Chị Hai Học Đường

Chương 7: Chương 7




-"Ọe..." Hạo Nhiên trườn khỏi tay Minh Duy và Thiên Di, cúi xuống gốc cây, xả hết tất cả những gì an tọa trong bụng hắn làm Thiên Di vừa ngao ngát, vừa phát cáu lên

-"Uống gì lắm thế không biết."

Minh Duy cười cười.

-"Trước giờ nó không biết rượu bia là gì. Say là phải rồi. Em thông cảm cho nó."

Sau khi dìu Hạo Nhiên vào xe của nhà Minh Duy cùng sự giúp đỡ nhiệt tình của bác tài xế, Thiên Di ngồi phịch xuống băng ghế sau cùng Hạo Nhiên. Nhưng Minh Duy chỉ dặn dò bác tài xế đưa nó và Hạo Nhiên về nhà cẩn thận hộ anh ta chứ không lên xe.

-"Anh không về luôn àk?" Nó ngạc nhiên hỏi. Dù gì thì đây cũng là xe nhà Minh Duy.

-"Không" Minh duy cười tươi đáp. "Anh còn có việc. Với lại cũng nên đưa cái xe quý của ông tướng này về nữa chứ. Em về cẩn thận nhé." Nói rồi Minh Duy rồ ga phóng đi. để mặc Thiên Di ngơ ngẩn.

-----------

Khánh Minh Duy: Bạn thân của Hạo Nhiên. Vừa về nước sau 3 năm du học. là người Bạn mà Hạo Nhiên yêu quý nhất.

Dìu được Hạo Nhiên vào phòng là cả một vấn đề với nó. Dù nó có khỏe, có được bác tài giúp đỡ thì vẫn là cả một cực hình.

-"Thật là. Anh ăn cái gì mà nặng như heo thế hả." Nó thở hổn hển, thả phịch cái thân hình nhìn đẹp mà nặng không tả nổi xuống giường. Lúc bác tài xế chào nó ra về thì nó mới để ý. Hình như ngôi nhà rất rộng. Nhưng cũng rất lạnh lẽo. Lúc nó bám chuông chỉ thấy có mấy người giúp việc ra giúp nó đỡ Hạo Nhiên vào.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên làm nó giật mình. Một cô người làm bước vào, tay bê một khay đựng một cốc nước gừng cho Hạo Nhiên giã rượu cùng một cốc nước cam cho nó.

-"Mời tiểu thư dùng" Cô người làm khẽ nói.

-"Được rồi. Cảm ơn cô." Thiên Di cười đáp lại. rồi chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi thêm."Àk. Cô này. tôi hỏi một câu được chứ?"

-"Vâng"

-"Ba mẹ Hạo Nhiên đi đâu hết vậy cô?"

-"Àk. Hj`. Cái đó. Ông chủ đã đi công tác tại Mĩ 2 tháng nay rồi. Còn bà chủ...Bà ấy ...mất rồi ạk."

-"Ôi. Vậy sao" Thiên Di ngại ngùng. Nó thấy mình sao mà vô duyên quá.

-"Vậy...tôi xin phép..." Cô người làm cúi chào.

-"À...dạ. Vâng"

Khi cô người làm đã đi ra khỏi căn phòng rộng thênh, nó quay lại nhìn Hạo Nhiên. Hắn đang nằm dài trên giường, gương mặt thanh tú khẽ cười. Hình như hôm nay hắn vui lắm thì phải. Thiên Di khẽ cười, ngồi xuống cạnh giường, nghiêng đầu nhìn hắn. Cảm giác không tệ. Có chút gì đó xao xuyến. Đột nhiên hắn mở mắt, quay sang nhìn Thiên Di rồi cười cười mơ màng.



-"Di Di. Hôm nay tôi vui lắm. Cô biết không. Rất vui. Hằng ngày, cứ về nhà là tôi lại phải đối mặt với không gian lạnh lẽo. nhưng mà hôm nay ý. Hôm nay vui lắm."

