Từ sau đêm hôm đó, Đường Hinh không chủ động liên lạc với Đường Vực nữa, ngay cả vòng bạn bè cũng không đăng gì.
Minh Chúc nghe xong, nhìn cô một cái: “Anh ta cũng chưa nói từ chối mà?”
Đường Hinh dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình phiền muộn nói: “Tớ cũng biết quá chủ động sẽ không có kết quả tốt, thật là hối hận, cứ như hiện tại thật gượng gạo quá.” Chợt nhớ tới đúng lúc này lại thiếu đi một người, “Đúng rồi, sao lại không thấy Lâm Tử Du?”
Biết cô không muốn nói đến Đường Vực, Minh Chúc thuận theo đổi đề tài: “Cô ấy không đến.”
Đường Hinh nghi ngờ: “Ngộ nhỉ, trước đây cô nàng rất tích cực đi quân khu, sao lần này lại không đi?”
Minh Chúc nhớ tới cuộc nói chuyện với Lâm Tử Du lần trước, có một cảm giác không tốt, Đường Hinh nghiêng đầu nhìn cô, “Cô ấy không phải đã chia tay với Tiểu đội trưởng rồi đấy chứ?”
“Dám lắm.”
“Haizz, tội nghiệp Tiểu đội trưởng, không chừng đây là mối tình đầu của cậu ấy, chưa được bao lâu đã chia tay rồi.”
Đến quân khu, Khương đạo giao kịch bản cho Vương Quốc Dương, lại nói qua những điểm đã được chỉnh sửa một lần, Vương Quốc Dương lật ra xem sơ một lượt, ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Hai hôm nữa tôi sẽ bớt chút thời gian ra nhìn xem, nghe nói lần trước mọi người ở Ca Lợi Á bị dân nghèo vây khốn, không có chuyện gì chứ?”
Khương đạo nói: “Chúng tôi thì không có việc gì, chỉ có Minh Chúc bị thương một chút.”
Vương Quốc Dương vờ như không biết chuyện này, ông nhìn về phía Minh Chúc: “Không sao chứ?”
Minh Chúc mỉm cười: “Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn thủ trưởng.”
“Không có việc gì là tốt rồi, bên kia hiện tại có hơi loạn, mọi người cuối tháng sau khai máy, phải ở bên đó quay chụp hơn một trăm ngày, đến lúc đó nên cẩn thận một chút.” Vương Quốc Dương dặn dò vài câu, có vài chuyện liên quan đến việc quân sự cơ mật nên ông không tiện nói nhiều.
Loading...
Thế nhưng, lúc họp bàn xong xuôi, Vương Quốc Dương lại giữ lại Minh Chúc.
Minh Chúc đứng trước bàn làm việc của ông, “Thủ trưởng, chú còn có việc dặn dò ạ?”
Vương Quốc Dương nhìn cô một lúc, cười cười: “Không có, chú biết cháu và thằng nhóc Lục Trác Phong này là nghiêm túc, nó hẳn là chưa nói cho cháu biết nhỉ? Tháng sau nó phải đi phía nam Ca Lợi Á nhận nhiệm vụ gìn giữ hoà bình.”
Gìn giữ hoà bình là nhiệm vụ cho dù có là binh sĩ hay sĩ quan, căn bản đều là xoay vòng tám tháng đổi một lần.
Nói cách khác, Lục Trác Phong phải đi xa tám tháng.
Minh Chúc sửng sốt, “Anh ấy không nói với cháu.”
Hai ngày trước Vương Quốc Dương cũng đã đề cập qua với Lục Trác Phong việc báo cáo kết hôn, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Lần này đi là hơn nửa năm, trước tiên cứ đánh xong báo cáo kết hôn đi đã, miễn việc xa mặt cách lòng cô vợ trẻ chạy trốn với người khác.”
Lúc đó, Lục Trác Phong đứng tại vị trí mà Minh Chúc đang đứng, xoay xoay cổ tay thư giãn gân cốt, nghe vậy dừng lại một chút, cười thành tiếng: “Chạy không được đâu.”
