Chị Có Từng Yêu Tôi?

Chương 37




Bích Diệp ngồi đối diện cha mẹ mình, hai tay nắm thật chặt đặt trên chân không ngừng run rẩy."Tiểu Diệp, có một số việc vẫn nên sớm nói cho con biết."



Cô nhìn họ gật đầu.



Cha đưa tới trước mặt cô một bức thư trông hơi cũ ngã vàng theo thời gian. Cô cầm lấy mở ra, khi nhìn những gì được viết bên trong, nước mắt đã không kiềm được nữa:



"Hàn Nhược, mình xin cậu niệm tình tình bạn của chúng ta mà chăm sóc tốt cho Andrea. Hiện giờ tình cảnh của con bé vô cùng nguy hiểm, có thể không giữ được mạng sống. Nỗi lo duy nhất của mình chỉ còn lại đứa con gái này. Mình xin cậu hãy nhận nó làm con nuôi, đừng cho nó biết sự thật, mình không muốn nó lại đi vào vết nhơ rồi đau khổ như mình. Nếu sau này Blackdeath thật sự tìm đến con bé...cậu hãy bảo hộ nó thật tốt, đừng để con bé phải tiếp xúc với họ."



Hai ông bà nhìn Bích Diệp rơi nước mắt mà đau lòng.



"Cha...mẹ...xin hai người hãy nói hết cho con nghe có được không?"



Hai người họ biết con gái mình sẽ không chịu từ bỏ đến khi biết tường tận sự việc nên đành phá bỏ lời hứa cũ. Hàn Nhược ánh mắt đầy ưu thương hồi tưởng quá khứ:



"Chuyện này...phải quay lại ngàn năm trước...."



[ Nghe kể lại rằng một ngàn năm trước, ở Hà Lan tộc người Lena sinh ra đã trở thành nô ɭệ bị truy đuổi bởi thế lực hoàng tộc trên toàn thế giới. Đó là vì họ mang trong người thần lực đặc biệt, có thể gây nên tai họa cho thế giới loài người, nghe bảo cứ năm trăm năm sẽ xuất hiện một thánh nữ có sức mạnh tối cao, do đó hoàng đế muốn giữ lại họ trong cung trọng dụng, đặc biệt là tìm kiếm thánh nữ...



Họ không may rơi vào tay của hoàng đế Alex- vị vua trị vì nước Đan Mạch lúc bấy giờ.Ngoài mặt thì hoàng đế coi trọng, thăng quan tiến chức cho họ nhưng bên trong lại là những toan tính đầy quỷ quyệt. Hằng năm sẽ chọn lấy vài người để huấn luyện đặc biệt trong quân đội. Từ đó, những người trong dòng tộc này trở thành những con rối, làm việc cho chủ nhân các đời hoàng gia...điều tàn nhẫn hơn là những đứa trẻ từ lúc mới sinh đã bị triều đình bắt đưa vào cung, trải qua khảo hạch tư chất. Mục đích của việc này là để tìm ra thánh nữ của tộc người Lena. Sau khi khảo hạch còn bị tiêm vào cơ thể chất độc khống chế nhưng với liều lượng nhỏ hơn. Từ đó, số phận của họ từ khi sinh ra chỉ có một...đó là phục vụ cho triều đình.



Trải qua ngàn năm, tộc người Lena đã sát hại vô số người, đôi tay nhuộm đầy máu của người vô tội. Có một số người không muốn tiếp tục nữa nên đã phản kháng nhưng kết quả chờ họ chỉ có chết.



Ngàn năm sau, mẹ của Bích Diệp-Sophia là mộ cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Mái tóc hồng bồng bềnh như mây, khuôn mặt kiều diễm động lòng người. Chính vì bề ngoài xinh đẹp này đã làm động tâm quốc vương



Felix. Hắn đã dùng quyền lực buộc Sophia lấy hắn, nhưng vì thân phận nô ɭệ đặc thù đang chảy trong máu của cô nên không lập làm chính thất, chỉ là thân phận vợ lẻ nhưng hắn rất quan tâm cô, một mực lấy lòng nhưng đều không thành. Vì tâm Sopia đã thích một anh chàng khác trong tộc của mình. Quốc vương biết được tin này liền tống người khia khỏi vương quốc, dùng thủ đoạn chiếm đoạt cô. Rồi họ có với nhau đứa con trai đầu lòng. Một năm sau quốc vương lại lấy thêm vợ cả. Con người ta luôn là có mới nới cũ, hắn ta không đến thăm mẹ con cô thường xuyên nữa.



Năm tháng Sophia ở trong cung, cô đều bên cạnh chăm sóc con trai của mình. Rồi trong một đêm quốc vương say rượu lại tìm đến Sophia ngủ một đêm.



Chính vì vậy mà mới có sự ra đời của Andrea.




