Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 158-1




Editor: Mèo ™

Diệp Dịch Lỗi lái xe xông thẳng về phía  Lưu Duệ Hàng. Đúng như dự đoán, anh ta đang ở bệnh viện, nhưng xe của Diệp Dịch Lỗi chưa kịp đến gần xe của Lưu Duệ Hàng đã bị một chiếc xe từ đâu lao ra chặn ngang, anh vội vàng thắng gấp, suýt chút nữa đã đâm thẳng vào chiếc xe đó, cũng may anh khẩn cấp quay tay lái sang hướng khác, nếu không sẽ xảy ra cuộc đụng độ kinh khủng khó lường. 

Bánh xe ma sát với mặt đường gây ra âm thanh chói tai. Trong nháy mắt đó, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Đợi đến sau khi xe dừng hẵn lại, anh mới bắt đầu cảm thấy sợ, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, chắc là sẽ phải chết không nhắm mắt!

Diệp Dịch Lỗi giương ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người lái chiếc xe đó, nhưng anh còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì đã có người mở cửa xe ngồi vào bên cạnh anh.

“Sao? Cậu muốn đồng quy vu tận àh?” Một câu nói đầy vẻ nhạo báng truyền thẳng vào tai.

Diệp Dịch Lỗi nhìn người vừa ngồi vào trong xe mình, không ngờ lại là Lăng Vĩ Luân.

“Sao lại là anh?” Anh không hề che giấu sự không vui của mình.

“Tại sao không thể là tôi?” Lăng Vĩ Luân nhíu mày. “Nếu như tôi không ra mặt, thì anh định xông thẳng vào đó sao?”

“Anh cho rẳng tôi là người ngu xuẩn vậy àh?” Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn anh ta. “Xuống xe!” Anh còn muốn đi tìm Lưu Duệ Hàng tính sổ.

“Tôi có việc muốn nói cho cậu biết.” Anh ta nói xong tự mình thắt dây an toàn.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.” Diệp Dịch Lỗi nhìn Lăng Vĩ Luân có chút chán ghét, dù bây giờ đã biết anh ta không có quan hệ mờ ám gì với Băng Ngưng, có thể hiểu được lần trước ở khách sạn Lăng Vĩ Luân đã cố tình nói dối để anh hiểu lầm, anh liền tức muốn nổ phổi. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

“Chuyện về nhà họ Diệp, cậu không muốn nghe sao? Cũng có thể... Có liên quan đến nhà họ Lạc nữa.” Lăng Vĩ Luân đùa giỡn nhìn Diệp Dịch Lỗi. Ha ha... Tính tình thằng nhóc này cũng có nét thật giống với Tử Úc.

Diệp Dịch Lỗi bắt đầu lo lắng, bất đắc dĩ xoay mặt nhìn Lăng Vĩ Luân.

“Thật ra thì trong khoảng thời gian này tôi cũng có điều tra chuyện năm xưa, nhưng thu hoạch cũng không nhiều, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, nếu có thể... Tôi thật hi vọng mẹ cậu có thể giải thích rõ chuyện này, bởi vì... Cho dù chuyện này không dính dáng gì tới bà ta, nhưng bà ta cũng từng xuất hiện ở nhà họ Lạc. Không chừng bà ta cũng biết  được chuyện gì đó.”

“Cho nên anh đang ám chỉ chuyện kia có thể là do mẹ tôi làm?” Trong máy mắt, mắt Diệp Dịch Lỗi sáng lên.

“Cả tôi và cậu đều không muốn tin đây là sự thật, không phải sao!” Lăng Vĩ Luân nói. “Còn Băng Ngưng nữa, nếu như không thể đối tốt với con bé, thì cũng đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa. Còn nếu như có thể thì nhanh chân lên, bởi nếu chuyện này vừa kết thúc thì rất có thể con bé cũng theo chúng tôi trở về Toronto ngay.”

Diệp Dịch Lỗi kinh ngạc nhìn Lăng Vĩ Luân. “Tại sao lại muốn nói vói tôi những chuyện này?”

“Bởi tôi muốn Băng Ngưng được hạnh phúc, con bé đã bị tổn thương quá nhiều rồi, chỉ có cậu là người duy nhất có thể chữa lành vết thương lòng của con bé, còn nữa... Tôi có thể nhận thấy được cậu yêu con bé thật lòng! Hai người đều là người thân của Tử Úc, tôi nghĩ... Cô ấy cũng mong muốn hai người hạnh phúc!”

“Lạc Tử Úc?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Tôi chỉ cầu chị ấy đừng nhảy vào quấy rối là mừng rồi!”

“Nếu như Ngưng nhi nguyện ý, cô ấy cũng không ra mặt ngăn cản làm gì.” Lăng Vĩ Luân biết rõ vợ mình, đã bao nhiêu năm nay, cô ấy vẫn luôn  tâm tâm niệm niệm nhớ thương em gái của mình, nếu như Băng Ngưng gật đầu đồng ý thì cô ấy có lý do gì để ngăn cản nữa chứ! Cho nên, việc cậu cần phải làm là khiến cho trái tim đã đóng băng của con bé tan chảy, còn về chuyện nhà họ Lạc, tôi cũng sẽ giúp cậu một tay.”

“Chỉ mong chị ấy sẽ không ngăn cản!” Diệp Dịch Lỗi gật đầu. “Anh mạo hiểm cản xe tôi lại như vậy, không phải chỉ để nói những chuyện này thôi chứ!”

