Chỉ Dung Túng Mình Em

Chương 2: Vì sao trốn tránh tôi?




Editor: Tử Hy

Một mình Hề Phán ngồi trong Maybach (*), nhìn trợ lý của Cố Viễn Triệt ở bên ngoài đang giúp nạn nhân kia gọi điện thoại.

(*) Maybach-Motorenbau GmbH (phiên âm: [ˈmaɪ.bax]) là một nhà sản xuất ô tô hạng sang của, thành lập năm 1909 bởi và người con trai của ông. Lúc đầu, Maybach chỉ là một công ty con của và được biết đến với cái tên "Luftfahrzeug-Motorenbau GmbH" (công ty động cơ khí cầu) cho tới năm 1918.

Nhiệt độ bên trong xe vừa phải, ngực cô đang phập phồng cũng dần dần bình tĩnh lại, trong không khí phảng phất toả ra mùi hương bạc hà nhàn nhạt cùng hương tượng mộc, là mùi hương vừa rồi cô ngửi được khi dựa gần Cố Viễn Triệt.

Qua một lát sau cửa bị mở ra, Cố Viễn Triệt ngồi vào xe.

Hề Phán cảm giác như không gian bên trong xe lúc này có chút chật chội, cô nhẹ giọng hỏi: "Người kia vẫn ổn chứ?"

Thật lâu không có nghe được tiếng đáp lại, cô còn tưởng rằng anh không thèm để ý đến mình nhưng khi vừa cúi đầu đã nghe thấy anh nói:

"Không có nguy hiểm đến tính mạng, xe cứu thương sắp tới rồi."

Trợ lý của anh sẽ ở lại cùng người kia đến bệnh viện và đồng thời báo cảnh sát. Hề Phán gật đầu, lúc quay đầu lại đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy phức tạp của Cố Viễn Triệt, cô sửng sốt cúi đầu xuống, anh cũng mau chóng dời tầm mắt đi rồi bắt đầu khởi động xe.

"Đi đâu?" Anh hỏi.

Cô vội từ chối: "Không cần, tôi tự trở về được."

Anh nhăn mày lại, ngón tay gõ gõ trên tay lái, ngữ khí lạnh hơn: "Địa chỉ."

Thái độ của anh vẫn như xưa, khiến lòng cô khẽ nhộn nhạo.

Năm đó, dạ dày cô đau đến chết đi sống lại nhưng không muốn xuống phòng y tế, ai khuyên cũng không được, mà Cố Viễn Triệt khi ấy lại dứt khoát bế cô lên, chỉ trầm giọng hỏi một câu: "Muốn cõng hay là ôm?"

Ánh mắt anh lại lần nữa quét sang nhìn cô, cô lập tức xua tan hồi ức đó mà nói: "Khách sạn quốc tế Đạt Ni."

Đáy lòng cô khẽ chán nản.

Vô luận đã trôi qua bao nhiêu lâu, cô vẫn không có biện pháp cự tuyệt anh. Trong bóng đêm, chiếc xe Maybach thong thả mà chạy, hai người không ai nói một lời, giai điệu hòa âm bên trong xe cũng không làm giảm được bầu không khí nặng nề. Trời lạnh như vậy mà được làm ổ trong chăn thì thích biết mấy! Nếu thời gian có thể quay lại, cô nhất định sẽ hung hăng ấn bản thân ở trên giường.

Hề Phán quay người nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, che dấu đi sự lúng túng của bản thân.

Đột nhiên, bên trong xe vang lên hai tiếng hắt xì.

Hề Phán: "..."

Cô nghiêng đầu xoa mũi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, khóe mắt lại vô ý liếc sang bên cạnh thì thấy Cố Viễn Triệt đang định tăng nhiệt độ trong xe, theo bản năng cô liền ngăn lại: "Đừng tăng, quá nóng sẽ khó chịu lắm..."

Lời vừa nói ra cô liền cảm thấy hối hận muốn cắn lưỡi.

Giọng mũi khiến cho giọng nói của cô càng trở nên mềm mại, giống như đang làm nũng, cực kỳ giống như trước kia.

Anh ngừng tay lại, một lần nữa để lên tay lái.

