Chỉ Dung Túng Mình Em
Editor: Tử Hy
Hề Phán đang định rời khỏi khung chat thì Cố Viễn Triệt lại gửi tin nhắn đến: 【Giao bản thảo thiết kế cho tôi.】
Hề Phán phát ngốc: 【Vậy đêm nay tôi bắt buộc phải vẽ cho xong?】
Cố Viễn Triệt: 【 Tôi muốn xem chất lượng ban đầu, có vấn đề gì sao? 】
Hề Phán: "..."
Anh là tổng tài, anh nói gì cũng có lý.
【 Đã biết, ngủ. 】
Cô vội vàng hồi âm một câu, không chờ anh trả lời liền ném điện thoại lên đầu giường.
Ở nơi khác, người đàn ông nhìn tin nhắn của Hề Phán thật lâu, phát hiện mãi mà cô không gửi gì nữa.
Còn có câu "Ngủ ngon" đâu?
Trước kia cô đều sẽ nhắn tin chúc ngủ ngon cho anh.
Anh trầm tư một lát, lấy điện thoại gọi cho Bùi Nam.
Thật vất vả lắm Bùi Nam mới vội làm xong việc về đến nhà, giờ phút này nhận được điện thoại của Cố Viễn Triệt, còn tưởng rằng là chuyện công việc có vấn đề gì, lại lần nữa lo lắng đề phòng, vội vàng tiếp máy, ai ngờ lại nghe được Boss thân ái của mình hỏi:
"Trước khi đi ngủ mà đang trò chuyện với ai đó, cậu đều sẽ gửi cho đối phương câu 'ngủ ngon' phải không?"
Bùi Nam: Excuse me??
"Cố tổng, tôi không hiểu ý của anh lắm..."
"Chính là ý trên mặt chữ."
Bùi Nam trầm tư một chút, châm chước mở miệng: "Về việc này thì có hai loại, nếu là đồng nghiệp hoặc là không thân người, sẽ không gửi. Nếu là người thân thiết hơn chút thì sau cùng sẽ gửi, nhưng cũng có thể là không."
Bùi Nam tự hỏi, đây là có chuyện gì chứ?
"Không biết mình đã bị Hề Phán quy vào danh sách người không thân thiết" người nào đó nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, giọng nói rất thấp: "Vậy tại sao cô ấy lại không gửi cho tôi?"
Bọn họ rõ ràng là loại người thứ hai.
Bùi Nam sửng sốt vài giây, rốt cuộc phản ứng lại, anh biết "Cô ấy" mà Cố Viễn Triệt chỉ chính là ai, anh vội trấn an: "Cố tổng, anh và cô Hề mới vừa liên lạc lại với nhau, cô ấy đối với anh có chút xa cách cũng là chuyện bình thường, cái này cần phải có thời gian."
Cố Viễn Triệt nhíu mày, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Còn cần bao lâu?
Anh cũng đã cho cô thời gian sáu năm.
***
Cuối tuần khi Hề Phán trở về nhà, ai ngờ vừa về đến nơi, Giả Hạm Mai liền bắt đầu lải nhải, "Con nói xem từ nhỏ đến lớn mẹ đều dung túng con đủ điều, công việc, học tập mẹ đều cho con tự mình quyết định, hiện tại mẹ chỉ hy vọng con mau chóng tính chuyện yêu đương rồi kết hôn, vậy mà con cũng không thể đáp ứng hay sao?"
Hề Phán biết sẽ không qua được cửa ải thúc giục kết hôn của ba mẹ, cô nghe mãi cũng thành quen, cuối cùng chịu không nổi liền dứt khoát bịa chuyện nói: "Mẹ, con tìm được rồi! Mới vừa ý được một người."
"Thật vậy chăng! Sao con không nói sớm, chàng trai kia thế nào? Làm việc ở đâu, gia đình..."
Hề Phán vội vàng cắt ngang: "Đẹp trai, nhà giàu, tốt tính, tuyệt đối khiến mẹ vừa lòng."
Giả Hạm Mai bày vẻ mặt hồ nghi: "Con mà cũng tìm được chỗ tốt như vậy?"
"..." Đây là lời mà một người mẹ nên nói sao? Hề Phán vỗ vỗ tay bà, "Yên tâm, con sẽ đưa người ta tới trước mặt mẹ, đừng có gấp nha."
Hề Phán nhanh chóng an ủi làm xuôi lòng mẹ, buổi tối cuối tuần hôm ấy, sau khi cơm nước xong cô liền chạy như bay về chung cư, tiếp tục đuổi kịp tiến độ công việc mà Cố Viễn Triệt giao cho cô. Ai ngờ vẽ đến mức ngủ quên để bị lạnh, ngày hôm sau tỉnh lại cổ họng có chút đau, chứng cảm mạo đột nhiên lại nặng thêm.
Rối rắm một chút nhưng cô vẫn không xin nghỉ, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô sinh bệnh đều sẽ không xin nghỉ, trừ phi thật sự không dậy nổi mới miễn cưỡng ở nhà.
