Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 56: Chương 56




Học đồ nọ mỉm cười cúi chào nàng ấy rồi đung đưa ống tay áo mang tấm bảng hiệu gỗ ra treo bên ngoài cổng chính.



Lúc này một phu nhân gầy yếu đang định đi vào thì trông thấy, gương mặt nhợt nhạt ẩn giấu vẻ mệt mỏi khẽ giãn ra: “Tiểu ca, Hàn đại phu đến rồi à?”

Học đồ đặt tấm bảng hiệu ngay ngắn: “Vâng, Hàn đại phu vừa đến.”

Phu nhân vội gật đầu: “Vậy ta đến đúng lúc rồi.” Vừa nói bà ấy vừa đi vào trong, đến chỗ Hàn Ý Lan đang ngồi, cung kính hành lễ.

Hàn Ý Lan rất có tiếng tăm ở Bình Xuân, Tề Châu.



Người đời luôn xem trọng kẻ sĩ, coi thường thương nhân, song mặc dù nàng xuất thân từ gia đình thương nhân nhưng lại có danh tiếng tốt đến mức kẻ sĩ cũng phải ngưỡng mộ.

Một năm 365 ngày, hầu hết thời gian nàng đều ngồi khám bệnh ở Tế An đường trên đường Trường Dẫn phố Đông Thập Nhị.



Trên người tiểu thư nhà khác đều thơm mùi son phấn, trên người nàng lại chỉ toàn mùi thảo dược không thể xua tan.

Phu nhân nọ mới ngồi xuống ghế bên ngoài tấm rèm là đã có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc.

Tâm trạng bà có hơi sốt sắng, nhẹ nhàng duỗi tay qua tấm rèm, đặt trên mặt bàn: “Trên người Hàn đại phu có mùi hương gì vậy? Hơi mùi thuốc nhè nhẹ nhưng không những không cảm thấy đắng mà ngược lại còn thơm thoang thoảng.”

Hàn Ý Lan khẽ đặt tay bắt mạch cho bà ấy, có lòng đáp: “Lúc rảnh rỗi ta mày mò làm ra đó, có thể giúp tinh thần tỉnh táo, nếu thím thích ta sẽ chỉ cho thím, đều là những thứ thông thường ấy mà, cũng dễ làm nữa.”

Phu nhân nọ vội đáp: “Vậy thì tốt quá.”

Phía sau tấm rèm, Hàn Ý Lan mỉm cười: “Thím về lấy ba lạng ngân đan thảo phơi khô, trước tiên đem nghiền nát, sau đó lấy một ít thương nhĩ tử...”

Giọng nàng ôn hòa, ít có nhấn nhá, nhưng khi rót vào tai lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu ngoài mong đợi.



Phu nhân nọ chăm chú lắng nghe, những nguyên liệu kết hợp mà nàng nói quả thật đều là những thứ thông thường: “Từ đâu mà Hàn đại phu nảy ra ý tưởng tuyệt vời này thế? Hóa ra thứ như thương nhĩ tử cũng có thể dùng như vậy.”

Hàn Ý Lan vén tấm rèm lên quan sát sắc mặt bà ấy, cười nói: “Ông trời bảo chúng ta đến thế gian này đi dạo một lần, vậy nên sớm đã chuẩn bị cho chúng ta rất nhiều thứ tốt rồi.”

Phu nhân nọ tươi cười đáp vâng, trong lòng thầm nghĩ về nhà cũng sẽ điều chế mùi hương này cho khuê nữ nhà mình.

Phu nhân nọ là người bệnh đầu tiên trong hôm nay của Hàn Ý Lan.





Tiễn bà ấy về xong nàng lại tiếp những người khác, mãi cho tới khoảng giờ Dậu một khắc nàng mới được nghỉ ngơi.

Tỳ nữ Tiểu Li rảnh rỗi mua về một que kẹo hồ lô, nàng ấy vừa đi vào vừa nháy mắt với Hàn Ý Lan: “Tiểu thư, người nhìn bên ngoài mà xem.”

