Nhược Vũ tìm xung quanh toilet, chiếc máy sấy tóc đập vào mắt cô, Nhược Vũ không có thời gian để suy nghĩ, biết rằng đập vỡ kính sẽ đánh động tới gã đàn ông nghiện ngập ngoài kia nhưng cô nhất định phải liều.
Nhược Vũ xả tất cả các vòi nước có trong toilet cho giảm tiếng va đập, cô leo lên nắp bồn cầu dùng hết sức lực đập mạnh vào cửa kính.
Một lần, hai lần, chiếc cửa kính dày vẫn chưa có dấu hiệu bị nứt, tiếng động quá lớn đã làm gã đàn ông ngoài kia để ý, hắn mở mắt đứng lên gõ mạnh vào cửa toilet.
-Mày đang làm gì ở trong đó, có phải bỏ trốn không?
Nhược Vũ sợ đến run rẩy toàn thân, cô không thể rơi vào tay hắn được.
Nhược Vũ đập mạnh liên tiếp vào cửa kính, một tiếng “rắc” kêu lên làm cô mừng đến chảy nước mắt.
Cùng lúc này ở ngoài kia, tên nghiện đó cũng đi tìm chìa khóa để mở cửa toilet rồi.
Nhược Vũ không ngừng tay, cô ra sức đập đến khi chiếc cửa sổ bằng kính vỡ ra tan tành, quăng máy sấy tóc qua một bên Nhược Vũ chồm người ra ngoài cửa sổ.
Cái gì thế này, cô đang ở trên tầng 5 của toà nhà, phía bên ngoài chỉ có một lần nối giữa các tầng khoảng chừng 10cm, làm sao cô có thể thoát được đây?
-Con khốn, mày dám bỏ trốn.
Gã đàn ông đã mở được cửa, Nhược không dám đắn đo nữa, đối với cô bây giờ chỉ có liều hoặc chết, dù phía trước là nguy hiểm thì vẫn là hy vọng.
Cô thả hai chân xuống lằn nối của bức tường, mảnh vỡ cứa vào thân vào tay cô ứa máu, cô với tay ôm lấy ống nước bên cạnh.
Nhược Vũ chỉ có thể đứng bằng một chân, cố gắng hít thở để mình không bị mất thăng bằng.
Tên kia nhào ra cửa sổ, thấy Nhược Vũ cheo leo bên ngoài bức tường hai mắt trợn lên không tin được, dân nghiện như hắn đã liều, một cô gái chân yếu tay mềm như cô cũng liều không kém.
Hắn chỉ muốn vui vẻ rồi nhận tiền, chứ không muốn phạm tội ngộ sát.
-Mày muốn chết à, leo vào đây nhanh lên.
Có điên mới trở lại, mạng lớn thì sống, vắng số thì chết, cô thà làm con ma trinh nữ, còn hơn bị làm nhục rồi ám ảnh điên loạn cả cuộc đời.
Nhược Vũ không rời ống nước, chân sắp không trụ nổi nữa, dùng hết sức bình sinh mà gào lên.
-Có ai không, cứu tôi với, có ai không.
Dưới kia là một con hẻm nhỏ ít người qua lại, xung quanh các tòa nhà đóng cửa kín mít chẳng có tiếng trả lời, Nhược Vũ mất máu quá nhiều, hai mắt muốn híp lại, cô phải há miệng ra để thở, khí tràn vào miệng cô khiến cổ họng khô khốc.
**********
Lâm Nhất Phàm đi hết mười mấy cái khách sạn lẫn nhà nghỉ mà không có tung tích gì của cô, hắn đấm mạnh tay vào tường khiến bàn tay lỗ chỗ máu.
Hắn tự trách bản thân mình, nếu như hôm nay hắn lái xe đến đón cô thì đâu xảy ra chuyện này.
-Nhất Phàm, đã tìm thấy cô ấy chưa?
-Chưa, còn cậu?
-Vẫn chưa nhưng mà cậu đưa cho tôi là hình cưới, rất khó để tìm.
Bạch Tuyên nhìn lại bức ảnh cứ thấy cô gái này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Ngày cưới của Lâm Nhất Phàm anh đang tham gia nằm vùng một vụ buôn bán [email protected] túy nên không về dự được, sau đám cưới anh có mời Lâm Nhất Phàm đưa vợ tới nhà mình để tổ chức tiệc làm quen nhưng hắn không tới, còn nói là sắp ly hôn rồi, sao bây giờ lại như tắm trong nước sôi thế kia.
Lâm Nhất Phàm cũng thấy mình rất tệ, cả hai đã cưới nhau rồi nhưng hắn chẳng lưu lại chút gì về cô trong điện thoại, duy nhất tấm ảnh này cũng là mới tải từ trang cá nhân của mẹ về. Nếu hôm nay cô xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
-Đi vào nhà nghỉ đằng trước xem thử.