An tĩnh một lát, rốt cuộc anh cũng lên tiếng: "Trở về khi nào."

"Ngày hôm qua."

Cố Viễn Triệt bứt lên một tràng cười lạnh, "Ở nước ngoài có vẻ rất tốt, tôi còn tưởng rằng cô không định trở lại nữa."

Hề Phán khẽ cong mi, "Có tốt đến mấy cũng không bằng đất nước của mình."

Anh không đáp lại, đề tài liền kết thúc như vậy.

Hai mươi phút sau, rốt cuộc xe cũng dừng ở cửa khách sạn. Hề Phán cởi đai an toàn, nhìn về phía anh: "Cảm ơn anh, Cố... Cố tiên sinh, tôi đi trước."

Đang muốn xuống xe thì giọng nói cực trầm kèm theo sự chất vấn của Cố Viễn Triệt vang lên:

"Trốn tránh tôi sáu năm rồi, hiện tại vì sao còn trở về."

Cô kinh ngạc quay đầu lại liền chạm phải tầm mắt của anh, ánh mắt anh lãnh đạm đầy lạnh nhạt, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ, như là đang cố tìm kiếm đáp án từ cô.

Chóp mũi Hề Phán khẽ chua xót.

Anh ta dựa vào cái gì mà làm ra vẻ đúng lý hợp tình như thế?

Cô câu lên khóe miệng: "Cố tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có trốn tránh anh, tôi về nước cũng không liên quan gì đến anh cả."

* * *

Học kỳ I hồi cao trung, sáng sớm mỗi tuần đều sẽ kiểm tra khu vực vệ sinh lớp học, do cần vệ bộ hội Học Sinh phụ trách. (*)

(*): Cần vệ bộ giống chức bí thư, thanh tra ở trường cấp 3.

Bởi vì tối hôm qua chơi game đến tận khuya, Hề Phán còn chưa kịp làm bài tập toán, vốn định trực nhật xong rồi vào lớp làm bài tập cho xong. Ai ngờ mới vào không lâu, lớp phó lao động đã tới gõ bàn cô: "Hôm nay cậu chưa trực nhật à?"

Mặt cô khẽ đờ ra, "Mình, mình đã trực từ rất sớm rồi mà."

"Cần vệ bộ đang ở khu vệ sinh của lớp chúng ta, bảo cậu đi xuống một chút."

"!" Hề Phán tức giận đến thiếu chút nữa máu xông lên não rồi. Gần đây cần vệ bộ làm việc rất điên cuồng, bọn họ vừa mới lập biên bản với Chu Cương, chủ nhiệm lớp còn buông tối hậu thư, nếu ai lại bị vi phạm sẽ bị phạt trực nhật ba ngày.

Vì sao ngày nào cần vệ bộ cũng có thể hung dữ như gà mẹ vậy chứ, giống như đang tranh giải chỉ tiêu hạng nhất vậy.

Hề Phán khó chịu, cố ý chậm rì rì mà đi tới khu bóng bàn cạnh sân thể dục, chưa đến gần đã thấy nhìn một thân ảnh nửa đang tựa vào bàn bóng bàn, nam sinh đó mặc sơ mi trắng và quần tây đen, ống quần sắn lên đem chân dài của anh lộ rõ.

Nam sinh nghe được có tiếng động liền nghiêng đầu nhìn sang, lộ ra khuôn mặt tinh tế như được điêu khắc. Môi anh trông rất nhạt màu, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, chỉ là mi tâm vô thức khẽ nhăn lại, hẳn là bực mình việc cô đã để anh chờ lâu.

Hề Phán nhìn vào mắt anh, trong lòng chỉ vang lên suy nghĩ...

Đây là soái ca lớp nào?

Tầm mắt cô vừa muốn hạ xuống nhìn xem thẻ công tác treo trên cổ anh, nam sinh kia đã mở miệng: "Lớp 11?"

Giọng của anh còn mang theo âm thanh khàn khàn khô khốc của thời kỳ vỡ giọng, Hề Phán lại cảm thấy rất dễ nghe, cô bặm môi ừ một tiếng, anh liền dùng bút chỉ vào khu vực gần đó, "Kiểm tra qua một lượt, quét chưa sạch sẽ."

