Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 84: Chương 84




Đèn trong Phúc An viện sáng rực rỡ.



Dung Xuân nhìn đồng hồ nước ở trong phòng, hiện giờ đã là cuối giờ Tuất, nàng ta vặn xoắn chiếc khăn thêu hoa trong tay, nhẹ nhàng nói: “Bên phía Tây Cẩm viện không có động gì, cũng không biết khi nào mới tới.



Hay là lão phu nhân chợp mắt một lát, đợi thiếu phu nhân tới nô tỳ sẽ gọi người.”

Ngày thường, Bùi lão phu nhân đều ngủ sớm, ước chừng giờ Dậu là phải đi chuẩn bị giường cho bà rồi, thức hơn nửa canh giờ, bà đã ngáp mấy ngày liền, tinh thần uể oải.

Bà rút khăn tay, lau khóe mắt, tay chỉ vào chung trà trên bàn nói ra: “Thật ta muốn ngủ cũng ngủ không được, dù sao chuyện này ta cũng phải có chủ trương trước.



Mấy đứa nhỏ ranh mãnh này chả bao giờ chịu để cho ta sống yên ổn cả!”

Dung Xuân vội vàng bưng lên một tách trà, phục vụ lão phu nhân uống trà để giúp tinh thần tỉnh táo, đề nghị: “Đại tiểu thư đã ngồi ở phòng nửa tiếng đồng hồ rồi, chi bằng Lão phu nhân gọi tiểu thư vào nói chuyện trước để đỡ buồn?”

Bùi lão phu nhân lập tức bác bỏ: “Có chuyện gì mà nói, đợi Ninh thị đến thì gọi bọn họ vào cùng là được.”

Lão phu nhân đã nói đến mức này, Dung Xuân cũng chỉ gật đầu đồng ý chứ không thuyết phục thêm.

Ninh Hồi đi vào viện, tiểu nha đầu nhận lấy đèn lồng trong tay Xuân Đào, cúi nửa người nói: “Lão phu nhân đã chờ khá lâu rồi, Thiếu phu nhân mau vào trong đi.”

Trong phòng, ánh nến lập lòe trên chân đèn hình hoa mẫu đơn, lò sưởi ba chân khắc hình chim yến cũng đang tỏa ra hơi ấm.

Người già sợ lạnh, nhất là vào buổi tối, lửa than trong bếp khá mạnh.



Ngay khi Ninh Hồi đi vào trong, Thanh Đan đã giúp nàng cởi bỏ sợi buộc áo choàng màu đỏ bên ngoài.

Dung Hạ đang ở bên ngoài đợi, vừa thấy nàng đã vội vàng ra đón, trên mặt khẽ mỉm cười: “Cuối cùng, thiếu phu nhân cũng đã đến rồi.



Vừa nãy tuyết lại rơi, bên ngoài này lạnh lắm.”

Tuy Bùi lão phu nhân không phải là người hiền lành ôn hậu, nhưng hai người hầu là Dung Xuân, Dung Hạ đều là người hiền lành, nhanh nhẹn, Ninh Hồi khẽ mấp máy môi, mỉm cười nói: “Không sao, vẫn tốt hơn mấy ngày trước nhiều.”

Nàng vừa nói vừa đi vào trong: “Bùi Hân vẫn chưa tới sao?”

Dung Hạ đáp: “Đến rồi ạ, đang ở phòng bên cạnh.



Mời Thiếu phu nhân đi vào trước.” Nàng ta vừa nói vừa vén rèm lên.



Ninh Hồi thỉnh an Bùi lão phu nhân rồi ngồi xuống chiếc ghế hoa mai ở cạnh thạp.

Nàng không nói lời nào, chỉ vuốt lại váy, Bùi lão phu nhân đợi thật lâu cũng không thấy nàng nói một tiếng nào, nóng nảy hỏi: “Ta gọi con đến đây để ngồi đực người ra đấy hay sao?”

Ninh Hồi a lên một tiếng: “Tổ mẫu còn chưa nói chuyện, cháu dâu làm sao dám lên tiếng trước ạ.”

Bùi lão phu nhân trừng mắt hừ lạnh, lại thấy Dung Hạ dẫn Bùi Hân đi vào, bà mới từ từ nói: “Người đến đủ rồi, chắc hẳn các ngươi cũng biết ta gọi các ngươi đến để làm gì.



Nếu như mọi người đều đã rõ ràng rồi, ta cũng không muốn mất thời gian lòng vòng nữa.”

Bà nói được mấy câu thì lại ngáp một cái, nên lại uống một ngụm trà: “Ta vốn nghĩ rằng chuyện này không vội, từ từ tìm hiểu cũng không sao cả.



