Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
Khuyết Miểu ngẩng đầu lên vô ý thức nhìn về phía Cố Viễn Triệt, anh tương tự cũng nhìn về phía Hề Phán, sắc mặt lại không một chút gợn sóng.
Đi đến trước mặt, Hề Phán cùng Khuyết Miểu bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, rồi lại như người xa lạ mà dời ánh mắt đi.
Liya giới thiệu Hề Phán cho Warren, Warren nói giỡn không nghĩ tới sẽ hợp tác với nhà thiết kế trẻ tuổi như vị này, Hề Phán bắt tay với anh ta, dùng ngoại ngữ lưu loát trò chuyện vài câu. Cố Viễn Triệt nhìn toàn bộ quá trình mà không nói lời gì, không có bất kỳ hành động hỗ trợ nào.
Sau khi Hề Phán rời đi, Khuyết Miểu và Cố Viễn Triệt đi lên phía trước, anh đưa tay lấy ly rượu, tay Khuyết Miểu đang khoát tay anh lặng lẽ thu lại.
"Anh Viễn Triệt, chị Hề Phán... vậy mà lại đến làm việc ở Tầm Trí?" Cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Anh chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, Khuyết Miểu thấy anh không có hứng thú nói chuyện, chỉ có thể cười nhạt, "Rất lâu không gặp chị ấy, vừa rồi cũng chưa kịp chào hỏi."
"Sẽ có cơ hội." Cố Viễn Triệt đáp.
***
Hề Phán vui vẻ trở lại bên cạnh Nhạc Dung, liền nghe được bọn họ đang bàn tán về Khuyết Miểu. Thế nên cô mới biết hiện tại Khuyết Miểu đang là người mẫu đại diện cho Tầm Trí, bộ sưu tập mùa xuân sang năm cũng dành riêng cho cô ta mặc.
Đáy lòng cô xẹt qua nhiều chuyện không vui, cuối cùng đều bị cảm giác đau đớn ở bụng dưới xua tan đi.
Nhìn thấy thần tượng nên kích động, cố nhân trùng phùng mà bực bội, đều không thể so với cảm giác đau bụng kinh chân thực như vậy...
"Hề Phán, sao sắc mặt cô lại trắng bệch như thế?" Nhạc Dung hỏi.
"Không có việc gì đâu..."
Thân thể cô khẽ tựa vào trên tường, mượn ngoại lực để cho chính mình dễ chịu một chút.
Sau khi yến tiệc bắt đầu, Warren cùng phó tổng Tầm Trí lên đài đọc bài diễn văn, đến lúc ngồi vào bàn ăn, Hề Phán đã đau đến toát mồ hôi lạnh, cô phải chạy tới phòng vệ sinh trang điểm lại hai lần. Mà trong trường hợp này, người có tửu lượng không tốt như cô cũng không thể không uống.
Rượu vang đỏ lạnh buốt trượt vào trong cổ, càng tăng thêm cảm giác đau đớn.
Thật vất vả mới thoát được chút, cô đặt ly rượu xuống, rũ mặt che lại bụng dưới, cau mày. Cô chậm một lát, ngước mắt lên vừa vặn chạm vào tầm mắt của Cố Viễn Triệt.
Bàn ăn hình chữ nhật, anh lại ngồi ở vị trí trung tâm.
Ánh mắt anh lành lạnh như nước chợt dời đi còn làm cho Hề Phán tưởng rằng chính cô đã hoa mắt.
Sau một lát, cô vui vẻ hoà đồng lên tiếng chào hỏi, đứng dậy rời đi. Đi đến bên ngoài hành lang không có người, cô mới dựa vào tường, đưa tay ôm bụng, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Ra ngoài rồi cũng không cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ là có thể biểu lộ đau đớn mà không cần duy trì dáng vẻ giả bộ.
Cô khép lại đôi mắt lại, men say dâng lên bỗng nhiên ở giữa nghe được giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu:
"Cô làm sao thế."
Cô mở mắt, phát hiện Cố Viễn Triệt đứng ở bên cạnh, tròng mắt nhàn nhạt nhìn qua mình, từ ánh đèn mờ nhạt có thể thấy hàm dưới của anh di chuyển trên đỉnh đầu cô, xuống tới yết hầu gợi cảm.
Hề Phán có chút sợ hãi nhìn về phía anh, thấy cô không trả lời, anh nhíu mày gọi tên cô: "Hề Phán."
"... Tôi không sao."
"Không có việc gì thì sao cô lại ngồi xổm ở đây?" Anh không buông tha gặng hỏi cô.
Hề Phán tức giận đến hít một hơi lạnh, vốn dĩ tâm tình đã đủ phiền, nóng nảy đáp, "Tôi đau bụng nên muốn ngồi xổm một lát, có vấn đề gì không?"
Cô rủ xuống mắt, sau đó liền có cảm giác bản thân nhẹ bẫng.
Cố Viễn Triệt cúi người, cánh tay vòng qua phía dưới đầu gối của cô, trực tiếp bế cô ôm theo kiểu công chúa.