-"Gì vậy. Anh bị mộng du hả. Mau ngủ đi, sáng mai còn đi học nữa. Tôi phải về đây. Không có ba tôi lo." Nó dợm đứng lên. Nhưng Hạo Nhiên tỏ vẻ hoảng hốt, bật dậy nắm lấy cổ tay Thiên Di. Rồi như mất sức, không tự chủ được, hắn lại ngã xuống giường, kéo theo Thiên Di làm nó chới với ngã xuống trong tư thế ngoài ý muốn. Mắt nó mở to khi môi nó chạm môi Hạo Nhiên. Quá kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Tim nó đập nhanh ngoài ý muốn. Cái gì thế này, Hạo Nhiên, người mà nó không ưa chút nào, nếu không kể một chút xuyến xao lúc nãy, đang môi chạm môi với nó. Nó bật ra, hoảng hốt. Nhưng Hạo Nhiên lại mơ màng, còn cười nữa, làm nó bối rối. Hắn nắm lấy tay nó, kéo nó xuống lần nữa, rồi đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào, hoàn toàn không do vô ý. Nó vùng vẫy nhưng không được. Hạo Nhiên quá khỏe so với nó. Hắn giữ chặt nó trong tay, trao cho nó tất cả những gì ngọt ngào nhất. Cả người nó như tan ra vậy. Nó chống cự, nhưng từng tế bào trên người nó đều hưởng ứng theo Hạo Nhiên. Rồi dần dần, nó hòa theo nụ hôn của Hạo Nhiên. Nụ hôn đầu đời vụng về, xao xuyến làm cả cơ thể nó căng ra. Tim nó như muốn thoát khỏi lồng ngực nó. Một lúc sau, Hạo Nhiên thì thầm.

-"Ở lại nhé, Di Di. Anh rất cô đơn."

Ánh mắt Hạo Nhiên như có gì đó say đắm, có gì đó khẩn cầu nó, làm nó không nỡ từ chối. Chợt nó nhớ ra tư thế của nó và Hạo Nhiên lúc đó. nó vội bật dậy, xô ngã Hạo Nhiên, vùng chạy ra khỏi phòng, để lại Hạo Nhiên ngồi thừ ra, nuối tiếc nó.

Sáng hôm sau, Hạo Nhiên vẫn qua đón nó như mọi ngày, và vẫn lạnh lùng như vốn dĩ đã vậy, làm San San vốn đang líu lo để giúp nó đỡ ngại cũng chỉ líu lo được một lúc rồi im re. Trong lòng nó cứ rối bời. Thái độ của hắn là sao vậy. Không phải đã quên rồi chứ. Ngồi trên xe, lòng nó cứ như lửa đốt vậy. Vừa đến trường, nó đã kéo San San chạy biến ngay lập tức mà không dám nhìn Hạo Nhiên, dù là lén nhìn thôi. Có lẽ cũng vì thế mà nó và San San không nhận ra được nét ngại ngùng trên mặt Hạo Nhiên.

-"Di Di. Anh ta làm sao thế. Có phải tối qua cậu kể đúng sự thật không đấy? Sao anh ta lại như thế?" Vừa ngồi xuống bàn, San San đã vồ vập hỏi Thiên Di.

-"Aaaa. Tớ không biết đâu. San San. Có khi nào tồi qua tớ ngủ mớ không vậy. huhu. Sao mà thật thế chứ?"



-"Đúng là. Cái mặt cậu lúc về đỏ bừng làm tớ hết hồn. Cái kiểu đó mà nói ngủ mớ thì tớ không tin đâu."

-"AAAAAAA. Tớ không biết đâu. Tên Hạo Nhiên đáng ghét. huhu"

Thiên Di ôm mặt nằm gục xuống bàn. Cái tên Hạo Nhiên đó thật biết cách làm người ta suy nghĩ. Nó và San San đang ủ rũ thì một cô bé nhìn rất dễ thương đến gần nó, mỉm cười.

-"Chào bạn. Có người gửi bạn cái này."

Nói rồi cô bé đặt vào tay Thiên Di một mảnh giấy nhỏ.

-"Cái gì vậy Di Di"

-"Tớ cũng không biết nữa. xem nào. Sau tiết 2 lên sân thượng. Tôi có chuyện muốn nói. Hạo Nhiên. Gì vậy? Cái tên này. Làm loạn đầu người ta lên, giờ còn cái gì nữa đây?" Thiên Di nhăn nhó, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui.

-"Này. Chắc là anh ta muốn xin lỗi cậu không chừng ấy. Thế nào ấy nhỉ. Anh xin lỗi Di Di nhé. Anh cố ý đó. Tại vì Anh iu Di Di nhắm nhắm. Hé Hé." San San làm mặt cười chọc Thiên Di đỏ bừng mặt.

-"Này. Cậu muốn chết đấy hả? Này Vy San San. Xem tớ xử cậu thế nào đây."


Hai đứa nó mải rượt đuổi nhau, đụng vào một người mà không biết.

-"Oái. Xin lỗi nhé. Bạn không sao chứ."

-"Có. Anh có sao đấy." giọng Thanh phong vang lên tinh nghịch. San San reo lên, cười tươi rói.

-"A. Tiền bối. hj. Anh đj đâu thế?"

-"Dạo thôi. Ai ngờ gặp hai bé. hj. Thế không vào lớp còn rượt nhau chạy khắp trường thế hả?" Thanh phong làm bộ nghiêm mặt làm cả 2 đứa bật cười.



