Chị Gái Yêu Tôi

Chị Gái Yêu Tôi - Quyển 1 Chương 87: Cô dâu




Editor: 21302766



Lý Vân về huyện Lâu Hàng một tuần lễ, cũng không có trở lại, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện cho con trai và con gái, biết Đạm Đài Tĩnh trông nom rất tốt, Lý Vân vẫn để cho Vương Trung Thái dành thời gian về thăm nhà một chút.



Vương Trung Thái cũng không có nhiều thời gian, về nhà ăn bữa cơm liền muốn đi, Vương An tự nhiên không có vấn đề, Vương Tiểu Mạt đang vui vẻ vì xưa nay ba ba và mụ mụ lúc nào cũng ở bên người nàng, nàng chỉ dính chặt em trai của mình, nếu như em trai không ở nhà, nàng mới ăn không vô cơm nước.



""Ba ba, con đến kỳ tư xuân rồi."" Vương Tiểu Mạt thận trọng mà nói ra.



(Kỳ tư xuân là kỳ mà đối với thân thể khác phái có hứng thú)



Vương Trung Thái cơm nước xong xuôi, thuận tiện đưa Vương Tiểu Mạt và Vương An đi trường học dương cầm, nghe được lời nói của Vương Tiểu Mạt, Vương Trung Thái suýt nữa lái xe lên lối đi bộ, giật mình kêu lên.



""Ba, ý chị là tuổi dậy thì."" Vương An cảm thấy ở cùng với Vương Tiểu Mạt một chỗ thì thật nguy hiểm.



""Ồ... Tuổi dậy thì à, con mới 9 tuổi."" Vương Trung Thái quay kính xe xuống, cười theo, đối với người bên đường bị giật nảy mình xin lỗi... Vương Trung Thái rất chú ý việc cha mẹ làm gương mẫu, hắn cũng không hi vọng con cái của mình tương lai trở thành người không có đạo đức, không có lý còn không bỏ qua.



""Tóm lại, con có thể kết hôn rồi."" Vương Tiểu Mạt mới không để ý kỳ tư xuân khác với tuổi dậy thì chỗ nào.



Vương Trung Thái thở dài một hơi, cảm thấy lúc trước Vương Tiểu Mạt kiếm em trai về, ở bốn tuổi liền tìm cho mình một ông chồng, Vương Trung Thái đương nhiên biết rõ Vương Tiểu Mạt nói nàng có thể kết hôn là ý gì.



""Việc này con đi nói với mẹ đi."" Vương Trung Thái lười nhác nói nhảm với nàng.



""Con muốn đi cùng em trai nhận giấy hôn thú."" Vương Tiểu Mạt tiếp tục phối hợp nói.



""Ngươi không cảm thấy cùng em trai đi nhận giấy hôn thú, bản thân câu nói này liền có vấn đề sao?"" Vương Tiểu Mạt sờ lên tóc Vương Tiểu Mạt, Vương Tiểu Mạt đã chín tuổi, tóc rốt cục không còn rối bời, lọn tóc cũng không còn vàng nhạt, đen nhánh sáng đẹp, kế thừa tốt Lý Vân, Vương An đoán chừng, Vương Tiểu Mạt khi trưởng thành sau này cũng là tiểu mỹ nữ.



""Ba ba, đưa chúng con đi cục dân chính đi, con hỏi dì Tiểu Tĩnh rồi, kết hôn thì phải đi cục dân chính"" Vương Tiểu Mạt nhìn em trai một chút, sau đó tiếp tục tự quyết định.



""Vậy sao ngươi không hỏi dì Tiểu Tĩnh, chị em có thể kết hôn hay không?"" Vương An nói tiếp.




""Dì Tiểu Tĩnh lại không có em rai, nàng làm sao biết? Nếu như nàng có em trai, khẳng định đã gả cho em trai của nàng,. Ngươi là một đứa trẻ thông minh như thế, vấn đề này sao lại nghĩ mãi không rõ đâu?"" Vương Tiểu Mạt ôm bả vai em trai, ""Ngoan, nghe chị đi, cùng chị kết hôn.""



Chín tuổi... Vương Trung Thái ngâm lại lúc mình chín tuổi, đang bắt nạn Lý Vân đi, lúc đó đã hiểu bé trai và bé gái rất nhiều chỗ khác nhau, muốn gây sự chú ý của bé gái, thường thường là thông qua phương pháp bắt nạt đối phương, lại vừa sợ người khác nhìn ra mình thích cô bé nào đó, Vương Tiểu Mạt đâu? Ai, nàng rốt cục là trưởng thành sớm hay là trễ, đến cùng là hiểu chuyện hay là tỉnh tỉnh mê mê, tiếp tục giống như côn trùng? Vương Trung Thái đều không hiểu rõ con gái của mình.



Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn có đủ thời gian, Vương Trung Thái cười cười, liền rẽ vào đường giao lộ phía trước, sau đó lái xe đến đại sảnh thị chính, chỉ vào cổng nói:"" Vương Tiểu Mạt, con đi đi, cục dân chính liền ở bên trong, con và em trai đi kết hôn đi.""



Vương Tiểu Mạt ngạc nhiên mở to hai mắt, lập tức cao hứng không thôi, ""Tốt!""