Cô bị hù dọa, "Cố Viễn Triệt anh..."
Anh bình tĩnh đi bộ về phía trước, ngữ khí không vui: "Đau choáng váng rồi ngất tại đây hay đi bệnh viện, tự chọn."
Hề Phán nhớ tới có lần cô sinh bệnh, anh cũng cường thế như vậy mà đem cô ôm vào lòng. Người ngoài từ đó mới biết được mối quan hệ của bọn họ.
Ngay lúc đó trong lòng cô rất hạnh phúc, mà giờ khắc này đầu cô tựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim của anh đập thật mạnh, tâm cô cũng loạn nhịp theo.
Cô muốn mở miệng, lại nghe được giọng nữ khác: "Anh Viễn Triệt, anh..."
Là giọng của Khuyết Miểu.
Sau khi Khuyết Miểu nhìn thấy Hề Phán rời khỏi phòng tiệc, Cố Viễn Triệt cũng đứng dậy rời đi, đáy lòng cô ta đã có dự cảm không hay, nhịn không được đi ra tìm, lại không nghĩ tới nhìn thấy cảnh thân mật như vậy.
Cố Viễn Triệt lạnh nhạt mở miệng: "Thân thể cô ấy không thoải mái, anh đưa cô ấy đi bệnh viện."
"Bệnh viện?" Khuyết Miểu nhíu mày, giọng vẫn mềm mại như cũ, " Thế nhưng tiệc tối còn chưa kết thúc, anh rời đi như vậy rất không phù hợp, bằng không để Bùi Nam đưa chị ấy đi?"
"Chuyện còn lại về sau anh sẽ để cho Trương tổng xử lý, anh nói Bùi Nam ở lại, đợi lát nữa để cậu ấy đưa em về nhà."
Ngụ ý, anh sẽ tự mình làm, đồng thời một mình đưa Hề Phán rời đi.
Không đợi Khuyết Miểu lên tiếng phản đối, Cố Viễn Triệt từ bên cạnh cô ta lướt qua. Cô ta sững sờ mấy giây, quay đầu nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời đi của anh, cắn môi.
Một bên khác.
Hề Phán lặng lẽ ngoan ngoãn nghe xong cuộc trò chuyện, đợi đến khi Cố Viễn Triệt đi xa, cô mới nói: "Anh thả tôi xuống đi, tôi không có đau đến mức đi không được..."
Ánh mắt anh như đao liếc qua, giọng điệu lại coi như ôn hòa: "Sắp đến nơi rồi."
Đến bãi đậu xe, anh thả cô xuống đất, mở cửa ghế lái phụ cho cô.
Sau khi lên xe cô liền vội hỏi: "Thật sự phải đi bệnh viện sao?"
Hơi ấm từ miệng anh thốt ra, "Đã bao giờ cô thấy tôi nhàm chán nói đùa?"
"... Không phải! Tôi không phải đau bụng!" Hề Phán mang tai đỏ lên, " Là... đau bụng kinh."
Cô nói xong.
Trong xe yên tĩnh hai giây.
Sắc mặt Cố Viễn Triệt ngừng lại, đảo mắt nhìn cô: "Lại ăn đồ lạnh?"
Trước kia anh biết thời gian hành kinh của cô không sai biệt lắm rơi vào đầu tháng, đều canh chừng không cho cô ăn đồ sống lạnh, bởi vì anh biết buổi sáng cô có thói quen ăn kem trước khi đến trường, tất nhiên sẽ không thoải mái.
"Ừ!" Hề Phán có chút ngạc nhiên khi anh thật sự nhớ kỹ như vậy liền khổ sở nói, "Cố Tổng đưa tôi về nhà là được."
Cố Viễn Triệt không trả lời, chỉ đem chỗ ngồi của cô hạ thấp xuống.
Xe lăn bánh, Hề Phán vốn dĩ còn sợ hãi lần nữa cùng anh đơn độc ở chung liền xấu hổ, thế nhưng thân thể khó chịu khiến cô không rảnh bận tâm cái khác.
Trong xe bật máy sưởi khiến cho thân thể cô đang căng thẳng liền cảm thấy được thư giãn, men say bắt đầu ngấm, cô mơ hồ nhắm hai mắt lại.
Đến cột đèn xanh đèn đỏ, Cố Viễn Triệt dừng xe, quay đầu sang liền thấy cô đang nghiêng đầu ngủ, sắc mặt cô hồng hào, bộ dáng giống như say rượu, giờ phút này trông cô rất ngoan ngoãn.
Hề Phán quả thật đã ngủ. Lần nữa tỉnh dậy đã là lúc anh ôm cô xuống xe.
Cô nhận ra bốn phía đều là cảnh sắc xa lạ, "Đây là ở đâu vậy?"
"Nhà tôi."
Hề Phán: "?"
Anh ôm cô như vậy nên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi đường, cô xấu hổ khẩn cầu: "Anh có thể buông tôi xuống trước được không? Tôi cũng không có đau đến nỗi không đi được như vậy..."
