Chị Gái Tôi Tốt Nhất Thiên Hạ

Chương 1: Trình giải trí (1)




"Đúng rồi, Chiếu Anh cậu xem hot search hôm nay chưa?"

Thiếu nữ mặc váy Pháp cổ vuông màu lam cổ điển, là mẫu mới nhất năm nay, tóc được tỉ mỉ uốn cong thành lọn nhỏ, ngón tay xinh đẹp lướt xem màn hình di động đầy hứng thú.

Cô đợi chốc lát, không thấy người đáp lại, bèn ngẩng đầu dò hỏi, lại thấy người đang nửa dựa vào ghế chậm rãi mở mắt, một đôi mắt đào hoa long lanh ánh nước như hơi buồn ngủ, cô còn chưa kịp cảm khái, rằng mắt nàng đẹp thật, không biết vẽ mắt thế nào mà vừa ấm áp vừa mềm mại, thì đã nghe Lâm Chiếu Anh nói: "Hot search gì đó?"

Cô gái tóc xoăn cũng không quan tâm đến chuyện vừa rồi, giơ điện thoại sát mặt Lâm Chiếu Anh, qua màn hình điện thoại, Lâm Chiếu Anh thấy mấy mục đang treo ở hot search:

Lâm Tử Dập ở phim trường chơi lớn ẩu đả với trợ lý.

Người đại diện của Lâm Tử Dập rơi nước mắt khi được phỏng vấn, thẳng thắn nói mình bị bạo lực ngôn ngữ trong thời gian dài.

Hai hot search, phía trước ghi "Bạo", phía sau viết "Mới", ánh mắt Lâm Chiếu Anh nhạt nhẽo, mãi đến khi thấy những chửi rủa điên cuồng với Lâm Tử Dập ở phía dưới mới khẽ nhíu mày.

Lâm Chiếu Anh vốn là mảnh sáng lớn nhất ở vùng Noãn Tinh Hải, xung quanh cô có rất nhiều mảnh sáng giống nhau cùng lớn lên, dù lớn dù nhỏ, những mảnh sáng đều rất thích vây quanh người cô. Bọn cô được sinh ra từ cây mẹ Tinh Hải ở Noãn Tinh Hải. Cây mẹ Tinh Hải tựa như người mẹ của họ, còn Lâm Chiếu Anh chính là chị cả, vốn cả nhà sinh sống hạnh phúc ở Noãn Tinh Hải.

Nhưng đột nhiên có một ngày, một con thú Thôn Phệ xông vào Noãn Tinh Hải, mục tiêu của nó là mảnh sáng lớn nhất xinh đẹp nhất kia, nó giương nanh múa vuốt chạy đến chỗ Lâm Chiếu Anh, nhưng vây quanh Lâm Chiếu Anh lại là muôn vàn mảnh sáng nhỏ tự giác phấn đấu quên mình bảo vệ cô. Rất nhanh, thú Thôn Phệ đã bị cây mẹ cùng Lâm Chiếu Anh và các mảnh sáng lớn khác trấn áp, nhưng vẫn có vài mảnh nhỏ bị thú Thôn Phệ nuốt vào bụng.

Thôn Phệ thú, dạ dày lớn vô cùng, liên kết cùng hằng hà vô số thế giới nhỏ.

Nhóm mảnh sáng nhỏ đi qua dạ dày thú Thôn Phệ, rất nhanh đã phân tán xuống các tiểu thế giới, bởi vì nhiều nguyên nhân mà phải chịu đủ loại tra tấn, vì cứu vớt những mảnh sáng nhỏ như em trai em gái kia, Lâm Chiếu Anh nhờ sự trợ giúp của cây mẹ Tinh Hải, xuyên vào các thế giới nhỏ.

Lâm Chiếu Anh đã tiếp thu xong kí ức, nguyên chủ là chị gái của Lâm Tử Dập.

Chị ruột, nhưng quan hệ còn chẳng bằng người dưng.

Nguyên chủ là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị, tính cách cô kiêu ngạo, nhưng được cha mẹ nuông chiều, không ai dám động đến, hơn nữa cô còn là người nối nghiệp tương lai của Lâm Thị, nên ai thấy cô cũng đều phải khách khí đôi phần.

