Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!

Chương 39




"Ê Gia Gia, chiều đi xem phim không?" Lâm Tuyết nhắn tin, sau đó để một icon cười ra nước mắt.

Huệ Gia nhắn lại, "Đi xem ở đâu?"

Nói rồi Huệ Gia buông điện thoại xuống đi lại gần Ngọc Hiên, nàng thấy Ngọc Hiên đang mang giày cao gót vào, hôm nay ăn bận có vẻ như là đi tiếp khách hàng chứ không phải đi làm như bình thường, "Vẫn còn tết mà? Sao chị đi làm sớm thế?"

"Chị đi nhận thầu sửa chữa, bây giờ giao kèo với nhau, vừa hết tết bắt tay vào làm luôn cho tiện" Ngọc Hiên nói, sau đó mỉm cười nháy mắt một cái, "Đi tối tối mới về, em ở nhà dọn dẹp lại phòng đi, ăn cơm không cần đợi chị."

"Vậy hả?" Huệ Gia có chút không vui nhưng cũng không dám phát tác, chỉ xụ mặt xuống. Thấy vậy Ngọc Hiên bèn nói, "Chị về mua đồ ăn cho em."

"Chị đi cẩn thận nhé"

Nói rồi Huệ Gia thấy bóng dáng của Ngọc Hiên khuất dần, khuất dần trên hành lang. Đến khi Ngọc Hiên đi hẳn rồi, Huệ Gia mới tìm chiếc điện thoại của mình, Lâm Tuyết nhắn cho nàng vô số tin, hầu hết là dùng icon để spam nàng.

"Đi ở chỗ cũ, tao đặt vé rồi, ghế F9 nha mày. Gửi mày cái ticket online nè."

Thấy mình lúc tối cũng không có vẻ bận, nên Huệ Gia quyết định đi xem phim. Dù sao chị ấy cũng đi đến tận tối mới về. Buổi trưa tầm ba giờ, Huệ Gia thay đồ rồi lại dùng xe đạp lộc cộc chạy ra rạp chiếu phim. Tết ở thành phố nàng cũng không quá đông người, nơi đây thường là dân tứ xứ đến, tết họ lại về quê, cho nên rạp phim không có bao nhiêu người.

Lâm Tuyết mua vé rồi, thế nên Huệ Gia mua bỏng, sau đó ôm bỏng ngô với nước vào bên trong rạp. Nàng tìm ghế F9, sau đó ngồi xuống. Bên cạnh đã có người ngồi cùng rồi, Huệ Gia đưa bỏng qua bên ấy, nói, "Tuyết! Của mày nè âm binh"

Người bên cạnh nàng nhận lấy, cũng không chí chóe như mọi ngày. Huệ Gia không nghe nói lại bèn quay mặt sang nhìn, không phải Lâm Tuyết!

"Xin lỗi, mình ngồi nhầm ghế rồi" Huệ Gia nhanh chóng đứng lên, xin lỗi bạn bên cạnh rồi lấy lại hộp bắp của mình. Nàng nhìn xuống mã số ghế thì đúng thật là F9, vậy là bạn nữ này ngồi nhầm rồi. Huệ Gia bèn ấp úng nói, "Cậu ngồi nhầm ghế rồi"

"Lâm Tuyết bận nên kêu mình đi với cậu đó, mình tên Tống Thu, cậu từng gặp qua rồi, nhớ không?" Tống Thu có hai đồng tiền ở bên miệng, khi cười lên, nụ cười trong sáng như thiên thần lạc bước xuống trần gian. Thế nhưng Huệ Gia lại có chút tiếp thu không vào nổi, nàng ôm điện thoại đi bộ ra ngoài rạp, gọi cho Lâm Tuyết.

"Ê Tuyết! Mày kêu ai đi xem cùng tao thế?" Huệ Gia bực dọc.

"Em họ tao, hôm nay ba tao bảo ở nhà đón khách. Mày thông cảm nha, nãy gấp quá tao chưa kịp nói mày. Xin lỗi gia gia"

"Mày quá đáng lắm nhé. Lỡ lần này thôi, lần sau mà vậy nữa thì biết tay"

Nói rồi Huệ Gia cũng không bỏ về mà quay lại rạp tiếp tục xem phim. Bộ phim diễn ra trong sự ngượng ngập của cả hai, cũng may mà cô bạn này cũng rất cởi mở, một lát liền có cảm giác thân quen.

Ngọc Hiên bước song song cùng chủ rạp chiếu K, hai người vừa đi vừa nói về các điểm sẽ phải sửa chữa lại. Ngọc Hiên note vào sổ, sau đó chỉ cho hắn biết những điểm bất hợp lý của rạp chiếu phim này. Cũng phải có lý do vì sao mà rạp chiếu phim nằm ở vị trí trung tâm lại quá vắng, nhất là tết. Những rạp chiếu khác còn không có chỗ mà ngồi.

"Hệ thống thông gió khử mùi của rạp chiếu là tệ hại nhất" Ngọc Hiên chỉ lên trên, cái máy đời ông cố nàng sử dụng này thì bảo sao rạp chiếu phim không có mùi tất thối. Tuy bề ngoài máy thông gió rất tinh tươm, nhưng thực chất nó là hàng loại cũ, tuy vỏ ngoài mới nhưng tính năng không thể nào giống máy mới.

"Máy này hôm trước được tính chung với gói thầu đó em" Tuấn Thịnh nói.

Ngọc Hiên mỉm cười, "Thì là vậy nên mới có mùi đó."

