Nhược Vũ đi một vòng mở các ngăn kéo tủ ra xem thử Châu Nhược Vũ có để lại thêm thứ gì ngoài thư tuyệt mệnh không.
Tìm kiếm một hồi không thấy gì, đến ngăn kéo cuối cùng ở tủ quần áo thì không mở ra được, bị khoá rồi.
Tính tò mò nổi lên, cô đi tìm chìa khoá để mở ra nhưng mà chìa khóa nằm ở đâu trong căn phòng rộng lớn này?
Cô quan sát căn phòng một lượt, chùm chìa khoá được treo gọn gàng ở sau cánh cửa, Châu Nhược Vũ độ cô rồi.
Nhược Vũ nhanh chóng tra chìa khoá, trong này có một cuốn nhật kí và một hộp quà.
Nhược Vũ thẳng lưng khấn vái Châu Nhược Vũ vài tiếng rồi ngồi bệt xuống mở nhật kí ra đọc.
Ngày… Tháng… Năm.
Hôm nay em thấy anh đi ngang qua dãy hàng lang trường học, em có mang theo cuốn sách mà anh thích để tặng anh nhưng anh lướt qua em không quan tâm tới.
Ngày… Tháng… Năm.
Em vào đậu đại học rồi, người đầu tiên em báo tin vui là anh nhưng anh không chúc mừng em.
Ngày… Tháng… Năm.
Em nói mẹ bắt em đi xem mắt, em sắp phải lấy chồng rồi nhưng anh nói anh chuẩn bị đi du học, sau này đừng làm phiền anh, còn chúc em hạnh phúc.
Nhược Vũ mở từng trang giấy, nỗi buồn của một kẻ yêu đơn phương hiện lên thật sầu thảm, nước mắt cô ướt nhoà, thương cho cô gái tội nghiệp đến lúc giã từ cõi đời cũng chẳng được thân ảnh tương tư ngoảnh mặt lại nhìn, sao lại khổ như vậy?
Nhược Vũ mở hộp quà màu xanh biếc, ở trong là một chiếc áo blouse trắng được may tỉ mỉ, tấm thiệp nhỏ được nắn nót từng chữ.
“Ngày 15 tháng 6, Đông Quân mừng anh trở về”
15 tháng 6 không phải là sinh nhật của cô sao? Còn là sinh nhật của Châu Nhược Vũ, vậy 2 ngày nữa người đàn ông tên Đông Quân này sẽ về nước, đây là quà của Châu Nhược Vũ dành cho anh ta.
Châu Nhược Vũ này đúng là si tình, người ta đã không thích rồi còn tương tư nhiều năm như vậy.
Nhược Vũ chậc lưỡi bỏ hộp quà vào cái túi vải, bỏ luôn quyển nhật kí vào rồi đứng lên chuẩn bị đi xuống nhà.
“Cạch.”
Nhược Vũ giật mình, y như một tên trộm, đột nhiên Lâm Nhất Phàm mở cửa bước vào làm cô có hơi hoang mang.
-Vợ à, sao em lại bỏ anh lại vậy?
Lâm Nhất Phàm lảo đảo ngã lên giường, bàn tay bận rộn nới lỏng cổ áo, hình như hắn say rồi.
Nhược Vũ đi tới kéo hắn dậy, bình thường tửu lượng hắn cũng đâu có kém, sao tự nhiên say mèm rồi?
-Nè, dậy đi còn về nhà nữa.
Lâm Nhất Phàm kéo tay Nhược Vũ làm cô ngã chồng lên người hắn, cái cằm nhỏ nhắn va vào khuôn ngực rắn chắc kia như muốn vỡ ra làm đôi.
Nhược Vũ đấm vào ngực hắn mắng loạn lên.
-Anh định ám sát tôi để cưới vợ mới hả, đau muốn chết.
Lâm Nhất Phàm kéo cô lên, Nhược Vũ tìm cách trốn, hắn nằm úp xuống cạ sát hông vào hông của cô, cái gì nhô ra ở dưới cô đều cảm nhận được, Nhược Vũ trợn mắt, sóng não ngưng hoạt động.
Đây không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được thứ dư thừa này.
Lí trí bảo rằng cô phải trốn, đây là phòng của Châu Nhược Vũ, lỡ có gì đó không đứng đắn xảy ra, cô ấy sẽ bắt cô đi theo mất.
Nhược Vũ biết càng vùng vẫy càng không thể thoát nên nhỏ giọng thương lượng.
-Ở đây không thoải mái, chúng ta về nhà được không?
Lâm Nhất Phàm nhíu mắt phượng, hắn thừa hiểu cô muốn cái gì, được thôi hắn chiều nhưng hắn sẽ không quên đâu.
Lâm Nhất Phàm ngồi dậy sửa lại bộ quần áo xộc xệch rồi ra khỏi phòng, Nhược Vũ ôm trái tim nhỏ bé của mình để ngăn cho nó thôi nhảy múa lung tung nữa.
Trời ạ, cái cảm giác thân mật quá trớn như vậy mà khiến cô thấy hơi hơi hưng phấn, điên rồi, điên thật rồi.
