Ở lại nhà Ngô Thế Huân trọn vẹn ba ngày, cuối cùng Lộc Hàm cũng không còn chịu đựng sự mê hoặc của anh nữa, vốn dĩ đã giao hẹn trước chỉ ở hai hôm thôi, thời điểm này cũng chỉ còn cách năm mới có ba, bốn ngày, trong lòng Lộc Hàm tâm trạng bức bách rất muốn về nhà.
Nhà của cậu ở thành phố S cách thủ đô cũng không gần lắm, đại khái khoảng hơn 1000 km, Lộc Hàm phải ngồi máy bay quay về.
Thời điểm đi lại vào dịp Tết, người đông như kiến, Ngô Thế Huân cũng không dám làm càn đưa tiễn sân bay gì đó cũng chỉ dám nghĩ đến mà thôi.
Tối hôm trước khi cậu về nhà, nửa đêm nửa hôm, hai người ngụy trang cẩn thận rồi cùng nhau đi tản bộ trên đường. Thời điểm này là lúc những người xa quê nhà đến thành phố làm việc bắt đầu trở về, nhất thời nơi đô thị đông nghịt náo nhiệt ngày thường đột nhiên giống như mất đi linh hồn, cô đơn cùng tịch mịch.
Người ở bản địa thì đều ở trong nhà quây quần với gia đình, người đi lại trên đường càng lúc càng vắng.
Bên đường được trang trí bằng giỏ hoa và đèn lồng đỏ đặc trưng không khí ngày Tết, khiến cho ánh đèn đường vàng nhạt cô quạnh cũng trở nên thích ý hơn biết bao nhiêu.
Hai người cứ thế đi mãi đi mãi, đột nhiên trên khuôn mặt của Lộc Hàm có gì đó lành lạnh chạm vào, cậu giơ tay lên khẽ đụng vào, trong lúc ngẩng đầu lên mới vô tình nhìn thấy hoa tuyết đang từ từ rơi xuống.
Vào giờ phút này, trận tuyết đầu tiên của năm nay mới rơi xuống.
Lộc Hàm cảm thấy bản thân mình rất kích động, giả như trên người mà có cái đuôi nhỏ, hẳn là lúc này đã đem ra ngoe nguẩy nhằm bảy tỏ tâm trạng vui mừng.
Ngô Thế Huân nắm chặt lấy bàn tay của Lộc Hàm giấu trong túi áo, anh cũng ngẩng đầu lên ngắm nhìn hoa tuyết đang rơi, sau đó lại cúi xuống nhìn vào đôi mắt của Lộc Hàm, đôi mắt của cậu lúc này đang tỏa sáng lấp lánh.
Thì ra cũng đã sắp một năm rồi!
Từ lúc hai người quen biết nhau tới này cũng đã một năm.
Cái cậu thực tập sinh hướng nội năm đó, bây giờ cũng trở thành tiểu minh tinh có hàng nghìn hàng vạn fans hâm mộ.
Ngô Thế Huân đem mũ của áo khoác mình đang mặc kéo lên, đồng thời cũng giúp Lộc Hàm đội mũ, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng bèn kéo khẩu trang của Lộc Hàm xuống, nhanh nhẹn hôn một cái. Sau đó lại hơi khẽ ngẩng đầu, tại nơi mà hai chiếc mũ dựa sát vào nhau chỉ còn lại một khoảng không gian nhỏ, nhờ vào ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt Lộc Hàm.
Liền nghe thấy Ngô Thế Huân nói: “Năm mới xin được chỉ giáo nhiều hơn, Lộc ảnh đế!”
Lộc Hàm cười ra tiếng, đôi mắt cậu sáng rực như được chứa đựng cả dải ngân hà.
—————————————————
“Me ơi, con về rồi đây!”
Người vừa như phá cửa xông vào vội thở hồng hộc, lúc nãy ở dưới cầu thang chạy một vòng, Lộc Hàm mệt như điên.
Mẹ Lộc đang bày đĩa hoa quả, nghe thấy âm thanh có tiếng mở khóa trong lòng còn đang run sợ, nhưng thật không ngờ giây tiếp theo lại nhìn thấy Lộc Hàm mở cửa ra.
Bà vui mừng đến mức đứng ngây cả người ra, dừng lại mấy giây mới đột nhiên lấy lại tinh thần vui vẻ đi nhanh đến, ôm lấy con trai của mình, hạnh phúc đến sắp khóc.