Thế nhưng, buổi trưa hôm nay Nhị Lang nói với ta là không thể kéo dài được nữa rồi, e là, trong mấy ngày này phía Định Vương sẽ tấu lên trên chuyện lập Trắc Phi, đến lúc đấy chắc chắn chúng ta không thể nói được gì nữa.”



Bùi Hân ngồi ở bên phải của bà, hai tay đặt trên đầu gối, tay trái nắm chặt lấy chiếc váy hoa màu xanh trắng.



Trên khuôn mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng đôi mi dài của nàng ta đang run rẩy, dường như có thể cảm nhận được điều gì trong đó.

Ánh mắt của Bùi lão phu nhân dừng lại trên người nàng một chút, sau đó quay đi, dựa người vào chiếc gối mềm bên cạnh, nói: “Cháu gái của ta, nói xem, con gây ra chuyện như thế rồi thì bây giờ có dự định thế nào đây?”

Hai ngày nay, Bùi Hân đều cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, hôm nay ở Thừa tướng phủ lại bị Lâu Phiến cười nhạo, nên nàng ta càng thấy khó chịu và bối rối hơn, nàng lắp bắp trong miệng: “Con … con cũng không biết.”

Bùi lão phu nhân trừng mắt: “Chuyện của con, giờ con lại nói là không biết? Con đang đợi lão thái bà này cho chủ ý hay sao? Hả?”

Bùi Hân im lặng không nói, Lão phu nhân nheo mắt: “Con bị câm rồi hay sao? Ta cho con biết, Bùi Hân, sức lực của lão thái bà ta có hạn tôi, không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện của con đâu! Bây giờ, con không có ý kiến gì, tương lai con thế nào ta cũng sẽ không quan tâm nữa đâu.”

Lúc còn trẻ, bà đã lao tâm khổ tứ nhiều rồi, đến khi về già là lúc để hưởng thụ, không phải để lo lắng cho mấy tên tiểu tử này.

Bùi Hân cúi đầu xuống, cả căn phòng lại chìm vào im lặng.

Ninh Hồi lần mò dây thắt lưng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Bùi Hân ở bên kia, Bùi lão phu nhân nhìn nàng: “Con thấy thế nào? Cho em chồng một chút ý kiến xem nào.”

“Đây là chuyện nhân sinh đại sự của Bùi Hân, làm sao có thể có ý kiếm gì được ạ?” Ánh mắt Ninh Hồi hơi chuyển động, không hiểu vì sao lão phu nhân lại hỏi chuyện nàng.




Bà rõ ràng biết nàng với Bùi Hân có thù oán với nhau mà? Bây giờ có ý kiến, rất dễ mang theo thù oán cá nhân vào.

Hỏi người này người này không nói, hỏi người kia, người kia cũng không nói, há chẳng phải là bà đang tự nói chuyện một mình hay sao?

Bùi lão phu nhân vô cùng khó chịu, đập mạnh một cái xuống bàn: “Ta gọi con đến để bàn chuyện của Tấn An bá phủ! Con không thể cho chút ý kiến hay sao?!”

Ninh Hồi nhíu mày, nhìn tối sầm lại của lão phu nhân trầm xuống mặt, thở dài một hơi, tổng hợp lại những gì đã nghe và thấy hôm nay, trả lời: “Phu nhân của Tấn An bá là một người rất tốt, rất thoải mái.





Trần tiểu bá gia nhân phẩm rất tốt, tất cả đều rất, có điều, địa vị hiện tại của Tấn An bá phủ vẫn còn hơi thấp, sợ là … không môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta?”

Sắc mặt của Bùi lão phu nhân cũng dịu xuống, khóe miệng hơi giật giật: “Gia tộc chỉ là thứ yếu, quan trọng là bản thân phải có năng lực thì mới đc.”

Giống như Hiển quốc công phủ, địa vị gia tộc cao quý, nhưng sinh ra một đám nhóc vô dụng thế này thì có gì là tốt.

Ninh Hồi gật đầu, hùa theo: “Tổ mẫu nói rất phải.”

Bùi Hân khẽ ngước mắt lên, nữ nhân đối diện đang mặc một chiếc váy dài tay bồng bềnh, trên môi nở một nụ cười và nghiêm túc đồng ý với lời nói của tổ mẫu.



Nàng ta phát hiện càng ngày nàng ta càng không hiểu nổi Ninh Hồi, bây giờ, nàng tươi cười như vậy nhưng Bùi Hân cũng không biết là nàng thật lòng hay giả vờ.

Bùi lão phu nhân ngáp dài nói: “Trần tiểu bá gia nhập học ở thư viện Ứng thiên, Nhị Lang cũng khen rất tốt.



Trắc phi của Định Vương phủ nghe thì hay đến, nhưng bước chân vào Hoàng tộc không khác gì dấn thân vào biển sâu.