Cô đưa mắt nhìn về hướng anh vừa chỉ, quả nhiên vẫn còn mấy cái bao bì nilon trên mặt đất, khiếp sợ nói: "Vừa rồi tôi đã quét rất sạch sẽ mà! Chuyện này... Tôi không biết là tên nhãi ranh nào đã xả ra!"

"Căn cứ theo quy định, kiểm tra xong rồi thì phải ghi chép lại."

"..."

Người của Cần vệ bộ đang nhằm vào bọn cô sao?

Cô nheo mắt lại: "Không phải lãnh đạo của các cậu cùng lớp chúng tôi có chút qua lại sao?"

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt phảng phất như đang muốn nói "Tôi thấy đầu óc cậu không giống như có vấn đề". Anh mở bút, đang muốn ký thì vở đã bị một bàn tay trắng nõn đè lại, Hề Phán khẩn thiết nói: "Bây giờ mình sẽ quét sạch là được chứ gì?"

"Đánh giá xong rồi các cậu quét vẫn chưa muộn."

"..."

Cô ủy khuất mếu máo nhìn anh, âm thanh mềm nhuyễn vang lên: "Bạn học, có thể cho tôi thêm một cơ hội không, cậu nói xem trời nóng như vậy chúng tôi quyét cũng rất vất vả, tôi biết các cậu cũng không dễ dàng, mọi người thông cảm cho nhau chút đi, dù sao đều là bạn học mà..."

Nam sinh viết xong, đem vở đưa cho cô, lãnh đạm nói: "Ký tên."

Chút sức lực cuối cùng Hề Phán thiếu chút nữa cũng không nâng lên nổi.

Người này sao lại cứng nhắc như vậy chứ!

"... Kí thì kí." Cô nghiến răng nghiến lợi đáp rồi cầm lấy vở và bút, lưu loát viết tên mình lên, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên thẻ công tác của anh...

【 Cố Viễn Triệt cao 6 】

"Cố Viễn Triệt đúng không," cô đem vở ấn lại trên tay anh, môi đỏ cong lên, "Tôi sẽ nhớ kỹ cậu."

* * *

Hề Phán trở mình, từ trong giấc mộng tỉnh lại. Chui đầu ra khỏi chăn, tâm trí từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cô đã phát ngốc một lát lâu, cầm lấy gối kê sau đầu, nửa ngồi dậy với tay sờ lấy di động.

12: 04

Tối hôm qua cô bị mất ngủ, mãi đến bốn giờ sáng mới miễn cưỡng ngủ được.

Mấy tin nhắn chưa đọc trên WeChat đều là của Thân Sam Nguyệt gửi, 【 Biết cậu chưa thức dậy, mang theo cơm cho cậu, mau tới đi bảo đảm là món cậu thích, cậu nhìn xem còn có ai đối tốt như vậy với cậu đây. 】

Hề Phán cười cười, gửi cho cô ấy cái icon ngộ nghĩnh.

Cô lướt Weibo xem một lát, chợt nhìn thấy video tối hôm qua trên official weibo của Tầm Trí, là đoạn phỏng vấn Cố Viễn Triệt.

Theo bản năng cô bấm vào xem, là buổi phỏng vấn tối hôm qua của Hôn Sa Tú, khuôn mặt người đàn ông trước màn ảnh vẫn như cũ không thể nắm bắt, khí chất có thừa, phóng viên hỏi rất nhiều, Tầm Trí đã sớm ngầm thương lương qua với truyền thông, cho nên đều hỏi những vấn đề tốt.

Hề Phán lướt xuống đọc đến bình luận, thế nhưng đều là khen ngợi nhan sắc của Cố Viễn Triệt, mỗi người đều như sắp không kìm nén nổi tâm tư thiếu nữ của mình.

Còn có người bình luận là "Muốn làm người bên gối của ca ca~".

Hề Phán bật cười, nghĩ việc này với Cố Viễn Triệt mà nói, mấy năm nay hẳn là không thiếu người bên gối.