Cố Viễn Triệt thấy gương mặt cô xấu hổ đỏ ửng lên như quả cà chua nên đành để cô xuống. Lúc này cô mới nhìn rõ nơi này là tiểu khu xa hoa cao cấp nhất thành phố, "Anh, sao anh lại đưa tôi về nhà anh?"
Anh chế giễu nhìn cô: "Nơi cô ở cách đây tới hơn mấy giờ chạy xe, tôi sợ cô đi được nửa đường sẽ ngất, còn phiền phức tôi đem tới bệnh viện."
"..." Người này có nhất thiết phải trù ẻo cô vậy không?
Đi vào đại sảnh, vào thang máy, cuối cùng Hề Phán đi theo anh đến trước cửa nhà, anh mở cửa đi vào liền thấy cô đứng bất động ở ngoài cửa, ngữ khí liền có chút không kiên nhẫn:
"Cô còn muốn để tôi ôm vào nhà sao?"
Hề Phán yên lặng cởi giày cao gót.
Nhà ở chung cư Lâm Giang, đứng trước cửa sổ lớn trong phòng khách sẽ có thể ngắm nhìn cảnh đêm toàn thành phố. Căn phòng rất lớn, bày trí theo lối sống của người độc thân. Bình thường nếu Cố Viễn Triệt không về biệt thự của gia đình thì sẽ ở tại nơi này.
Anh đi ra từ phòng ngủ, ném áo khoác trong tay cho cô, "Mặc thêm vào."
Cô sững sờ nhận lấy, liền nghe được anh bổ sung: "Nhìn cô mặc chiếc váy đó, ngày mai lại muốn bị bệnh."
"Cảm ơn."
"Đến đây ngồi đi." Anh đi vào phòng bếp, một lát sau quay ra, đưa cho cô ly nước. Hề Phán tiếp nhận, không nghĩ tới lại là nước nóng.
"Không có túi nước nóng, trước dùng tạm cái này đi."
Anh lần nữa đi đến phòng bếp. Hề Phán nhìn bóng lưng của anh, có chút ngây ngốc.
Tại sao anh lại có thể đối với cô như vậy... ngữ khí của anh rõ ràng là bực bội, nhìn ánh mắt của cô là lạnh lẽo, thế nhưng sờ thử đồ trong tay, rất ấm.
Thế nhưng rõ ràng hẳn là anh rất chán ghét cô.
Mười lăm phút sau, bên tai truyền đến tiếng bước chân, Hề Phán cảm thấy cơn đau không còn mãnh liệt nữa, ngước mắt thì nhìn thấy anh đi ra từ phòng bếp, trên tay bưng bát gì đó.
Anh đưa tới trước mặt cô, "Còn ấm."
Cô đưa tay nhận lấy, mùi hương đường đỏ phiêu đến trong mũi, trong lòng Hề Phán lần nữa bị kích động. Cô hồi tưởng lại lúc trước mỗi lần đau bụng kinh, anh liền sẽ yên lặng giúp cô nấu nước đường đỏ, đem đến lớp.
Không hiểu sao cảm giác chua xót xông lên chóp mũi.
Miệng cô muốn mở ra, rất muốn hỏi anh một chút rốt cuộc là có ý gì, "Cố Viễn Triệt..."
"Tôi đi tắm rửa." Ai ngờ anh ngắt lời cô, sau đó quay người trực tiếp rời đi, không cho cô cơ hội nói gì thêm.
Hề Phán ngậm miệng lại, chậm rãi rủ mắt xuống.
Một bên khác, anh đi ra khỏi tầm mắt của cô liền tựa vào tường, đem thân ảnh hòa vào trong bóng đêm.
***
Cố Viễn Triệt từ phòng tắm đi ra, lại đi chỉnh lý phòng cho khách, khi trở lại đã thấy Hề Phán đã mặc áo khoác vào đang co lại ở trên ghế sa lon, chỉ lộ ra cái đầu, hai mắt nhắm nghiền hô hấp đều đều, trên bàn trà, chén đường đỏ đã uống cạn...
Anh đi lên trước, nhẹ nhàng lấy ly nước, sau đó cẩn thận đem cô bế lên, đi vào khách phòng.
Anh đặt cô lên giường, muốn rút cánh tay về, liền nghe được miệng cô lẩm bẩm:
"Viễn Triệt..."
Động tác của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên mặt cô.
Chớp mắt đã sáu năm, một lần nữa anh nghe được cô thân mật gọi tên mình như vậy.
Giống như bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có sự chia ly.
Cố Viễn Triệt nghiêng đầu xuống, môi lạnh nhẹ nhàng hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, ôn nhu đến cực hạn. Cô vẫn ngủ ngon như cũ, không có chút phát giác nào.
Anh vẫn vùi mặt ở trong cổ cô, hốc mắt dần nóng, trầm mặc hồi lâu, giọng nói khàn khàn mới vang lên:
"Phán Phán..."
"Có phải trong giấc mơ em đã nhớ tới anh hay không."