Chỉ Dịu Dàng Với Mỗi Em

Chương 17





Editor: Hoa
Beta: Nơ
Giọt nước trên tóc lăn dọc theo đường viền khuôn mặt góc cạnh rồi lăn qua hầu kết nhô ra của anh, một đường dọc theo bộ ngực cường tráng của người đàn ông đến tận rốn, sau đó uốn lượn một vòng rồi biết mất vào trong chiếc quần thể thao màu đen.
Hai dây thun của quần thể thao buông thõng tự nhiên, làn da của người đàn ông rất trắng, cùng với màu đen của chiếc quần thể thao mạnh mẽ đánh vào thị giác người nhìn.
Nhiều năm nay Yến Bạch vẫn luôn thường xuyên tập thể dục, vóc dáng của anh được rèn luyện rất tốt, cơ bắp cân đối, nhìn không quá mức mà lại rất đẹp.

Anh có bờ vai Thái Bình Dương dài và rộng, chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác giác an toàn.
So với dung mạo đẹp kinh người đó, dáng người của anh ngược lại càng khiến cho người ta mù mắt hơn.
Trong lúc nhất thời, khiến người ta không biết nên nhìn vào khuôn mặt còn lộ ra hơi nước rất mê người kia, hay là nhìn vào dáng người cân đối cường tráng của anh.
Trì Noãn Noãn theo bản năng nuốt nước bọt.
Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, từ mái tóc được anh vuốt ra phía sau, chỉ còn lại hai lọn tóc ướt rũ xuống vầng trán xinh đẹp, đến đôi mắt đen như ngọc lưu ly được bao phủ bởi một tầng sương mù, mang theo cảm giác đào hoa cùng với đôi môi hồng nhạt của anh.
Cuối cùng, dừng lại ở cơ bụng săn chắc.
Tất cả đều đẹp.
Trong đầu cô hiện ra bốn chữ–
Cực phẩm nhân gian.
Nhưng mà, trong nhà có mở máy lạnh không nhỉ?
Trì Noãn Noãn nheo mắt lại, trầm tư vài giây, cô cởi áo khoác của mình ra, sau đó "Vụt" một cái, dựa vào chiều cao của mình, cô nhón chân, khoác áo khoác lên người Yến Bạch, giống như người mẹ già nói với anh: "Cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Thưởng thức "mỹ cảnh" thì thưởng thức "mỹ cảnh", nhưng vẫn phải chú ý đến thân thể của người ta.
Yến Bạch đột nhiên được khoác thêm áo: "?"
"Phốc ha ha ha ha ha." Chung Tử Lăng núp ở phía sau bí mật quan sát rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, còn cười rất to.
Buồn cười quá! Vừa rồi cậu ta còn nghĩ sao lão Bạch lại vội vàng chạy vào nhà tắm, cậu ta còn tưởng lão Bạch đau bụng, nhưng hoá ra là đi bày trò mỹ nam kế.