Sophie dùng phép thuật tra thử thân phận con bé.



"Không ngờ con...lại là thánh nữ."



Sophia không biết nên vui hay buồn vì chuyện này. Vui vì dòng tộc ta đã có người kế thừa làm rạng danh thiên hạ. Nhưng nếu như quốc vương Felix biết được, liệu con bé có an toàn hay không? Không được, cô phải phong ấn sức mạnh của con bé, nếu để cho bọn người này biến con bé thành con rối gϊếŧ người cho chúng, hậu quả sẽ không lường được.



Nhưng theo thời gian, cuối cùng cũng đến lúc con bé bị đưa đi khảo hạch và tiêm thuốc khống chế. Trong đêm trước ngày phải đưa đi, Sophia đã dùng viên đá Marie hút toàn bộ sức mạnh của con bé vào bên trong. Đợi sau này khi lớn lên, để con bé có thể an toàn vượt qua kiếp nạn. Nếu là người bình thường không có phép thuật thì dù bị tiêm vào thuốc khống chế cũng có thể lưu giữ lại một phần ý thức tỉnh táo.



Nhờ vậy, Andrea đã an toàn quay trở về mà không bị phát hiện.



Nhân một bữa tiệc hoàng gia lớn, đức vua phải đón tiếp sứ thần các nước, Sophia đã lén trốn ra ngoài đưa hai đứa con của cô giao cho người mà cô tin tưởng nhất.



"Anh Max, xin anh hãy đưa hai đứa con của ta rời khỏi đất nước đầy hắc ám này, cho chúng một đời bình an..."




"Em không đi cùng sao?"



"Thời gian không còn nhiều nữa, hãy giúp em giao lá thư này cho đại tiểu thư Hàn gia, cô ấy là người mà em từng cứu mạng, chắc chắn sẽ không phụ sự nhờ vả này."



"Em...có biết nếu quay lại sẽ khó bảo toàn tín mạng."



Sophia ánh mắt đau thương nhìn người trước mặt. Anh là người cô đem lòng yêu thương từ nhỏ, có lẽ họ có duyên không phận, đành phải bỏ lỡ nhau kiếp này.



"Max...anh hứa với em. Đừng quay về đây nữa. Dù có nghe bất kì chuyện gì cũng không được trở về. Đời này em phụ anh, kiếp sau sẽ trả lại tất cả."



Nói xong liền xoay người đi.



Max nhìn theo bóng lưng của người con gái anh yêu bằng cả trái tim, chẳng lẽ số phận tộc người bọn họ không thể có được tự do, hạnh phúc hay sao?




Nhìn bé trai đang nắm chặt tay mình, cả đứa bé đang khóc lớn trên tay.



"Hai con sau này phải sống thật tốt...không phụ sự hi sinh của cô ấy, có biết không?"



Sau sự việc kia, quốc vương nổi trận lôi đình, đem Sophia giam cầm nơi ngục lao chịu đủ mọi tra tấn. Một thời gian sau hoàng cung đưa tin hoàng tử và công chúa mất tích, Sophia vì chuyện hai đứa con mình mà lâm bệnh nặng qua đời...]



Bích Diệp không kiềm nổi nước mắt, hai tay cô bấu vào nhau để lại cả vết hằn:



"Không ngờ...mẹ của con lại hi sinh nhiều như vậy..."



"Phải, lúc nhìn thấy con được đặt trước cửa kèm theo bức thư này. Ta đã rất đau lòng... Không ngờ một người con gái hiền lành xinh đẹp lại chịu số phận đau thương như thế..."



"Vậy mẹ có biết thông tin gì về viên đá Maria kia không?"



"Chuyện này...ta nghe đồn rằng nó là một viên ngọc màu đỏ, mang trong mình sức mạnh rất lớn. Nhưng chúng ta cũng chỉ là người bình thường nên chưa từng nhìn được hình dạng viên ngọc." mẹ cô đau lòng nói.



"Ra là vậy..."



Bích Diệp lúc này tràn đầy quyết tâm, nếu số phận của cô không thể sống an bình như người khác thì cô phải đấu tranh, vì chính mình mà cũng vì những thần dân trong tộc của mình.



"Cảm ơn cha mẹ đã cho con biết sự thật. Nếu con đã là thánh nữ của tộc Lena thì sẽ không có chuyện bỏ mặc họ. Con phải trở nên mạnh mẽ để thay đổi mọi tội ác."



Cha mẹ lo lắng nhìn cô:



"Con...haizz thôi được, nếu đã vậy bọn ta sẽ giúp và bảo hộ con đến cùng."



Bích Diệp xúc động tiến đến ôm chặt cha mẹ mình, dù họ không phải cha mẹ ruột nhưng đối với cô, họ là duy nhất...