Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 130




Diệp Dịch Lỗi lái xe như điên về nhà, trong đầu đều nghĩ đến thông báo của Văn Tuấn, ở nhà xảy ra chuyện…

“Ngưng Nhi, anh không cho phép em xảy ra chuyện gì. Tuyệt đối không được.”

Két…Tiếng phanh gấp chát chúa. Hắn vội vàng mở cửa xe. Nhưng so với hắn, có người dường như còn sốt ruột hơn. Hắn vừa mở cửa xe, Lâm Thanh Âm đã vội vội vàng vàng lao đến, suýt ngã. Băng Ngưng cẩn thận theo sát phía sau. Thấy Băng Ngưng bình an vô sự, Diệp Dịch Lỗi mới buông lỏng được một chút.

Không sao...

“Dịch Lỗi! Có chuyện rồi…!” Lâm Thanh Âm bổ nhào vào người con trai, khóc nấc lên.

“Mẹ, có chuyện gì thế ạ?” Diệp Dịch Lỗi đỡ mẹ đang sắp sửa ngã quỵ, lo lắng hỏi. “Xảy ra chuyện gì, mẹ nói cho con biết?”

“Con…ba con…ba…” Thường ngày bà vốn là người phụ nữ thét ra lửa, nay đến câu nói đơn giản cũng không thốt lên được.

“Ba bị bắt cóc rồi.” Thấy Lâm Thanh Âm không cách tài bình tĩnh để nói mọi việc rõ ràng cho Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng tiến lên nói. “Hôm nay, tài xế lái xe chở ba ra ngoài công chuyện. Tài xế ở trong xe chờ nhưng đợi rất lâu không thấy ba quay lại. Anh ta đi tìm nhưng không thấy, cũng không liên lạc được. Vừa nãy…” Giọng cô hơi run. “Vừa xong bọn bắt cóc gọi điện, nói ba đang ở trong tay bọn chúng.”

Diệp Dịch Lỗi sững sờ, đầu như nổ ầm một tiếng. Bị bắt cóc? “Bọn chúng nói gì? Muốn gì?” Hắn lo lắng cầm lấy tay Băng Ngưng. Một phần do hắn không thu xếp chu toàn chăng? Hắn chỉ nghĩ đến việc bảo vệ kỹ càng cho Băng Ngưng mà quên mất ba mẹ hắn cũng có thể trở thành mục tiêu.

Băng Ngưng lắc đầu. “Chỉ nói ba đang ở trong tay bọn họ, cảnh cáo chúng ta không được báo cảnh sát rồi sau đó cúp máy, không nói gì thêm nữa.”

Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay. “Được rồi, đưa mẹ vào nhà trước đã.”

Hai người làm dìu Lâm Thanh Âm vào nhà. Vừa vào đến phòng khách, bà sụp xuống sô pha, khóc nức nở không ngừng.

“Anh Dịch Lỗi, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?”

“Cô nói hồ đồ cái gì?” Lâm Thanh Âm đột nhiên rống lớn. “Bọn họ đã nói rõ ràng không được báo cảnh sát. KHÔNG ĐƯỢC BÁO CẢNH SÁT.”

Băng Ngưng kinh sợ, không ngờ mẹ giận dữ đến vậy. “Con không có ý đó…”

“Mẹ ạ, ba có chuyện ai cũng nóng ruột lo lắng. Nhưng mẹ tức giận quát mắng cũng không giải quyết được vấn đề.?” Hắn kéo Băng Ngưng về phía mình. “Chuyện tày trời như vậy đương nhiên phải báo cảnh sát.”

“Bọn họ đã cảnh cáo, nhất định không được báo cảnh sát nếu không nghe theo sẽ giết ông ấy.” Lâm Thanh Âm trừng mắt đỏ ngầu nhìn con trai. “Dịch Lỗi, chúng ta không thể đùa với sinh mạng của cha con. Mặc dù ông ấy đối xử với chúng ta không tốt nhưng vẫn là người sinh thành ra con.” Lâm Thanh Âm lại khóc.

“Chúng con không có ý đó mà…” Thấy mẹ khóc, Diệp Dịch Lỗi rất đau lòng.

“Không được nói đến chuyện này nữa.” Lâm Thanh Âm lắc đầu. “Dù bọn họ đưa ra bất kỳ yêu cầu gì mẹ đều đáp ứng, kể cả tán gia bại sản cũng không quan tâm, miễn là cha con bình an vô sự…”

Băng Ngưng im lặng không lên tiếng nữa, nhìn Diệp Dịch Lỗi. Trong lòng cô không khỏi băn khoăn, chuyện này không báo cảnh sát liệu có ổn không.

Diệp Gia rơi vào không khí nặng nề như có tang. Ba người trong nhà căng thẳng ngồi bên điện thoại chờ tin nhưng bọn bắt cóc vẫn không hề có thêm động tĩnh gì.

