Thượng Linh nhìn bàn tay mình lần thứ năm mươi sáu rồi thở dài. Vào giờ nàyhôm qua, trong ví vẫn còn 1000 USD cô chuẩn bị đi du lịch. Cô đã phảiđổi tiền để tiện mang đến Sabah tiêu. Nhưng tối qua, chính bàn tay nàyđã không hề do dự ném thẳng một nghìn đô ấy vào mặt người ta.
Giờ này phút này… Cô đang ngồi đây vô cùng tiếc nuối.
Mễ Mễ không thông cảm cho cô: “Đáng đời cậu! Lúc ném tiền vào mặt anh ta, cậu oách thế cơ mà!”
Cô không còn hơi sức đâu mà phản bác lại Mễ Mễ, giờ đây cô đang đau đầu tìm cách sinh tồn.
Tiếp sau phải làm gì đây? Nghỉ việc? Nhưng nghỉ việc rồi thì sẽ sống sao đây?
“Vậy thì quay lại cầu xin anh ta đi! Dù sao anh ta cũng là đầy tớ nhà cậu ngày xưa, chắc chắn sẽ nương tay!”
“Mình có chết cũng không bao giờ làm thế!” Cô không bao giờ dám tưởng tượng ra cảnh đó. Mễ Mễ thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Cậu làm gì vậy?”
“Tiền thuê nhà ở đây đắt lắm, thu dọn đồ đạc để chuyển về chỗ cũ ở!” Mễ Mễ chán nản trả lời.
Thượng Linh nước mắt đầm đìa, cô không chịu, không chịu.
“Được! Mình quyết định rồi!” Thượng Linh giơ nắm đấm lên, Mễ Mễ ngay lập tức phấn chấn bò ra bên cạnh cô.
Năm phút sau, Thượng Linh quăng ra được một câu: “Mình quyết định sẽ rangoài đi bộ một mình để tĩnh tâm lại, suy nghĩ xem tiếp theo sẽ phải làm thế nào.”
Mễ Mễ cong môi lên, mặt mày lạnh tanh bò ra xa.
***
Thượng Linh không thể quay về sống tiếp tại chung cư của Diệp Thố, cũngmay nhờ đã chuẩn bị sẵn hành lý đi du lịch nên còn có thể tạm thời quayvề sống cùng Mễ Mễ. Tuy nhiên, cuộc sống sau này phải làm sao đây?
Lúc đi lang thang trên đường cô cũng để ý thấy những biển quảng cáo tìmngười làm ở các cửa hiệu bên đường. Với học vấn của cô, để tìm được mộtcông việc không khó, nhưng nếu muốn tìm một công việc đủ để chi trả chiphí tại viện an dưỡng của cha lại là một việc không dễ chút nào. Khôngthể phủ nhận, tình hình hiện nay thật tàn khốc.
Lúc chiều tối, khi đi qua một cửa hiệu piano, cô thấy có một phụ huynhđưa con đến học, cô biết ở đây có mở lớp dạy đàn piano. Nghĩ đến việcmình đã lâu không chơi đàn, cô định vào đây tìm một công việc bán thờigian làm tạm. Nhưng vì quá lâu không tập piano, ngón tay cứng lại khôngấn nổi phím, cô vấp lỗi liên tục khi chơi một bản Invention hai chươngcủa Bach nên không qua được vòng phỏng vấn nghiêm ngặt của ông chủ cửahàng.
Thượng Linh đi lang thang đến tận tối, cho đến khi những hạt mưa bắt đầu rơi rả rích, cô mới nhận ra mình đã đi quá giờ cơm tối. Đang ngơ ngẩnngồi trong chòi hóng mát tại công viên thì điện thoại đổ chuông, cô kinh ngạc khi thấy giọng nói ở đầu bên kia.
“Sao anh biết số của em?” Cô chưa từng cho anh số điện thoại của mình.
Giọng nói anh không giống hôm trước, có vẻ rất lo lắng, sau khi hỏi côđang ở đâu, liền dặn đi dặn lại cô đứng chờ ở đó đừng đi đâu cả. Chưađến mười phút sau, tiếng phanh xe vang lên trong cơn mưa, tiếp theo đólà tiếng bước chân vội vàng.
