khu vực Trung Hoa, khi còn nhỏ Thẩm Lâm Hoan thường xuyên nhìn thấy bà trên kênh kinh tế tài chính, tư thế oai hùng hiên ngang, một thân cứng cỏi, truyền thông gọi bà là hình mẫu của phụ nữ.

Chắc do lớn tuổi, tính tình của bà ôn hòa hơn nhiều, lúc Thẩm Lâm Hoan đi qua, lại nhìn vẻ hiền từ trên khuôn mặt kia.

Thẩm Lâm Hoan cung kính gọi một tiếng, “Bà nội.”

Bà Quan đã sớm có chuẩn bị, lấy một chiếc hộp từ trong tay người giúp việc đi theo phía sau lại đây, mở ra lấy vòng tay bên trong đeo cho cô, mặt mày hiền hòa, “Quà gặp mặt cho cháu dâu của bà. Bà biết mấy người trẻ tuổi các con không thích những thứ như ngọc hay vàng, nhưng cái này là tâm ý của bà nội. Thời thượng hơn chút, để A Nghiêu mua cho con.”

“Bà nội, con…”

Triệu Khanh Chi ở bên cạnh tiếp lời, “Bà nội cho con thì con nhận đi. Cái này là vòng tay ngọc thạch dương chi, là bà nội của bà nội con để lại.”

Cha mẹ của bà Quan mất sớm, một tay bà nội mang về nuôi lớn, hồi đó trong khi phỏng vấn, mọi người đều thấy rõ rằng bà Quan rất nhớ cũng như kính trọng bà nội của mình. Thẩm Lâm Hoan liền do dự, hoảng hốt bỗng nổi lên một thuyết âm mưu: Chẳng lẽ là thử mình sao?

Không biết Lục Nghiêu đã đi tới từ khi nào, đeo vòng tay sắp bị cô tháo ra một lần nữa, nhàn nhạt nói một câu, “Sao da mặt em mỏng thế?”

Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bà nội, trên khuôn mặt kia cuối cùng cũng có ý cười, “Con thay Hoan Hoan cảm ơn bà nội, vật gia truyền cũng đem ra, bà thích cháu dâu của bà như vậy à.”

Bà Quan vỗ cánh tay của Lục Nghiêu, “Làm sao, con có ý kiến?”

Lục Nghiêu lắc đầu, “Con không dám, con sợ ông nội sẽ lấy gậy đánh con.”

Bà Quan cười ra tiếng, lại đánh anh hai cái, được Triệu Khanh Chi dìu ngồi xuống, Thẩm Lâm Hoan bồi ở bên cạnh, trong trường hợp này, cô như con vật nhỏ đi lạc, mê man không biết gì, hoàn toàn xa lạ.

Nhưng dường như mọi người ai cũng rất tự nhiên xem cô là người thân trong gia đình, thỉnh thoảng sẽ có người nói chuyện với cô, kéo cô vào đề tài nói chuyện, khen cô xinh đẹp, khen cô có bằng cấp cao, khen cô trước kia khi làm ở Thẩm thị, có hai hạng mục rất tốt, thuận tiện khen cô và Lục Nghiêu rất xứng đôi.

Bọn họ đều ăn ý không nhắc đến chuyện của người nhà họ Thẩm, không nói mới vừa kết thúc hôn lễ, Thẩm gia đã nóng lòng mượn danh nghĩa Lục gia kêu gọi đầu tư.

Cũng không nhắc đến việc thiếu chút nữa Thẩm gia đã liên hôn với Vân gia.

Thẩm Lâm Hoan không biết người nhà họ Lục xuất phát từ lễ phép và giáo dưỡng mới đối xử rất khách sáo với đối tượng liên hôn vì lợi ích như cô, hay là xuất phát từ mục đích gì khác.

Thẩm Lâm Hoan đặt mình vào vị trí của người khác suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra lý do những người này đối xử khách sáo và ưu ái với cô như vậy.

Nếu Thẩm gia và Lục gia đổi thân phận cho nhau, khi Thẩm gia đối mặt với đối tượng thông gia như thế này, tuyệt đối sẽ ở trong nhà im lặng quan sát, nếu quá phận sẽ âm thầm đưa ra chút cảnh báo và châm biếm, tránh cho đối phương gây ra sóng gió.

Nếu là như vậy, ngược lại cô sẽ không cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn thấy rất hợp tình hợp lý.

Lúc này lại chỉ cảm thấy mê man, không đoán ra được suy nghĩ của họ.



Cuối cùng cũng tới giờ ăn cơm, trên bàn dài đã kín người.