Thích bữa sáng bày trí nhanh gọn, từ trước đến nay kén cá chọn canh nên cô liền không mua bữa sáng, tính toán đến công ty sẽ uống yến mạch. Ai ngờ tới công ty lại phát hiện yến mạch cô để trên bàn đã không cánh mà bay. Bản thảo bình thường để cô nháp trông có dấu vết ai đó từng chạm qua.
Nàng đi hỏi Nhạc Dung, Nhạc Dung che miệng nói: "Hình như là Ân Nguyên Lăng lấy, vừa rồi lúc cô còn chưa tới, tôi nhìn thấy cô ta lảng vảng ở chỗ của cô, lúc rời đi thì thấy trong tay cầm túi đồ gì đó..."
Hề Phán đen mặt lại.
Lần trước tùy tùy tiện tiện cầm đi bức vẽ tay của cô, lần này đến cả bữa sáng đều muốn lấy?!
Tâm tình vốn đã không tốt, lúc này Hề Phán như bị lửa giận thiêu đốt, định đứng lên thì đã bị Nhạc Dung ngăn lại, "Aizz hay là thôi đi, cô lấy bữa sáng của tôi ăn tạm nhé, mới sáng sớm đừng so đo với cô ta..."
Hề Phán tránh ra, khóe miệng cô cong lên lãnh đạm nói:
"Hôm nay tôi chính là muốn so đo với cô ta."
Cô dứt khoát đi tới chỗ Ân Nguyên Lăng, bước chân mạnh mẽ khiến cho những người khác dồn hết sự chú ý đến cô.
Mà Ân Nguyên Lăng giờ phút này đang cầm cốc yến mạch nóng hổi cùng nói chuyện phiếm với mấy người đồng nghiệp khác. Lúc này mặt bàn bị người dùng sức gõ hai cái, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt chứa đầy lửa giận của Hề Phán đang chĩa vào mình:
"Cô đang uống cái gì đó!"
Ân Nguyên Lăng nghe vậy, ngẩn người một chút, "Yến mạch. À phải rồi, sáng nay tôi không mua bữa sáng, vừa vặn nhìn thấy trên bàn của cô có, tôi liền thuận tay cầm đi," cô ta mỉm cười, ngữ khí như đúng rồi, "Cảm ơn nhé, chắc cô sẽ không để ý chứ?"
"Để ý!" Hề Phán mở miệng đáp.
Ân Nguyên Lăng cảm thấy câu trả lời vừa rồi thật ngoài ý muốn, bất ngờ nghe được cô hỏi lại: "Tôi và cô quen biết nhau à mà có thể tùy tiện lấy đồ của tôi? Đã thế còn xem trộm đồ đạc cá nhân của tôi."
Vừa rồi Ân Nguyên Lăng đi đến trước bàn làm việc của Hề Phán, lúc lấy đi yến mạch, cũng tùy ý mở bản thảo của cô ấy ra xem, cô ta thật sự chỉ là muốn nhìn một chút.
Từ trước đến giờ, Ân Nguyên Lăng chưa từng bị người nào dùng thái độ nóng giận kiểu này nói chuyện với mình, ngay bây giờ có rất nhiều người đều đang vây xem, cô cảm giác mặt mình đang nóng lên, liếc nhìn Hề Phán: "Chẳng phải chỉ là yến mạch thôi sao? Sao lại nhỏ mọn như vậy?"
Hề Phán chìa tay ra: "Tôi nhỏ mọn như vậy đấy, năm tệ, đưa tiền đây."
"Uầy!" Ân Nguyên Lăng chán nản, âm thanh nhỏ nhẹ la: "Cô... cái người này mới thế mà đã vênh vang đắc ý! Hiểu hay không hiểu cái gọi là tôn trọng! Ai mà thèm đồ của cô chứ..."
"Không đưa đúng không?" Hề Phán cướp đi chén yến mạch từ trong tay cô ta, ha...
Bỏ vào trong thùng rác rồi dùng chân đạp, giẫm thật mạnh cho toàn bộ nằm bên trong.
Ân Nguyên Lăng: "?"
Mọi người đứng xem đều hít một ngụm khí lạnh.
Ngược lại, Hề Phán làm xong lại đem cái chén để lại trên bàn rồi nhìn trừng trừng, tròng mắt liếc thấy sắc mặt kinh ngạc của Ân Nguyên Lăng, lãnh đạm lên tiếng: "Lần sau mà còn để tôi biết cô đụng chạm lung tung, cái chén này tính trên đầu cô, biết chưa?"
Bùi Nam gõ cửa văn phòng của Cố Viễn Triệt, đem văn kiện để trên mặt bàn, cung kính mở miệng: "Cố tổng, buổi chiều diễn đàn nhà thiết kế đã đưa tới văn kiện này, mời anh xem qua. Còn nữa, Hề tiểu thư đang ở bên ngoài, bây giờ mời cô ấy vào sao ạ?"
