Bọn họ để lại phần lớn tiền mặt cùng tất cả đồ ăn, đám người cầm lấy đồ rồi rời đi.
Vết thương trên vai Minh Chúc đã được xử lý đơn giản, máu cũng đã tạm thời ngừng chảy, cô ngồi trên chiếc xe không bị nổ lốp, đau đến choáng váng mặt mày.
Tài xế đang thay lốp xe, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, Khương đạo thở dài: “Không ngờ được là chúng ta thật sự gặp phải loại chuyện này.”
Tài xế người địa phương vừa mới nói, dân nghèo bình thường sẽ không đám ra tay với nhóm đông người, có thể là thật sự bị ép đến mức nhịn không được, hoặc cũng có thể là do thấy bọn ho khuân vác camera, nhiều người, có nghĩa là tiền cũng nhiều, nhất thời nổi lòng tham nên mới ra tay như vậy.
Chỉ có thể nói bọn họ xui xẻo.
Đường Vực nhìn sắc mặt tái nhợt của Minh Chúc, lại nhìn về phía Đường Hinh khóc đến đỏ cả mắt, ánh mắt lướt qua tay cô nàng, tay cô cũng dính máu, vừa rồi anh còn tưởng rằng đó là máu của Minh Chúc, nhìn kỹ, mới nhìn ra trên đó là một đường cắt sâu hoắm.
Anh nhíu mày lại, đi qua, “Tay cô cũng bị cắt sao?”
Đường Hinh đang đứng bên cạnh hộp y tế dán băng cá nhân, nghe vậy ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Ừ, không có chuyện gì đâu.”
“Lại đây, tôi xem một chút.” Anh cầm lấy tay của cô, thấy được vết thương trong lòng bàn tay của cô, không sâu cũng không nông, máu đã sớm khô rồi.
Đường Hinh sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
Đường Vực lấy nước muối sinh lý rửa cho cô, liếc cô một cái, “Nhìn cái gì? Chẳng lẽ cô còn muốn để Minh Chúc xử lý giúp mình hay sao?”
Minh Chúc ngồi dựa vào ghế xe, nhấc mi mắt lên, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Khuôn mặt Đường Hinh có hơi đỏ, cũng không nói tiếng nào, Đường Vực lấy băng cá nhân ra, dán lên lòng bàn tay của cô, ngón tay đè ép xuống lòng bàn tay, “Được rồi.”
Nửa tiếng sau, lốp xe đã được thay xong, một lần nữa lái xe ra khỏi đây, người tài xế lái chiếc xe của Minh Chúc cũng bị thương nên đổi cho cậu nhân viên chụp ảnh lái xe.
Minh Chúc nằm trên đùi Đường Hinh, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Hơn ba tiếng sau mới tới được bệnh viện, bác sĩ xử lý vết thương cho Minh Chúc xong xuôi, sắp xếp một phòng bệnh, công việc lấy cảnh và nghiên cứu địa hình vẫn còn chưa làm xong, Đoàn làm phim vẫn phải ở lại Ca Lợi Á vài ngày, nhưng Minh Chúc hiện giờ chắc chắn là không nào theo đoàn được.
Đường Vực đưa mắt nhìn Minh Chúc, nói: “Ngày mai anh về nước, em cũng về chung với anh đi?”
Minh Chúc ngồi dựa trên giường bệnh, đã hết thuốc tê, vết thương lại bắt đầu đau trở lại, sắc mặt cô rất yếu ớt, sắc môi cũng tái nhợt, cô nhìn về phía Đường Hinh.
Đường Vực cũng nhìn sang, cười thành tiếng: “Đường Hinh cũng đi cùng đi, dù sao cô ở đây cũng vô dụng.”
Đường Hinh: ….
Anh mới vô dụng đấy!
Minh Chúc cười trừ, giữ chặt tay Đường Hinh, “Cậu về chung với tớ đi.”
Lúc đầu Đường Hinh cũng đã dự định như vậy, “Ừ, dù sao tớ ở đây cũng vô dụng.”
Loading...
Mọi người cười cười, ở lại phòng bệnh ăn cơm tối, sau đó Đường Hinh ở lại với Minh Chúc, những người khác cùng đi về khách sạn.
Hai ngày sau.
Minh Chúc cùng Đường Hinh và Đường Vực ngồi máy bay về nước, máy bay hạ cánh, Đường Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn là quốc gia của chúng ta là nhất, vừa về tới mảnh đất này đã cảm thấy an tâm.”
“Đúng vậy.” Minh Chúc cũng buông tiếng thở dài, ngồi máy hai mươi tiếng đồng hồ, vết thương đã âm ĩ đau.