Vương Quốc Dương chỉ là đang quan tâm binh lính dưới trướng, ông ném báo cáo kết hôn của Hàn Tĩnh lên trên bàn, ý cười đầy mặt vui vẻ nhìn anh: “Nhìn xem tốc độ của Hàn Tĩnh này, nhanh hơn cậu nhiều, đấu lại được không? Mất mặt không? Tôi đây còn gấp thay cho cậu, thằng nhóc Hàn Tĩnh này cũng đủ hiểu chuyện, theo đuổi được liền tranh thủ thời gian tiến thêm một bước, cũng không cần ai hối thúc.”
Lục Trác Phong thả tay xuống, anh nằm mơ cũng nghĩ đến việc cưới Minh Chúc, đồ cưới cũng đã đóng đinh trên đầu giường cô rồi, nhưng chuyện này nói thì dễ làm thì khó, bà ngoại đã đồng ý, nhưng bên cha mẹ Minh Chúc còn chưa đi chào hỏi.
Minh Chúc từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại, quan hệ với cha mẹ rất nhạt nhẽo, có rất nhiều chuyện không tình nguyện nói với cha mẹ, đây là một cái tâm bệnh.
Lục Trác Phong không muốn ép cô, anh cười nhận lời: “Được, cháu sẽ tranh thủ.” Anh hất cằm một cái, chỉ vào báo cáo kết hôn nằm trên bàn, “Cháu đã đánh cược với Hàn Tĩnh, ai được duyệt báo cáo kết hôn trước sẽ thắng, chú đừng phê vội, để tên kia gấp thêm vài ngày nữa đi.”
Vương Quốc Dương hừ anh một tiếng: “Cậu cái thằng nhóc này, mình không biết tranh thủ thời gian, còn trách người khác hành động nhanh!”
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, “Được thôi, cháu sẽ tranh thủ.”
Vương Quốc Dương nhìn thấy Minh Chúc, nhịn không được mà lo lắng thêm một lần, chủ yếu là do cô gái này thật xinh đẹp, gia thế lại tốt, ông là thật lòng lo sợ Lục Trác Phong vừa đi tám tháng, trở về cô vợ trẻ cũng không còn, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, loại chuyện này trong quân khu cũng không hiếm gặp.
“Hàn Tĩnh và Đông Giai đã nộp báo cáo kết hôn, cháu và Lục Trác Phong đã nói chuyện với hai bên gia đình chưa?” Vương Quốc Dương cười nhìn cô, “Hai đứa này còn đánh cược, báo cáo kết hôn của ai được duyệt trước thì người đó thắng, thật là ngây thơ.”
Minh Chúc sững sờ, nhìn xem người đàn ông trung niên mặt quân trang trước mặt mình, có chút hiểu ra, “Vâng, bọn cháu có bàn bạc qua.”
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Vương Quốc Dương đưa mắt nhìn dãy số, thần sắc trở nên yên lặng, Minh Chúc đoán chừng là có chuyện gì quan trọng, vội nói: “Chú bận rộn, cháu xin phép ra ngoài trước ạ.”
Ra khỏi văn phòng, Minh Chúc nhìn thấy Đường Hinh và Đường Vực đứng trên hành lang, sắc mặt Đường Hinh thoạt nhìn rất khó coi, nhìn thấy cô lập tức đi tới, “Thủ trưởng tìm cậu có việc gì vậy?”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, nói: “Giục cưới?”
“Á?” Đường Hinh trừng to mắt.
“Hẳn là vậy.” Minh Chúc ghi nhớ lời nói ở trong lòng, liếc nhìn cô một cái, “Tớ đi tìm Lục Trác Phong đã.”
“Đi đi.” Đường Hinh cười híp mắt phất phất tay, “Lát nữa tớ đợi cậu ở nhà ăn đấy.”
“Ừ.”
Minh Chúc đi mất.
