Chí Hôn

Chương 16




Edit: Manh

Beta: Dollan

Thẩm Lâm Hoan không biết mình ngủ từ lúc nào, ước chừng là lúc y tá tiêm cho cô xong. Cô cảm thấy thật sự là chuyện bé xé ra to, chỉ cần uống một liều thuốc hạ sốt rồi ngủ một giấc là được nhưng bác sĩ cứ bắt buộc phải làm như vậy, cô cũng không biết nói gì. Dường như thuốc giảm sốt có thành phần thuốc ngủ nên cô rất nhanh đã bắt đầu hôn mê rồi chìm vào giấc ngủ.

Cô có một giấc mơ, mơ thấy Lục Nghiêu.

Trong mơ, Lục Nghiêu đang quỳ, trực tiếp quỳ xuống trong thư phòng, dáng người thẳng tắp, trên người âu phục chỉnh tề, sắc mặt cực kì lạnh lùng, nói: “Cho dù thế nào con cũng phải ly hôn.”

Ông nội cầm chổi lông gà đánh anh mấy cái, “Con lặp lại lần nữa?”

Anh lặp lại câu ấy vô số lần.

Giống như thật sự hạ quyết tâm.

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan mặt không cảm xúc đứng đó nói: “Ly hôn đi.”

Không nên cưỡng ép.

Hình ảnh chuyển tới biệt thự Yển Hồ, biệt thự thứ nhất chiếm diện tích lớn nhất, được ngăn cách rất xa với các ngôi nhà xung quanh, đứng sừng sững và trơ trọi giống như một hòn đảo quý tộc.

Cô kéo một chiếc vali cầm tay chỉ có vài bộ quần áo và những thứ cô thường xuyên sử dụng, quản gia Chu hỏi: “Cô không mang theo những thứ khác sao?”

“Không phải của tôi.” Những thứ cô đem từ nhà tới chỉ có một chiếc xe với một ít thứ linh tinh không đáng tiền. Vậy nên lúc rời đi cũng không cần lấy gì mấy.

Lục Nghiêu đi xe vào sân, ấn cửa sổ xe xuống lạnh lùng nhìn cô, “Đi thong thả, không tiễn.”

Thẩm Lâm Hoan gật đầu một cái.

Giữa trời mưa, Thẩm Lâm Hoan không che ô khom người vào trong xe của mình rồi lái xe rời đi.

Cô lái xe không mục đích ở trên đường cứ như đang hóng gió, dường như có người hỏi cô, “Tại sao cô không về nhà?”

Cô nói, “Tôi không có nhà.”

Hình ảnh vỡ vụn thành rất nhiều mảnh, tựa như lại chuyển tới hình ảnh trong thư phòng, Lục Nghiêu đang quỳ, sống lưng thẳng tắp, ông nội cầm chổi lông gà đánh anh mấy cái, giọng nói rất bực bội, “Con lặp lại lần nữa?”

“Con đã quyết định ly hôn với cô ấy.” Anh cắn chặt quai hàm, cố chấp nói.

Thẩm Lâm Hoan nhắm hai mắt chìm trong sự tuần hoàn của giấc mộng, một lần nữa lên tiếng nói: “Vậy thì ly hôn đi!”

Không biết tại sao, dường như có một cảm giác đau buồn ập tới khiến ngực cô bức bối không thở được, cô nuốt từng ngụm không khí thế nhưng hình như lượng không khí trong người cô ngày càng ít đi.

Thẩm Lâm Hoan bất ngờ mở mắt, cảm giác hít thở không thông đến mức sắp chết đã biến mất, thế giới thiết lập lại, cô hít sâu một hơi, hai chữ “ly hôn” trong cổ họng dường như vẫn chưa tiêu tan.

Tỉnh rồi.

Y tá đang rút kim tiêm cho cô, cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh..

Lúc bà Lục nằm mơ thốt hai chữ “ly hôn” trong giấc ngủ, sắc mặt Lục Nghiêu chợt trầm xuống, y tá không cần quay đầu lại nhưng từ khóe mắt cũng cảm nhận được bầu không khí u ám.

Nội tâm của y tá sóng gió cuồn cuộn, cô ấy bình tĩnh rút kim ra dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt rồi nhanh chóng rời đi.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Thẩm Lâm Hoan lấy lại tinh thần, giấc mơ rõ ràng đến nỗi thậm chí cô còn ý thức được bản thân đang nói mớ.

Sắc mặt Lục Nghiêu vô cùng trầm, ánh mắt lạnh băng nhìn cô chằm chằm như một tảng băng không có nhiệt độ. Anh vốn còn suy nghĩ về nhà bảo phòng bếp nấu cho cô ít cháo vì sợ trong dạ dày cô không có gì, vậy mà ở trong mơ cô còn nghĩ tới chuyện ly hôn.