Người đàn ông nhìn đồng hồ, không có ngẩng đầu: "Ừm."
"Đúng rồi Cố tổng, vừa rồi cô Hề ở dưới lầu... Cùng người ta xảy ra chút xung đột."
Cố Viễn Triệt ngước lên nhìn, khóe môi khẽ câu lên, đạm thanh hỏi lại:
"Cô ấy lại bắt nạt ai rồi?"
Bùi nam: "..." Cũng chỉ có anh hiểu cô ấy.
Vừa rồi trùng hợp anh ta vừa lúc xuống lầu, tận mắt nhìn thấy lúc Hề Phán trở về chỗ ngồi trên mặt vẫn hừng hực lửa giận, mà người từ trước đến nay kiêu căng như Ân Nguyên Lăng lại đang đỏ mắt, trên mặt đầy ủy khuất. Ban đầu anh ta còn tò mò Hề Phán này đến tột cùng là người như thế nào mà có thể khiến Cố tổng thương nhớ lâu như vậy, hiện giờ phát hiện quả thực là không đơn giản.
Bùi Nam đem mọi chuyện mình biết nói cho Cố Viễn Triệt, người nào đó sau khi nghe xong không biết nghĩ đến cái gì, ý cười càng sâu hơn, cuối cùng chỉ nói: "Lưu ý chút, đừng cho những người khác gây chuyện nữa."
"Vâng." Bùi Nam đương nhiên nghe được ra ai là "những người khác", không nghĩ tới Cố tổng nhanh như vậy liền che chở người ta...
Sau khi anh ta rời khỏi không lâu, Hề Phán liền gõ cửa tiến vào.
Người đàn ông ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mũi cô đỏ bừng, đôi mắt cũng ngấn hồng, tầm mắt anh hạ xuống, nhíu mày mở miệng hỏi:
"Khóc?"
"??" Hề Phán ngây người rồi lắc đầu: "Tôi không khóc, chỉ là bị cảm..."
Cái mũi hồng là do dị ứng viêm mũi nên kéo theo đôi mắt cũng sẽ phát ngứa.
Cố Viễn Triệt khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, anh đứng lên nói với cô: "Qua đây."
Hề Phán đi theo anh tới ngồi trên sô pha, anh duỗi tay, cô đem bản thảo thiết kế đưa qua, "Cái này là dùng để làm gì thế?"
Anh chuyên tâm nhìn bản thảo, không trả lời, cái mũi của Hề Phán bỗng nhiên phát ngứa, rốt cuộc nhịn không được liền đánh ba cái hắt xì.
Cố Viễn Triệt như là ghét bỏ liếc cô, cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa cho cô, "Cô bị cảm mạo cũng lâu thật đấy."
"......" Hề Phán cạn lời. Đây là do cô muốn chắc?
"Ngại quá Cố tổng, tôi làm ô nhiễm không khí trong văn phòng anh rồi."
"Cô biết vậy là tốt!"
Hề Phán tức giận đến nắm chặt tay, định mở miệng rồi lại đánh cái hắt xì, anh liền nhịn không được nói:
"Xin nghỉ rồi về nhà đi."
"Không cần không cần! Chỉ bị cảm vặt chút mà thôi." Hề Phán như chợt nghĩ đến cái gì, trên mặt đột nhiên lộ ra ý cười, ngữ khí uyển chuyển chút: "Tôi nghe đồng nghiệp nói, buổi chiều Tầm Trí chúng ta nhận được thư mời tham gia sự kiện của diễn đàn thiết kế áo cưới, hơn nữa nghe nói còn mời tới Warren?!"
Warren là nhà thiết kế áo cưới đỉnh cao của thế giới, được biết đến với cái tên Fashion KING, anh đã tham gia và giành được vương miện (gốc là "vòng nguyệt quế") của các cuộc thi thiết kế quốc tế thời trang khi còn trẻ, như giải thưởng Tin tức thời trang Minic, giải thưởng thiết kế nổi bật của Viện Pratt và giải thưởng của học viện thiết kế thời trang New York. Rất trông mong gặp thần tượng, cô thật sự rất ái mộ anh ấy. Và năm nay diễn đàn thiết kế có một vị trí lớn trong ngành thiết kế áo cưới, năm năm mới tổ chức được một lần, người tham dự đều là các tiền bối và lão làng trong nghề.
Cố Viễn Triệt nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hẳn là anh sẽ đi chứ? Tôi có thể đi cùng anh tới đó không?" Đôi mắt cô sáng lên.
Anh cười cười, hứng thú hỏi lại: "Cô định lấy thân phận gì để đi cùng tôi?"
Hề Phán:.. ba ba anh? (*)
*: Mình chưa hiểu chỗ này lắm, để chương sau nếu hiểu thì sẽ sửa sau nha.
Hề Phán: "Tôi...... Lấy thân phận nhà thiết kế của công ty anh nha."
"Bảo tôi ngang nhiên đưa một nhà thiết kế mới như cô tới đó?"