Đường Hinh chà xát hai tay lạnh cóng, vừa quay đầu đã nhìn thấy Đường Vực vẫn còn đang tựa lên trên hành lang, gió lạnh quét qua mặt anh, lỗ tai người đàn ông bị gió thổi có chút đỏ lên, cô nhìn thoáng qua, quay người định rời đi.
Đường Vực miễn cưỡng la lớn: “Đường Hinh, cô tránh tôi sao?”
Đường Hinh tỏ tình bị từ chối, trong lòng rất bức bối, so với làm mất một trăm triệu còn khó bỏ qua hơn, không nhìn nổi thái độ của anh ta cứ làm như việc này không liên quan đến mình, quay đầu nói một câu: “Tránh em gái anh!”
Đường Vực: …..
——————
Minh Chúc đi đến cổng sân huấn luyện, các binh sĩ đã kết thúc huấn luyện buổi sáng, từng người đàn ông mặc trang phục huấn luyện hối hả chạy vọt ra ngoài, Minh Chúc liền đứng chờ bên cạnh, Hàn Tĩnh đi tới, nhìn thấy cô, mỉm cười: “Tìm Lục Trác Phong à?”
“Vâng.” Minh Chúc gật đầu.
Hàn Tĩnh nhắc nhở cô: “Cậu ta còn đang mắng người, xem chừng không nhanh như vậy đâu, nếu không em đi nhà ăn chờ đi? Nơi này lạnh muốn chết.”
Minh Chúc nghĩ nghĩ, “Tôi vẫn nên chờ ở đây đi vậy.”
Hàn Tĩnh khoát khoát tay, cười vô cùng vui vẻ: “Vậy cũng được, anh đi trước nhé, Đông Giai đang chờ anh ăn cơm.”
Chờ mọi người ra ngoài hết.
Minh Chúc đi vào bên trong sân huấn luyện, gió thổi mạnh ở cổng vào, làn tóc mềm mại của cô tung bay tán loạn, gió lạnh luồn vào cổ áo, lạnh đến run cả người, nghe trộm được giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Lục Trác Phong: “Trương Vũ Lâm, cậu có biết cái vị trí này của cậu biết bao người sống chết cũng muốn leo lên hay không? Cậu còn ở đó mà ngây người?”
Trương Vũ Lâm: …
Thanh âm quá nhỏ, không nghe rõ được.
Lục Trác Phong: “Cái tình trạng này của cậu bây giờ, chấp hành nhiệm vụ, ra chiến trường, người đầu tiên hi sinh chính là cậu.”
Trương Vũ Lâm lớn tiếng hô: “Tôi sai rồi!”
Minh Chúc đến gần, nghe thấy Trương Vũ Lâm hỏi một câu: “Lục đội, anh có từng bị thất tình chưa?”
Trương Vũ Lâm đưa lưng về phía cô, Lục Trác Phong đã nhìn thấy cô, anh nhìn cô một chút, giọng nói ngược lại rất chậm rãi, “Đã thất tình qua, thế nào?”
Lâm Tử Du cùng Trương Vũ Lâm đến với nhau rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh.
Trương Vũ Lâm thời gian gần đây huấn luyện không được tốt, Lục Trác Phong liền đoán được là có liên quan đến Lâm Tử Du, hôm nay Đoàn làm phim đến, Lâm Tử Du không đến, tinh thần thằng nhóc này liền suy sụp.
Trương Vũ Lâm ủ rũ cúi đầu hỏi: “Vậy lúc anh bị thất tình, có khó chịu không?”
“Rất khổ sở.” Lục Trác Phong thu hồi ánh mặt, lạnh nhạt nói, “Khổ sở muốn chết, thế nhưng tôi vẫn không để ảnh hưởng đến chuyện huấn luyện, nếu không hôm nay cũng không phải đứng ở vị trí này mà giáo huấn cậu.”
Minh Chúc luôn luôn cảm thấy, câu ‘Khổ sở muốn chết’ kia chính là nói cho cô nghe.