-"Tiền bối. Điệu bộ gì thế? Chẳng hợp với anh chút nào."

-"Hj. Có sao. Có chuyện gì mà 2 đứa có vẻ vui thế hả?"

-"À. Có gì đâu. Chỉ là Thiên Di nhà chúng ta có hẹn thôi mà. Hehe" San San đáp lơi Thanh Phong một cách tinh nghịch làm Thiên Di đỏ mặt.

-"Đâu có đâu mà."

Nhưng Thanh Phong không cười nữa. Anh đứng nghiêm mặt. Rồi như không muốn bị nhìn thấy, anh ta lại mỉm cười, có chút gì đó không thật.

-"Thôi anh vào lớp đây. hj"

Thanh Phong bước vội, làm hai cô bé có phần ngạc nhiên nhưng rồi cũng kéo nhau vào lớp.

Ra chơi tiết 2:

Nó lò dò bước vào thang máy lên sân thượng. San San đáng ghét không chịu đi với nó, còn bảo cái gì mà để mọi người có không gian riêng. Đúng là cái con bé đó, không còn là San San hiền lành lúc trước nữa.

Sân thượng không một bóng người, rộng thênh thang. Chẳng lẽ Hạo Nhiên quên àk. Sao lại không thấy đâu. Thiên Di đảo mắt tìm kiếm. Đúng lúc đó, một chiếc khăn trắng bịt lấy mặt nó. Nó vẫy vùng, Rồi ngất lịm đi.

Lúc nó tỉnh dậy, nó đang ở trong một nhà kho ẩm ướt.

-"Tỉnh rồi hả?" Giọng một đứa con gái, có vẻ quen quen vang lên. Nó ngước lên, ngao ngán.

-"Băng Băng. Lại là cô hả? Cô dùng thủ đoạn này để bắt tôi, muốn gì đây?"

-"Ô hô. Không phải tôi thì cô nghĩ ai có bản lĩnh như thế hả? Tôi chỉ là muốn cô tránh xa Hạo Nhiên của tôi thôi."


-"Cô mua lúc nào thế? Có hóa đơn không? Của cái gì chứ? Hạo Nhiên không phải của ai hết."

"Bốp"

Băng Băng lạnh lùng, tát nó một cái như trời giáng, làm nó xây xẩm cả mặt mày.

-"Cô..." Nó cố vùng thoát khỏi sợi dây thừng trói chặt, máu nóng bốc lên trong đầu. Nhưng Băng Băng cười ngạo nghễ.

-"Ha ha. Cô nghĩ cô đủ sức thoát hả? Tôi cũng cẩn thận lắm chứ bộ."

-"Bỉ ổi" Thiên Di phỉ nhổ vào mặt Băng Băng. làm cô ta tức giận hét lên



-"Mày làm cái gì thế hả đò chuột cống bẩn thỉu?"

-"Sao hả? Tao có bẩn cũng không được 1 phần của mày. Thứ con gái đê tiện."

Thiên Di đáp trả lại Băng Băng làm cho cô ta cứng họng. Ngay lập tức, Băng Băng mặt hằm hằm sát khí, rút ra một con dao.

-"Mày muốn làm gì?"

Thiên Di lo lắng hỏi, trong lòng có chút hoảng loạn dù trước đây lâm vào cảnh này không ít.

-"LÀm gì hả? Tao đã cho mày cơ hội. Mày còn không muốn sống yên. Đã vậy, hay là tao thưởng cho mày mấy nhát dao trên khuôn mặt này nhé."

Băng Băng cười nham hiểm, Tì lưỡi dao lạnh ngắt lên khuôn mặt nó. Nó bắt đầu cảm thấy mạch đập liên hồi.

"Hạo Nhiên, cứu tôi với" Nó thầm gọi tên Hạo Nhiên

-"Nào. Bắt đầu ở đâu n..."

"Rầm"

Cánh cửa bật mở chặn ngang lời Băng Băng. Hạo Nhiên? Nó mừng rỡ. Nhưng dáng người đang chạy vào đó, không giống Hạo Nhiên. Thanh Phong chạy vụt đến, tước con dao trên tay Băng Băng.


-"Cô làm cái gì thế hả? Cô điên hả?" Thanh Phong hét lên. Nắm mạnh cổ tay Băng Băng

-"Bỏ tôi ra. Anh làm gì thế hả?"

Thanh Phong đẩy mạnh Băng Băng làm cô ta ngã ra sàn nhà lạnh. Anh ta chạy đến cởi trói cho Thiên Di, lo lắng hỏi

-"Thiên Di. Em không Sao chứ."

-"Không sao. Sao anh biết em ở đây?"