Nhưng giờ thì hay rồi, mỹ nam kế thất bại, còn bị đối tượng câu dẫn nhắc nhở mặc nhiều quần áo vào ha ha ha ha ha, không được, buồn cười quá, cậu ta sắp cười ra cơ bụng tám múi mất thôi!
Nhưng một giây sau, tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Bị tử thần nhìn chằm chằm, Chung Tử Lăng lập tức che miệng lại, giơ tay phát biểu, "Xin lỗi, tiếng cười của cháu làm phiền đến hai người, cháu đây sẽ lập tức về phòng của mình cười." Nói xong, trước khi lão Bạch ra tay, Chung Tử Lăng đã cong đít chạy biến.
Yến Bạch: "..."
Trì Noãn Noãn không hiểu Chung Tử Lăng đang cười cái gì, nhưng cô vẫn ho khan ra hiệu Yến Bạch nhường chỗ để cô xách đồ ăn vào.
Yến Bạch mím chặt môi, chậm rì rì, vô cùng u oán nhường đường cho cô.
Anh nghĩ rằng chiêu này sẽ hữu dụng, hay là do anh thể hiện chưa đủ rõ ràng?
Cái này là nhẹ nhàng nhất rồi, nếu nói rõ hơn nữa, chỉ sợ là Tấn Giang không cho phát sóng...
Yến Bạch xấu hổ bao nhiêu, vành tai càng ngày càng đỏ bấy nhiêu.
Đợi Trì Noãn Noãn cất xong đồ ăn thì mới phát hiện Yến Bạch vẫn còn đứng ở cửa.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
Yến Bạch bị giọng nói của Trì Noãn Noãn gọi cho hoàn hồn, chiếc khăn trên tay không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, anh trả lời cô một câu "Không có gì" rồi cúi xuống nhặt lên.
Nhưng lại đụng phải đầu ngón tay của cô gái nhỏ.
Trong nháy mắt, một luồng điện chạy dọc theo đường huyết xông vào tim anh, hô hấp của Yến Bạch hơi ngưng lại.
Trì Noãn Noãn nhặt khăn lên đưa cho anh, "Tôi về nhà cất đồ trước, khi nào cơm chín thì anh gửi Wechat cho tôi là được."
Nói xong, cô cầm túi laptop trên tủ giày chuẩn bị rời đi.
Yến Bạch nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, cũng không biết là chập mạch dây thần kinh nào, chỉ trong nháy máy, đầu anh nóng lên, ngay lúc Trì Noãn Noãn nắm tay cửa, cánh tay dài của anh duỗi ra, đem cánh cửa sắp mở đóng trở về.
"Bụp —— "
Trì Noãn Noãn chớp mắt, khóe mắt nhìn thấy bàn tay đang chống ở bên cạnh sườn mặt mình, ngón tay thon dài trắng nõn, rất đẹp.
Cô mang theo nghi hoặc xoay người lại thì nhìn thấy người đàn ông cao một mét chín đang cúi đầu, vành tai đỏ bừng như sắp rỉ ra máu.
Trì Noãn Noãn: "?"