“Sao lại, sao lại được về sớm thế này? Không phải nói trưa mai con mới về sao?”
Bà vẫn chưa hoàn toàn hết bất ngờ, có chút không tin nổi mà xoa đầu vuốt má Lộc Hàm, nhìn cậu, cẩn thận đánh giá xem đứa trẻ nhà mình là béo lên hay là gầy đi.
Lộc Hàm cười thật sáng lạn, nói: “Con giấu mẹ đấy, vì muốn dành bất ngờ cho mẹ mà!”
Nói xong, cậu lại ôm lấy bà, tham lam dựa vào đầu vai của bà hít hà mùi hương quen thuộc.
Không khí lạnh lẽo của căn nhà nhất thời như được thổi một luồng sinh khí, mẹ Lộc cũng cảm thấy mấy chậu hoa bày ở ban công cũng đẹp mắt hơn ít nhiều.
Nhà của Lộc Hàm nằm ở giữa hai miền Nam Bắc, mùa đông không ấm áp như miền Bắc lại cũng không có mặt trời rực rỡ như miền Nam. Trong nhà hay ngoài nhà cũng chỉ có một nhiệt độ, có thể nói là mùa đông ở đây cực kỳ khó chịu.
Mồ hôi ban nãy chảy ra vì vận động đã bay đi ít nhiều, Lộc Hàm mới bắt đầu cảm nhận thấy không khí lạnh trong căn nhà. Lúc này cậu chạm vào tay mẹ mình, cũng cảm thấy rất lạnh.
Người lớn trong nhà khó trách được việc thích dài dòng, Lộc Hàm cũng nhẫn nại lắng nghe mẹ mình kể chuyện nhà cửa hàng xóm, cũng rất chịu khó trả lời mỗi câu hỏi của bà. Đồng thời trong lòng cậu cũng đang tự suy tính, đợi mẹ nói hết, mới mở lời nói: “Mẹ, đợi ăn Tết xong mẹ đến Bắc Kinh với con nhé!”
Ở đây đã không còn mấy người thân, bà ngoại và bà nội mấy năm trước cũng mất cả rồi, bây giờ ông nội đang ở với bác cả, còn ông ngoại lại thích ở một mình, bình thường cũng có dì cậu chăm sóc. Mẹ Lộc vốn cũng thích yên tĩnh, sau khi chồng mất cũng không có thói quen qua lại với bạn bè, không bằng đi đến sống với Lộc Hàm.
Mẹ Lộc lại tựa như nghe được những điều vô căn cứ, bèn nói: “Cái thằng bé này nói bậy gì thế, mẹ làm sao có thể sống ở thành phố lớn, mẹ cũng không có bản lĩnh gì!”
Lộc Hàm có chút bất lực, nói: “Con nuôi mẹ mà, bây giờ con cũng kiếm được nhiều tiền rồi, con nuôi được!”
Cậu cố gắng thuyết phục mẹ mình, tuy là dựa vào năng lực của cậu hiện tại vẫn chưa thể mua nổi một căn nhà, nhưng mà cũng không thiếu quá nhiều. Cậu còn có thể mượn tiền Ngô Thế Huân, thu nhập bình thường cũng đủ mang đến cho mẹ Lộc một cuộc sống an nhàn không phải lo nghĩ.
Mẹ Lộc nghiêm túc nhìn con trai mình đang giãi bày suy tính của bản thân, thưởng thức mà mỉm cười nói: “Con vẫn còn nhỏ, con không hiểu đâu!”
“Ở đây là cuộc sống của mẹ, đột nhiên lại phải đi đến một nơi xa lạ mẹ sẽ không thể thích ứng được, dù sao mẹ cũng già rồi, không giống như những người trẻ tuổi các con thích khám phá.”
“Chỉ cần con vui vẻ qua ngày là được, giữa cha mẹ và con cái để có được mối quan hệ tốt, vẫn là nên có khoảng cách thì hơn.”
Lộc Hàm trầm ngâm, cậu nghe ra được nhất định là mẹ sẽ không đi cùng cậu, cho nên khó tránh được cảm giác mất mát, chỉ có thể bất lực mà “vâng” một tiếng.
Mẹ Lộc dường như bỗng nhiên nhớ ra điều gì, chần chứ một lúc mới hỏi: “Cái chuyện vào tháng 9 vừa rồi con nói…”
Lộc Hàm đột nhiên trở nên khẩn trương, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống.