Hàn Ý Lan nghiêng người liếc nhìn phía sau nàng ấy, ánh mắt trông thấy một bóng người nọ đứng bên ngoài cửa chợt khựng lại.



Tiểu Li ngồi bên cạnh nàng, vừa ăn kẹo hồ lô vừa vụng về đếm: “Một, hai, ba, bốn,...”

Hàn Ý Lan thu tầm mắt lại, khẽ chỉnh trang ống tay áo trên cổ tay trắng ngần thon gọn, bên tai là tiếng đếm số không mấy rõ ràng của Tiểu Li.



Nàng ấy như thường lệ đếm đến hai mươi liền lẩm bẩm nói: “Quả nhiên đi rồi, tiểu thư, người nói xem có phải hắn ta cũng đếm giống như ta không? Không hơn cũng không kém dù chỉ một số, ngày nào cũng đều dừng chân bên ngoài đủ hai mươi lần.”



Hàn Ý Lan chẳng buồn để ý đến nàng ấy, thu dọn đồ đạc trên bàn xong, nàng vẫn ngồi đó đợi một lát, thấy không có ai đến nữa mới đứng dậy chuẩn bị về phủ.

Lúc nàng sắp sửa đi thì Tiểu Li mới vội vàng kêu lên một tiếng rồi bước theo sau.



Đúng lúc hai người ra ngoài thì có người bước vào.

“Đại phu chỗ các ngươi là vị nào?” Sở Hốt đưa tay đỡ Hàn Ý Lan thiếu chút nữa bị va phải, nói lời xin lỗi xong liền quay đầu hỏi người học đồ đang đứng trước quầy thuốc.

Học đồ nọ đang định trả lời thì Hàn Ý Lan hỏi lại: “Cô nương tới khám bệnh ư?”

Sở Hốt khẽ nhíu mày nhìn nàng, người phụ việc bốc thuốc lập tức chỉ vào Hàn Ý Lan nói: “Vị này là Hàn đại phu.”

Sở Hốt nghe vậy có hơi ngạc nhiên, sau khi quét mắt một vòng quanh tiệm thuốc mới nói: “Không phải ta mà là phu nhân nhà ta.”

Xe ngựa dừng ở bên ngoài, đi theo là những thị vệ mặc áo choàng đội nón, bên hông đeo trường kiếm vỏ đen, cho dù dưới khung cảnh ngoài trời gió lạnh thổi ào ào, lá khô bay lả tả thì khí chất của họ cũng vẫn vô cùng thu hút, khiến người đi đường đều phải dừng chân, thường xuyên liếc nhìn với ánh mắt tò mò.

Hàn Ý Lan bảo Tiểu Li đợi ở bên ngoài, còn mình giẫm lên ghế, bước vào trong xe ngựa.

Tấm rèm xe ngựa vào mùa đông dày và nặng hơn, nàng ấy vén lên nửa chừng rồi bước vào, một làn hơi nóng phả vào mặt, ấm áp dễ chịu.


Người nằm trên giường quay lưng lại với nàng ấy, co ro trong chiếc chăn thêu gấm vóc tường vân khiến nàng ấy chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh xõa ra một nửa.

“Đây là đại phu, để nàng ấy khám cho thiếu phu nhân trước đi.” Từ bên ngoài Sở Hốt vén rèm cửa sổ lên, nâng cằm hướng vào trong ra hiệu.



Thanh Đan gật đầu, cũng không hỏi tại sao vị đại phu này ăn vận lẫn trang điểm đều không giống đại phu chút nào, ngay lập tức đứng lên nhường chỗ.





Nàng ấy đứng bên cạnh khom lưng gọi Ninh Hồi.

Ninh Hồi mơ màng mở mắt, một lúc lâu vẫn không nghe rõ Thanh Đan nói gì.



Nàng mấp máy đôi môi khô đến mức khó chịu, chậm rãi trở mình, nâng mí mắt lên mà vẫn không nhìn rõ người trước mặt, thều thào nói: “Thanh Đan, ta khó chịu quá...”

Hơi thở phả ra từ trong miệng nóng như lửa, cả người nàng không có lấy một chút sức lực.