"Vậy em thay giúp anh đi, cứ mua rồi tính vào cho anh" Tuấn Thịnh bị viêm mũi nặng, hắn cũng không nhạy mùi, mấy mùi hôi như vậy hắn cũng không ngửi được. Vậy nên lúc nào Tuấn Thịnh cũng nghĩ rằng rạp chiếu của mình không hề có mùi.

Ngọc Hiên lại note vào sổ, đứng xem xét một lúc mà muỗi cắn bắp chân nàng đỏ hỏn, Ngọc Hiên không dám gãi ngứa, chỉ dùng chân này cạ vào chân kia cho đỡ ngứa ngáy. Hai người đi bộ vào bên trong rạp chiếu, Ngọc Hiên thấy hệ thống máy chiếu vẫn mới, cập nhật đầy đủ công nghệ mới. Tuy nhiên thảm trải sàn quá cũ, đã vậy hệ thống đèn trên các bậc thang có chỗ có chỗ không.

"Tôi sẽ chỉnh lại đèn luôn nhé, cả thảm lót cũng phải thay. Bằng không bên tôi sẽ cho người mang đi giặt cho" Ngọc Hiên biết lý do muỗi cắn nàng rồi, là vì bẩn, thảm này cũng thật bẩn rồi!

"Thay luôn cũng được em, anh cũng thấy dơ dơ."

"Vậy nhé, phim đang chiếu trên ấy là phim gì vậy anh?" Ngọc Hiên nhìn một lượt chỉ thấy có hai khách nhân, nàng nhíu mày lại, cái áo này cũng quá giống áo khoác Huệ Gia hay mặc rồi!

Tuấn Thịnh nói, "Phim Vanity fair đó em, nếu em muốn xem thì ngồi lại xem nhé?"

"Ngồi chỗ nào cũng được?" Ngọc Hiên bước lại ghế sau của cô nàng có chiếc áo khoác giống Huệ Gia, ngồi xuống. Tuấn Thịnh được xem phim với mỹ nhân, hắn thích còn không hết, thế nên cũng đi theo nàng, ngồi xuống ghế cạnh.

"Huệ Gia, cậu làm hết bài tập về nhà chưa?"

Không phải giọng Tuyết nhiều chuyện! Ngọc Hiên cảm thấy lúc này có thể đánh ghen được rồi. Người ngồi trên đúng thật là Huệ Gia, mà người con gái đi cùng kia cũng không phải bé Tuyết lắm mồm mọi ngày. Rõ ràng là đi hẹn hò với người khác! Ngọc Hiên đang vui vẻ bỗng nhiên tối sầm mặt lại, Tuấn Thịnh ở bên cạnh lo lắng hỏi, "Em bị sao thế Ngọc Hiên!"

Ngọc Hiên, tên cũng quá quen rồi! Huệ Gia nghe đến đó bèn giật thót cả người, nàng đứng lên quay đầu lại xem thì thấy quả thật là chị dâu thân yêu của mình. Tống Thu thấy Huệ Gia đứng lên nàng cũng vội đứng lên, quay mặt lại xem người phía sau là ai, mà cho dù nàng có xem thì cũng không biết người đó là ai.

Người con gái này, vừa nhìn thấy Ngọc Hiên đã sững người. Là cô ấy!

Còn nhớ lần đó Ngọc Hiên đi đến tàu riêng của Huệ Gia tìm nàng ấy, nàng thấy hai người họ ngồi trên mạn thuyền thả dây xuống câu cá, cũng là cô nàng Tống Thu này mỉm cười nói với nàng, "Chị Hiên cứ để đó, Huệ Gia lo cho."

Huệ Gia cũng im lặng không nói gì. Lúc đó Ngọc Hiên cảm thấy như mình đã dùng hết sự mạnh mẽ của mọi ngày, sau khi hỏi vay được vốn xong bèn đi về nhà. Là Tống Thu tiễn nàng xuống tàu, lúc bước đến gần mạn tàu, Tống Thu nói với nàng, "Lần sau chị đừng vay vốn nữa nhé. Huệ Gia không thích cứ vay mượn vậy đâu."

"Em ấy là em của Khải Tập, cho anh mình vay một chút tiền có là gì? Còn em là gì mà nói vào?" Ngọc Hiên bị đả kích cũng không lùi bước, cứng miệng nói lại một câu.

"Em là người yêu của Huệ Gia. Là tất cả của Huệ Gia sau này. Tiền bạc sau này em quản chị đừng hòng lấy được một đồng nào" Tống Thu mỉm cười thật tươi, hệt như những lời nàng nói không hề muốn đả thương người khác. Khuôn mặt giả vờ thiên thần này, làm sao Ngọc Hiên không nhớ?

"Có thể ngồi xuống cho bọn tôi xem không ạ?" Tuấn Thịnh nói một tiếng, hai khách nhân này cũng quá thô lỗ rồi, làm gì có trò quay xuống nhìn mặt người khác thế này.

Huệ Gia ngồi xuống nhưng trong lòng như lửa đốt. Chị ấy đi với ai, hắn là ai? Không phải nói đi bàn hợp đồng sao, tối tối mới về, cơm nhà đừng đợi. Bây giờ lại phát hiện đi xem phim với chàng trai khác, chị ấy tìm được người khác rồi sao? Sao nàng không biết? Huệ Gia trong lòng có cả ngàn câu hỏi. Trong khi đó, tâm trạng của Ngọc Hiên như rơi xuống cực điểm, nàng chỉ muốn rơi nước mắt.