“Ừm, chỉ mới nói được một nửa thôi!” Lăng Vĩ Luân gật đầu. “Chuyện tiếp theo, có liên quan đến Đường Sâm.” Nhắc đến người này, vẻ mặt Lăng Vĩ Luân cũng có chút không vui. “Tôi tin rằng cậu cũng đã từng điều tra về tôi. Ít nhiều gì tôi cũng là anh rể cậu, cho nên tôi sẽ không giấu giếm cậu làm gì, tôi và Đường Sâm cũng coi như là đối thủ nhiều năm, người này hèn hạ độc ác, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, nghe nói ông ta cũng có chút liên quan đến nhà họ Diệp, lần này đột nhiên ông ta quay về, tuyệt đối không có ý tốt, nên cần chú ý nhiều.”

Diệp Dịch Lỗi gật gật đầu, bây giờ không riêng gì bọn họ, mà ngay cả cảnh sát cũng chú ý đến động tĩnh của Đường Sâm, có thể dể dàng nhìn ra được Đường Sâm không phải là một người đơn giản. Dđ ̻ LˆQ’Đˆ

“Về phần Lưu Duệ Hàng, tôi khuyên cậu đừng nên manh động. Bây giờ kẻ địch của cậu chính là Đường Sâm, đừng để nhất thời xúc động mà lâm vào cảnh trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”

“Sao anh lại nói với tôi những việc này?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “Đừng nói là vì tôi là em trai của vợ anh.”

“Hờ...” Lăng Vĩ Luân cười. “Thì coi như... Tôi hy vọng cậu dẫn Băng Ngưng đi, rời khỏi vợ tôi nhanh nhanh một chút!” Vỗ vỗ vai anh, Lăng Vĩ Luân xuống xe. Hiện tại Đường Sâm đã trờ về thành phố C, thủ đoạn của ông ta chắc chắn sẽ không lề mề chậm chạp, càng sẽ không chừa lại đường lui, nếu không, ông ta cũng sẽ không nhẫn tâm tiêu tán hết tất cả những thành tựu của mình trong những năm qua như vậy...

Diệp Dịch Lỗi vẫn còn nhớ đến lời nói lúc nãy của Lăng Vĩ Luân, anh ta nói tạm thời đừng đá động đến Lưu Duệ Hàng? Nhưng... Mối thù của Ngưng nhi thì sao? Chẳng lẽ bỏ qua sao? Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay, Lưu Duệ Hàng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại mối thù này, cả vốn lẫn lãi...

——— ——————

Nhà họ Lăng.

Băng Ngưng đang ngồi trên giường, bên cạnh là nhóc Verney. Thấy mami không vui, cậu nhóc cũng cảm thấy hơi sợ.

“Mami, có phải mami lại bị đau không?” Nhìn thấy cô ôm bụng, Verney hỏi. “Verney xoa xoa cho mami nhé, được không ạh...” Cậu nhóc nói xong úp sấp lên đùi Băng Ngưng, đưa bàn tay nho nhỏ mập mạp xoa xoa bụng Băng Ngưng, còn phồng má chu miệng thổi phù phù nữa.

“Ngưng nhi, sao vậy?” Lạc Tử Úc nhìn dáng vẻ u sầu không vui của em mình, bước đến hỏi. “Là vì Diệp Dịch Lỗi sao?”

Băng Ngưng nhìn Lạc Tử Úc, thuận thế tựa vào vai chị. “Em chỉ cảm thấy có chút khó chịu, ôm mối hận nhiều năm qua, quay đầu lại phát hiện tất cả đều chỉ là hiểu lầm.”

“Như vậy rất tốt mà, không phải sao!” Lạc Tử Úc khẽ vuốt ve mái tóc dài của em mình. “Cậu ta không tuyệt tình như vậy, chứng minh em không yêu lầm người.”

“Đột nhiên bây giờ em cảm thấy mình không còn chuyện gì để làm nữa cả.” Băng Ngưng hạ tầm mắt. “Chị àh, bốn năm này, em nhờ dựa vào mối thù khắc cốt ghi tâm này mới có thể cố gắng chống chọi sống được đến nay, sao bây giờ mọi chuyện lại biến thành như vậy...”

“Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung!” Lạc Tử Úc khẽ vuốt tóc Băng Ngưng.

“Chị, em đau quá.” Lệ tuôn dài theo khoé mắt Băng Ngưng. “Em cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy thật sự rất đau, đau không thể nào chịu được.”

“Ừm, nghe lời chị, đừng suy nghĩ lung tung, tất cả rồi sẽ ổn thôi, chị bảo đảm.”

Băng Ngưng ôm chặt Lạc Tử Úc, như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không tìm được đường về nhà. Tại sao sự thật lại tới muộn như vậy. Cô không hiểu, nếu như đã qua rồi thì qua luôn đi, còn quay lại làm gì! Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi bản thân mình, quá khứ đã gây ra những lỗi lầm gì, những nỗi đau cùng tuyệt vọng mà cô phải gánh chịu trước đây rốt cuộc có đáng không...  Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

Tất cả đều cực kì hỗn loạn. Băng Ngưng cực kì mờ mịt, bây giờ cô thật mong một ai đó có thể cho cô một lời giải đáp, nói cho cô biết phải làm như thế nào...