Yến Bạch mím chặt môi, trái tim nhảy lên thình thịch.

Thể chất của anh đặc thù, đặc thù đến mức cả người trên trần trụi dưới lớp áo khoác phủ một tầng hồng nhẹ, khuôn mặt lại càng đỏ không thể gặp người.
Người trong cuộc cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận.
Anh đúng là có bệnh mà, tại sao đột nhiên muốn làm kabedon*! Giọng điệu lúc này của cô gái nhỏ rất bình tĩnh, chỉ có mỗi mình anh là hoảng loạn không biết nên giải thích thế nào cho tốt.
*Kabedon là một từ của Nhật, kabe là tường, don là âm thanh đập vào tường.

Đó là tư thế mà chàng trai sẽ đập vào vách tường, bao vây cô gái trong vòng tay mình và bức tường
Trì Noãn Noãn thấy sắc mặt của anh đỏ khác thường, muốn thử kiểm tra nhiệt độ trên người anh, nhưng bây giờ hai cánh tay của anh đang vây cô ở giữa, cô không có cách nào nhấc tay lên được.
"Anh thấy không khỏe sao?" Cô chỉ có thể hỏi trước tình trạng của anh.
Yến Bạch không biết trả lời thế nào, cuối cùng ấp úng "Ừm" một tiếng.
Trì Noãn Noãn nhíu mày.
Một giây sau, đồng tử của anh run lên, khó tin nhìn chằm chằm vào sàn nhà men sứ.
Cô đang dùng trán...!thử độ ấm cho anh?
"Ừm, có hơi nóng." Trì Noãn Noãn lùi về phía sau một bước, "Để tôi đỡ anh ra ghế sô pha trước."
Nửa ngày trời Yến Bạch vẫn không nhúc nhích.
Trì Noãn Noãn: "Này? Yến Bạch?"
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, gân xanh trên trán Yến Bạch không ngừng chuyển động, không chỉ giữa hai hàng lông mày, ngay cả lỗ tai cũng bởi vì hơi thở của cô mà nóng rực.
Anh bỏ tay xuống, "Được."
Nói xong, mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn khàn.
Trì Noãn Noãn chỉ nghĩ anh phát sốt, sau khi dìu anh đến ghế sô pha ngồi xuống, theo thói quen tìm được nhiệt kế, cô vẩy vẩy, "Kẹp vào."
Đồ dùng hằng ngày trong căn hộ này, cô chỉ lấy đi một nửa, còn lại những thứ vẫn còn dùng được như xoong nồi, chén bát, gáo, chậu, v.v đều giữ lại, ví dụ như cái túi y tế này cô cũng không mang đi.
Yến Bạch ngoan ngoãn kẹp nhiệt kế, trong lòng đã bắt đầu ảo não bản thân vừa rồi lại hùa theo lời của cô gái nhỏ.
Anh vốn dĩ không hề bị...
Đợi đã, 38 độ?
Yến Bạch: "???"
Trì Noãn Noãn nhìn nhiệt kế, nhíu mày nói, "Ba mươi tám, khá cao, để tôi đi lấy thuốc cho anh, anh lên giường nằm đi, tối nay tôi sẽ nấu cơm."
Ở chung với nhau vài ngày, hai người vừa trở thành hàng xóm tốt, vừa là bạn cơm của nhau, Yến Bạch phát sốt, tất nhiên Trì Noãn Noãn không thể bỏ mặc anh được.
Chung Tử Lăng bên đó cũng nghe thấy động tĩnh ở bên này, đi ra nhìn thử thì thấy lão Bạch nhà mình đang nằm trên ghế sô pha trông như Lâm Đại Ngọc*, gác tay lên trán, trông có vẻ yếu ớt.
*Lâm Đại Ngọc là nhân vật trong "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần, cô là đóa phù dung diễm lệ, mong manh, phất phơ trước gió.
"Sao thế?" Chung Tử Lăng kìm nén ý muốn cười vào mặt lão Bạch, cậu ta hỏi.
Trì Noãn Noãn rót một cốc nước nóng cho Yến Bạch, sắc mặt không có thay đổi gì lớn, chỉ là trong đôi mắt màu nâu kia trước nay chưa từng dao động lại có thêm vài phần quan tâm.
Cô nói với Chung Tử Lăng: "Bị sốt, em dìu anh ấy vào phòng ngủ nằm đi."
Chung Tử Lăng: "?"
Chung Tử Lăng: "..."
Khóe miệng giật giật, Chung Tử Lăng đi tới đỡ Yến Đại Ngọc, nhưng bị Đại Ngọc từ chối, Đại Ngọc tỏ vẻ mình còn chưa bệnh tới mức sắp chết.
Chung Tử Lăng trợn trắng mắt đi theo phía sau anh, đợi đến khi cửa phòng đóng lại, cậu ta bắt đầu khoanh tay trước ngực, vác theo vẻ mặt phê bình giáo huấn người nào đó: "Bật điều hoà hai mươi độ, còn tắm nước lạnh, lại còn cố ý trần truồng làm mỹ nam kế, chú không sốt thì ai sốt?"
Đầu Yến Bạch đau như búa bổ, lười lải nhải nhiều với thằng nhóc này.
Ngoài miệng Chung Tử Lăng lải nhải liên tục, nhưng bàn tay lại không nhàn rỗi, lấy quần áo cho Yến Bạch, còn đi tìm máy sấy cho anh sấy tóc.
Sắc mặt Yến Bạch vô cảm, "Có phải trong lòng cháu đang mắng chú gà không?"
Chung Tử Lăng: "..."
Viết hết cảm xúc lên mặt là lỗi của cháu, vô cùng xin lỗi.
Yến Bạch cười lạnh hai tiếng, giật lấy máy sấy tóc trong tay Chung Tử Lăng, đá một cước vào mông cậu ta, "Ra ngoài giúp chị Trì của anh nấu cơm đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt."