Ở đó thị phi nhiều lòng vòng, luẩn quẩn, Định Vương bênh vực con thì còn tốt, nếu không thì Bùi Hân à, với tính cách và đầu óc của con e là không ứng phó được.”

Lão phu nhân nói những lời này, rõ ràng là đã thiên về Tấn An bá phủ rồi, bà lại tiếp lời: “Nói đến đây thôi con tự suy nghĩ rồi đưa ra quyết định.”

Dung Xuân đổi một chiếc đèn vuông, trong phòng sáng hơn hẳn, Ninh Hồi che mắt, lấy một chiếc bánh hoa quả ăn gϊếŧ thời gian.

Thời gian qua đi khoảng một khắc, Lão phu nhân vỗ nhẹ vào đứa nhóc bên cạnh, nhìn Bùi Hân nói: “Nói đi, con muốn như nào.”

Bùi Hân mơ màng nhìn hoa văn cẩm tú thêu trên nêm, trước mắt giống như có một đám sương mù.




Sau đó, nàng ta đứng dậy đi tới trước thạp, quỳ xuống, cả người như bị xé ra làm đôi.

Lý trí nói cho nàng ta biết rằng lời nói của huynh trưởng và tổ mẫu đều rất có có lý, hoàn toàn có thể tin tưởng.

Nhưng tình cảm thì lại khác, khi tất cả người giống như đã thỏa thuận hết với nhau muốn chia cắt nàng ta với Định Vương và Định Vương phủ thì nàng lại càng không cam lòng.

Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng Định Vương phủ là hang hổ tổ sói? Vì sao bọn họ luôn cho rằng sau khi gả qua đó thì nàng ta nhất định sẽ gặp phải kết cục thê lương? Vì sao người khác có thể gả vào đó mà nàng ta thì lại không thể?

Rõ ràng là nàng ta yêu Lục giác, Lục giác cũng yêu nàng ta, bọn họ tâm đầu ý hợp.





Về tình về lý đều không có lỗi với ai.



Tại sao bọn họ lại không thể ở bên nhau?

Một bên là bá phủ đã sa sút, một bên là Vương gia cao quý của Hoàng tộc, tại sao tất cả mọi người đều thấy vui khi gả nàng ta vào chỗ thấp kém như vậy?

Trong hai ngày qua, nàng ta thậm chí còn có lúc tự hỏi rằng những người này có phải là đều muốn xem nàng ta biến thành trò cười, mới có thể tận tâm tận lực như vậy.

Thế nhưng là ngay sau đó nàng ta đã lấy lại tinh thần, tạm thời không nói Ninh Hồi, Liễu Phương Tứ như thế nào.



Thế nhưng, tổ mẫu dù có nói với nàng ta những lời lẽ cay nghiệt thì cũng sẽ không hại nàng ta, người huynh trưởng ruột thịt mẹ sinh ra, cũng sẽ không hãm hại nàng ta, có lẽ Tấn An bá phủ thực sự phù hợp với nàng ta.

Bùi Hân mím chặt môi, lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi.



Trong đầu nàng ta đầy những trăn trở, và đứng giữa băn khoăn về tình cảm và lý trí khiến nàng ta suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần

Nàng dập đầu bái lạy, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt lại, chán nản nói: “Tổ mẫu, con … con thật sự không biết.”

Con đường nhân sinh phía trước còn dài như vậy, chỉ một câu nói bắt nàng quyết định chuyện chung thân đại sự, quả là quá khó khăn.

Bùi lão phu nhân nhìn nàng: “Ta nói nhiều như vậy, mà con không nghe lọt tai câu nào hay sao.




Tự mình không biết suy nghĩ, lời người khác nói thì lại không nghe.



Nếu đã như vậy thì để mặc cho ông trời quyết định thôi.”

Bùi Hân chậm rãi đứng dậy, một lát sau, mạnh mẽ thốt lên: “Được.”

Bùi lão phu nhân thấy nàng ta đồng ý, bèn gọi Dung Xuân một tiếng, Dung Xuân hiểu ý lui đi sang gian bên cạnh.



Ninh Hồi rất tò mò không hiểu là bọn họ định làm gì, đang suy nghĩ mơ màng thì nhìn thấy Dung Xuân bưng đến một cái khay sơn mài màu đỏ, trên đó có bày sẵn bút, giấy và mực.

Bùi lão phu nhân ngồi dậy, cầm bút viết vài chữ lên giấy, rồi xé chúng ra làm đôi, vo viên trong lòng bàn tay.

Bà tung hai cục giấy lên trời, hai cục giấy lăn mấy vòng trên nệm rồi rơi xuống mép váy thêu hoa văn lá sen của Bùi Hân.