Sau khi mở máy điện thoại, cô kiểm tra tin nhắn một hồi, Lục Trác Phong vẫn chưa nhắn tin lại cho cô, hẳn là đang làm nhiệm vụ, không thể nói là có cảm giác gì, chỉ là rất nhớ anh.
Đường Vực nhìn về phía hai cô, “Đưa hai người trở về trước đi đã.”
Minh Chúc gật đầu: “Làm phiền Đường tổng rồi.”
Sau khi về đến nhà, Minh Chúc cẩn thận tắm rửa một cái, ngay cả cơm cũng không có tâm trạng để ăn, nằm lì trên giường đến lúc ngủ thiếp đi.
——————–
Biên cảnh Vân Nam.
Lục Trác Phong đứng dưới chân núi, nhìn xem Bành Đức cùng Trương Vũ Lâm giải người tới, người kia mắt đầy tơ máu, chính là tội phạm của đợt bạo loạn lần trước sợ tội chạy ra biên giới muốn vượt biên, anh cười thành tiếng: “Còn chạy nữa không?”
Tên kia chửi thề một câu.
Lục Trác Phong hừ lạnh: “Mang xuống đi.”
Tay anh đút vào túi quần, quay người đi về phía trước, bên trong miệng ngậm cây cỏ dại, chậm rãi nhai nhai.
Trương Vũ Lâm đã vượt qua kì kiểm tra khảo sát cuối năm, chính thức trở thành đội viên của Đội đột kích, cậu ta đứng đằng sau cười toe toét: “Đội trưởng, vậy có tính là tôi đã lập công không?”
“Không tính”
“Được thôi, vậy tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Bành Đức vỗ vỗ vai của cậu ta, cười thành tiếng: “Vừa mới vào Đội đột kích đã tính tới chuyện lập công, tích cực dữ vậy sao?”
Trương Vũ Lâm cười ha ha vài tiếng: “Đúng vậy, để có cái mà khoe khoang trước mặt bạn gái một chút, để cô ấy thấy tớ lợi hại như thế nào.”
Bành Đức cười to: “Cậu được lắm.”
Lục Trác Phong cong môi, cũng không quay đầu lại, “Nhanh lên một chút, tối nay còn phải trở về thành Bắc.”
Đã hai tuần trôi qua rồi, không biết cô đã trở về chưa.
Vài ngày trước, Lục Trác Phong nhận nhiệm vụ, thôn trang gần biên cảnh bị chôn thuốc nổ, có thôn dân đã bị nổ chết, mới đầu chỉ nghĩ là một vụ bạo loạn địa phương, Triệu Xa dẫn đội đi điều tra mấy ngày cũng không tìm ra được cái gì, thế nhưng lại có thôn dân nói đã nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, có chút kỳ quái.
Lúc Lục Trác Phong đến nơi, hỏi qua vẻ ngoài và hình dáng đặc thù, cơ bản đã có thể chắc chắn đó là tên tội phạm đã trốn thoát lần trước, tên kia rất giảo hoạt, anh cùng Triệu Xa cũng phải phí công một phen mới bắt được hắn ta.
Cũng may là đã bắt được người, vụ án này có thể kết án tại đây.
Trở lại quân phân khu ở thành Bắc đã là mười một giờ đêm, Lục Trác Phong trước tiên đi văn phòng một chuyến, lấy lại điện thoại, vừa mở máy lên đã nhận được không ít tin nhắn, anh nhanh chóng mở ra nhìn, tin nhắn Wechat gần nhất của Minh Chúc được gửi đến lúc ba giờ chiều hôm qua.
“Em về rồi, vừa tắm rửa xong, hiện giờ rất buồn ngủ, vết thương cũng hơi đau, em ngủ một lát đã, tối nay sẽ đi bệnh viện thay thuốc.”
Sắc mặt Lục Trác Phong biến hoá, những tin nhắn trước cũng không kịp xem, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Minh Chúc đang xem những ảnh chụp và video Đỗ Hồng gửi qua cho cô, điện thoại di động đang để trên bàn đột ngột vang lên.
Là Lục Trác Phong.
Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại di động lên, nhận máy.
Bên kia đầu dây giọng nói người đàn ông trầm thấp, gấp gáp, “Bị thương chỗ nào rồi?”
Hốc mắt Minh Chúc bỗng nhiên đỏ lên, nhẹ sụt sịt mũi một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhỏ giọng nói: “Trên vai, đã không đau nữa rồi, anh trở về rồi sao?”