Chung Tử Lăng được "đạp" đi, vui vẻ chạy vào phòng bếp, sau đó nhìn thấy...
Chung Tử Lăng không dám tin, dụi dụi mắt nhìn kỹ thêm lần nữa!
Cừ thật, phòng bếp vừa trải qua thế chiến thứ ba hay sao? Sao lại loạn thành thế này??
Mà nhân vật chính trong trận đại chiến còn chưa hề hay biết, vẫn thản nhiên lướt xem sách dạy nấu ăn trên điện thoại rồi làm theo từng bước một.
Chung Tử Lăng nuốt một ngụm nước bọt, không phải thèm ăn, mà là sợ.
Ăn xong bữa cơm này, chỉ sợ là chết không kịp ngáp.
"Chị Trì!" Chung Tử Lăng vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Trì Noãn Noãn đang pha nước chấm, chậm rãi xoay người lại.
Tia sáng hắt lên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của cô.

Cô đeo kính, một tay cầm bát nước chấm, một tay cầm thìa, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang làm một thí nghiệm khó nhằn gì đó.
Chung Tử Lăng phục sát đất thật rồi, hai cái người lớn này, một người thì ngày nắng to bật điều hoà tắm nước lạnh, tự làm mình cảm mạo, người còn lại thì lật tung cái nhà bếp thành bãi chiến trường mà một chút ý thức cũng không có!
Không một ai khiến cho người ta bớt lo cả!
Cậu ta khổ quá mà!
"Hay gọi đồ ăn bên ngoài đi."
Cuối cùng, Chung Tử Lăng đưa ra đề nghị như vậy.
Cơm tối là đồ ăn bên ngoài, Trì Noãn Noãn và Chung Tử Lăng chọn một ít món xào, đặt cho Yến Bạch một phần cháo.
Cơn sốt lần này của Yến Bạch thật ra cũng không tính là đột nhiên, gần đây Thịnh Thế bận rộn việc hợp tác với Lưu tổng bên đó nên mấy hôm nay anh phải tăng ca liên tục, lại thêm hôm nay ở trong điều hoà, dù cơ thể có khoẻ mạnh hơn nữa cũng không chống đỡ nổi mà tiêu hao dần.
Uống thuốc xong thì ngủ được một tiếng, lúc được gọi ăn cơm, đầu Yến Bạch vô cùng choáng.
Một lớn một nhỏ còn lại thấy trạng thái của anh không ổn, đốc thúc anh ăn cơm uống thuốc xong xuôi liền để anh nhanh chóng đi ngủ.
Yến Bạch nhìn thấy phòng bếp vẫn chưa được dọn dẹp kia, thì biết đây là kiệt tác của cô gái nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ là anh thật sự không còn sức mà cười, uống thuốc thì đi ngủ.
Chung Tử Lăng bên này xung phong rửa bát, Trì Noãn Noãn rót một cốc nước nóng đi tới gõ cửa phòng ngủ Yến Bạch.
Nghe thấy tiếng trả lời bên trong, cô đẩy cửa đi vào.
Căn hộ này có ba phòng, hai phòng ngủ chính và một phòng cho khách, Yến Bạch ở phòng cho khách, Chung Tử Lăng ở trong phòng trước đây của Tiết Ứng Chi, phòng còn lại là phòng trước đó Trì Noãn Noãn ở.
Thật ra lúc mới chuyển vào, Chung Tử Lăng muốn ở phòng kia của Trì Noãn Noãn, nhưng bị Yến Bạch xách cổ ném ra ngoài.
Phòng của Trì Noãn Noãn được anh bỏ trống, anh nghĩ, nơi này chỉ có cô mới được ngủ.
Lúc này, Trì Noãn Noãn bước vào phòng, ngoại trừ trên giá sách có thêm nhiều cuốn sách về tài chính và quần áo của đàn ông treo trong tủ thì căn phòng vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Tất nhiên Trì Noãn Noãn sẽ không có quyền quan tâm những thứ này, cô đặt cốc nước lên đầu giường, "Uống cốc nước này rồi hãy ngủ tiếp."
Vừa rồi anh mới uống thuốc, lúc này uống chút nước nóng cho ra mồ hôi là ổn rồi.
Yến Bạch nhắm chặt hai mắt, cũng không biết có nghe thấy không, anh chỉ phát ra âm mũi.
Trì Noãn Noãn nhìn người trên giường.
Trời bên ngoài đã tối, trong phòng chỉ bật đèn ngủ mờ mờ, dưới ánh đèn vàng ấm áp, sắc mặt của người đàn ông tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ cũng không còn tươi tắn như trước.
Trì Noãn Noãn vỗ vai anh, "Yến Bạch, dậy uống nước."
"Yến Bạch?" Cô lại vỗ vỗ, bỗng nhiên, cổ tay cô bị nắm chặt.
Yến Bạch cau mày, trông có vẻ rất khó chịu, đôi mắt đào hoa chậm rãi mở ra, có chút yếu ớt nhìn cô, "Ừm."
Anh thả tay cô ra rồi ngồi dậy uống nước.
Thấy anh uống nước nóng, Trì Noãn Noãn định lặng lẽ rời đi.
Nhưng lúc này, người phía sau đột nhiên gọi cô, "Noãn Noãn."
Trầm trầm khàn khàn, lại mang theo vô số dịu dàng, giống như đang thì thầm bên tai những lời yêu thương khiến người ta đỏ tai.
Trái tim của Trì Noãn Noãn đập loạn vài nhịp.
Cô cảm thấy tối nay mình rất không bình thường.

