Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 97




Ngày hôm sau, Đường Hinh đi cùng với Đoàn làm phim sang Ca Lợi Á, đây là lần đầu tiên cô tham gia một kịch bản đề tài quân sự, cũng nhờ Minh Chúc đề cử, nếu không một biên kịch chuyên viết kịch bản hiện đại, tình yêu đô thị như cô khó mà có cơ hội tham gia.

Đây cũng là lần đầu tiên cô cùng đi quay phim ở nước ngoài, còn là phim điện ảnh đề tài quân sự.

Nói đúng ra, điều kiện vô cùng gian khổ, tuần đầu tiên còn đỡ, Khương đạo nói càng về sau sẽ càng khó khăn hơn, Đường Hinh vừa mới xong tuần đầu tiên là đã cảm thấy mệt muốn chết được, như cảm giác rất đáng, loại trải nghiệm này không chừng chỉ có một lần trong đời.

Kỳ hạn một tuần đã đến, Đường Vực gọi điện thoại cho Đường Hinh, lúc ấy Đường Hinh vừa mới tắm xong đang nằm trên giường, mệt sắp chết, có hơi không có sức mà nói: "Đường tổng, có việc gì sao?"

Đường Vực trầm mặc vài giây, cười thành tiếng: "Đường Hinh, có phải em đã quên chuyện gì rồi không?"

Đường Hinh mệt đến mức đầu váng mắt hoa, "Cái gì?"

"Một tuần."

Anh nhắc nhở cô.

Đường Hinh liền có phản ứng, cô hừ một tiếng: "Tôi không về đâu."

Đường Vực đi vào văn phòng, trợ lý Cao đi theo sau, chu đáo đóng cửa lại, trong lòng thầm nghĩ: Thật sự là cùng Đường tiểu thư ở bên nhau sao?

Gần đây trong công ty có tin đồn, Đường tổng theo đuổi Minh Chúc không thành, quay qua theo đuổi Đường Hinh.

Trợ lý Cao do dự, không biết có nên nói cho Đường tổng biết hay không?

Đường Vực ngồi trước bàn làm việc, bình tĩnh nói: "Anh sẽ đặt vé máy bay đi ngay ngày mai cho em."

Đường Hinh nổi giận, từ trên giường ngồi bật dậy, "Anh là ai? Tự tiện đặt vé máy bay cho tôi, muốn tôi trở về thì tôi phải về sao, tôi không về."

Đường Vực lười biếng dựa vào trên ghế, nhàn nhạt nói: "Là bạn trai em, lần trước không phải em nói làm bạn gái anh sao? Chúng ta ôm cũng ôm hôn cũng đã hôn rồi, anh đồng ý với em."

"Anh biến đi, tôi nói muốn làm bạn gái anh từ bao lâu rồi, đến bây giờ anh mới đồng ý, đồng ý cái đầu anh!"

Đường Hinh tức giận đến nổ đom đóm, còn nhớ rõ anh đã từng nói qua, anh có một người em gái, mắng mẹ cũng không được, không có lễ phép.

Chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ gì?

Ai chơi ai còn chưa biết đâu.

Đường Vực: "...."

Anh sửng sốt một chút, Đường Hinh trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Vực nhìn chằm chằm màn hình di động, buồn bực, không ngờ cô gái này hoả khí lại lớn như vậy, trước đây thoạt nhìn hiền lành, thật là ... không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Anh nghĩ nghĩ, thế mà lại cảm thấy buồn cười, click mở Wechat, bắt đầu phát bao lì xì cho cô.

Đường Hinh thấy điện thoại di động rung lên lên tục, liền mở Wechat ra thì thấy.

Đường Vực: [cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi][cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi][cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]....

Còn không ngừng phát.

Cũng không biết đã phát bao nhiêu cái rồi.

Đường Hinh: "..."

Muốn dùng tiền mua chuộc cô sao?

Cô vừa hừ một tiếng vừa thu bao lì xì.

Đường Vực thấy cô nhận, cười thành tiếng, tiếp tục phát.

Lúc trợ lý Cao đem văn kiện đi vào, đặt một ly cà phê trước mặt Đường Vực, nói: "Đường tổng, mấy văn kiện này cần ngài ký tên."

Đường Vực liếc mắt, "Ừ, để đó đi."

Trợ lý Cao "không cẩn thận" nhìn thoáng qua màn hình di động của Đường tổng, tốc độ tay của Đường tổng vô cùng nhanh mà ... phát bao lì xì, cậu còn thấy rõ ghi chú: Tiểu phú bà.

Đường tổng phát bao lì xì cho Tiểu phú bà?

