Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Quyển 14 - Chương 49




Ăn xong bữa trưa, Miêu bà bà đưa bọn trẻ đi ngủ trưa. Mạc Phong nhân cơ hội này mở máy tính ra xem email và tin tức gần đây. Xem một lát, Mạc Phong muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nằm ở trên giường lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Lúc này anh mới hiểu ra, là không có Tô Tranh ở bên cạnh.



Anh đứng dậy đi ra cửa, lặng lẽ tới phòng Tô Tranh, đi vào lại nhìn thấy Tô Tranh cũng đang ngồi trước laptop, nghiêm túc nghiên cứu cái gì đó. Tô Tranh cũng rất cảnh giác, cảm nhận được bước chân của anh, quay đầu lại xem, sau khi biết là anh, lại tiếp tục nghiên cứu.



Mạc Phong đi vào nhìn thấy, không khỏi thấy buồn cười, thì ra là Tô Tranh đang nghiên cứu đề thi cho học sinh trung học trên web.



Anh đứng cạnh cô, tựa lên vai cô, cùng nhau xem đề thi, phát hiện những đề mục kia cũng hơi khó khăn. Nếu muốn làm được thì cũng phải là người có đầu óc. Không trách được Tô Tranh lại dụng công soạn bài như vậy.



Mạc Phong thấy ghế đệm cũng khá rộng rãi, nên dứt khoát ôm eo cô từ phía sau, tựa đầu trên vai cô cùng xem đề thi.



Tô Tranh vốn không thích mở điều hòa, trong phòng cũng có chút nóng, lúc này lại bị anh chen vào, không khí có chút không thoải mái, lạnh nhạt nói: “Anh đi ngủ trưa đi.”



Mạc Phong làm sao có thể chỉ vì một câu nói của cô mà rút lui? Anh dứt khoát ôm cô vào lòng: “Không được, em phải ngủ cùng tôi.”



Tô Tranh nghe vậy lập tức cau mày. Cô đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện của Mạc Phong vừa bá đạo lại vừa không chừa đường thoát, cực kỳ giống anh trước đây.



Thật ra thì đã nhiều năm như vậy, trong lòng cô Mạc Phong trước đây đã có chút mơ hồ. Nhưng cô vẫn nhớ khi đó đang chuẩn bị chiến tranh thì cô thi tốt nghiệp trung học, rõ ràng vất vả muốn chết. Vậy mà còn bị anh đòi hỏi.





Loáng thoáng giống như, rất nhiều năm trước, anh cũng dùng loại giọng bá đạo này không cho phép cô cự tuyệt ép cô ngủ chung với anh.



Khi đó, trời còn chưa sáng Tô Tranh đã bò dậy nấu cơm, rồi cho vào bình cách nhiệt, vui vẻ tìm xe buýt đến bệnh viện đưa cơm cho mẹ viện trưởng. Nhìn mẹ viện trưởng ăn xong lại vội vàng đến trường học. Buổi tối sau khi tan lớp lại chạy đến bệnh viện với mẹ viện trưởng, phụng bồi cho mẹ viện trưởng xong lập tức đến Cô Nhi Viện an ủi những đứa em buồn tủi và lo lắng kia. Buổi tối trở về nhà trọ của Mạc Phong thì đã đến lúc Mạc Phong nghỉ ngơi. Nhưng cô sẽ tiếp tục ôn bài. Khi bắt đầu Mạc Phong còn ôm cô, cùng cô học tập. Nhưng về sau thấy cô học đến khuya, có chút không đành lòng, nên cưỡng ép cô đi ngủ.