Từ lúc bước vào cửa nhìn thấy mái tóc rũ nước của người đàn ông đã bắt đầu không bình thường.
Cô quay đầu nhìn anh, "Sao vậy?"
Người đàn ông tựa vào đầu giường nhìn cô, nụ cười vừa dịu dàng lại có chút bất đắc dĩ, "Đợi thêm hai ngày nữa tôi sẽ dạy em nấu ăn." Cuối cùng, anh còn nói thêm, "Nếu em muốn học."
Trì Noãn Noãn sửng sốt một lúc.
"Được."
Trước đây cô cũng định học, nhưng Tiết Ứng Chi nói với cô, "Em không cần học, sau này anh sẽ nấu, bát anh sẽ rửa, việc nhà anh sẽ làm, em chỉ cần yêu anh là được."
Anh ta không làm được như đã hứa, mà cô cũng không cần phải thực hiện lời hứa "Yêu anh ta".
Thấy cô đồng ý, Yến Bạch tựa ở đầu giường càng cười dịu dàng hơn.
Lần phát sốt này tới nhanh đi cũng nhanh, ban đêm đổ đầy mồ hôi, đến ngày hôm sau Yến Bạch gần như đã khỏe hẳn.
Lúc anh sửa soạn đi ra, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
Chung Tử Lăng nửa mê nửa tỉnh cắn bánh bao, thấy anh dậy rồi nên quan tâm hỏi han cơ thể của anh đã khỏe hơn chưa, sau đó mới nói, "Chị Trì gọi đồ ăn sáng, chú ăn xong rồi hẵng đi làm."
Yến Bạch nghe thấy tên Trì Noãn Noãn thì tâm trạng liền tốt lên, nhìn đồ ăn trên bàn, tâm trạng lại càng tốt hơn, rất vui vẻ ăn bữa sáng xong mới đi làm.
Đến công ty được một lúc, anh nhận được tin nhắn Wechat từ Trì Noãn Noãn.
Noãn Noãn: 【Hết sốt chưa?】
Yến Bạch: 【Hết sốt rồi, đã khoẻ hơn nhiều, cảm ơn bữa sáng của Noãn Noãn [Bé Gấu cúi đầu.