Trừ Lâm Tử Dập, cặp chị em này cứ gặp nhau lần nào là cãi nhau đến gà bay chó sủa lần ấy.

Lâm Tử Dập kém Lâm Chiếu Anh 5 tuổi, khác Lâm Chiếu Anh từ nhỏ đã ở trong sự bảo bọc của cha mẹ mà lớn lên, lúc Lâm Tử Dập 3 tuổi thì công ty Lâm Thị gặp biến cố lớn, hai vợ chồng mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất, không sao rảnh nổi để chăm sóc đứa nhỏ.

Con gái lớn đã học tiểu học, còn có thể miễn cưỡng chăm lo, nhưng con nhỏ lại đang tuổi cần người luôn luôn túc trực không rời, tuy nói có bảo mẫu chăm sóc, nhưng không có người thân trông chừng thì chẳng yên tâm, vì thế hai vợ chồng Lâm gia thương lượng, liền đưa Lâm Tử Dập đến ở nhà cha mẹ, để ông bà hỗ trợ coi sóc cháu, trong nhà có tiền, lại có bảo mẫu, ông bà cũng không mệt.

Lâm Tử Dập ngây người ở nhà ông bà ba năm, trừ lúc lễ tết và ngày nghỉ cuối tuần sẽ ngẫu nhiên về nhà, còn đâu đều ăn ở cùng ông bà.

Mãi đến lúc Lâm Tử Dập lên tiểu học, công ty Lâm Gia cũng ổn định vững vàng, mới đón cậu trở về.

Khi đó Lâm Tử Dập đã biết nhớ, quan hệ với cha mẹ luôn có vẻ hơi xa lạ, nhưng cậu lại muốn thân cận với người chị gái lớn hơn năm tuổi, đã học lớp 6 trông có vẻ rất ngầu này.

Nhưng nguyên chủ đang trong thời kì phản nghịch, đối với cái đuôi Lâm Tử Dập này không bao giờ bày ra sắc mặt tốt, thời điểm tâm tình xấu còn đem cậu ra trêu cợt, dần dần, Lâm Tử Dập cũng biết chị không thích mình, không dám tới gần chị nữa.

Lúc này tuy hai người có đôi khi xích mích, nhưng vẫn tính là chung sống hòa bình, mãi đến khi Lâm Tử Dập lên sơ trung, mang theo mấy anh em đến đánh bạn trai nhỏ của nguyên thân, hai người đều bùng nổ khắc khẩu kịch liệt, cuối cùng chiến tranh lạnh.

Lâm Tử Dập nổi loạn khó thuần, Lâm Chiếu Anh kiêu ngạo bướng bỉnh, họ đều nhìn nhau chướng mắt, nhưng tính cách lại giống nhau như đúc, lòng tự trọng cao, chẳng chịu nhường.

Cho dù sau này nguyên chủ cùng bạn trai nọ chia tay, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tốt lên nổi, mà ngược lại càng ngày càng tệ, thậm chí còn phát triển đến mức nhìn nhau chướng mắt, vừa gặp liền mắng, so với kẻ thù còn giống kẻ thù hơn.

Sau này, Lâm Tử Dập không màng cha Lâm mẹ Lâm khuyên can, nhất quyết phải gia nhập giới giải trí, gần như muốn đoạn tuyệt với Lâm gia. Nguyên chủ thấy vậy thật ra rất vui mừng, cô đã không còn là bé gái ấu trĩ năm đó, mặt mũi, tính tình đều không sánh được với lợi ích thật sự. Sớm vào công ty, cha mẹ cũng có ý cho cô tiếp quản công ty, nếu Lâm Tử Dập không nên thân, vậy Lâm Thị kia cô nhất định phải đoạt được.

Lâm Tử Dập vào giới giải trí vì ước mơ, mang một lòng yêu thương đầy nhiệt tình, nhưng chẳng mấy thuận lợi. Không dễ dàng gì mới diễn được một vai nam phụ có nhiệt độ không tồi, thế mà vì đắc tội người ta, bị tuôn tài liệu đen dẫn đến toàn mạng chửi mắng.