Lâm Nhất Phàm sang đường đi tới một nhà nghỉ nhỏ, lễ tân còn đang mãi bấm điện thoại có khách vào cũng chẳng hay.
-Cho tôi hỏi, cậu có nhìn thấy cô gái này và một người nữa vào đây thuê phòng không?
Nhân viên kia buông điện thoại đứng lên xem qua loa rồi trả lời.
-Không có.
-Cậu giúp tôi nghĩ kỹ một chút, cả hai người có thể đều bị thương.
-Đã nói là không có, điếc sao, nếu không thuê phòng thì đi chỗ khác đi.
Lâm Nhất Phàm nóng mắt hắn móc ví lấy ra một xấp tiền đặt trước mặt nhân viên kia lớn tiếng nói.
-Cô ấy là vợ của tôi, phiền cậu xem kỹ giúp.
Thấy tiền tên kia sáng mắt, anh ta lập tức bỏ tiền vào túi rồi nhìn tấm ảnh thật kỹ lần nữa.
-Cô gái này thì tôi không chắc chắn nhưng nếu cả hai đều bị thương thì có đó.
Lâm Nhất Phàm và Bạch Tuyên nín thở đợi nhân viên tra số phòng.
-Là phòng 1…anh ta kia kìa.
Gã đàn ông bắt cóc Nhược Vũ thấy cơm chẳng lành liền tìm cách chạy trước, hắn có nhiều tội danh lắm rồi không muốn vào tù ngồi nữa nhưng hắn không ngờ rằng vừa chạy xuống cầu thang đã thấy rất nhiều người tập trung trước sảnh, còn có cảnh sát nữa.
Hắn sợ hãi quay trở lên thì đã bị tóm lấy.
Lâm Nhất Phàm trợn mắt đạp hắn ở dưới chân gằn lên từng tiếng.
-Cô ấy đâu rồi… Vợ của tao đâu?
Tên kia bị gầm giày của Lâm Nhất Phàm đạp đến méo mặt, hắn sợ hãi không dám khai ra.
-Vợ anh là ai tôi không biết.
Bạch Tuân vặn tay hắn ra đằng sau tra còng vào.
-Mày không khai, tao lập tức bắn chết mày.
Phía trên là gầm giày, trước mặt là súng lục, gã đàn ông lập tức yếu hèn lí nhí lên tiếng.
-Trên…trên tầng năm, ngoài…ngoài cửa sổ.
Lâm Nhất Phàm đạp lên đầu hắn làm bước đệm phóng như bay lên cầu thang, nhà nghỉ có tới năm tầng nhưng không có thang máy, mỗi nấc thang đối với Lâm Nhất Phàm bây giờ dài như những ngọn núi cheo leo.
Hắn chạy tới tầng 5, thẳng tới toilet nhoài người ra cửa sổ.
Con ngươi hắn co rút lại khi thấy thân ảnh quen thuộc khổ sở bấu víu lấy ống nước bằng nhựa ngoài kia.
Âm từ trong bụng hắn gấp rút tống ra.
-Nhược Vũ, đừng buông tay, nhất định không được buông tay.
Nhược Vũ giật mình mở mắt, giọng nói kia, giọng nói quen thuộc kia có phải là của Lâm Nhất Phàm.
Nhược Vũ quay mặt sang phải nhìn thấy nửa thân người của hắn đã lọt ra bên ngoài, cô mừng đến rơi nước mắt nhưng cô sắp trụ không nổi nữa, bàn chân cô tê rần, nếu đổi chân thì cô sẽ rơi xuống mất.
-Đợi anh, anh sẽ tới cứu em ngay.
Lúc này Bạch Tuân cũng đã chạy tới, anh còn mượn được một đoạn dây dùng để dẫn nước chữa cháy dài.
-Buộc cho tớ nhanh lên.
Bạch Tuyên định buộc vào thắt lưng của mình rồi xông ra cứu người nhưng Lâm Nhất Phàm sắp nổi điên lên rồi, anh chưa bao giờ thấy hắn ta như vậy cả.
Bạch Tuyên nghe lời buộc chặt dây cho Lâm Nhất Phàm rồi đỡ hắn ra cửa sổ, ở trong này anh buộc dây vào chân giường rồi hơn mười người giữ chặt sợi dây.
Từ Khôn ở phía dưới đã gọi cứu hộ, thấy Lâm Nhất Phàm đích thân cứu Nhược Vũ anh thấy giám đốc của mình thay đổi rồi.
Lâm Nhất Phàm tháo giày đặt chân ra bên ngoài, thanh chắn nhỏ không vừa chân của hắn nhưng hắn vẫn cố mò mẫm với tới chỗ của Nhược Vũ.
Càng tới gần càng thấy rõ vết thương trên người cô, trái tim hắn càng thắt lại.