Mới vừa rồi không khí có chút ấm áp bây giờ lập tức giảm xuống âm độ.

Lục Nghiêu không hiểu, cô rốt cuộc muốn ly hôn đến thế nào mới có thể đến cả mơ vẫn mơ tới ly hôn.

Anh bực bội kéo cà vạt xuống.

Anh liên tục bị giày vò bởi sự lạnh lùng, sợ cô mở miệng, thực sự sợ, dù là giải thích hay xin lỗi, anh cũng đều không muốn nghe, thực sự sợ, rất rất sợ, anh cảm thấy người phụ nữ này ở đây để lấy mạng mình.

Cuối cùng Lục Nghiêu bỗng đứng lên rồi rời đi, một câu cũng không nói. Anh không dám đợi thêm chốc lát, cho dù ở tình huống này, anh vẫn như cũ không muốn nói lời khó nghe.

Anh không muốn tổn thương cô.

Anh thật đáng thương.

Con ngươi của Thẩm Lâm Hoan chuyển động chốc lát, giấc mơ trong đầu lại chiếu lại một lần, cô thật sự không thể hiểu được tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy, hơn nữa tại sao còn nói mớ đúng lúc anh nghe thấy.

Lục Nghiêu tức giận.

Dù hai người quan hệ ra sao nhưng vợ vừa nằm mơ nói ly hôn, nghe thế nào cũng vô cùng chói tai.

Vừa nãy cô cũng có ý định giải thích, chẳng qua là một lúc vẫn chưa tìm được lý do hợp lý, dường như nói thế nào cũng rất vô lý.

Cô khẽ thở một hơi, nằm trên giường một hồi, lượng thuốc trong cơ thể dần ngấm. Cô lại vô tri vô giác ngủ gần nửa ngày, đến buổi tối mới tỉnh lại.

Bên ngoài trời cũng sắp tối, mưa cũng ngừng.

Thẩm Lâm Hoan xoay mình xuống giường, chỉnh sửa quần áo một chút sau đó gấp chăn rồi cầm túi xách rời khỏi phòng bệnh.

Cô đang nghĩ tới cửa bắt xe đi về, nhưng khi vừa đến cửa, cô phát hiện tài xế vẫn chờ ở bên ngoài, không biết là đưa Lục Nghiêu đi xong trở lại, hay là căn bản không đi.

Tài xế hỏi: “Phu nhân về nhà sao?”

Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Ừ.”

Ngoài cửa xe, hoàng hôn buông xuống, các ánh đèn đường bắt đầu mở lên.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không mục đích bấm linh tinh, cuối cùng dừng lại một chút trước tin tức giải trí nhắc đến Sở Nghiên.

Lời chửi đầy trời, đếm kĩ từng người đàn ông mà cô ta đã “câu dẫn”, thậm chí ngay cả khi bước xuống xe Cayenne tối qua, cô ta đã chống tay vào cửa rồi lao vào xe với một nụ cười quyến rũ.

Cũng có người nói, cô ta và trợ lý không minh bạch. Có hình ảnh bằng chứng, mơ hồ và chỉ có một bên mặt, nhưng Thẩm Lâm Hoan có thể nhận ra đó là Sở Thiệu.

Sở Nghiên và Sở Thiệu…

Thẩm Lâm Hoan rốt cuộc cũng nhớ tới một chuyện, ngày xăm hôm đó, điện thoại Sở Thiệu kêu liên tục, anh ta cúp mấy lần, cuối cùng không nhịn được phải bắt máy, “Sở Nghiên cô có phải muốn tự tìm đường chết không? Không phải tôi đã nói với cô rằng khi tôi bận thì đừng gọi liên tục cho tôi à.”

Giọng nữ khẽ hừ một tiếng, “Tôi cứ gọi đấy. Anh đừng có mà bắt máy!”

Sở Thiệu giận đến bật cười, “Lại làm sao?”

“Đưa tiền!” Giọng nói như một cô gái bán hàng ngoài chợ.

Sở Thiệu cũng không khách khí, hung dữ, “Không có tiền!”

“Vậy bán thận đi!”

Sở Thiệu “hừ” một tiếng, “Cút!” Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Thẩm Lâm Hoan nghe thấy anh ta gọi đối phương là Sở X, liền hỏi: “Em gái anh?”