Khi ấy thời gian học tập của cô có hạn, lại đúng vào kỳ thi tốt nghiệp trung học. Mặc dù không khi lên đại học có đủ tiền để học đại học không, nhưng cô vẫn muốn cố gắng vượt qua kì thi này, tranh thủ kiếm thành tích tốt cho bản thân. Vì vậy cô quật cường không nghe, tiếp tục thức đêm học tập, thường thường học một mạch đến tận hai, ba giờ sáng. Sau đó Mạc Phong không đành lòng, có thể là do bị cô bỏ rơi lâu dài cũng có chút giận, cho nên cứ đến giở ngủ là kéo cô lên giường vận động.




Mà thể lực của Mạc Phong rất tốt, vận động với anh dĩ nhiên một chút hơi sức của cô cũng không còn. Vì vậy chỉ có thể mơ màng ngủ.



Mạc Phong tựa trên vai cô, hạ mắt nhìn gương mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Em nghĩ gì vậy?”



Tô Tranh lập tức tỉnh lại trong ký ức, nghiêng đầu lạnh nhạt nói: “Không có gì.”



Mạc Phong không tin, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải em nghĩ đến chuyện trước kia của chúng ta phải không?”



Trong lòng Tô Tranh run lên, nhưng trên mặt vẫn rất trấn định, coi như không có việc gì cúi đầu nhìn đề thi.




Bàn tay Mạc Phong vòng ra phía trước, sờ tới chỗ mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.



Tô Tranh không để ý tới anh, tiếp tục nghiên cứu đề mục.



Mạc Phong không được đáp lại, thở dài bên tai cô, giọng nói mang theo chút nhớ lại: “Tô Tranh, em còn nhớ rõ không? Khi đó em vừa học khi thi xong tốt nghiệp trung học, tôi đã ôm em lên ban công hóng mát.”



Trong lòng Tô Tranh hơi thắt lại. Cô làm sao quên được? Mùa hè năm đó, cô vừa thi tốt nghiệp trung học xong, mẹ viện trưởng phẫu thuật cũng rất thành công. Khi đó được Mạc Phong ôm vào lòng, nhìn ánh sao sáng trên bầu trời, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.



Mạc Phong nói với cô khát vọng của anh. Cô cũng nói cho Mạc Phong nghe kỳ vọng nho nhỏ của mình.



Vì vậy dưới ánh trăng, ánh sao, anh cầm đôi tay mảnh khảnh của cô đặt trong bàn tay của anh, kiên định nói cho cô biết, nguyện vọng của hai người họ sẽ cùng được trở thành hiện thực.




Tô Tranh ngẩng đầu lên, để lưng mình tựa vào cần cổ của Mạc Phong, cúi đầu thở dài.



Sau này, nguyện vọng của Tô Tranh trở thành hiện thực. Cô vào đại học, nhưng cự tuyệt ý muốn giúp đỡ của Mạc Phong. Cô muốn dùng học bổng toàn phần của mình phục vụ cho việc học.




Mặc dù hai người họ là dùng phương thức như vậy để bắt đầu, nhưng cô không hề muốn tiếp tục bằng phương thức như vậy.



Sau đó cô mang thai, anh rất hưng phấn, nói ra bao nhiêu ước vọng.



Cô cũng cảm thấy ngọt ngào, trong sự ngọt ngào đó còn có chút sầu lo. Anh nói rất nhiều, nhưng lại không hề nói đến tương lai của họ.



Nghĩ tới đây, Tô Tranh cười khổ. Việc đời khó liệu. Anh chưa từng hiểu rõ cô. Cô cũng không đủ tin tưởng anh.



Chuyện giữa bọn họ kia…Không biết có phải là tình yêu hay không, mà sao lại mong manh đến vậy?



Vì vậy tất cả chỉ là một giấc mộng. Mười năm chia lìa, lại đoàn tụ lần nữa, rồi lại sinh ly tử biệt!



Nhưng vào giờ phút này, cô còn có thể tựa vào lòng anh, nghe anh nhắc đến chuyện cũ, đó không phải là trời cao đối với cô đã không tệ rồi sao?



Chỉ tiếc, Tô Tranh rất tham lam, cô tham lam muốn có được nhiều hơn.