“Mẹ đừng quá lo lắng, ba nhất định không có việc gì.” Băng Ngưng nắm tay Lâm Thanh Âm an ủi. “Hay là mẹ lên phòng nghỉ ngơi một chút đi. Nếu bọn họ gọi đến, chúng con sẽ báo ngay cho mẹ biết.”

Lâm Thanh Âm lắc đầu, nước mắt lại trào ra. Đã lo lắng khóc lóc cả ngày nay, bà mệt mỏi đến độ có thể ngất đi bất cứ lúc nào. “Mẹ không sao, mẹ phải ở đây chờ tin. Mẹ phải chờ tin của cha các con.”

“Mẹ nghỉ ngơi một chút đi ạ.” Giọng nói của Diệp Dịch Lỗi hơi khàn. Đã mười mấy tiếng trôi qua, không có thêm chút tin tức nào. Ai nấy đều ruột nóng như lửa đốt.

Cuối cùng Lâm Thanh Âm đành nhượng bộ, để Băng Ngưng dìu lên phòng nghỉ. Lúc Băng Ngưng đi xuống, Diệp Dịch Lỗi đang hút thuốc, bồn chồn dụi tắt điếu thuốc rồi lại châm điếu khác. Băng Ngưng do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi đến.

“Anh đừng lo quá, ba sẽ không có chuyện gì đâu.” Cô đặt cốc nước trước mặt hắn, nhẹ giọng trấn an.

Diệp Dịch Lỗi quay lại nhìn Băng Ngưng, nở nụ cười mệt mỏi. “Em cũng về phòng nghỉ ngơi một chút. Có anh ở đây.” GIọng hắn khản đặc đi. Dù người cha này đối với mẹ con hắn không tốt nhưng vẫn là cha hắn. Ông gặp chuyện sao hắn có thể không lo lắng.

“Em ở lại với anh.” Băng Ngưng rút điếu thuốc khỏi tay hắn, rồi xoa xoa bàn tay hắn.

“Ngưng Nhi!” Diệp Dịch Lỗi cảm thấy trong lòng ấm áp. Hắn ôm cô vào lòng, nhắm mất lại. ‘Ngưng Nhi, thật tốt khi có em ở đây.”

Băng Ngưng nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. ‘Từ lúc ba bị bắt cóc đến giờ đã mười mấy tiếng đồng hồ, thế nhưng vẫn không biết mục đích của bọn bắt cóc là gì. Nếu như vì tiền tại sao lâu như vậy không thấy đòi tiền chuộc. Nếu không phải thì vì sao nạn nhân lại là ba. Chẳng may là ân oán thù hận gì trong quá khứ…’. Băng Ngưng sợ hãi lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không may ra khỏi đầu.

Hai người cứ như vậy nương tựa vào nhau.Lo sợ cả ngày trời, hai người đều vô cùng mệt mỏi, thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng vì đang lo lắng, giấc ngủ chập chờn, tựa như chỉ tiếng động nhỏ cũng đánh thức họ dậy.

Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng đang tựa trong lòng mình, cẩn thận tháo máy trợ thính của cô xuống. ‘Ngủ đi, không việc gì.’ Hắn khẽ hôn trán cô.

Thật ra, trong lòng hắn rất bất an. Hắn cảm thấy đây không phải chỉ là vụ bắt cóc thông thường. Nếu như nhằm trả thù Diệp Gia, thì mọi người đều gặp nguy hiểm. Hắn nhất định phải bảo vệ cẩn thận cho cả nhà, nhất là Băng Ngưng.

Hai người tựa vào nhau đến tận bình minh. Tiếng điện thoại vang lên khiến hắn giật mình tỉnh dậy, suýt chút nữa hất ngã Băng Ngưng.

“A lô?” Hắn kịp thời kéo Băng Ngưng vào lòng, tay kia ghì chặt ống nghe điện thoại.

“Diệp thiếu gia, thật đúng lúc!” Tiếng nói trong điện thoại đã được xử lý. “Ha ha…qua thời gian lâu như vậy, hẳn cậu rất nhớ cha mình nhỉ.”

“Các người là ai, vì sao bắt cóc ba tôi?” Hắn kích động hô to.

“Diệp thiếu còn ngái ngủ nên hồ đồ rồi, bọn ta là cướp, ai lại khai ra danh tính với cậu.” Kẻ trong điện thoại cười to. “Diệp Thiệu Quân dang ở trong tay tôi. Không muốn nhặt xác lão về thì mau chuẩn bị năm triệu. À, tuyệt đối không được gọi cảnh sát. Bằng không…đừng trách bọn tôi ra tay tàn nhẫn. Cậu cứ chuẩn bị tiền đầy đủ, tôi sẽ liên lạc lại sau. Ha ha…” Điện thoại bên kia cúp máy.

“Này! A lô…”

“Dịch Lỗi! Thế nào? Thế nào?” Lâm Thanh Âm lảo đảo chạy tới. “Bọn họ nòi gì? Nói những gì?”

“Mẹ đừng kích động, bọn họ đòi tiền chuộc ạ. Năm triệu.”