Cô thoát Weibo, dấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, bò xuống giường. Đang rửa mặt thì Thân Sam Nguyệt cũng vừa vặn đi tới, nhìn thấy hai con mắt gấu trúc của Hề Phán liền trêu ghẹo: "Đây là gặp lại người yêu cũ nên mất ngủ?"

Hề Phán mắt lạnh liếc qua: "Câm miệng."

Khi đang ăn cơm thì Hề Phán nhận được một cuộc điện thoại, không nghĩ tới lại là người của Tầm Trí. Đối phương lại lần nữa nhắc tới việc mời cô về làm nhà thiết kế cho bên họ, lần này còn nhắc tới mức lương một năm cụ thể bao nhiêu...

Khiến người ta không nghĩ tới đó lại là bảy con số.

Hào phóng như vậy sao...

"Công ty chúng tôi thật sự rất hy vọng cô có thể gia nhập, Cố tổng của chúng tôi cũng rất coi trọng cô..."

Cố tổng?

Những người thuyết khách này ăn nói khách sáo cũng không thể giả tạo như vậy nha...

Cúp điện thoại, Thân Sam Nguyệt nhìn cô: "Hiện tại cậu... Còn định tới Tầm Trí không?"

Hề Phán rũ mắt.

Nói thật tối hôm qua trước khi tới đó, cô đúng là định vào Tầm Trí làm, nhưng mà hiện tại bạn trai cũ bỗng nhiên trở thành sếp lớn, trong lòng cô không cách nào thích ứng kịp.

Hơn nữa Cố Viễn Triệt... Hy vọng cô sẽ tới sao?

Hề Phán trầm mặc một lát, lắc đầu.

"Thôi bỏ đi."

Cô là người rất coi trọng cảm xúc. Không vì cái gì, chỉ đơn giản là muốn nhắm mắt làm ngơ. Cô không muốn để cảm xúc riêng của bản thân ảnh hưởng đến công việc.

"Giữa cậu và anh ta sẽ không phải là còn có gì đó chứ?" Thân Sam Nguyệt do dự chút mới dám hỏi.

Hề Phán ngẩn người, cười nhạt:

"6 năm rồi, dù cho trước kia có cái gì, hiện tại cũng sẽ không có."

***

Sau khi ăn xong Thân Sam Nguyệt ở lại nói chuyện với Hề Phán một lát, "Không phải cậu định ở khách sạn luôn đó chứ tiểu tổ tông? Có tiền cũng không thể đốt như vậy nha, không trở về nhà thì tới chung cư của mình còn không được sao?"

Hề Phán đem múi quýt bỏ vào trong miệng, thần sắc lười biếng nói: "Mình mới không thèm tới đó làm bóng đèn."

"Không có việc gì, bạn trai mình tuyệt đối sẽ không nói cái gì..."

"Không cần, mình liên hệ bên môi giới rồi." Phỏng chừng mai kia là có thể thuê được phòng rồi.

Thân Sam Nguyệt buông tiếng thở dài, "Tùy cậu tùy cậu." Tầm mắt cô rời khỏi di động nhìn lên, "Đúng rồi, đêm nay cùng mình đi tham gia tiệc cưới nhé? Cậu cũng quen chú rể đó."

"Ừ?"

"Bạn học cấp 3, Lâm Tự -- Hư ca, còn nhớ không?"

Hề Phán ngạc nhiên: "Anh ta kết hôn?"

"Đúng vậy." Trước đây bọn họ và Lâm Tự có chơi với nhau, bởi vì rất béo, mọi người trêu đùa nói cậu ta hư thận, từ đó "Hư ca" chính là biệt danh của cậu ta. Thân Sam Nguyệt đã sớm nhận được thiệp mời, tối hôm qua cô gửi cho bạn bè ảnh chụp cùng Hề Phán, Lâm Tự biết vậy nên mới bảo cô mang theo Hề Phán đến.

"Đã đổi số WeChat mới, cũng chưa có phương thức liên lạc của khá nhiều người." Hề Phán nói.

"Cho nên có đi hay không? Cùng mình đi dự đi, một mình mình đi thật sự rất nhàm chán..." Thân Sam Nguyệt thấy cô do dự, vội bổ sung thêm: "Cậu yên tâm, Cố Viễn Triệt sẽ không tới."