Lông mày Lục Trác Phong nhíu chặt, giọng nói có hơi khàn, “Anh không bị thương em khóc cái gì?”
Minh Chúc di chuyển con chuột một chút, bả vai có hơi đau, “Em nhắn cho anh rất nhiều tin nhắn, nhưng anh vẫn một mực không trả lời, em biết là anh đi làm nhiệm vụ hoặc là bận bịu công việc, em chỉ là …. Có chút nhớ anh.”
Lục Trác Phong thả lỏng một hơi, “Làm sao lại bị thương?”
Minh Chúc kể lại câu chuyện một lần, sợ anh lo lắng, nói thêm: “Không sao đâu, đã tốt hơn nhiều rồi, qua mấy ngày nữa là khỏi hẳn thôi, anh không cần lo lắng. Em đã mua vé máy bay sáng ngày mai về trên trấn thăm bà ngoại và bà Từ, bà Từ đã nhập viện từ hai ngày trước rồi, chỉ là bệnh cũ, anh không cần lo lắng.”
Lông mày Lục Trác Phong lại nhíu sâu, hít vào một hơi thật sâu, cũng phải nói, anh đã biết Ca Lợi Á phần lớn là dân nghèo không an toàn, không nghĩ tới là vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà người bị tổn thương hết lần này tới lần khác vẫn chỉ là cô, anh cúi đầu, liếm môi một vòng, “Sáng ngày mai mấy giờ bay?”
“8:30.” Minh Chúc cười nhẹ, “Em trở về hai ngày, Khương đạo bọn họ cũng sắp về rồi, đến lúc đó em sẽ đi quân khu một chuyến.”
Ủng chiến của Lục Trác Phong chống lên bàn chân, kéo xuống một chút, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ gió đêm thổi ào ào, rét lạnh tới tận xương, anh cười nhẹ lên tiếng: “Vừa rồi nói có chút nhớ anh?”
Minh Chúc nhỏ giọng: “Vâng …”
“Anh cũng nhớ em.”
Anh nói.
“Không chỉ một chút, là rất nhớ, rất nhớ.”
Minh Chúc còn chưa kịp mở miệng, anh lại bổ sung thêm một câu.
Cô nhỏ giọng nói thẳng: “Thật ra em không phải chỉ nhớ anh một chút, là rất nhớ anh, lúc nãy nói sai, em thu hồi lại.”
Lục Trác Phong cười nhẹ, “Được, anh sẽ xem như chưa nghe câu nói lúc nãy.”
Minh Chúc: … “Vâng.”
Cô tắt máy tính, đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Vậy … Em đi ngủ trước, mấy ngày nữa gặp.”
Lục Trác Phong hiện giờ là thật sự rất nhớ cô, muốn nhìn xem vết thương của cô rốt cuộc là có nghiêm trọng hay không, nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác. Anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, sờ đến cái bật lửa trên bàn, vuốt nhẹ mấy lần, “Ừ, đi ngủ đi, ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Lục Trác Phong dựa vào bàn đốt một điếu thuốc.
Hàn Tĩnh đi tới, liếc mắt nhìn anh, “Không phải đã bắt được người rồi sao? Cậu đứng đây sầu não cái gì?”
Lục Trác Phong dập tắt điếu thuốc lá, đứng thẳng dậy, kéo ra cái ghế ngồi xuống, mở xem những tin nhắn Minh Chúc đã gửi cho anh, xem đến một tấm hình, anh dừng lại, nhìn chằm chằm tấm hình kia thật lâu.
Một lúc sau mới nói một câu, “Không có gì, nhớ bạn gái.”
Hàn Tĩnh cười nhạo một tiếng, “Hiểu được hiểu được, thế nhưng bọn họ không phải là đi Ca Lợi Á sao? Về rồi à?”
Lục Trác Phong lưu tấm ảnh chụp vào trong điện thoại di động, “Ừ.”
Sáng ngày hôm sau, Lục Trác Phong báo cáo công việc với Vương Quốc Dương, Vương Quốc Dương nói: “Tôi nghe nói đoàn làm phim ở Ca Lợi Á gặp dân nghèo vây cướp, Minh Chúc bị thương một chút, không có chuyện gì chứ?”
Sắc mặt Lục Trác Phong trầm xuống, “Cháu còn chưa gặp lại cô ấy.”
Vương Quốc Dương sững sờ, cười phất phất tay: “Buổi chiều cho phép cậu vắng mặt, cậu đi thăm con bé một chút, thật vất vả mới có một người bạn gái, đừng có để mất.”