Mà Tiểu phú bà là ai vậy?

Loading...

Đường Vực thấy trợ lý còn đứng đó, ngước mắt lên nhìn, "Rất gấp sao?"

Trợ lý Cao cười một chút, "Có hai cái tương đối gấp, Đường tổng xem trước một chút đi?"

Đường Vực nhận lấy văn kiện trợ lý đưa qua, vừa phát bao lì xì vừa xem, thấy không có vấn đề gì, lấy bút ký tên, "Được rồi."

Trợ lý Cao cầm lấy văn kiện, thấy Đường tổng lại tiếp tục cầm di động phát bao lì xì ...

Bên kia, Đường Hinh thu bao lì xì đến mỏi cả tay, thu thu mãi vẫn không hết, Minh Chúc tắm rửa xong, thấy tay cô nàng lướt nhanh trên màn hình, cứ tưởng rằng cô đang chơi trò chơi, cũng không hỏi, mở máy tính ra, chỉnh sửa kịch bản hậu kỳ.

Đường Hinh thu được một nửa, nhắn qua một câu: "Đường tổng hôm nay tán tài sao?"





Đường Vực: "Phát bao lì xì cho bạn gái, để cô ấy khỏi khóc than trên vòng bạn bè."

Đường Hinh: "..."

Không biết xấu hổ, ai đồng ý với anh ta chứ!

Đường Hinh thu bao lì xì xong, đếm sơ qua, hình như là chín mươi chín cái, còn chưa đến hai vạn tệ, nếu sau này mà bọn họ không thành đôi, cô cũng sẽ phát lại cho anh, làm anh thu đến mỏi tay thì thôi.

Nếu thật sự muốn mua chuộc cô, đưa thẻ đen mới gọi là có thành ý.

Trong khoảng thời gian ở Ca Lợi Á, Đường Vực thỉnh thoảng gọi điện thoại giục Đường Hinh về nước, còn lạm dụng chức vụ, để Khương đạo tìm Đường Hinh nói chuyện một lần, ý là, Đoàn làm phim hiện tại không cần cô làm gì cả, cô có thể về nước.

Đường Hinh càng không về, Đường Vực càng gọi điện thoại sang, hỏi cô: "Vì sao không chịu trở về?"

Đường Hinh nói: "Tôi không muốn về, một mình Minh Chúc ở đây tôi không yên tâm."

Đường Vực: "..."

Một lúc sau, anh hỏi: "Còn gì nữa? Không nhớ anh sao?"

Nếu mà cô trả lời nhớ, anh sẽ trực tiếp đi Ca Lợi Á bắt người.

Đường Hinh ngồi trên giường, rung chân hừ một tiếng, khó có dịp nghiêm túc mà nói: "Tôi chỉ là muốn đi cùng tổ mà thôi, lần đầu tiên cùng Đoàn làm phim quay ở nước ngoài, còn là phim điện ảnh đề tài quân sự, cảm giác rất không giống nhau, anh có hiểu không? Nói không chừng cả đời chỉ có một lần này, tôi muốn trải nghiệm trải nghiệm." Cô dừng một chút, "Có được không? Đường tổng, ngài coi như cho tôi nghỉ phép hai ba tháng đi."

Thời gian hai người gọi điện thoại thường là vào buổi tối ở Ca Lợi Á, khi đó Đường Hinh vừa mới trở lại khách sạn, tắm rửa xong xuôi. Trong nước là vừa đúng chín giờ sáng, thời gian đi làm, Đường Vực dựa vào trên ghế, dáng vẻ lười biếng, "Xác định là không phải muốn trốn anh?"

Đường Hinh cười: "Đường tổng."

Đường Vực thấp giọng: "Ừ?"

Đường Hinh vẫn đang cười: "Mặt ngài thật dày."

Đường Vực: "..."

Anh hừ lạnh một tiếng, Đường Hinh vội vàng nói: "Cứ vậy đi, còn cỡ hơn một tháng nữa là quay xong phim rồi, tôi cúp máy trước đây."

Đường Vực bị cúp điện thoại, hừ một tiếng, cái tật xấu không nói không rằng liền cúp điện thoại này là học ở đâu ra vậy? Không được, sau này cũng phải dạy dỗ lại mới được.

Sau lần đó, Đường Vực cũng không gọi qua thúc giục Đường Hinh trở về nữa.

Quan hệ của hai người trên Wechat rất chặt chẽ, Đường Vực cứ phát bao lì xì, Đường Hinh cứ thu bao lì xì, rồi mới bắt đầu nói chuyện.