Hề Phán ngơ ngẩn, liền nghe được cô ấy nói: "Anh ta rất ít liên lạc với mọi người, mấy lần hợp lớp cũng không có tới, đêm nay đến mới là lạ. Hơn nữa hiện tại người ta có thân phận gì? Trăm công ngàn việc nha."

"..."

Cuối cùng Hề Phán đã đáp ứng cùng tham gia. Dù sao cũng học cùng nhau mấy năm, lâu rồi chưa gặp lại, cũng không thể vì người nào đó đoạn tuyệt xã giao.

Buổi tối hai người tới khách sạn lớn nhất thành phố, vừa đi vào đập vào mi mắt chính là kim bích huy hoàng đèn treo thủy tinh, không gian rộng lớn. Nghe nói bàn tiệc bên trong giá cả xa xỉ, không có tiền thật đúng là không làm nổi.

"Hư ca cũng được lắm đó..." Thân Sam Nguyệt tấm tắc khen ngợi, "Mập mạp quả nhiên là có tiềm lực cổ."

Thang máy vừa tới lầu hai, Hề Phán liền nhìn ngoài cửa yến hội hết sức náo nhiệt, cô nói với Thân Sam Nguyệt: "Mình đi toilet chút, cậu đi vào trước đi."

"Không sao đâu, mình chờ cậu."

Hề Phán hướng biển chỉ dẫn đi đến, trong đầu vô thức nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng đa số đều là hồi ức có liên quan đến Cố Viễn Triệt.

Nhưng mà chuyện không tốt chính là, nghĩ đến cái gì cái đó liền tới.

Vốn dĩ cô chưa nhận ra anh. Anh đưa lưng về phía cô đang đứng hút thuốc bên cửa sổ sát đất. Một tay anh đút vào túi, tay kia cầm mẩu thuốc đang cháy đỏ rực, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hề Phán không biết từ khi nào mà anh bắt đầu hút thuốc.

Thân dài người đàn ông đứng đó, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta không dám đến gần. Sau khi Hề Phán thấy rõ mặt anh thì định quay đầu muốn rời đi, ai ngờ ánh mắt anh vừa vặn nhìn sang, thế nhưng lại không kinh ngạc gì nhiều.

"..."

Lâm Thành lớn như vậy mà vẫn gặp phải nhau?

Tin nhắn Wechat Thân Sam Nguyệt bất ngờ gửi đến: 【 Vừa, vừa, vừa rồi mình nghe Hư ca nói, Cố Viễn Triệt thế nhưng! Lại! Tới! 】

Hề Phán cắn răng...

Mình đã biết!

Lúc này cô đành phải căng da đầu, nện bước đi tới.

Vốn dĩ định làm bộ không quen biết, ai ngờ mới đi ngang qua bên cạnh, anh đã mở miệng:

"Nghe nói cô cự tuyệt đến làm việc tại Tầm Trí."

Anh gạt tàn thuốc, rũ mắt nhìn vào mắt cô như muốn xuyên thấu. Hề Phán ngạc nhiên hai giây, dừng lại cùng anh bốn mắt nhìn nhau: "Làm sao vậy?"

"Không hài lòng về tiền lương?" . Truyện Ngược

"..."

"Không hài lòng với đãi ngộ sao?"

"..."

"Không lẽ điều kiện của công ty khác đưa ra tốt hơn ở đây?"

Hề Phán đối mặt với việc anh ép hỏi có chút bất đắc dĩ, "Không phải..."

Cô định bịa chuyện lấy cớ, ai ngờ anh lại bước đến gần, "Hoặc là không muốn nhìn thấy tôi?"

Hề Phán: Anh hiểu là tốt.

Cô còn chưa nói gì thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nữ yêu kiều mềm mại: "Ôi chao, Cố Viễn Triệt!"

Một cô gái phong tình vạn chủng cất bước dfi đến chỗ hai người, Hề Phán rất nhanh đã nhận ra cô ta.

Đây không phải người năm đó ở trong lớp tự xưng "Thích nhất Cố Viễn Triệt", hận không thể xé nát Hề Phán - Hứa Lệ sao?