Sáng hôm sau, Cao Tuấn Lãng dậy thật sớm, xuống nhà ăn sáng cùng ba mẹ. Khỏi phải nói, ông Cao bất ngờ đến nỗi há hốc mồm, nhét một quả trứng luộc vào cũng vừa.
- Bà xã, em xem dự báo thời tiết giúp anh với, có phải hôm nay có bão không?
Tư Ân lấy một lát bánh mì đưa cho ông, lắc đầu đáp:
- Không có, sao thế?
- Thằng con anh nó dậy sớm ăn sáng ở nhà này.
Bà Cao cười phì, đưa cho Cao Tuấn Lãng ly nước cam rồi nói:
- Em đã nói với anh rồi, con dâu mình có sức mạnh thần kì lắm.
Anh uống một ngụm nước sau đó xé nhỏ bánh mì đưa vào miệng, nghiêm túc nói:
- Ba, con suy nghĩ kĩ rồi.
Tháng sau con sẽ sang Mỹ du học, nhưng mà thời gian này ba cho con đến công ty học thêm được không?
Ông bà Cao không hẹn mà cùng ho khan vài tiếng, ngạc nhiên hỏi lại, muốn xác nhận thêm lần nữa.
- Con thực sự muốn đi học rồi à?
- Con muốn tiếp quản công ty.
Cao Uy Vũ cực kì hài lòng với quyết định này của anh, cười lớn đáp:
- Được, con muốn học gì cũng được. Sáng nay tới công ty đi, ba sắp xếp chỗ cho con.
Thực ra Cao Tuấn Lãng đã có ý định này kể từ lúc đi tìm Mộc Yên Chi ở thị trấn nhỏ rồi. Anh cảm thấy bản thân muốn lo lắng cho cô, muốn để cô ở nhà, bảo bọc, nâng niu chứ không phải để cô đi cứu trợ vất vả như thế. Cao Tuấn Lãng tiếp quản được công ty rồi sẽ độc lập về tài chính, không cần phụ thuộc vào Cao gia nữa, đến lúc đó anh nhất định sẽ cưới cô về, biến cô thành phu nhân độc nhất của anh.
Cao Tuấn Lãng lên phòng, chọn cho mình bộ vest lịch sự nhất, cầm lược chỉnh trang lại mái tóc. Trước khi ra khỏi cửa còn tranh thủ điện cho cô. Mộc Yên Chi đương nhiên đã dậy rồi, còn đang loay hoay làm đồ ăn sáng trong bếp nên không để ý điện thoại. Anh gọi thêm hai cuộc nữa vẫn không thấy người bên kia nhấc máy bèn gửi tin nhắn thoại.
- Anh đi làm nhé! Lát nữa sẽ gọi cho em.
Anh không quên hôn một cái vào điện thoại rồi mới nhấn gửi. Tài xế lái xe đã chờ sẵn phía bên dưới, chở cả Cao Uy Vũ và Cao Tuấn Lãng đến công ty. Ông Cao ngồi trong xe nói sơ qua vài công việc chính mà anh phải làm, còn chuẩn bị thêm cả mười tập hồ sơ, nói:
- Đây là sổ sách mà trong tuần này phải hoàn thành xong. Bên thư kí đã làm rồi, bây giờ chỉ cần kiểm tra và phê duyệt nữa thôi.
Cao Tuấn Lãng cầm lấy, chọn tập đầu tiên để mở ra xem. Bên trong là bốn cột gồm hơn hàng trăm con số, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy chóng mặt. Anh vẫn bình tĩnh nhìn lướt qua, sau đó đóng lại, nói chắc nịch:
- Con có thể hoàn thành trong ba ngày.
Ông Cao chỉnh lại bộ vest lịch lãm đang mặt trên người, gật đầu nói:
- Được, ba tin con.
Tin nhắn được gửi đi, rất lâu sau mới có hồi đáp. Mộc Yên Chi cầm ly trà nóng trong tay, nhấn nghe giọng của anh. Cô cứ nghe đi nghe lại hơn năm lần, cuối cùng mới nhắn lại:
- Bảo bối đi làm vui vẻ!
Cao Tuấn Lãng đang ngồi trong phòng làm việc được ông Cao sắp xếp sẵn, trước mặt là đống hồ sơ chất cao qua đầu. Cũng lâu chưa động vào sách vở, tốc độ của anh hơi kém đi một chút, có điều rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, làm việc với năng suất cao.
Mấy cô nhân viên phía bên ngoài giống như muốn bám dính lấy cửa kính trước phòng anh vậy, không ngừng đưa mắt dán vào mặt anh, có người còn lấy điện thoại chụp hình gửi cho bạn.
- Mẹ ơi, cái thể loại trai đẹp gì đây? Khí chất tổng tài trong truyện ngôn tình đây ư?
- Tôi thật không tin nổi lúc sống có thể nhìn thấy người đẹp trai thế này.
- Anh ấy còn đẹp hơn diễn viên mới nổi hôm trước cô nói với tôi nữa ấy.