Loại hình thức ở chung này hơi kì quái, thế nhưng hai người lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, Đường Vực vốn đang muốn sửa tam quan của cô nàng nào đó, dần dà – nghĩ, tuỳ đi cô vui vẻ là được, cũng không phải chuyện gì lớn.

Khoảng chừng một tháng trước khi kết thúc quay phim, Đường Vực gấp rút xử lý công việc chồng chất, dành thời gian đi Ca Lợi Á một chuyến.

Đêm đó, Đoàn làm phim kết thúc công việc tương đối trễ.

Anh ở khách sạn đợi hai tiếng đồng hồ, Đoàn làm phim mới xong việc trở về.

Lần này thời gian tương đối gấp gáp, chỉ có thể ở lại hai ngày, Đường Vực không thông báo cho Khương đạo, trực tiếp đi qua.

Đường Hinh đi vào sảnh khách sạn, lúc nhìn thấy Đường Vực còn sửng sốt một chút, ngơ ngác mà nhìn anh, còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác, Đường Vực đút tay vào túi quần, không nói không rằng liếc mắt nhìn cô một cái.

Đám người Khương đạo thấy anh, bất ngờ ngoài ý muốn, "Đường tổng, sao ngài lại tới đấy? Cũng không nói với bọn tôi trước một tiếng, bọn tôi không biết."

Bọn họ đã ăn cơm hộp của Đoàn làm phim.

Đường Vực cười cười: "Vừa đúng lúc có thời gian, qua đây nhìn xem, hai ngày sau là đi ngay."

Khương đạo hỏi: "Ngài ăn cơm chưa?"

Đường Vực đưa mắt nhìn Đường Hinh, "Vẫn chưa, đợi lát nữa đi ăn, gần đây có gì ăn, Đường Hinh."

Đường Hinh đột nhiên bị điểm danh liền phục hồi tinh thần, nhìn về phía anh, "Sao lại hỏi tôi."

Ánh mắt những người khác không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía cô, đại khái là cảm thấy sao cô có thể dùng giọng điệu này mà nói chuyện với ông chủ, Đường Hinh phản ứng lại, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Đường Vực, "Ngài muốn ăn gì?"

Đường Vực không nóng không lạnh mà nói: "Em dẫn anh thì anh đi thôi."

Đường Hinh nhìn anh một cái, nhìn về phía Minh Chúc, Minh Chúc cười cười, "Cậu đi đi, tớ đi về trước chỉnh sửa hậu kỳ đã."

"Được thôi."

Đường Hinh đi về phía Đường Vực.

Đường Vực hơi nhướng nhướng mày, Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, "Đi thôi."

Hai người đi ra khỏi khách sạn, Đường Hinh trực tiếp dẫn anh vào quán ăn bên cạnh, cô đi bên cạnh anh, tâm trạng có chút vui sướng, giọng điệu vui vẻ: "Bình thường bọn tôi ăn ở đây tương đối nhiều, chỗ này gần, hương vị cũng không tệ."

Đường Vực cúi đầu nhìn cô, "Hẳn là đã ăn rất nhiều nhỉ?"

Đường Hinh không hiểu gì, mờ mịt nhìn anh.



Đường Vực nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, trực tiếp đưa tay lên, nhéo má cô một chút, làn da cô gái nhỏ tinh tế mềm mềm, xúc cảm rất tốt, anh nhịn không được tăng thêm chút lực, Đường Hinh kêu đau một tiếng, vỗ rớt tay anh, "Anh làm gì nhéo tôi!"

"Tiểu phú bà, em béo."

"Anh mới béo đấy!" Đường Hinh mặt đỏ tai hồng, cô không giống Minh Chúc, ăn thế nào cũng không mập, ăn cái gì cũng không mập.

Giống như Đường Vực nói, cô ăn cơm ngoài hai tháng, béo ...

Khoảng chừng năm cân đi.

Cô nhịn không được sờ sờ mặt mình, có rõ ràng như vậy sao?

"Khỏi cần sờ, chắc chắn béo." Anh liếc mắt nhìn cô một cái, "Toàn bộ đoàn phim, không chừng chỉ có em là béo lên."

Đường Hinh trừng anh, "Để anh ăn thức ăn gia súc mỗi ngày xem, xem anh có béo lên không!"

Đường Vực nhìn dáng vẻ tức giận của cô, bỗng nhiên cảm thấy sự chờ đợi mấy ngày nay quả thực đáng giá, anh vỗ vỗ đầu cô, tâm trạng tốt lên nói: "Được, không béo. Đi ăn cơm với anh trước đi, đói sắp chết rồi."