jpg]】
Noãn Noãn: 【 Ừm, không có gì.】
Cặp mắt đào hoa hơi nheo lại, Yến Bạch nhìn câu trả lời ngắn gọn của cô gái nhỏ mà có chút buồn cười.
Cô cũng thật là...
Nghiêm túc đến đáng yêu.
Anh cúi đầu, tiếp tục gõ ——
Yến Bạch: 【Hôm qua em nói muốn học nấu ăn, còn tính không?】
Noãn Noãn: 【Đương nhiên】
Yến Bạch: 【Được.

Em có món nào đặc biệt muốn học không?】
Noãn Noãn: 【Có rất nhiều】
Sau đó, Yến Bạch nhìn thấy cô gái nhỏ gửi cho mình danh sách tên các món ăn hơn trăm ký tự.
Yến Bạch: 【Được, vậy hôm nay học thịt kho tàu trước, tôi sẽ mua nguyên liệu, sau khi tan làm em cứ tới thẳng đây.】
Noãn Noãn: 【Ok】
Yến Bạch: 【Em có thể gõ nhiều thêm vài chữ được không? Nếu không tôi sẽ nghĩ rằng em không muốn nói chuyện với tôi [Bé Gấu ngồi xổm trong góc tường tủi thân.

jpg] 】
Noãn Noãn: 【Xin lỗi anh, tôi quen nói vào trọng điểm...!Buổi chiều tan làm tôi sẽ qua đó ngay, làm phiền thầy Yến rồi.】
Thấy cô gái nhỏ nghiêm túc giải thích, còn đặt cả dấu chấm câu, Yến Bạch cười khẽ một tiếng.
Lúc này, bên kia lại gửi đến một tin nhắn, là một nhãn dán ——
Noãn Noãn: 【[ Sờ đầu bé Gấu một cái.

jpg] 】
"Phụt." Lần này Yến Bạch thật sự rất vui vẻ.
Cô còn biết dùng nhãn dán của anh để dỗ dành anh.
Triệu Trạch Sinh vừa vào thì thấy Yến Bạch cười như mùa xuân tháng ba, không nhịn được hỏi, "Cười vui như thế, chẳng lẽ bạch nguyệt quang kia của cậu quay lại thật à?"
Anh ta cũng không mong đợi Yến Bạch sẽ trả lời mình, nhưng Yến Bạch lại nói với anh ta, "Ừm, về rồi."
Triệu Trạch Sinh: "?"
Lần đầu tiên, lão Bạch của bọn họ lại đồng ý nói về chuyện bát quái của chính mình!
Triệu Trạch Sinh tranh thủ thời cơ hỏi "Vậy hai người ở bên nhau rồi?"
Yến Bạch suy nghĩ một chút, bây giờ hai người vẫn chưa tiến triển đến mức kia, cô gái nhỏ chắc còn chưa có suy nghĩ đó với anh, nhưng anh sẽ cố gắng.
"Sẽ ở bên nhau." Yến Bạch trả lời như vậy.
Triệu Trạch Sinh nhíu mày, câu trả lời này cũng quá ảo lòi.

