Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 117: Chương 117





Hàn Ý Lan thật sự không ngủ được, lại không tiện lật người vì sợ ảnh hưởng đến người bên cạnh đang ngủ rất ngon, nàng cứ ngẩn người nằm im như vậy.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cho đến khi mắt mỏi, đau nhức thì mới nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, Ninh Hồi mơ thấy Bùi Chất, nàng còn đang đắc ý thì nghe thấy một tiếng kêu váng trời của Thanh Thanh Thảo Nguyên.
“Này! Mau dậy đi, đừng ngủ nữa, mau dậy đi! 15 vạn, 15 vạn dừng lại không động đậy gì nữa rồi.”
Ninh Hồi bị nó làm ầm ĩ đến đau đầu, nàng nhăn mày, bịt chặt tai lại, mơ màng nói: “Cái gì vậy?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên suýt nữa nhảy cả lên trời, nó không thể kiên nhẫn được nữa: “15 vạn đấy, màu đi đào Dạ Dạ Hương thôi, đợi một lát nữa chúng lại nhảy loạn lên thì sao, nó chỉ muốn lấy bàn tay gấu của nó, gõ lên đầu nàng cho nàng tỉnh táo trở lại: “Còn ngủ sao! Còn ngủ sao! Mau dậy đi đồ con lợn này!”
Ninh Hồi nghe nó ầm ĩ đến Dạ Dạ Hương liền bừng tỉnh, nàng hốt hoảng ngồi dậy, đập một cái lên đầu mình.
Một tiếng bốp vang lên, Hàn Ý Lan đang ngủ say cũng vội vàng mở mắt, hỏi: “Biểu tỉ… làm sao vậy?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên càng giục giã, Ninh Hồi cũng không khỏi gấp gáp, liền nói ngay: “Ta đi đào hoa.”
“Giữa đêm giữa hôm đào hoa cái gì chứ?” Hàn Ý Lan cảm thấy rất kỳ lạ.
Ninh Hồi vừa ngủ dậy, làm gì còn đầu óc nghĩ đến chuyện khác, nàng kéo Hàn Ý Lan hỏi: “Ta có thể đào Dạ Dạ Hương không?”
Hàn Ý Lan khó hiểu: “Dạ Dạ Hương?”
Ninh Hồi gật đầu: “Ừm ừm, đúng vậy.” Trong đêm nhìn không rõ lắm, nàng chỉ có thể sờ sẩm sáp lại chỗ Hàn Ý Lan: “Ta là tỉ tỉ, ta sẽ không lấy không của muội đâu.”
Nàng luôn nhấn mạnh mình là tỉ tỉ, lúc nói chuyện khiến người khác dở khóc dở cười, Hàn Ý Lan nói: “Nếu như tỉ tỉ muốn thì muội tặng tỉ là được rồi, lúc nào đào mà không được chứ, sao cứ nhất định phải là bây giờ?”
Ninh Hồi xấu hổ bứt tóc mình: “Chuyện này, bây giờ ta không ngủ được.”
Hàn Ý Lan: “…” Lúc nãy rõ ràng tỉ là người ngủ ngon hơn ai hết.
Trong lòng Hàn Ý Lan nói xấu Ninh Hồi một câu nhưng vẫn đi thắp đèn cho nàng.

Mặc dù Ninh Hồi bảo nàng cứ ngủ thêm nhưng nàng vẫn dậy đi theo cùng.
Đào hoa thì phải có chỗ để, Hàn Ý Lan để ngọn nến xuống một chồng đá, quay người lại tìm bồn hoa với Ninh Hồi.


Ninh Hồi ngồi xoay lưng lại với nàng, dùng con dao nhỏ đào đất, khẽ để một bông vào không gian thảo nguyên.