Lâm Nhất Phàm đứng dưới nhà từ giã ba mẹ vợ, Nhược Vũ mang theo di vật của Châu Nhược Vũ đi phía sau.
Nhân lúc Lâm Nhất Phàm còn đang nói chuyện với Châu lão gia, Châu phu nhân kéo cô vào một góc lén đưa cho cô một lọ thuốc căn dặn kĩ càng.
-Con tìm cơ hội bỏ cái này vào nước hoặc thức ăn cho Nhất Phàm uống, nhớ kĩ đừng để cho nó biết.
Nhược Vũ lật qua lật lại lọ thuốc không biết là thuốc gì, làm gì mà phải bí mật như vậy.
-Mẹ, cái này là gì vậy?
Châu phu nhân nhìn trước nhìn sau rồi ghé vào tai Nhược Vũ thì thầm.
-Thuốc trị liệt dương.
“Phụt.”
Suýt nữa Nhược Vũ đã cười ra thành tiếng, cái tên đầu heo đó, cái đó, lớn như vậy, cần cái này làm gì.
Ha… Ha… Ha.
Hắn mà biết cô cho hắn uống cái này bảo đảm sẽ sẻ cô ra làm khô cho xem.
Thấy biểu hiện không nghiêm túc của Nhược Vũ, Châu phu nhân trở nên bực mình, con với cái đúng là đần hết chỗ nói, bà làm mọi cách để cô sinh con cho Lâm Nhất Phàm mà cô lại trơ trơ ra đó, để có lọ thuốc này bà phải chạy đông chạy tây mới mua được.
Nếu Lâm Nhất Phàm không liệt dương thì tại sao hai đứa lấy nhau mấy tháng rồi vẫn chưa có thai, đừng nghĩ vẻ ngoài đẹp trai là súng đạn bình thường, pháo cũng có loại lép loại nổ nữa đó.
Nhược Vũ cầm cho bà vui nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ dùng tới, hai người họ lên xe trở về Lâm gia, suốt đoạn đường dài không ai nói với ai câu nào, mà mặt Lâm Nhất Phàm cứ hầm hầm như ai ăn hết của.
Không lẽ Châu lão gia đề nghị hợp tác nên hắn thấy không vui rồi?
Hai người về đến Lâm gia đã hơn 9 giờ tối, phòng khách không có ai, Nhược Vũ thong thả đi lên cầu thang, đột nhiên thân thể nhẹ tênh giữa không trung.
Lâm Nhất Phàm bế bổng cô tỉnh bơ đi lên phòng.
Nhược Vũ hoảng hốt ôm cổ hắn, sợ bị mọi người phát hiện nên không dám la lớn.
-Cái tên điên này, thả tôi ra nhanh lên.
-Gọi là chồng.
Cái đồ vô lại này, hắn bị bỏ thuốc rồi hay sao vậy?
Lâm Nhất Phàm xô cửa phòng không thương tiếc rồi thả cô vào bồn tắm, mở vòi nước hết cỡ rồi nhảy vào trong.
Nhược Vũ xanh mặt toan chạy đi nhưng Lâm Nhất Phàm nhanh hơn kéo cô trở lại.
-Anh chán sống rồi hả, thả tôi ra, người yêu của anh tên là Giai Kỳ không phải là tôi.
Nhược Vũ hét lên đấm thùm thụp vào ngực hắn, đôi mắt Lâm Nhất Phàm đỏ ngầu, hắn kéo bung mấy cái cúc áo của Nhược Vũ rồi thản nhiên trả lời.
-Nhưng em mới là vợ của tôi.
Nhược Vũ đứng hình, cổ họng đóng băng, hắn đang nói cái gì vậy, hắn thay đổi rồi, xưng hô thay đổi, kiểu cách cũng thay đổi, hắn bây giờ không phải là Lâm Nhất Phàm lần đầu cô gặp, hắn đang muốn làm loại chuyện đó với cô.
Nhược Vũ giữ chặt ngực không cho hắn tấn công, Lâm Nhất Phàm chuyển hướng tìm tới môi cô ngậm lấy, trong lúc say mê hắn thì thầm bên môi của cô.
-Em chê ở bên đấy không thoải mái, chúng ta về nhà rồi, thả lỏng đi.
Nhược Vũ run lên cằm cặp, lúc này cô lại ước hắn bị liệt dương như Châu phu nhân nói, Nhược Vũ ép sát lưng vào bồn tắm lạnh toát, mắt đảo lia lịa rồi sáng bừng trí não.
-Ây da, đau quá, cứu tôi với.
Lâm Nhất Phàm đang bận cởi mấy cái cúc áo còn lại trên người cô thì thấy cô trở nên quằn quại, hắn nghĩ cô giở trò nên tiếp tục công đoạn cởϊ áσ của phu nhân.
-Lâm Nhất Phàm, tôi đau quá, tôi nói thật.
Nhược Vũ run luôn cả môi, mặt mày tái mét Lâm Nhất Phàm mới dừng tay lại, rồi đột nhiên hắn bừng tỉnh ôm cô ra khỏi bồn tắm.
-Em lại đau dạ dày sao, anh đã nói không được ăn đồ cay mà.