Vì ngồi trong phòng cách âm nên hầu như Cao Tuấn Lãng không nghe thấy gì, cộng với việc đang tập trung tinh thần cao độ, chẳng còn để ý đến xung quanh nữa.
Đến quá giờ trưa, Cao Tuấn Lãng mới chịu, nhìn đống hồ sơ vơi đi một nửa mỉm cười tìm điện thoại rồi chụp gửi cho cô.
- Em thấy anh giỏi không? Mau khen thưởng cho anh đi!
Mộc Yên Chi đang cầm điện thoại, định bụng sẽ gọi cho anh nhưng chưa kịp mở máy đã thấy cuộc gọi tới.
- Alo?
- Bảo bối, anh nhớ em quá, mau đến đây ôm anh đi.
Cô ngồi lên giường, lòng dịu lại trước câu nói nũng nịu kia, giọng mềm mỏng:
- Em còn không biết anh ở đâu, sao đến ôm anh được?
- Anh gửi địa chỉ cho em.
- Được, anh gửi đi.
Cao Tuấn Lãng nằm ngả người ra sau, chân gác thẳng lên bàn, nói:
- Anh đùa thôi! Chỗ này xa lắm. Chút nữa anh tự đến ôm em.
Cô bật cười. Cái người này quả là có kinh nghiệm phong phú, đến những chuyện đơn giản cũng khiến người ta rung động.
- Yên Chi, anh suy nghĩ kĩ rồi.
- Hửm? Anh suy nghĩ kĩ chuyện gì?
- Sau này anh sẽ chăm chỉ học tập, chăm chỉ làm việc để kiếm tiền nuôi em. Cho nên nếu em không muốn làm bác sĩ nữa, hay muốn tự mình mở bệnh viện gì đó, anh đều giúp em.
Mộc Yên Chi im lặng hồi lâu. Trước nay cô chưa hề muốn dựa dẫm vào ai, cô chính là hình mẫu người phụ nữ hiện đại, từ mình độc lập về tài chính, muốn mua gì thì mua đó, thích ăn gì thì ăn đó, cho dù là lúc sắp kết hôn với Trần Đình cũng không muốn nhờ vả hắn ta chuyện tiền bạc. Đối với cô, cái chữ “nuôi” này rất nhạy cảm. Nhưng mà khi đối diện với anh lại không hề bài xích chút nào.
- Tuấn Lãng, chúng ta cùng nhau cố gắng. Em không muốn bỏ nghề, cũng không muốn mở bệnh viện. Sau này anh già rồi, em sẽ nuôi anh. Còn nếu em già, anh sẽ nuôi em, được không? Dù sao em cũng không “ăn chơi” giống anh, chắc chắn là khỏe hơn rồi.
Cao Tuấn Lãng biết cô không bao giờ muốn động đến chuyện tiền bạc. Điều đó làm Mộc Yên Chi trở thành cô gái độc nhất trong lòng anh, khác xa với những người trước.
- Được!
- Tuấn Lãng.
Cô gọi tên anh nhưng rất lâu vẫn chưa thấy nói gì. Cao Tuấn Lãng ngồi thẳng dậy, hỏi:
- Sao thế bảo bối? Em mệt à? Anh lập tức chạy qua.
Mộc Yên Chi phì cười, giọng nhỏ lại:
- Không có gì. Chỉ là... nếu sau này anh không yêu em nữa, có thể nói cho em biết không?
Mộc Yên Chi luôn rất sợ sệt. Cô sợ đến một ngày nào đó, khi tình cảm dành cho anh quá nhiều, không dứt ra được nữa. Đến lúc đó, cô lần nữa lâm vào đau khổ, một lần nữa quay lại làm Mộc Yên Chi của nhiều năm trước. Cô rất sợ, rất sợ. Cái nỗi đau ấy ghì chặt lên tim khiến giọng nói ít nhiều trở nên run rẩy.
Cô chỉ nghe thấy tiếng thở ở bên kia, cùng với tiếng chân lộp cộp, vội vã vô cùng. Sau cùng, anh kết thúc chuỗi âm thanh ấy bằng tiếng đóng cửa xe. Mộc Yên Chi biết anh đang muốn tới đây, liền nói:
- Đừng tới. Anh làm việc đi.
Cao Tuấn Lãng không nghe cô, lập tức ngắt máy. Cô lại nhấn gọi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi...”
Có phải vừa rồi cô làm anh phật ý rồi không? Mộc Yên Chi lo lắng không thôi, mắt dán chặt ra ngoài cửa sổ, cố nhướng người tìm bóng xe của anh. Công ty của Cao gia nằm cách trung tâm thành phố không xa, từ đó đến nhà cô mất khoảng mười phút. Cao Tuấn Lãng chạy nhanh như gió, lúc lên đường cao tốc còn khiến người đi đường khiếp sợ, rốt cuộc chưa tới năm phút đã ở trước nhà cô.