Thanh Đan trông thấy bộ dạng này của nàng, vội vã kéo Hàn Ý Lan lại gần hơn chút: “Đại phu mau tới xem đi ạ.”

Hàn Ý Lan không ngờ vị phu nhân mà nữ thị vệ kia nói lại trẻ đến vậy, độ tuổi này trông có vẻ không hơn kém nàng ấy là bao.

Dưới tác động của Thanh Đan, nàng ấy đến trước giường, lên tiếng: “Phu nhân, xin hãy đưa tay.”

Ninh Hồi loáng thoáng nghe thấy có người đang nói nhưng lại không biết người đó nói gì.



Nàng khẽ cựa trong chăn một hồi mà vẫn chưa đưa tay ra, Thanh Đan đành phải bước lên kéo tay nàng.

Hàn Ý Lan duỗi tay bắt mạch, trong xe ngựa lại trở về vẻ yên tĩnh.



Vẻ mặt Thanh Đan và Thanh Miêu tràn đầy lo lắng, ngay cả Thanh Thanh Thảo Nguyên trong không gian cũng ngồi trên đất ôm lấy hai chân, sắc mặt nghiêm trọng, không dám chớp mắt.




Có đôi khi con người thật yếu đuối, yếu đuối đến mức chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể rơi bịch xuống đất vỡ tan tành.

“Sao rồi đại phu?” Thanh Miêu nhìn Hàn Ý Lan đang cau mày, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ nàng ấy sẽ nói ra những điều chẳng lành.

Hàn Ý Lan đặt tay Ninh Hồi vào trong chăn: “Bệnh phong hàn này kéo dài khá lâu, nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng.



Ta sẽ châm cứu cho phu nhân và bốc một ít thuốc, về nhà sắc rồi uống đúng giờ là được.”

Thanh Miêu thở dài một hơi: “Làm phiền đại phu rồi.”



Châm cứu phải mất một lúc lâu, đến khi Hàn Ý Lan lấy kim xuống xong, Thanh Miêu đích thân đưa nàng ấy ra khỏi xe ngựa, bầu trời bên ngoài đã nhá nhem.



Nàng ấy từ chối khoản tiền khám bệnh kha khá mà Sở Hốt đưa tới, quay đầu cùng Tiểu Li lên xe ngựa của Hàn gia.

Tiểu Li tò mò hỏi: “Tiểu thư, người có biết đó là nhà nào không?”

Hàn Ý Lan lắc đầu: “Không rõ, đoán chừng là người vùng khác tới.”

...

Nơi ở tạm thời của đoàn người Ninh Hồi khi đến Tề Châu lần này nằm ở đường Mậu Hoa, phố Đông Thập Nhị.



Bùi Chất từng có việc đến Bình Xuân mấy lần.



Hắn không thích ở phủ của người khác, cũng không muốn ở trong khách điếm nên đã mua một viện tử nhỏ.



Tuy viện tử không lớn nhưng cũng dư chỗ cho từng ấy người ở lại.

Nơi này đã sai người tới quét dọn từ trước.




Cả đoàn người đến nơi, tự giác phân công.



Sở Hốt dẫn theo người dỡ và vận chuyển hành lý từ trên xe ngựa xuống.



Thanh Đan và Thanh Miêu đỡ Ninh Hồi bao bọc kín mít đi thẳng vào viện chính.

Sau khi Hàn Ý Lan châm cứu không lâu, nhiệt độ cơ thể nàng đã giảm đi tương đối, nhưng vẫn còn mê man không tỉnh.



Thanh Đan buộc phải kéo nàng dậy, bón thuốc và một ít nước cháo dễ tiêu hóa cho nàng xong xuôi mới để nàng ngủ tiếp.


Ninh Hồi ngủ không ngon giấc, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khó chịu như ở giữa ranh giới băng và lửa.

Nàng nằm trằn trọc không yên, Thanh Đan và Thanh Miêu túc trực bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đang định tiến lên thì thấy nam nhân đứng bên giường cởi bỏ áo choàng trên vai xuống, bình thản liếc nhìn bọn họ rồi căn dặn: “Lui xuống đi.”