-"Chuyện này sau này hẵng nói. Mình đi khỏi đây đã" Thanh Phong giục. Nhưng Băng Băng bật dậy.

-"Anh làm cái gì thế? Anh điên hả? Anh có biết anh đang làm tôi tức điên không hả?"

-"Tránh ra." Thanh Phong tức giận, xô mạnh Băng Băng lần nữa, rồi kéo Thiên Di ra ngoài.

Còn lại một mình trong phòng, Băng Băng lập tức bỏ bộ mặt đau đớn, thay vào đó là một nụ cười nham hiểm.

-"Làm tốt lắm Thanh Phong."

Khẽ nhếch mép. Băng Băng vuốt phẳng lại trang phục, bước ra ngoài.


-"Em không sao chứ?" Thanh Phong tỏ vẻ lo lắng hỏi nó."

-"Không sao đâu. Cảm ơn anh cứu em." Nó cười, đáp lại. Bỗng Hạo Nhiên từ đâu xộc tới, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Nhìn thấy nó, khuôn mặt Hạo Nhiên dãn ra đôi chút, nhưng vẫn còn rất căng thảng



-"Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Hạo nhiên nắm chặt vai nó, hỏi khiến nó có phần ngạc nhiên.

-"Hạo...Hạo Nhiên? Sao anh biết. Em không sao hết." Nó thắc mắc. Nhưng Hạo Nhiên thở phào.

-"Không sao là tốt rồi. Thật may quá. Anh xin lỗi. Anh đến tìm em. Nhưng San San lại nói là em đi gặp anh. Anh thấy lo nên đi tìm em. Nhưng mà có chuyện gì vậy Di Di. Em làm anh lo quá."

-"Cô ấy bị Băng Băng bắt đi" Thanh Phong, nãy giờ im lặng, lên tiếng." Chào anh. Hạo Nhiên. Lâu lắm không gặp"

Hạo Nhiên, lúc bấy giờ mới để ý đến sự có mặt của Thanh Phong, Mặt hắn thoáng ngạc nhiên rồi tối sầm lại.

-"Sao cậu lại đi với vợ chưa cưới của tôi?"

-"Vợ chưa cưới?" Thanh phong ngạc nhiên.Rồi hắn và Hạo Nhiên hướng ánh mắt ngạc nhiên có phần sát khí về phía Thiên Di làm nó hết hồn

-"Di di? Chuyện gì thế này?"

-"Ơ..." Nó ấp úng." Anh Thanh Phong vừa cứu em."

-"Vậy sao? Vậy cảm ơn. Thiên Di. Chúng ta đi" Hạo Nhiên nói không mấy thiện cảm rồi nắm lấy cổ tay Thiên Di kéo đi

-"Khoan đã" Thanh Phong nắm lấy cổ tay Thiên Di kéo lại. "Sao em lại là vợ chưa cưới của hắn?"

-"Ơ...Em..."

-"Anh không cần quan tâm." Hạo Nhiên ngắt lời, gạt tay Thanh Phong ra khỏi tay Thiên Di, kéo tay nó mạnh đến nỗi làm tay nó đau khủng khiếp.

Hạo Nhiên cứ thế kéo nó đi, mặt hằm hằm sát khí.Nó bị Hạo Nhiên lôi ra khỏi trường, về phía chiếc limo trước cổng mặc cho bao ánh mắt xoi mói, rồi ép nó vào xe.

-"Anh làm gì thế hả? Tôi còn phải vào lớp nữa." Thiên Di bực mình kêu lên. Nhưng ánh mắt Hạo Nhiên vẫn đằng đắng sát khí.

-"Tránh xa thằng đó ra"

-"Tại sao?"

-"Vì em là vợ chưa cưới của anh." Hạo Nhiên hét lên làm Thiên Di giật mình. Trước giờ nó chưa bao giờ thấy Hạo Nhiên như thế. Nhưng nó vẫn cãi lại

-"Em không phải vợ chưa cưới của anh."

Hạo Nhiên ghé sát mặt vào mặt nó, rít lên từng tiếng

-"Nói cho em biết. Em là của anh, là vợ anh. bây giờ là như thế, mãi mãi là như thế. Không được bén mảng lại gần thằng đó. Nếu không đừng trách anh."

Thiên Di im thin thít.Hạo Nhiên lúc này rất đáng sợ, ánh mắt tóe lửa làm Thiên Di phải nín thở. Suốt dọc đường nó không dám nói một câu gì nữa. Chiếc limo đem nó về ngôi biệt thự của Hạo Nhiên. Vừa đến nơi, Hạo Nhiên đã ra khỏi xe, lôi nó vào trong.

-"Từ nay em sẽ sống ở đây." Hạo Nhiên ném nó xuống giường trong phòng bên cạnh phòng Hạo Nhiên.