Bên cạnh có người cười nhạo, “Làm gì có! Người ta là con dâu nuôi từ nhỏ.” Còn giải thích cho cô, bác của Sở Thiệu mất sớm, không có con cái, vợ của bác lại gả cho người khác, sau khi tái hôn thì hôn nhân không thuận lợi, sinh một con gái không được hai năm thì ly dị, nhà mẹ không có ai nên trở về Sở gia ở, kết quả không tới hai năm lại bị bệnh rồi chết sớm, bỏ lại một đứa con gái không có bất kỳ mối quan hệ ruột thịt nào với Sở gia, sau đó cô ta theo bà nội Sở Thiệu lớn lên, sau khi bà nội mất vẫn là Sở Thiệu nuôi.

Sở Thiệu bực bội cười giễu, “Mẹ kiếp!”

Người nọ tiếp lời nhưng lại đang nói với Thẩm Lâm Hoan, nói đùa, “Cậu ta không cho em xăm tên, nhưng chính cậu ta cũng xăm! Nó vẫn còn ở trên đùi, haiz… hơi lẳng lơ, không tốt.”



Thẩm Lâm Hoan đã giảm sốt chẳng qua là cả người toát mồ hôi, vì vậy việc đầu tiên khi trở về là đi tắm rồi đi ăn chút gì đó, xong xuôi trời đã tối hẳn.

Lục Nghiêu không trở về, quản gia Chu nói: “Tiên sinh bảo tối nay cậu ấy sẽ ở Thiên Phong Ngọc Hồ, không về nhà.”

Cô cầm điện thoại một lúc lâu, gửi tin nhắn cho anh: [Xin lỗi.]

Cô thật sự không cố ý.

Lục Nghiêu không trở về, dường như không muốn tiếp nhận.

Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối cô làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Cô đến thư phòng xem tài liệu cho đến rạng sáng, mới đi nằm một lúc. Lúc ngủ cô không nằm mơ nữa, thật ra thì cô rất ít khi mơ, chứ đừng nói là nói mớ.

Vân Triều gửi tin nhắn cho cô: [Tôi ra khỏi nhà rồi, khoảng một giờ đến nhà em.]

Lúc này Thẩm Lâm Hoan mới nhớ có hẹn với Vân Triều.

Vì vậy chuẩn bị tâm lý, thức dậy chuẩn bị đón Lạc Lạc, [Ok.]

Cô cho nhà bếp nghỉ một ngày để tự nướng bánh quy, làm bánh dâu tây và những thứ khác mà trẻ con thích ăn, chủ yếu là đồ ngọt.

Trước kia Vân Triều sẽ nói, cô đối xử với những bạn nhỏ cực kì kiên nhẫn.

Nói cô rất giống một người mẹ nghiêm khắc nhưng khi làm mẹ lại hoàn toàn không phải như thế.

Thẩm Lâm Hoan nhìn chằm chằm lò nướng trong bếp một lúc chợt nhớ tới chuyện đứa nhỏ, mẹ cô thỉnh thoảng nhắn tin giục cô nhưng cô đều phớt lờ, giả vờ như không thấy.

Thứ tư tuần sau về nhà, không biết có nhắc lại chuyện này trước mặt Lục Nghiêu hay không, cô nhíu mày bực bội, tự nhiên nảy sinh oán hận.

Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Lục Nghiêu hôm qua, không biết hôm ấy có về nhà cùng cô không.



Vân Triều trực tiếp lái chiếc Mercedes vào sân, anh bước ra từ ghế lái, ôm Lạc Lạc ở hàng ghế sau xuống, Thẩm Lâm Hoan ra đón.

Vân Triều nhìn cô cười, “Sao sắc mặt kém vậy?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không sao.”

“Nếu em không thoải mái thì tôi đưa con bé về.” Vân Triều bế Lạc Lạc nhưng không đặt cô bé xuống.

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu lần nữa, “Thật sự không sao, tôi còn đang nướng bánh quy kìa.”

“Vậy được, tôi đưa con bé cho em. Tôi phải đi trông bọn sinh viên làm luận văn thí nghiệm.”

“Ừ.”

Thẩm Lâm Hoan ôm Lạc Lạc đang hưng phấn nhìn Vân Triều lên xe, anh hạ cửa sổ xuống, bỗng nhiên nói, “Tôi đã tiêu hủy kết quả giám định ADN vì lý do an toàn, tuyệt đối sẽ không có thứ ba người biết.”

Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Tôi tin anh.”

Vân Triều không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu, “Thật sự không biết em nghĩ thế nào, ngay cả khi vấn đề này được làm rõ ràng, em nghĩ rằng có thể ly hôn? Bản thân hôn nhân kiểu này chỉ là sự trao đổi và kết nối lợi ích, không thể dễ dàng giải trừ được.”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Anh không hiểu đâu.”

Vân Triều nhíu mày, “Thật sự không hiểu nổi em.”

Anh quay đầu xe, lái ra khỏi sân.