Thanh Đan và Thanh Miêu do dự một lát, cuối cùng cũng đáp vâng, nhẹ nhàng lui ra ngoài, tiện thể khép cửa lại.

Trong phòng bỗng chốc không còn ai, Bùi Chất ngồi trên giường đưa tay sờ trán nàng.





Lòng bàn tay hắn mang theo hơi lạnh có chút man mát, Ninh Hồi cảm thấy toàn thân phát sốt khẽ ngọ nguậy đầu, cọ cọ vào tay hắn mấy cái.

Động tác của Bùi Chất hơi khựng lại, lúc nằm xuống cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm nàng vào lòng.

Hắn cụp mí mắt, một tay ôm nàng, tay kia chậm rãi vuốt ve tóc nàng.

Ánh đèn màu cam vàng ấm áp, lập lòe trong con ngươi đen nhánh của hắn, hệt như những vì sao trong màn đêm bị mây che lúc mờ lúc tỏ.

Hắn cúi đầu xích lại gần hơn, trong khoang mũi ngập tràn mùi hoa mai nhè nhẹ.

Khóe miệng Bùi Chất khẽ cong lên, âm thanh cuối cùng đè cực thấp: “Ninh Hồi?”

Dường như Ninh Hồi nghe thấy, nằm gọn trong tay hắn mơ màng ừ nhẹ hai tiếng, giọng nàng vừa mềm mại vừa yếu ớt.

Bùi Chất nghe tiếng nàng đáp, bàn tay vốn dĩ đang nghịch tóc liền dừng trên khuôn mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt, ngắm nhìn nàng một hồi lâu.

Ninh Hồi có cảm giác như mình đang nằm mơ, vì trong lúc mê man hình như nàng trông thấy Bùi Chất, nhưng lúc này Bùi Chất không thể nào ở đây được, hầu như ngày nào hắn cũng phải lên triều, ngày nào cũng bận rộn, lấy đâu ra thời gian mà tới Tề Châu?

Nàng lắc cái đầu khá nặng nề của mình, tự giật tóc mình, haiz, không đau, đúng là nàng nằm mơ thật.

Bùi Chất không nói gì, nắm lấy bàn tay đang giật tóc mình của nàng cho vào trong chăn.



Ninh Hồi hoang mang nâng mí mắt lên, gắng gượng nhìn rõ bóng người lờ mờ trước mặt: “Bùi Chất?”

Bùi Chất khẽ nhéo gương mặt ửng hồng của nàng, đáp lại một tiếng: “Tỉnh rồi à? Còn chỗ nào khó chịu không?”

Trong giọng nói của hắn xen lẫn mấy phần lạnh lùng thường thấy, truyền vào tai ở khoảng cách gần như vậy tựa như mưa lạnh tí tách trong đầu, cũng khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút.



Nhưng đôi mắt nàng ngủ lâu dường như phủ một tầng hơi nước, có cảm giác mơ mơ màng màng, bỗng chốc làm rung động lòng người.

Bùi Chất đoán chắc hiện giờ nàng vẫn còn khá mơ hồ, lúc nói chuyện giọng cũng bất giác chậm lại: “Sao không nói gì?”

Ninh Hồi không đáp, gãi đầu vài cái, nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng đầu óc vẫn choáng váng và ánh mắt vẫn còn mù mịt.

Hắn buồn cười vỗ vỗ đầu nàng, che mắt nàng lại, đôi môi dán trên gò má nóng bừng của nàng, giọng nói trầm thấp: “Ngủ đi.”

Ninh Hồi nghe lời, kéo áo hắn lại, tựa vào lòng hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.



Nàng ngủ một giấc tới tận khi nắng lên đến đỉnh đầu.



Bên ngoài tiếng nói chuyện xì xào vang lên, vô cùng ồn ào, nàng bịt tai lại, vùi đầu nhắm mắt thêm một lúc, cuối cùng vẫn phải dụi mắt ngồi dậy..