Người trước mặt tựa như đứa trẻ làm sai chuyện, mẹ Lộc nhìn cậu buồn cười nói: “Không cần lo lắng, mẹ có thể chấp nhận mà!”
Khi đó là Lộc Hàm nói với mẹ mình là người đồng tính, bà cũng không có quá nhiều bất ngờ. Bởi vì trước đó, bà đã có một ít suy đoán của bản thân rồi. Năm đó chuyện cậu bạn đồng tính Dương Thiên cuồng nhiệt theo đuổi Lộc Hàm mà xảy ra chuyện bà cũng hiểu được ít nhiều, đối với đứa con trai không phải là đồng tính mà lại được đồng tính theo đuổi lúc đó bà cũng đã rất kinh ngạc.
Hơn nữa sau đó vì Dương Thiên quay lại tìm Lộc Hàm mà gặp tai nạn máy bay rồi qua đời, đối với cả Lộc Hàm và bà đều là một sự đả kích rất lớn.
Lộc Hàm ở Thiên Âm làm thực tập sinh hai năm luôn chị người chèn ép, còn xem chút bị quy tắc ngầm, những điều này tự nhiên mẹ cậu không biết. Nhưng mà từ sau khi Lộc Hàm ra mắt, những tin tức ầm ầm trên mạng kia bà cũng tự mình dò ra chút manh mối.
Dù sao Lộc Hàm cũng đã từng từ chối Dương Thiên, cho nên mới dẫn đến việc cậu ấy qua đời. Cho nên nếu như lại có ai theo đuổi, nhất định thằng bé sẽ mềm lòng, sợ là nếu như lại từ chối bi kịch sẽ lặp lại.
Mẹ Lộc hỏi: “Ngô Thế Huân là người như thế nào?”
Cho dù đã xem qua hết các tác phẩm và chương trình mà Ngô Thế Huân tham gia, mẹ Lộc cũng không thể xác định được anh là con người như thế nào.
Nói đến Ngô Thế Huân, Lộc Hàm có chút xấu hổ, ấp a ấp úng nói: “Anh ấy rất tốt, đối với con cũng rất tốt!”
Đối với người mà mình yêu mọi ngôn từ dường như đều là thiếu thốn, xem chừng cũng chỉ biết nói “tốt” mà thôi.
Con cái trưởng thành rồi, chuyện tình cảm người lớn cũng không tiện hỏi nhiều, việc có thể làm cũng chỉ là chấp nhận tính hướng của con cái mình và đề phòng con mình gặp phải người không tốt mà thôi.
“Vậy thì tốt, con có người chăm sóc, ở đó mẹ cũng an tâm!”
Lộc Hàm sợ mẹ mình thật sự cho rằng quan hệ giữa cậu và Ngô Thế Huân chỉ là quy tắc ngầm, giống như đám chủ weibo viết linh tinh, cho nên liền thấp giọng giải thích: “Mẹ…con và anh ấy…thật sự không phải là quy tắc ngầm đâu!”
Mẹ Lộc nhẹ nhàng xoa đầu Lộc Hàm, nhìn thấy con trai nhà mình đỏ mặt. Bà chỉ cười nói: “Mẹ tin ở con!”
————————————————
Trước khi qua năm mới một ngày, Lộc Hàm đột nhiên nhận được điện thoại của Mục Dương Dương, lúc này mới nhớ ra người bạn này của mình đến năm mới cũng sẽ về ăn Tết.
“Tiểu Lộc, năm mới đến cùng nhau đi chơi nhé!” Mục Dương Dương ở đầu dây bên kia ồn ào nên phải nói lớn.
Lộc Hàm kéo điện thoại cách xa tai mình một chút, rồi mới nói: “Cậu làm gì thế?”
Mục Dương Dương ở bên kia lại truyền đến tiếng cười của mấy đứa trẻ: “Mình đang cùng với mấy đứa em trai em gái con của chú mình chơi bắn pháo hoa.”
“Này, thế nào? Ra ngoài chơi nhé!”
Lộc Hàm nghĩ một chút, mới nói: “Lúc nào?”
Mục Dương Dương nói: “Mình nghĩ đã…mùng một mình phải đi đến nhà ông nội, vậy mùng hai được không, cùng ra ngoài ăn bữa cơm.”