Tiếng chân dừng lại ngay trước khi bước vào chòi hóng mát, anh như thởphào nhẹ nhõm khi thấy cô bình yên vô sự, gương mặt nặng nề cũng dầngiãn ra, cuối cùng nở nụ cười tuyệt đẹp.
“Em là người không mang ô nhưng sao anh lại ướt như chuột lột thế kia?”Trong lúc cô vẫn còn đang trêu đùa anh, Phong Duy Nặc đã bước lên ôm côvào lòng. Những giọt nước mưa trên áo anh làm ướt gương mặt cô, hơi lạnh nhưng lại khiến cô cảm nhận được hơi ấm dịu dàng.
Thượng Linh ấp úng nói trong lòng anh: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”
“Anh chẳng biết gì cả!” Tiếng anh khẽ cười vọng trên đầu cô.
“Đồ xảo quyệt!”
“Ăn cơm tối chưa?” Anh vuốt ve mái tóc mềm mại trong lòng: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn!”
***
Điện thoại của Thượng Linh đổ chuông nhiều lần lúc đang ăn cơm, tất cảđều là cuộc gọi của Diệp Thố. Tiếng chuông đổ ầm ĩ không ngừng như đanggào thét nỗi tức giận của người ở đầu dây bên kia. Lúc đầu, cô còn ấnphím tắt, nhưng sau đó cô cho luôn số điện thoại của Diệp Thố vào danhsách đen.
Phong Duy Nặc không nói gì cả, chỉ ngồi yên lặng bên cạnh khẽ mỉm cười.Đương nhiên anh biết ai đang gọi đến, anh đến tìm Thượng Linh cũng vìnhận được cuộc gọi của anh ta. Rõ ràng, Diệp Thố không nên gọi điệnthoại cho anh, hay nếu dùng thuật ngữ chuyên môn, đây gọi là “giao trứng cho ác”.
Một lúc sau, điện thoại của Phong Duy Nặc cũng rung lên, một tin nhắngửi đến, chỉ có hai chữ: “Thằng khốn!” Nụ cười của Phong Duy Nặc càngrạng rỡ và đầy ẩn ý hơn, anh tiện tay tắt máy, nói với Thượng Linh, anhmuốn đưa cô đến một nơi sau khi cô ăn xong.
Buổi tối tại phòng hòa nhạc không một bóng người, trong hội trường mờtối, một chiếc đàn piano màu đen nằm cô độc trên sân khấu. Phong Duy Nặc tự tay bật chiếc đèn trên sân khấu, những vầng sáng hình trụ chiếu bóng trên cây đàn, mang màu sắc như ảo mộng.
Anh nói với cô, không lâu nữa anh sẽ tổ chức buổi hòa nhạc trong nước đầu tiên của mình tại đây.
Thượng Linh nhận ra ngày hôm nay anh xuất hiện để đả kích cô. Vừa mớiđây thôi cô còn không tìm nổi một công việc bán thời gian ở cửa hàngpiano, còn anh lại sắp có buổi độc diễn piano tại đây.
Điều này lại làm cô hồi tưởng lại quá khứ. Lúc đầu hai người học pianocùng nhau từ khi còn nhỏ, chỉ có điều tài năng của anh vượt xa cô rấtnhiều. Sau khi anh chuyển đến nhà cô ở, hai người thường tập piano cùngnhau, người trong nhà họ Thượng chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc là biếtngay ai đang ngồi trước cây đàn. Tiếng đàn êm ái du dương là của anh,còn tiếng đứt đoạn khủng khiếp đích thị là của cô.
Đang ngây người ra, bên tai Thượng Linh bỗng vang đến tiếng đàn piano êm dịu, chậm rãi khoan thai như dòng chảy đẹp đẽ của mùa xuân. Là bản nhạc “Beautiful Lady” của The Daydream.
Tuy đã nhiều năm qua cô không chơi đàn piano, nhưng có đôi lúc vẫn không kìm nổi lòng mình khi nghe đàn. Đây có lẽ là sở thích duy nhất của côcho đến nay ngoài việc đi tìm “sổ gạo” dài hạn.
Cô bước lên sân khấu, tựa người vào cây đàn, chống tay lên cằm nhìn anhchơi say sưa. Bàn tay anh rất đẹp, những ngón tay trắng muốt ấm áp thondài linh hoạt. Khi chơi đàn, thần thái anh hơi khác so với lúc bìnhthường, chăm chú hơn, gương mặt ấy mang nét rạng rỡ rung động lòngngười.