Lâm Chiếu Anh nhìn màn hình di động, từng đoạn dài những lời chửi rủa, những phỏng đoán, những bình luận ẩn chứa ác ý vô tận.

"Không biết nên hỏi? Lâm Tử Dập có ô dù gì à? Người đại diện cũng bị ức hiếp như thế, đúng là tư bản vạn ác."

"Lâm Tử Dập quá ghê tởm, ngoài mặt thì minh tinh sáng chói này kia, sau lưng lại là tên biến thái, ọe."

"Tôi sớm đã biết Lâm Tử Dập chẳng tốt đẹp gì, cái mặt cũng chỉ có vậy, diễn xuất còn kém, fans tâng bốc cái gì mà giá trị nhan sắc thần tiên chứ."

Cô xem một lúc lâu, nữ sinh tóc xoăn ở bên cạnh cười vui sướng khi người gặp họa: "Sao nào? Lâm Tử Dập xấu tính thật, thế mà dám đánh trợ lý, bắt nạt người đại diện, đúng là hay, giờ bị treo lên hot search cho cả mạng chửi, coi như cho cậu xả hơi. Lâm Tử Dập lại ngớ ngẩn đi làm con hát, bị mắng là đúng, đừng nói so với Chiếu Anh, kể cả so với mấy tiểu bối khác thì cũng thật là..."

Lâm Chiếu Anh nghe vậy mới hé mắt, hôm nay cô khó có được một hôm nghỉ phép, hẹn một chị em trong hội đi làm nail, lúc này lại thấy mất hết hứng thú.

Cô nâng cằm, đại tiểu thư rực rỡ mà chói mắt vẫn kiêu ngạo như mọi khi, nhưng lại ẩn ý cảnh cáo:

"Đúng thật, Lâm Tử Dập là em trai, là tiểu bối, nhưng, cậu ta cũng là em trai của Lâm Chiếu Anh này thôi."

Cô gái tóc xoăn vốn muốn mắng Lâm Tử Dập vài câu để lấy lòng Lâm Chiếu Anh, lúc này lại nhanh nhạy thức thời ngậm miệng, cô nhìn Lâm Chiếu Anh, không nhin được mà nghĩ: Vừa nãy vị đại tiểu thư này bênh vực Lâm Tử Dập đó hả?

Nhưng sau đó tưởng tượng lại, thấy mình nghĩ hơi nhiều, phải chăng do Lâm Tử Dập cũng là người Lâm gia, trên mạng mắng cậu ta như vậy, Lâm gia cũng mất mặt, Lâm Chiếu Anh chỉ đơn thuần là giữ gìn thể diện cho Lâm gia mà thôi.

- --

Hợp đồng trên bàn vương vãi vài giọt nước, mặt trên ghi vài chữ nhỏ nhòe nhoẹt: Một tôi khác trên thế giới này.

Cốc thủy tinh có hoa văn sông băng rơi xuống đất phát ra tiếng nứt vỡ giòn tan, nước bên trong chảy lênh láng ra sàn nhà, nhưng chẳng ai để ý đến mớ hỗn độn trên mặt đất, tình cảnh này, sao mà giống người thanh niên đứng bên cạnh.

"Lý Đoan Hưng, tôi chưa bao giờ kí hợp đồng chương trình này!"

Đối mặt với Lâm Tử Dập đang chất vấn, Lý Đoan Hưng cười đáp: "Sao thế được, hợp đồng này anh tự mình kí mà, nếu Lâm đại minh tinh đây có thắc mắc, có thể đi hỏi công ty hoặc tổ tiết mục, dù sao ——" những nếp nhăn nơi khóe mắt của gã lộ ra vẻ tiếc nuối đầy dối trá, "Tôi cũng không phải người đại diện của anh nữa rồi."