Lộc Hàm ừ ừ nói được, tiếng pháo hoa bắn lên ở đầu dây bên kia khiến tai cậu ngứa ngày, có chút cũng muốn chơi cùng.
Cậu chần chứ một lát, mới hỏi: “Này cậu đang đâu đấy?”
Mục Dương Dương rất nhanh đã trả lời: “Mình ở công viên Hồ Tâm, cậu đến không? Chỗ mình còn nhiều pháo hoa lắm!”
Lộc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ của căn phòng, tuyết cũng đang bay phiêu phiêu trong gió. Sau đó cậu lại đột nhiên mỉm cười, nói: “Đợi ở đấy nhé, 15 phút sau mình sẽ đến!”
Tối hôm đó hai người bọn bọ cùng mấy đứa trẻ chơi điên cuồng cả một buổi, bởi vì đeo theo khẩu trang hơn nữa bởi vì quá high, cho nên người qua đường cũng không thể nào liên hệ được với hai tiểu minh tinh trên màn ảnh.
Chơi vui vẻ suốt hơn tiếng đồng hồ, rồi lại đưa hai đứa trẻ đang đói đi ăn KFC, sau đó Lộc Hàm mới về nhà.
Đêm giao thừa, Lộc Hàm chờ đến 0h 00 phút mới đăng lên weibo ảnh chụp chung với Mục Dương Dương, trong bức ảnh hai người đều đội mũ len mặc áo khoác lông vũ rất dày, phía sau là một mảng tuyết dày đọng lên cả mặt hồ và hàng cây, trong tay mỗi người đều là một que pháo hoa cười đến phá lệ vui vẻ.
Caption: Chúc mừng năm mới, hãy vui vẻ nhé!
Đồng thời cũng gửi cho Ngô Thế Huân một lời chúc mừng nằm mới đi kèm là meme của em gà đang giang rộng vòng tay.
Nhìn thấy đối phương trả lời [Năm gà đến rồi, chúc cho tình yêu của chúng ta ngày càng mãnh liệt!]Lộc Hàm trong lòng lại âm thầm mắng Ngô Thế Huân không đứng đắn, sau đó mới khẽ mỉm cười mà tắt máy. Cậu lúc này đang dựa vào vai mẹ mình, nắm lấy tay bà, tiếp tục cùng bà xem chương trình mừng xuân nhàm chán, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu lên ngắm nhìn nụ cười ấm áp hạnh phúc của bà.
Weibo giải trí @Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí hiếm khi bình thường, chỉ đơn thuần nắm lấy những tương tác qua lại giữa các mối quan hệ bạn bè của các minh tinh mà đăng bài, trong đó cũng có bức ảnh chụp chung của Lộc Hàm, hắn ta lại bla bla các kiểu nói cái gì mà bạn thân thuở niên thiếu, năm gà gian tình phấp phới, bạn thân tiểu thịt tươi vân vân và mây mây…
Nhưng mà những lời tẩy trắng này lại không có tác dụng, bên dưới vẫn là vô vàn các bình luận giễu cợt.
Lufans mắng hắn “đừng nghĩ đến chuyện tẩy trắng nữa, rõ ràng chủ weibo cố ý hắc Lộc nhà chúng tôi đừng cho là chúng tôi không biết” đồng thời cũng nói thêm “quân Lộc gia đừng có ai like cả”. Fans của Mục Dương Dương thì âm thầm quan sát, miễn bình luận, chỉ ngẫu nhiên có vài fans CP Lộc Mục mới nhao nhao lên nói “nhà chúng tôi chính là ngọt ngào nhiều đường thế đấy, không phục thì đến war.”
Nhiều nhất cũng chỉ là fans của nữ minh tinh nào đó, mấy hôm trước mới bị chủ weibo này hắc một phen, cho nên bây giờ có bài nào đăng lên fans của cô ấy cũng xông vào mắng.
Lại là một đêm giao thừa ồn ào náo nhiệt.
Ngô Thế Huân yên tâm nằm xuống giường, trong lòng thầm tính toán xem còn bao ngày nữa Lộc Hàm mới trở về.
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Vợ Ngô: Chúc mừng năm mới!
Ngô ảnh đế: Chúc mừng năm mới! Tôi yêu nhà tôi lắm!
Mục Dương Dương: Chúc mừng năm mới! Tôi yêu Tiểu Lộc lắm!
Ngô ảnh đế: (ôm chặt lấy Lộc) Không cho, cút đi! (Đá đít Mục Dương Dương)