Anh luôn say mê với cây đàn piano, cố gắng phấn đấu và có được thành tựu như ngày hôm nay.
Thượng Linh thấy trong lòng phiền muộn, thở dài một tiếng định bước đi,nhưng cô đã bị anh kéo lại. Thượng Linh ngã nhào xuống ghế, bất ngờ bịanh ôm vào lòng, một nụ hôn từ từ chạm vào má cô: “Tiểu Linh, có muốnhẹn hò với anh không?” Đôi mắt anh ấm áp dịu dàng như làn nước trong ánh đèn nhạt màu.
Thượng Linh ngẩn người, như thế này hơi thẳng thắn quá thì phải. Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi anh: “Nếu em hẹn hò cùng anh, anh sẽ cho em tiền chứ?”
Phong Duy Nặc như bị cô chẹn ngang họng, không trả lời lấy một tiếng. Mễ Mễ gọi điện đến đúng vào lúc quan trọng này, giọng nói hơi quá khích,cô nghe một hồi mới hiểu đại ý là gì. Thì ra vừa rồi A Ảnh chủ động đếntận cửa hỏi Mễ Mễ xem Thượng Linh đi đâu. Giờ này Mễ Mễ đang trốn trongnhà vệ sinh gọi điện, bảo cô đừng xuất hiện vì Mễ Mễ quyết định sẽ giảiquyết xong A Ảnh trong tối nay.
Thượng Linh sa sầm mặt mày. Đây đúng là điển hình của việc thấy trai làquên hết bạn bè. Không về chỗ Mễ Mễ, lẽ nào tối nay cô phải ra đường ngủ ư?
“Đến chỗ anh vậy!” Anh ngồi cạnh cô, ra hiệu mời mọc. Thấy ánh mắt chòng ghẹo có phần hơi đen tối của anh, cô dường như ngửi thấy mùi hoóc mônđang cuồn cuộn trong không khí.
Đắn đo hồi lâu, cuối cùng khi quyết tâm tự bỏ tiền ra thuê khách sạn thì thật thê thảm, cô phát hiện ra cửa phòng hòa nhạc không biết đã bị aiđó khóa từ lúc nào. Hay nói cách khác, tối nay hai người bị khóa tráicửa trong phòng hòa nhạc, sẽ không tài nào về nhà được.
“Đây là sự cố thôi!” Anh vội giải thích khi cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Thôi, tìm người đến cứu chúng ta ra ngoài đã.”
“Anh không có người quen ở thành phố S. Thử tìm bạn em xem sao?”
“Em chỉ có một người bạn nhưng giờ cô ấy đang rất bận, nếu em không tính nhầm, có lẽ giờ này cô ấy đã tắt điện, tắt di động rồi! Hay là, gọi119?”
“119 là cứu hỏa!”
“110?”
“…”
“Không thì em gào cứu tôi với nhé?”
Anh nhìn cô không nói gì. Rất lâu sau, đợi đến khi cô hết cách dựa người vào cánh cửa thở dài, anh mới bước tới nâng cằm cô lên: “Sợ phải ở mộtmình với anh đến thế sao?”
“Ha ha ha ha, làm gì có chuyện ấy chứ!” Tiếng cười của cô ngừng ngay khi anh đột nhiên nhích lại gần. Thân hình anh rắn rỏi cao lớn, bên ngoàichiếc sơ mi nhạt màu là áo ghi lê màu đen rất vừa vặn, góp phần làm nổibật khí chất quý tộc của anh. Hơi thở đầy mê hoặc mang theo nụ cười mỉmkhẽ lướt qua má cô, đôi môi càng lúc càng gần hơn.
“Dạy em chơi đàn đi!” Thượng Linh đột nhiên giơ tay lên.
Anh nhìn cô, nắm tay cô rồi khẽ vuốt ve. Do tập đàn nhiều năm nay, đầungón tay anh có những vết chai nhỏ, khiến cô có cảm giác hơi tê tê khianh lướt qua lòng bàn tay mình.
Anh quyết định tạm thời hôm nay sẽ tha cho cô: “Muốn tập đàn phải không, đi thôi!”
Thượng Linh thở phào nhẽ nhõm, không còn cách nào khác đành phải ngoanngoãn ngồi trước piano chờ anh dạy đàn. Vậy là đêm đó, Thượng Linh trảiqua đêm đầu tiên không về nhà trong tiếng đàn piano đứt đoạn lạc điệu.