Bùi lão phu nhân chỉ ngón tay và lạnh lùng nói: “Chọn một cái đi, Định Vương phủ hay là Tấn An bá phủ, tự dựa vào mệnh của con thôi.”

Bùi Hân cúi người, cánh tay khẽ run lên, đầu ngón tay cũng run rẩy, dưới sự thúc giục nóng nảy của Bùi lão phu nhân, nàng nhắm mắt lại, chọn bừa một cái .


Lòng bàn tay nàng đã sớm đẫm mồ hôi, khiến cho viên giấy cũng bị ướt theo phần nào.

Bùi Hân dùng những ngón tay cứng đờ để mở viên giấy kia ra, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, Bùi Hân đột nhiên cúi đầu xuống.





Ninh hồi căng mắt nhìn một lúc mà vẫn không nhận ra là chữ gì.

Dung Xuân nhặt viên giấy còn lại, đưa đến cho Bùi lão phu nhân, Bùi lão phu nhân nhìn bên trong, rồi khẽ hừ một tiếng: “Nếu đã như vậy, thì cứ quyết định vậy đi, về sau có như thế nào đều là vận mệnh của một mình con.”

Bà không kiên nhẫn nói thêm gì nữa, khoát tay nói: “Quay về viện của con đi, đừng ở đây chướng mắt ta nữa.”

Bùi Hân cầm chặt viên giấy, cúi lạy Bùi lão phu nhân lột lần nữa, sau đó Dung Hạ dìu nàng ta đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.

Ninh Hồi liếc nhìn xung quanh rồi đặt chén trà trong tay xuống: “Tổ mẫu, đây là...”

Bùi lão phu nhân đưa viên giấy trong tay Dung Xuân, Dung Xuân lại đưa đến tay của Ninh Hồi trên tay, nét chữ hiện lên rõ ràng.

“Tấn An bá phủ!”

Vậy viên giấy mà Bùi Hân chọn không phải là Định Vương phủ hay sao??

Quả nhiên nhân duyên của nam nữ chủ là trời định rồi =.



=

Bức rèm hạt đung đưa, Bùi lão phu nhân xếp tấm chăn trước mặt, khóe miệng mấp máy: “Cũng tốt, cũng coi như là thỏa mãn tâm ý của nàng, con đường cho chính mình chọn, dù có khổ sở cũng phải đi hết.”

Tuy là nói để cho ông trời định đoạt nhưng nàng ta cũng có chút bất ngờ, nếu không khi bảo nàng ta trở về viện của mình, cũng sẽ không vui vẻ như vậy..

Nói cho cùng thì sâu trong trái tim của nàng ta vẫn luôn nhớ đến người kia.

Bùi lão phu nhân lớn tuổi rồi mắt nhìn không còn rõ ràng nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, bà nói với vẻ ghét bở: “Đúng là con gái ruột của Chu.” Không giống hề giống phụ thân của nàng ta là Bùi Kính chút nào, thừa hưởng hết tính cách của mẫu thân nàng ta.

Một khi có chuyện liên quan đến nam nhân, tình cảm lúc nào cũng chiến thắng lý trí, rõ ràng không phải là một người ngu ngốc không có đầu óc, nhưng mà lại có trái tim bọc bởi mỡ lợn.

Ninh Hồi gật đầu, nói hùa theo: “Tổ mẫu nói rất đúng.”

Kiểu nội dung chiếu lệ, hoàn toàn không có tâm như này, lão phu nhân nghe xong cũng nhăn mặt, Bà phát hiện tra con cháu của Bùi gia này đều bị mù hết rồi, hơn nữa, đứa nào cũng rất nghiêm trọng.

Bằng không thì sao lại đều nhìn trúng toàn những người “quái thai” thế này??

Con trai bà là Bùi Kính, rồi đến Nhị Lang còn Bùi Hân thì khỏi cần nói.



Người cháu trai luôn vô cùng không ngoan, lăn lộn trên chốn quan trường như cá gặp nước, hiếm khi động tình lại vô duyên vô cớ yêu đúng phải một cô nương … khờ khạo như này??

À, cũng không đúng, tuy là đầu này khờ khạo nhưng một khi tức lên thì một đấu hai cũng còn được.

Bùi lão phu nhân ôm đầu, Bùi gia nam nhân còn gia dáng một chút, nữ nhân thì đúng là ngán ngẩm.



Hỏng rồi, thật sự hỏng rồi, khả năng cao là không thể cứu vớt được nữa rồi.

Lão thái bà nàng vẫn nên ăn ngon ngủ yên, hưởng thụ hết phần đời còn lại thôi, đến lúc chết đi sẽ đi thỉnh tội liệt tổ liệt tông của Bùi gia..