Thanh Thanh Thảo Nguyên nhận lấy bông hoa, cầm nó trong tay như đang cầm tổ tiên của mình, di chuyển từng chút từng chút một tới một hố đất nhỏ đã được đào trước.
Nhìn thấy Thanh Thanh Thảo Nguyên trồng hoa rất nghiêm túc, Ninh Hồi thở phào một hơi.
Con gấu trúc này vẫn là con gấu trúc trước đây, nhìn thấy giá trị xanh hóa là không đi được nữa, còn nàng thì đã không còn nàng của trước đây nữa, đứng trước 15 vạn, nàng đã có thể điềm tĩnh như không.
Mặc dù lấy được đến tay nhưng hiện giờ nàng vẫn phải giả vờ, cúi đầu đào đất thật nghiêm túc.
Hàn Ý Lan lấy ra một chiếc bát sứ sang: “Tạm thời để nó vào trong này đi, ngày mai tỉ tỉ chuyển đi cũng được.”
Ninh Hồi gật đầu, cầm bông hoa đặt vào trong chiếc bát, Hàn Ý Lan thấy không quen, tự tay đào thêm mấy bông nữa.
Ninh Hồi nhìn chăm chú một lát rồi lại ấn chỗ hoa Hàn Ý Lan vừa đào thêm vào trong đây, thứ này quý giá như vậy, vừa nãy nàng vừa để vào không gian một bông, lấy thêm nữa làm sao hợp lý được.
Hàn Ý Lan không ngăn được nàng nên đành thôi.
Tâm trạng Ninh Hồi rất tốt, nàng cầm chiếc bát lên hỏi: “Đúng rồi, ta quên mất không hỏi muội, hạt của Dạ Dạ Hương này là từ đâu mà có vậy?”
Biểu muội nàng tay nhỏ chân nhỏ, làm sao có thể bay mái trèo tường được? Không đúng, có thể bay mái trèo tường cũng chưa chắc có thể lấy được.
Nàng hỏi đến chuyện này, Hàn Ý Lan cũng không hề giấu giếm: “Người khác tặng muội.”
Ninh Hồi oa một tiếng: “Hắn thật rộng rãi.” Người này thật quá hào phóng.
Hàn Ý Lan không nén được cười: “Đúng là khá hào phóng, lúc muội nhìn thấy còn thấy kinh ngạc.” Giá trị của túi hà bao hạt Dạ Dạ Hương này căn bản không phải dùng lời có thể hình dung được.
Quan trọng hơn hết là…
Nó sinh trưởng ở nơi vách đá cheo leo, vực sâu vạn trưởng, gần như không thể chạm tới.
Cũng bởi vì hiếm có như vậy nên mới đáng quý.
Ninh Hồi phủi bùn đất trên tay, tò mò hỏi: “Muội quen biết hắn sao?”
Hàn Ý Lan nhúng chiếc khăn tay vào xô nước bên cạnh rồi lau tay, lông mi nàng chớp chớp, nàng khẽ nói: “Không quen biết, cũng không ai quen biết hắn.”
Nàng cũng không quen biết.

Nàng chỉ biết trong tay hắn có một thanh kiếm, trên tay hắn có mấy vết sẹo và cả bóng lưng gầy gò mỗi lần rời đi.
“Hả? Không quen biết sao? Vậy vì sao hắn lại tặng muội cái này?” Đây thật sự không phải là một loại hoa bình thường.
Hàn Ý Lan trả lời: “Hắn nói muội đã từng cứu hắn nhưng muội không nhớ ra.”
Ninh Hồi mỉm cười nói: “Biểu muội ở Bình Xuân hành y cứu người, muội cứu được nhiều người, không nhớ cũng là bình thường thôi.”
Hàn Ý Lan xòe tay ra: “Có thể là như vậy.”
Ninh Hồi rất tò mò về người có thể hái được Dạ Dạ Hương, nàng khẽ nhăn mày, hỏi: “… Vậy biểu muội biết bây giờ hắn đang ở đâu không?”
Hàn Ý Lan quay người lại, ngọn nến đặt trên chồng đá lắc lư, nàng mím môi: “Muội không biết, ngũ hồ tứ hải, thiên nam địa bắc, nhất định là ở một nơi nào đó.”
Ninh Hồi lấy tay che nến, nàng nghiêng đầu nhìn Hàn Ý Lan: “Hả?”
Trời đã sắp sáng, Hàn Ý Lan kéo nàng đi vào trong phòng: “Bèo nước gặp nhau, làm sao có thể biết được.”
Hiệp khách giang hồ, tới lui không một dấu tích, nàng cũng không biết hắn chết hay là sống ở đâu.
Người của Tấn Viên vẫn muốn lấy đầu của hắn, hắn vì nàng mà bị đám người của Tấn Viên nhốt mấy ngày, suýt chút nữa còn mất mạng trong thủy lao.
Đối với nàng, đây là một tai họa quá sức bất ngờ.
Nhưng âm dương cách biệt, bởi vậy nàng cũng không thể nói chính xác việc rời khỏi Bình Xuân, không chịu ràng buộc gì là phúc hay là họa.
Hàn Ý Lan đóng cửa lại, lưng dựa vào then cửa, khẽ cười một tiếng…
Thực ra nàng cũng từng có giấc mơ hiệp khách, tiêu dao tự tại trên giang hồ, chỉ là sau này khi lớn lên, nàng không còn những giấc mơ viển vông vậy nữa.
Hai tỉ muội về lại giường nhưng không ai ngủ được, một người tâm tư phiêu bồng, trong lòng hơi rầu rĩ, còn một người lại tươi cười vui vẻ, nhìn giá trị xanh hóa bên trong màn hình hiển thị phát ra ánh sáng xanh từ từ tăng lên, trong lòng vô cùng kích động.
Con số nhảy nhót rồi cuối cùng cũng dừng lại, cộng với cả số trước đây vừa tròn được 83 vạn.
Cánh cửa 100 vạn đã ở ngay trước mắt, Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian, lấy ra chiếc khăn tay nhỏ lau nước mắt của mình, thật không dễ dàng, thật sự là không dễ dàng gì.
Ninh Hồi và Thanh Thanh Thảo Nguyên cùng phấn khích như vậy, mãi đến khi trời sáng nàng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
Đồ ăn sáng là do Thanh Đan và Thanh Miêu dậy làm, chỉ là món cháo đơn giản, rau củ với mấy chiếc bánh.


Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, Hàn Ý Lan lại khôi phục thần sắc như thường ngày, trừ Ninh Hồi ra không ai biết được sự yếu đuối của nàng tối qua.
Sau khi lấp đầy bụng, Ninh Hồi định về phủ, Hàn Ý Lan cũng đến cửa hàng hương liệu.
Xe ngựa từ từ dừng lại bên đường lớn, Ninh Hồi vén tấm rèm trên xe ngựa lên, nhìn thấy Hàn Ý Lan đang đứng trước cửa nói chuyện với khách hàng, điềm đạm tự nhiên, dưới ánh mặt trời lại càng chói lóa.
Khóe môi nàng hơi cong lên, nàng yên tâm thả tấm rèm xuống, rồi lại bưng chiếc bát đang đựng Dạ Dạ Hương lên, tự chìm đắm trong hương thơm của nó.
Tối hôm qua nàng không ngủ được bao nhiêu, Ninh Hồi định về viện ngủ một giấc thật đã nhưng không ngờ trên đường về gặp ngay một người đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt trông rất thảm hại.
Người kia chạy rất nhanh, nhìn thấy nàng liền vui mừng, nắm lấy y phục của nàng trốn ra đằng sau, ngoài miệng kêu cứu mạnh liên tục: “Biểu tẩu cứu mạng!”
Ninh Hồi bị nàng ấy kéo cho xoay vòng quanh, nàng nghe xong nhìn lại, ấy, đây không phải là Hứa Như Ngọc sao?
Không sai, người này chính là Hứa Như Ngọc, chỉ là chạy vội qua, trên đường bị ngã nên trông không khỏi thảm hại như vậy.
Ninh Hồi khó khăn lắm mới lấy lại được áo của mình từ tay của Hứa Như Ngọc, nàng còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì một đám người khí thế hùng hổ đã lao đến, người hùng hổ đi đầu không ai khác chính là Liễu Phương Tứ.
Nàng thật sự không hiểu lắm tình huống thế này là thế nào, nàng quay đầu lại hỏi Hứa Như Ngọc: “Muội làm gì vậy?” Thái độ của Liễu Phương Tứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Hứa Như Ngọc che miệng, lắc đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói biểu tỉ, cứu mạng.
Đúng lúc này, Liễu Phương Tứ đã xông đến trước mặt, nàng ta làm như không nhìn thấy Ninh Hồi, đi vòng qua kéo thẳng Hứa Như Ngọc ra, nàng ta giơ tay vung một cái tát, một cái tát vẫn chưa hả giận, nàng ta lại đổi tai tát thêm cái nữa.
Giọng nói mang theo tiếng cười lạnh và hơi châm chọc: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, đồ chó má chỉ biết quyến rũ đàn ông, sao không cút ra giếng soi lại cái bộ dạng chó má đó của mình đi, một họ hàng nghèo hèn như cô tới ở nhờ nhà người khác còn định vọng tưởng để trèo cành cao sao?”
Nàng ta giơ tay đẩy Hứa Như Ngọc xuống đất: “Sao cô không ra ngoài nghe ngóng xem, người trong phủ này là người cô có thể với được tới sao?”
Cho dù thế nào Hứa Như Ngọc cũng là khách, Dạ Mai, Dạ Trúc bên cạnh vội vàng lên kéo nàng ta lại, ai ngờ nàng ta lại trừng mắt nhìn, khiến hai người đứng thẫn thờ một chỗ, qua đầu nhìn về phía Ninh Hồi.
Ninh Hồi cũng không biết rốt cuộc là có việc gì, đang ngơ ngác không hiểu gì thì nhìn thấy Bùi lão phu nhân và Hứa lão phu nhân cùng đi tới.
Hứa lão phu nhân cho dù có không thích Hứa Như Ngọc đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng là cháu gái của bà.