Lúc ấy, Thượng Linh không hề hay biết, trong lúc cô đang vô cùng chánnản ngồi trước piano, cố gắng dịch chuyển mười ngón tay chẳng chút nhịpnhàng thì có người đang chạy khắp nơi tìm cô. Còn cô cũng sắp phải trảgiá “thê thảm” vì cái đêm không về nhà ngoài ý muốn này.
Thượng Linh cũng không hề biết, Phong Duy Nặc giờ phút này đang phảikiềm chế bản thân đến mức nào, đối với cô, nguồn gốc của tất cả mọi taihọa này đều tại An Huệ Nhi cả.
Ngày hôm sau, khi đôi nam nữ cô độc rời khỏi phòng hòa nhạc, An Huệ Nhihống hách gọi điện cho Thượng Linh. Cô ta nói, cô ta sắp đính hôn vớiDiệp Thố nên lập tức sẽ chuyển đến chung cư sống cùng anh. Cô ta biếtThượng Linh đang sống ở đó, nên yêu cầu cô tự giác một chút, thu dọn đồđạc của mình rời đi ngay, nếu không muốn bị ném đồ xuống từ tầng haimươi tám.
Con nha đầu này có phải hống hách đến mức đấy hay không? Nếu tính ra, cô ta chẳng qua cũng chỉ là người hâm mộ con trai ông lái xe nhà cô ngàyxưa thôi chứ có gì ghê gớm.
Thượng Linh buồn bực trong lòng nhưng cứ nghĩ đến đống quần áo và đồ đạc đang để ở nhà Diệp Thố lại thấy tiếc đứt ruột. Chung quy lại vẫn phảiđi lấy đồ về, chỉ sợ gặp ngay phải ai đó, chẳng bằng nhân cơ hội này đểHuệ Nhi phát huy khả năng diễn các màn sướt mướt của cô nàng, giúp côgiữ chân Diệp Thố.
Thượng Linh đã quyết, chỉ cần dăm ba câu là đủ kích Huệ Nhi. Cô thề sống chết trong điện thoại, chỉ cần cô nói ra, anh Diệp của Huệ Nhi sẽ muacho cô số quần áo nhiều gấp n lần so với Huệ Nhi.
Sau khi gác máy, Thượng Linh rớt nước mắt cảm thông cho chỉ số IQ của cô nàng.
***
Sau này Thượng Linh mới hiểu, cô đã đánh giá quá cao sức quyến rũ và chỉ số EQ của Huệ Nhi. Rõ ràng cô nàng không hẹn được Diệp Thố ra ngoài.Cũng vô cùng rõ ràng, cô đã tự mình chui đầu vào rọ.
Rất lâu sau này, lúc ngồi suy nghĩ rút kinh nghiệm xương máu cho bản thân, cô luôn thấy vô cùng hối hận.
Phải có mật mã mới mở được chung cư của Diệp Thố, cô chỉ lo anh sẽ đổilại mật mã sau khi bí mật bại lộ. Nhưng không ngờ cô lại mở được cửangay tức thì. Trong nhà không có ai, chỉ có điều đồ đạc hơi lộn xộn.Khắp nơi vương vãi những thứ vật dụng linh tinh như thể bị ném xuống đất khi đang tức giận. Trong khu quầy bar, có hai chai rượu vang đã uốnghết sạch đặt trên bàn quầy hình bán nguyệt.
Thượng Linh nhún vai khinh miệt. Xem chừng tửu lượng của anh ta tốtthật, uống sạch hai chai rồi mà còn ra ngoài được. Thượng Linh khôngmuốn lãng phí thời gian, chạy cấp tốc về phòng đóng gói hành lý. Cô rasức nhồi tất cả quần áo đồ đạc vào trong va li, rơi ra lại nhét vào, lại rơi ra, tiếp tục nhét vào. Nhưng dù thế nào chúng vẫn cứ rơi ra, còn cô thì càng cố gắng nhét vào.
Khi đang gắng nhồi nhét đống đồ đạc đến phát điên lên, cô bỗng thấy cógì đó hơi lạ thường đằng sau, quay đầu nhìn lại, quần áo trong tay côrơi hết xuống đất không một tiếng động.
Diệp Thố đang lặng lẽ đứng trước cửa phòng.