Vương Tiểu Mạt lôi kéo em trai, lại phát hiện ba ba cũng không xuống xe, kỳ quái hỏi:"" Ba ba không đi sao?""



""Ba không đi, ba không muốn mất mặt."" Vương Trung Thái lắc đầu, ""Con tự đi đi.""



""Nhưng đây là hôn nhân đại sư của con, làm ba ba thế mà không đi!"" Vương Tiểu Mạt vô cùng không hài lòng.




Vương Tiểu Mạt lại kéo em trai, Vương An đương nhiên sẽ không đi cùng nàng, ""Ta cũng không muốn mất mặt.""



Vương Tiểu Mjat nhìn một chút hai người đàn ông trọng yếu nhất trong đời mình, đối với bọn họ thất vọng vô cùng, tức giận bất bình đá mở cửa xe, liền chạy hướng tới trong cục dân chính.



Vương Trung Thái đau lòng xe của mình, xuống xe đi lau dấu chân của Vương Tiểu Mạt.



""Ba, ba thật để cho nàng đi sao?"" Vương An thở dài.



Vương Trung Thái cười nhéo nhéo đôi má của con trai, ""Đừng suốt ngày như ông cụ non, chị em bọn con đơn giản liền là hai thái cực, Tiểu Mạt chuyện gì cũng không hiểu, con lại hiểu chuyện quá sớm... Để nàng đi thôi, mất mặt nhiều lần, nàng mới nhớ lâu, bằng không thì mãi không dứt.""



Vương An rất tán thành gật gật đầu, tính cách của Vương Tiểu Mạt chính là vậy, chưa thấy Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định? Nàng đến Hoàng Hà rồi, cũng muốn nhảy xuống trước thử xem, mình có thể chết đuối hay không rồi nói.



Hai cha con thành thật ở trong xe hóng máy điều hòa, để hai người giật mình là, một lát sau Vương Tiểu Mạt thế mà nhún nhảy một cái chạy ra, tóc hất lên hất xuống, dáng vẻ cao hứng bừng bừng, cũng không có vẻ bị đả kích.




Vương Tiểu Mạt bước vào trong xe, liền ngồi trên ghế nở nụ cười khanh khách, nhìn chằm chằm vào thứ mà trong tay mình bưng lấy, người tán gia bại sản cuối cùng trúng số 50 triệu.



"Giấy hôn thú!" Vương An kinh ngạc nhìn xem đồ vật trong tay của Vương Tiểu Mạt.



Vương Trung Thái không khỏi buồn cười,"" Từ đâu tới vậy?""



Hóa ra là buổi chiều nhân viên công tác còn chưa đi làm, trong phòng trực ban chỉ có một người đang ngủ gật, Vương Tiểu Mạt chạy vào, phát hiện căn bản không có người để ý đến nàng, khắp nơi nhìn ngắm, rốt cuộc tìm được địa phương đăng ký kết hôn, nhưng ở đó cũng không có người đi làm, Vương Tiểu Mạt ngẩng đầu lên, phát hiện bên trên viết giá công chứng giấy kết hôn là chín nguyên, thế là Vương Tiểu Mạt vứt xuống mười đồng tiền, vụng trộm đi vào bên trong, cầm một tờ giấy hôn thú còn trống liền chạy trở về.



Nghe nàng dương dương đắc ý mà khoe khoang, Vương Trung Thái và Vương An đều rất bất đắc dĩ, bất quá ngẫm lại Vương Tiểu Mạt lúc bốn tuổi liền dám đem một đứa bé ôm đi, nàng làm ra loại chuyện này cũng không có gì kỳ quái đâu.



""Cái giấy hôn thú này vô dụng, không có ảnh chụp, không có mã số, không có con dấu, liền tên tuổi cũng không có."" Vương An nói.



Vương Tiểu Mạt chẳng thèm quan tâm cái này, lấy ra bút viết lên tên của mình và em trai trên cột tên họ của vợ chồng song phương trên giấy hôn thú, liền như bảo bối mà đem sổ đỏ cất vào tui nhỏ trước ngực, hai tay dùng sức vỗ vỗ, lập tức hài lòng thỏa dạ.



"Ai, ta cũng là người đã kết hôn rồi, lúc nào sinh con đâu?" Vương Tiểu Mạt sờ sờ bụng của mình nói ra.



Vương Trung Thái phát hiện mục đích của mình hoàn toàn không có đạt tới, còn tốt một đường lái xe đã đem nàng đưa đến nhà trường dương cầm, không kiên nhẫn mở ra cửa xe, "Đi xuống cho ba, một hồi ba sẽ gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ nói cho con!"



Vương Tiểu Mạt và Vương An xuống xe, Vương Tiểu Mạt nhìn xem xe của ba ba đi xa, sờ sờ gò má, nhìn xem em trai ròi cười hì hì, đột nhiên có chút ngượng ngùng.



"Ngươi lại đang suy nghĩ gì?" Vương An hoài nghi nhìn xem nàng.



""Sau này, chị gọi em là lão công có được không?"" Vương Tiểu Mạt hạ giọng, thiệt là, đột nhiên cảm thấy thật thẹn thùng, nguyên lai đây là cảm giác làm cô dâu, chính mình quả nhiên là trưởng thành rồi.



Vương An suýt nữa từ trên bậc thang té xuống.