Thẩm Lâm Hoan bế Lạc Lạc đi vào nhà, đột nhiên dừng lại, sau lưng là quản gia Chu lặng lẽ đứng ở cuối hành lang, khi nhìn thấy cô, ông ấy dường như không nghe thấy gì, khẽ gật đầu, “Phu nhân, tài xế hôm nay có việc gấp xin nghỉ, nếu cô có việc ra ngoài thì báo cho tôi một tiếng để tôi gọi Tiểu Trần tới thay.”

Thẩm Lâm Hoan “ừ” một tiếng, “Không sao, tôi không cần lái xe.”



Tại phòng VIP ở hội sở có rất nhiều người, bàn đánh bài cũng có bốn người, Lục Nghiêu ngồi một bên, Lục Nghiêu vừa động tay có người liền hiểu ý, lấy một điếu thuốc từ hộp sắt ra rồi đưa đến miệng anh, anh ngậm điếu thuốc, mắt vẫn lãnh đạm, không chút nhiệt độ.

Một người phụ nữ lắc eo muốn đi qua châm thuốc cho anh, người còn chưa tới anh đã cau mày, người đàn ông bên cạnh ríu rít vẫy tay, “Đi đi, ân cần cái gì.” Lục Nghiêu có bệnh sạch sẽ, không quen tiếp xúc với phụ nữ xa lạ, cho dù có sạch sẽ đến đâu cũng không được.

Người đàn ông thay anh châm thuốc, anh khẽ nói, “Cảm ơn”

Người nọ cười một tiếng, “Lục tổng không cần khách sáo.” Biết Lục Nghiêu không thích người nói nhiều nên anh ta nói xong liền nhỏ giọng đi ra.

Mấy người khác chơi bài trên bàn, thỉnh thoảng liếc anh.

Thẩm Phong cười nói: “Vậy sao cậu còn treo lụa hồng*?”

(*Treo lụa hồng tỏ ý vui mừng, giống như kết hôn dán chữ “Hỉ” đỏ.)

Lục Nghiêu liếm môi, hừ một tiếng, “Đó là vận mệnh nhắc nhở tôi, đừng bao giờ cầu xin số phận.”

Mắt anh trống rỗng, dáng vẻ không yên lòng, Giản Dư Thần chế nhạo anh, “Cậu đây là ở nhà bị chọc tức nên tới hành hạ mấy anh em chúng tôi!”

Thẩm Phong cười thành tiếng, “Cậu ta tự yêu cầu, dù có tức giận cũng phải hài lòng.”

Lục Nghiêu xùy một cái, nói cũng đúng, là anh tự tìm tới thì anh phải tự làm tự chịu, rõ ràng đã sớm biết cô không có lòng vẫn còn hy vọng cái gì?

Nhưng ai cũng sẽ tham lam, anh tự giễu.

Còn chưa lên tiếng, điện thoại đã reo, anh nghe thấy tiếng thông báo liền đem bài sang một bên, đi ra cửa nghe điện thoại.

Trong phòng náo nhiệt, nhưng ở hành lang lại an tĩnh không một tiếng động, Lục Nghiêu dựa vào tường, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, trong tai là tiếng quản gia Chu bình tĩnh nói, anh cứ vậy mà hóa đá ở đó, hồi lâu không nhúc nhích.

Điếu thuốc trên đầu ngón tay cháy một đoạn dài, tàn thuốc rơi xuống.

Cuối cùng anh cũng nâng tay, búng về phía thùng rác ở góc rồi hút mạnh một hơi.

Thẩm Phong thấy anh nửa ngày vẫn chưa trở về liền đi ra ngoài tìm, đẩy cửa một cái, thấy anh đang tựa vào tường, nửa gương mặt lạnh lẽo, vẻ mặt này ngay cả anh ta cũng sợ, “Sao thế?”

Cằm Lục Nghiêu căng chặt, hồi lâu mới lắc đầu một cái.

Thẩm Phong thấy đầu ngón tay hơi run của anh, nhướng mày ngoài ý muốn, kéo anh vào phòng bao bên cạnh.

Trong ánh đèn mờ, hai người đàn ông trầm mặc trên ghế salon.

Thẩm Phong nói: “Cứ nói đi! Đến tôi mà cậu còn không tin?”

Thẩm Phong, người này kín miệng hơn so với bất cứ ai, trong vòng bạn bè, anh ta hiểu rõ anh nhất..

Lục Nghiêu ngược lại cũng không có ý định giấu, tự giễu cười một tiếng, trong đầu đột nhiên nổi lên một ý nghĩ điên rồ, “Cậu cảm thấy con gái của Vân Triều có khả năng là của Thẩm Lâm Hoan không.”