"Đói chết mới tốt ..."

"Chết rồi ai phát tiền lương cho em."

"Cũng không phải chỉ có mỗi công ty nhà anh, tôi ở nhà viết kịch bản viết tiểu thuyết cũng có thể kiếm tiền."

Đường Vực lười tranh cãi với cô, đi vào tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Đường Hinh đã ăn rồi, liền ngồi ở phía đối diện, nhìn anh ăn.

Đường Vực là thật sự đói bụng, cúi đầu chăm chú ăn, không thể nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng rơi xuống trên người cô gái ngồi đối diện. Khuỷu tay Đường Hinh đặt trên bàn, nhăn mặt nhìn anh, "Nhìn tôi làm gì?"

"Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của em." Anh nhàn nhạt nói.

"..."

Đừng tưởng rằng khen tôi xinh đẹp là tôi liền làm bạn gái của anh!

Đường Hinh vô cùng bình tĩnh cúi đầu, chơi điện thoại di động.

Đường Vực ăn no xong, hất hất cằm về phía cô, "Tiểu phú bà, đi thanh toán đi."

Anh chỉ có nhân dân tệ thôi.

Đường Hinh ừ một tiếng, đi thanh toán, thầm nghĩ thu nhiều bao lì xì của anh như vậy, hẳn là nên trả cho anh ta bữa cơm, quả nhiên là bắt người tay ngắn, cô đột nhiên cảm thấy hẳn là nên đối xử tốt với anh một chút.

Trên đường trở về, Đường Hinh quay đầu nhìn anh, nhìn không được hỏi: "Đường tổng, anh tới đây làm gì?"

Đường Vực đút tay vào trong túi quần, có chút lười nhác, "Tới thăm em."

Đường Hinh nhìn về phía anh, tim đập bùm bùm trong lồng ngực, nhỏ giọng hỏi: "Vì cái gì chứ?"

"Muốn tới thì tới thôi, làm gì có nhiều vì cái gì như vậy?"

"..."

Nói cô có tư tưởng yêu đương méo mó, anh ta cũng không khác mấy đâu! Nói một câu thích em thì sẽ chết sao.

Chẳng trách theo đuổi Minh Chúc không thành.

Không đúng, Minh Chúc là kiểu nào cũng sẽ không theo đuổi được rồi, cô ấy là đã có sẵn mục tiêu, chỉ có thể chấp nhận Lục Trác Phong mà thôi.

....

Ngày hôm sau, Đường Vực cùng Đoàn làm phim đi tham quan phim trường một quần, buổi chiều, kéo Đường Hinh đi dạo đường phố nước bạn một chút.

Cái này, người của Đoàn làm phim đều đã nhìn ra, lần này Đường tổng tới là vì Đường Hinh, thật là khó tin mà, không phải trước đây Đường tổng đã từng theo đuổi Minh Chúc sao? Bây giờ lại ở bên Đường Hinh?

Hai khuê mật sẽ không từ mặt nhau đấy chứ?

Về điểm này, Đường Hinh đã sớm nghĩ đến, lúc đầu quả thực là có hơi khó chịu, nhưng Minh Chúc là thật sự xinh đẹp, đa số đàn ông vì điểm này mà đổ thì cũng rất bình thường, hơn nữa cô quá hiểu tính cách của Minh Chúc, cô ấy là không thể nào thích Đường Vực, Đường Vực cũng không phải là loại mặt dày lì lợm đi la liếm người khác.

Trước đây cả hai người đều độc thân, cũng không có gì đáng nói.

Có lẽ nếu đổi thành người phụ nữ khác, Đường Hinh sẽ không thoải mái cho qua đến vậy.

Lúc trở lại khách sạn, nhân viên của Đoàn làm phim đã lục tục trở về.

Đêm nay Đường Vực đãi nhân viên Đoàn làm phim và các diễn viên chính ăn cơm, có vài người trở về tương đối sớm, còn chưa đến bảy giờ tối giờ địa phương, bọn họ liền tìm được một nhà hàng Trung Quốc. Trên bàn cơm, Khương đạo kính rượu với Đường Vực, "Đường tổng, sáng mai bay rồi sao?"

Đường Vực cười cười: "Đúng vậy."

Đường Hinh quay đầu liếc anh một cái, buổi chiều ở trên phố, Đường Vực hỏi cô: "Cùng về với anh nhé?"

Cô không trả lời.

Cùng anh trở về, có nghĩa là cô đà đồng ý với anh.