Nhưng lúc anh ta muốn hóng chuyện tiếp thì Yến Bạch đã không chịu nói nữa.
*
Buổi chiều, Yến Bạch mua nguyên liệu xong thì quay về nhà bắt đầu đợi Trì Noãn Noãn đến.
Kế hoạch hôm qua đã bị áo khoác và cơn sốt bất ngờ kia đánh bại, hôm nay anh sẽ thử phương án khác.
Về phần phương án khác, Yến Bạch chưa từng yêu đương nên kinh nghiệm không nhiều, cuối cùng chỉ có thể xin viện trợ từ các bộ phim thần tượng vạn năng.
Sau khi xem qua vài bộ phim thần tượng với tốc độ nhân hai, anh hoàn toàn á khẩu với mấy tình tiết máu chó không thể hiểu nổi bên trong.
Động một cái là ngã, mà lúc ngã còn có thể miệng kề miệng, trên miệng có cục nam châm hay sao?
Phim thần tượng – Loại.
Thử lên Baidu xem.
Trong lúc Yến Bạch còn đang ở trên Baidu xem làm thế nào để thu hút được con gái và khiến cô ấy thích mình thì chuông cửa vang lên.
Yến Bạch: "!"
Anh đóng Baidu nhanh như chớp, tự có tật giật mình nên xoá luôn cả lịch sử tìm kiếm.
Sau khi xóa sạch mọi dấu vết, Yến Bạch kéo Chung Tử Lăng đang muốn đi ra mở cửa trở lại, rồi tự mình đi mở.
Cánh cửa mở ra, đầu tiên anh nở một nụ cười vô cùng tự nhiên, sau đó thuận miệng nói, "Em về rồi à, có mệt —— "
Không?
Một chữ cuối cùng này mắc kẹt trong cổ họng.
Nhìn người trước mặt, Yến Bạch mất một lúc lâu mới có phản ứng.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, anh cố tìm xưng hô cho thích hợp, lễ phép hỏi, "Xin hỏi bác tìm...?"
Người đứng ở cửa cũng sững sờ, phản ứng một lúc lâu, không xác định nói: "Tôi tìm Trì Noãn Noãn.

Đây...!Không phải là nhà của Trì Noãn Noãn sao?" Sau đó, còn nói, "Tôi là mẹ của con bé."
Yến Bạch: "..."
Dĩ nhiên anh biết người trước mặt là mẹ của Trì Noãn Noãn, chỉ là tình huống lúc này khá phức tạp, anh cũng không thể làm như rất quen thuộc mà trực tiếp chào hỏi.

Dù là trước đây hay bây giờ, anh không hề quen biết gì với người nhà của Trì Noãn Noãn, lúc đó anh chỉ dám đứng đằng sau, nhìn cô từ xa.
Chung Tử Lăng bị kéo qua một bên muốn đi ra nhìn thử một chút, thì đúng lúc này cửa thang máy mở ra.
Trì Noãn Noãn bước ra từ bên trong.
Cô không thấy rõ người đưa lưng về phía mình, vừa nhìn thấy Yến Bạch ở cửa ra vào, cô liền chào hỏi anh, "Yến Bạch."
Yến Bạch: "..."
Anh khô khốc đáp lại, "Noãn Noãn."
Trì Noãn Noãn cho anh xem đồ ăn trong tay mình, "Tôi có mua một ít bắp ngô với xương sườn, buổi tối chúng ta làm canh bắp hầm xương đi."
Yến Bạch tâm tình phức tạp đáp một tiếng "Được", sau đó định nói với Trì Noãn Noãn rằng mẹ em đến.
Anh còn chưa kịp mở miệng, cuối cùng Trì Noãn Noãn cũng nhìn thấy người đứng trước cửa nhà Yến Bạch.

Trong nháy mắt, cô đã rất ngạc nhiên, sau đó có chút không xác định mà gọi một tiếng, "Mẹ?"
Mẹ Trì quay người lại.
Trì Noãn Noãn vui vẻ chạy đến trước mặt mẹ Trì, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Mẹ Trì muốn nói rồi lại thôi, nhưng vẫn muốn nói.
Cuối cùng, hỏi một câu sâu xa: "Là mẹ quấy rầy đến thế giới của hai đứa sao?"
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Tử Lăng: Hay lắm! Tôi phải thốt lên rằng hay lắm! Oh hoo!!
Mẹ Trì: Hiện giờ...!tâm tình của bác rất phức tạp.

Bác cứ nghĩ con gái mình đang rất buồn vì thất tình.

Ai ngờ con bé không chỉ không buồn mà còn nuôi trai đẹp trong nhà...!
——————