“Cho bọn hắn di, chỉ cần họ không làm hại đến ba con là được.” Lâm Thanh Âm níu chặt tay Diệp Dịch Lỗi.

“Mẹ đừng lo lắng quá, cứ để con xử lý.” Mặc dù ngoài miệng nói cứng để trong nhà yên tâm, nhưng…Nhất thời, khó có thể gom góp được nhiều tiền như vậy ngay lúc này. Công ty đang hợp tác với Đường Thị, cần đầu tư nguồn vốn lớn. Nếu sử dụng tiền của công ty lúc này, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ dự án, có thể phải tạm ngưng. Đến khi đó, không chỉ dự án gặp vấn đề mà Diệp Thị có thể bị khởi kiện. Trong nhà hiện giờ cũng khó huy động nhanh được khoản tiền lớn như vậy.

Không phải quá trùng hợp sao? Bắt cóc đúng thời điểm này hình như nắm chắc nhà mình khó đào đâu ra khoản tiền chuộc đó. Chẳng lẽ có dính dáng đến Lưu Duệ Hàng.

“Anh Dịch Lỗi…” Băng Ngưng nắm tay hắn.

“Không sao!” Hắn xoa tóc Băng Ngưng. “Em ở nhà chăm sóc mẹ, không được ra ngoài. Biết chưa?” Hắn nói xong vội vã đi ra ngoài, mắt trừng lên tức giận. Lưu Duệ Hàng, nếu quả thật do anh làm, tôi nhất định bắt anh trả giá lớn.

******************

Điều tra cuộc gọi đến không có thông tin gì có thể giúp ích. Hiện tại, Diệp Gia đang trong hoàn cảnh “đặc biệt”. Hắn không lúc nào thôi nghĩ đến lời đe dọa của bọn bắt cóc, càng không dám mạo hiểm trên tính mạng của cha hắn. Nhưng…Dù có giao ra đủ năm triệu có thể đảm bảo cha hắn an toàn hay không. Bọn họ cũng không hề tỏ ra nóng lòng muốn lấy tiền chuộc. Chính thái độ thờ ơ của bọn bắt cóc khiến hắn hoài nghi mục đích thực sự của bọn họ, chỉ là tiền chuộc hay khiến mọi người trong nhà lo lắng bất an cùng sợ hãi…để hủy hoại của Diệp Gia.

Diệp Gia.

Băng Ngưng luôn theo sát Lâm Thanh Âm, một tấc không rời, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra với bà.

“Ba nhất định sẽ không sao đâu ạ.” Băng Ngưng ôm mẹ, vỗ vỗ lưng bà an ủi.

Lâm Thanh Âm xiết chặt nắm tay, hốc mắt đỏ hồng tràn đầy thù hận. Bắt cóc ư? Diệp Thiệu Quân, cái này là báo ứng của ông. Nếu không phải hôm qua ông đi ra ngoài tìm đến tình cũ thì sao nên cơ sự này. Ha hả…Diệp Thiệu Quân! Tôi đây lại vì ông lo lắng phát điên, khóc lóc thương tâm có phải rất ngu ngốc hay không. Ngày hôm qua chẳng phải kỷ niệm yêu đương với người phụ nữ kia sao? Cho nên, dù chỉ ở bên một ngôi mộ trống không ông cũng thà đến bên cô ta chứ không buồn ngó ngàng đến tôi phải không.

Lâm Thanh Âm giận đến run người. Nhưng từ việc này có thể nhìn ra, người gây ra hoặc có biết Phương Úc Đình hoặc là Lưu Duệ Hàng, hoặc cả hai.

Phương Úc Đình, trải qua thời gian lâu như vậy, cô vẫn như oan hồn không siêu thoát, hại Diệp Gia không ngày nào được sống yên ổn. Khẽ liếc mắt nhìn con gái đang ôm mình an ủi, trong lòng bà hừ lạnh một tiếng.

Lưu Duệ Hàng vừa vào cửa đã nhận ra bầu không khí u ám, căng thẳng. Nét mặt hắn khá thản nhiên, đôi khi còn lộ ra nét cười khiến Lâm Thanh Âm càng tức giận. Bà đẩy Băng Ngưng ra, lao đến túm cổ áo hắn.

“Lưu Duệ Hàng, chính là anh bắt cóc cậu của mình đúng không?” Bà ra sức lắc người hắn. “Nói mau, là anh phải không?”

“Mợ đang nói gì ạ? Cháu không hiểu.” Lưu Duệ Hàng siết cổ tay bà, dứt khoát gạt ra. “Bắt cóc cái gì, cháu không hiểu mợ đang nói cái gì?”

“Mẹ bình tĩnh lại.” Băng Ngưng định đến kéo bà lại nhưng bất ngờ bị Lâm Thanh Âm đẩy ra.

“Chính là anh. Nhất định là anh làm.” Bà gào to. “Mau thả ông ấy ra. Mau thả ra.”

Lưu Duệ Hàng nhìn Lâm Thanh Âm, bình tĩnh nói. “Mợ đổ tội cho cháu phải có chứng cứ…”