Cô gái Đường Hinh này có chút cố chấp, nhất là sau khi nghe được những chuyện mà Minh Chúc cùng Lục Trác Phong đã phải trải qua, cô càng cứng đầu hơn, nếu mà Đường Vực vẫn chưa chịu nói một câu thích cô, cô sẽ không làm bạn gái của anh ta, càng không cần cùng anh ta trở về.

Liên hoan kết thúc, mọi người trở lại khách sạn.

Tất cả mọi người đều đi ở phía trước, Minh Chúc cùng Khương đạo Đỗ Hồng cùng với Đường Hải Trình đi tụt phía sau, làm thành một nhóm, chầm chậm đi tới, cùng thảo luận chuyện quay chụp vào ngày mai, hành lang không được rộng đến vậy, cô liền đi theo phía sau bọn họ.

Đang lúc chuẩn bị quẹo, tay đột nhiên bị người ta túm chặt.

Tim cô giật thót.

Quay đầu nhìn lại.

Đường Vực cúi đầu liếc cô một cái, trực tiếp kéo người đi về hướng ngược lại.

Đường Hinh này một tiếng.

Bước chân Minh Chúc dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không nhìn thấy người.

Bước lên phía trước một bước, đứng ở chỗ cua quẹo, thấy Đường Hinh bị Đường Vực kéo vào nhà vệ sinh phía cuối hành lang.

....

Đường Hinh bị Đường Vực kéo vào nhà vệ sinh, cô sửng sốt một chút, giãy giụa, "Đường Vực, anh làm gì!"

Nhà vệ sinh cuối hành lang tương đối vắng người, hầu như là không có ai.

Đường Vực đem người vây trước bồn rửa tay, rủ mắt liếc cô, giọng nói trầm thấp: "Cùng nhau trở về, hửm?"

Đường Hinh đẩy anh, người đàn ông không chút suy suyển, cô cắn môi, "Không được, qua tháng sau tôi sẽ trở về."

"Anh đặc biệt đến đón em, thật sự không về cùng anh sao?" Tiếng nói của Đường Vực càng thêm trầm thấp, chậm rãi nói thêm, "Phim đã quay đến phần hậu kỳ rồi, em đã trải nghiệm hai tháng, cũng đủ rồi, trở về cùng anh, nhé?"

Anh càng nói, càng dựa đến gần.

Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Đường Hinh nhịn không được mặt đỏ tim run, không dám nhìn thẳng mặt anh, bởi vì anh lớn lên quá đẹp trai, nhìn nhiều sẽ mềm lòng, sẽ động tâm, sẽ phản tác dụng.

Cô cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm nút áo sơ mi của anh, "Không cần ..."

Đường Vực cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu, "Thật sự không cần sao?"

Ánh mắt Đường Hinh di chuyển nhanh như chớp, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, "Không cần."

Đường Vực nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn mềm min của cô, ánh mắt dừng trên môi cô, "Vậy em muốn cái gì?"

"Tôi mới không nói cho anh biết."

"Muốn anh hôn em không?"

"..."

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn anh một cái, có chút kinh ngạc.

"Hửm?" Đường Vực cúi đầu, chóp mũi dường như cọ nhẹ lên mũi cô.

Lúc chóp mũi hai người sắp đụng vào nhau, đột nhiên đẩy anh một cái, "Không ..."

Muốn ...

Lời còn chưa dứt, eo đã bị người ta ôm kéo ra phía trước, cổ theo quán tính ngửa ra sau, môi bị người ta dán lên, Đường Vực nặng nề hôn cô, đầu lưỡi trực tiếp chui vào, cuốn lấy đầu lưỡi cô, mút nhẹ.

Đường Hinh ngây ngẩn, cả người như bị điện giật.

Mềm.

Kỹ thuật hôn của Đường Vực ...

Cô ưm một tiếng, đẩy anh một chút nhưng không đẩy được, tay Đường Vực đặt trên eo cô càng siết chặt thêm, anh cắn cắn môi cô, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích, anh bỏ ra hơn một tuần tăng ca, vứt hết công việc mà chạy đến đây, không thể để anh về không như vậy chứ? Cho anh hôn một chút."

"Hay là, em và anh cùng nhau trở về?"

"...Không." Cô cắn anh.

"Ahh.." Đường Vực bị cắn đau, híp mắt nhìn cô, cô gái trong ngực đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt long lanh, mềm mại như nước, tim anh khẽ động, khoé miệng hơi cong lên một chút, "Vậy để anh hôn đã."

Nói xong, lại hôn lên môi cô, triền miên nồng nhiệt.

Đường Hinh: "..."

Ngồi máy bay lâu như vậy, là để đến đây chiếm tiện nghi của cô sao?

Đường Vực đại móng heo!