Bây giờ giữa nơi đông người như vậy lại bị người ta đè ra đất đánh, chịu mấy cái bạt tai, như vậy có khác gì với việc lấy mặt mũi của bà già này và của nhà họ Hứa vứt xuống đất, giẫm chân lên, không chỉ vậy mà còn dày qua xéo lại mấy lần.
Hứa lão phu nhân tức giận, lập tức xù lông.

Hứa Phù An vội vàng bước lên đỡ bà, nói về phía bên này: “Nhị biểu tẩu, tỉ mau dừng lại đi.”
Liễu Phương Tứ nghe thấy giọng của Hứa Phù An lại cười lạnh: “Cô là cái thá gí, ta giáo huấn một con hồ ly tinh mà lại tới lượt cô nói này nói kia sao?”

Nói rồi kéo Hứa Như Ngọc từ dưới đất dậy, vung một bạt tai, đánh ngay trước mặt mọi người.
Hứa lão phu nhân lại bắt đầu xù lông.

Nói thật, Bùi lão phu nhân ở phía bên kia có vẻ rất ghê gớm nhưng bộ dạng này của Liễu Phương Tứ thật khiến người ta nhìn không lọt mắt.

Bùi lão phu nhân cầm cây gậy, gõ xuống nền đá: “Làm cái gì vậy hả, làm cái gì vậy hả? Hai đứa các cô điên hết rồi sao?”
Rồi lại nói với Ninh Hồi: “Con còn đứng đó làm gì?”
Ninh Hồi à một tiếng, cũng cảm thấy mình đứng giữa trung tâm của cuộc chiến cũng không hay lắm, liền ôm Dạ Dạ Hương bảo bối lùi lại bên cạnh của bà, ngoan ngoãn quay đầu lại hỏi: “Tổ mẫu, vậy con đứng ở đây nhé?”
Bùi lão phu nhân: “…” Ta bảo con đổi chỗ đứng sao? Ta bảo con thu dọn tàn cuộc!
Vậy mà con dám giả ngốc, đúng là lười biếng.
Ninh Hồi nghiêng đầu chớp chớp mắt, Bùi lão phu nhân khó chịu nhưng thôi bỏ đi, để bà già này tự giải quyết vậy.
Bà quét ánh mắt sắc như dao về phía đám nha hoàn ở đó, giọng nói vô cùng nghiêm khắc: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, đợi ăn cơm uống trà sao? Còn không kéo nhị phu nhân và Hứa tiểu thư ra! Tất cả đều mù hết rồi sao?”
Âm thanh vang lên, mọi người xung quanh như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng lao đến.
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cây hoa lê -> Đại trưởng công chúa, cây hoa đào trên thuyền -> Người đàn ông nhảy sông, Hoa sơn trà -> Ngụy Vân Noãn, Cây sơn trà -> Vệ Thuận Phi, Dạ Dạ Hương -> Hàn Ý Lan.
Nói tóm lại là có sự ký thác về tình cảm, con người càng yêu quý bảo vệ thì giá trị xanh hóa càng cao.

(Tôi nhớ là đã có tiểu thiên sứ đã đoán được rồi.)
Con người và tự nhiên hòa hợp với nhau thì mới có thể đi lâu dài với nhau.

(Nâng cao giọng.)
Tôi sắp nói xong rồi, cắt cắt cắt… TT.