Đại khái sẽ dựa vào vai vế mà sắp xếp từ cao xuống thấp, bởi vì Lục Định Trác để Lục Nghiêu ngồi bên cạnh, muốn thảo luận với anh về dự án xây dựng cảng biển Sa Hoàng, Lục Nghiêu ngồi ở phía đầu vị trí của trưởng bối, bác gái cả liền thuận thế để cho Thẩm Lâm Hoan ngồi vào bên cạnh Lục Nghiêu, Triệu Khanh Chi cũng nói một câu, “Không sao, qua đó ngồi đi! Nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy đâu.”

Thẩm Hoan đi qua đó ngồi xuống, Lục Nghiêu nhìn cô một cái, không nói gì, ngẩng đầu nói chuyện với bác cả ở phía đối diện.

Cảng biển Sa Hoàng thông với Hải Châu, đảo Hải Châu là làng du lịch do Lục thị phụ trách, đang được lên kế hoạch, cho nên nhất định phải nắm chắc được cảng biển Sa Hoàng, nếu không sẽ bị bóp chặt cổ họng.

Lúc trước bác của Thẩm Lâm Hoan– Thẩm Bá Cẩn cũng nhìn trúng dự án đảo Hải Châu, vẫn luôn muốn chen một chân vào.

“Bác muốn đem khu vực Thiển Thủy Loan giao cho Bác Thịnh, Lâm Hoan con thấy sao?” Lục Định Trác đột nhiên hỏi Thẩm Lâm Hoan một câu.

Bác Thịnh là xí nghiệp của Thẩm gia, quả thật bác cả của cô đã thèm nhỏ dãi dự án đảo Hải Châu từ lâu.

Nhưng mà…

Người ở bên cạnh đều nhìn về phía Thẩm Lâm Hoan, dường như giờ khắc này mới nhận thức được cô là người nhà họ Thẩm.

“Không biết bác cả đã làm đánh giá toàn diện về Bác Thịnh hay chưa, theo những tin tức mà con biết, Bác Thịnh nuốt không nổi dự án này.” Thẩm Lâm Hoan buông đũa, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại chắc nịch, “Trong vòng ba năm đều sẽ nuốt không nổi.”

Lục Định Trác tựa như có chút ngoài ý muốn nhìn Thẩm Lâm Hoan, thản nhiên nói: “Quả thật Thiển Thủy Loan chỉ là một bộ phận rất nhỏ, chỉ là bác muốn cho bác cả con một cơ hội.”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Hoàn toàn không cần thiết, ông ấy nắm được Thiển Thủy Loan, nhất định sẽ đi tranh thủ Kim Minh Sơn, ăn quá nhiều, cho nên thà không cho ông ấy cơ hội ngay từ đầu.”

Thật ra Lục Định Trác đã từng có đánh giá đối với Bác Thịnh, không thể không nói, Thẩm Lâm Hoan tương đối hiểu rõ bác cả mình, theo ông biết, Thẩm Bá Cẩn đã bắt đầu lót đường cho bản thân, chính là hướng tới Kim Minh Sơn.

Nhưng việc Thẩm Lâm Hoan trực tiếp từ chối, Lục Định Trác thật sự không nghĩ tới.

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan nói một câu: “Con không có hiểu biết về dự án này, bác cứ xem rồi làm thôi ạ.”

“Việc này không vội, nói sau đi!”

……

Sau khi ăn cơm xong, trên đường về nhà, Lục Nghiêu hỏi cô một câu, “Tại sao lúc ăn cơm lại nói như vậy?” Cô là người thông minh, người thông minh sẽ không đưa lời nói vào chỗ chết, như thể đang giận dỗi.

Trên mặt Thẩm Lâm Hoan không có biểu tình gì, cũng không muốn giải thích, “Ăn ngay nói thật.”

“Nếu cô còn ở Bác Thịnh thì sao? Có tranh thủ đảo Hải Châu không?” Đột nhiên Lục Nghiêu hơi tò mò.

Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Tôi sẽ.”

“Vậy tại sao cô lại cảm thấy bác cả cô nuốt không nổi?”

“Ông ta không có năng lực này, cấp dưới cũng toàn là bao cỏ, ăn rồi cũng sẽ nhổ ra thôi.” Thẩm Lâm Hoan là tiểu bối, lời này nói ra cũng quá ngạo mạn, nhưng từ biểu tình của cô, Lục Nghiêu không nhìn ra chút tình cảm khác lạ nào, dường như chỉ là một câu trần thuật sự thật đơn giản.

Lục Nghiêu bật cười, “Bác cả của cô cần gì phải chèn ép cô, nâng cô lên, ông ta từ chức nhường cho người có tài còn có thể về hưu dưỡng lão sớm.”

Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn anh một cái, giống như đang nhìn kẻ ngốc, “Sở dĩ Thẩm Bá Cẩn chèn ép tôi, chính là vì biết khi tôi ngồi lên đầu ông ta, việc đầu tiên tôi làm là giết chết ông ta.”

Lục Nghiêu hơi nhướng mày, “Còn rất tàn nhẫn.”