Hắn nhìn người thanh niên đang tức giận ở đối diện, một lần nữa cảm thấy mình thật khôn ngoan, hợp đồng này là Lý Đoan Hưng thừa dịp Lâm Tử Dập uống say mà lừa ký, âm mưu để Lâm Tử Dập không bao giờ gượng dậy nổi nữa, Lâm Tử Dập tuy có ngoại hình ưa nhìn, kĩ thuật diễn cũng không kém, nhưng trong giới này, đã không có hậu trường còn dám chọc người không nên dây vào, thì đây chính là hồi kết.

Vốn lúc đầu nghe theo lời người đứng sau, hủy hoại người mới có diện mạo linh khí Lâm Tử Dập này còn hơi tiếc hận, nhưng trải qua mấy ngày dày vò, Lâm Tử Dập thoạt trông gầy yếu tái nhợt, dung mạo xuất sắc mấy cũng ảm đạm đôi phần, sự hối tiếc của Lý Đoan Hưng cũng tiêu tán theo.

Nghĩ đến lợi ích mà người ta hứa hẹn, gã mở miệng tươi cười đầy trào phúng: "Lâm đại minh tinh đừng vội nổi giận, nhìn yêu cầu chương trình đi, việc chính là số tiền vi phạm hợp đồng kia kìa, lỡ luẩn quẩn trong lòng lại đi làm phiền tôi, tôi thật không ngại, nhưng những dân mạng kia sẽ bênh vực kẻ yếu, dù sao ai cũng biết, Lâm đại minh tinh tính xấu cũng rất nhiều."

Anh ta nói chưa hết lời, Lâm Tử Dập đã nắm chặt tay tiến lại, Lý Đại Hưng không nghĩ thế mà cậu lại dám đánh mình thật, chạy nhanh đến kéo cửa muốn thoát ra ngoài, chân trước vừa bước khỏi cửa, chân sau cửa đã đóng sầm lại. ngôn tình hay

Lý Đoan Hưng bình ổn lại tâm tình hoảng hốt, lại nở nụ cười thường ngày. Hôm nay sẽ là ngày cuối hắn đến nhà Lâm Tử Dập, về sau hắn sẽ là người đại diện của ngôi sao lớn Chu Phỉ Thanh.

Lâm Tử Dập đóng cửa lại, lồng ngực phập phồng, chờ hơi thở thoáng bình tĩnh lại, mới lấy di động ra, bấm gọi dãy số trong danh bạ.

"Ngại quá, việc này tôi không thể xử lý được."

"Không sao, là tôi làm phiền rồi."

Lâm Tử Dập giật khóe miệng, lễ phép cúp điện thoại với đối phương, chương trình giải trí này muốn anh ấy tham gia, chẳng sợ toàn mạng mắng hắn cũng có thể mặt dày tham gia, nhưng chương trình này không được, vậy chỉ còn cách vay tiền để trả tiền vi phạm hợp đồng.

Gọi liên tục ba cuộc điện thoại, đều bị đối phương dùng những lý do chẳng khác nhau mấy để từ chối, Lâm Tử Dập có ngốc cũng biết không thẻ mượn nổi tiền từ mấy "bạn tốt trong giới" này.

Nhìn vệt nước trên hợp đồng, Lâm Tử Dập mới nhớ tới mình đã không cẩn thận làm vỡ ly, anh nhặt những mảnh vỡ thủy tinh to lên rửa sạch, lại quét dọn bột phấn vào túi rác, dùng giẻ lau khô lau vũng nước, nhưng không ngờ còn để sót mảnh thủy tinh nhỏ mà bị cắt vào tay.

Chất lỏng đỏ tươi thấm ướt một góc giẻ lau, Lâm Tử Dập bỏ giẻ lau, để miệng vết thương dưới vòi nước rửa qua vài lần, thấy miệng vết thương không còn đổ máu mà trở nên trắng bệch mới dừng lại.

Ánh chiều tà chạng vạng xuyên qua khung cửa sổ, nhảy nhót chiếu rọi trên người thanh niên đang ngồi bên bàn làm việc, Lâm Tử Dập hơi ngẩng đầu, lộ ra quai hàm gầy gò, cuối cùng cũng ấn gọi số điện thoại đã nhìn chăm chú nửa ngày.