Lục Trác Phong cúi đầu liếm môi một cái, “Thủ trưởng, cháu muốn đẩy ngày nghỉ sớm đến ngày mai.”
——————————
Minh Chúc trở lại Hán Quân tú phường, hiện giờ chỉ có một nhóm tú nương, bà ngoại đã đi bệnh viện đưa cơm cho bà Từ, cô để hành lý xuống, ngay cả cơm cũng không ăn, trước tiên đi bệnh viện một chuyến.
Cô gọi điện thoại cho bà ngoại, bà ngoại nhận điện thoai xong vẫn chờ ở ngoài cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy cô, mắt đều đã cười híp lại, “Nha đầu à, đây này.”
Minh Chúc bước nhanh qua, ôm lấy bà ngoại, nhỏ giọng oán trách, “Sao bà lại đi ra bên ngoài, lạnh lắm.”
Bà ngoại ôm cô, “Ầy không có chuyện gì đâu, nhớ con, đi thôi, bà Từ con vừa ăn cơm no, tinh thần vẫn còn tốt, đang chờ con đấy.”
Đi vào phòng bệnh, bà Từ đang nằm trên giường bệnh lập tức nở nụ cười, vẫy tay về phía cô, “Minh Chúc à, lại đây bà Từ nhìn xem.”
“Bà Từ, bà ốm đi rồi.” Minh Chúc nhìn xem bà, đi qua.
“Sinh bệnh sao có thể không ốm, chỉ muốn xuất viện ngay chiều nay, hôm qua bà đã nói là muốn xuất viện, bà ngoại con lại luôn nói là ở thêm một ngày, thật ra thân thể của bà rất tốt.” Bà Từ lải nhải nói liên tục, “Nằm trong bệnh viện quá khó chịu, cũng không quen không khí nơi này.”
Minh Chúc ngồi bên giường, nắm chặt tay bà, “Vậy lát nữa chúng ta làm thủ tục xuất viện.”
Vừa rồi cô đã hỏi bác sĩ, bà Từ chỉ là bệnh cũ, có thể về nhà từ từ tĩnh dưỡng.
Minh Chúc ngồi nói chuyện với hai bà lão hàn huyên một hồi, cơm trưa giải quyết luôn tại bệnh viện, buổi chiều vừa đến giờ làm việc liền đi làm thủ tục xuất viện cho bà Từ.
Về đến nhà, liền giúp bà Từ sắp xếp tốt giường chiều, đỡ bà nằm xuống, Minh Chúc ngồi yên bên giường nói chuyện phiếm với bà, “Bà Từ, bà có mệt hay không?”
Bà Từ cười lắc đầu: “Không mệt, Minh Chúc à, đã cuối năm rồi, con vẫn chưa kết giao bạn trai sao? Bà ngoại con đã gấp muốn chết rồi.”
Minh Chúc cắn môi dưới, không nói gì.
Cô đang suy nghĩ nên nói sao với bà ngoại và bà Từ? Nói thẳng bạn trai cô chính là Lục Trác Phong sao?
Bà ngoại đang ngồi trên ghế bên cạnh giường, nhìn Minh Chúc một chút, thở dài: “Tôi đã biết là nha đầu này lại nói xạo tôi, cái gì mà năm nay sẽ kết giao bạn trai, đem về cho tôi nhìn …”
“Bà ngoại.” Minh Chúc bảo bà, “Con có bạn trai.”
Bà ngoại cùng bà Từ đều sững sờ, bà ngoại có chút không dám tin: “Thật sao?”
Minh Chúc gật đầu: “Thật.”
Trên mặt bà ngoại và bà Từ đều lộ vẻ vui mừng, vừa muốn hỏi rõ ràng …
Cửa sân vang lên một tiếng Kẽo kẹt.
Ba người dừng một chút, Minh Chúc quay đầu đưa mắt nhìn, bà Từ nói: “Ai tới vậy? Minh Chúc, con đi xem một chút xem.”
Minh Chúc đứng lên, “Dạ.”
Đi đến phòng khách, nhìn thấy trong viện có thêm một người đàn ông cao lớn thẳng tắp, cô lập tức ngây ngẩn cả người, người đàn ông quay lại, khuôn mặt anh tuấn, khoé miệng mỉm cười, yên lặng nhìn cô, đáy mắt kia ngoài vẻ nhu tình thì cũng chỉ là ngượng nghịu.
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô, sờ đầu cô, thấp giọng hỏi: “Sao lại có biểu cảm như vậy, nhìn thấy anh không vui sao?”
Minh Chúc ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không phải, em chỉ là không ngờ tới, em vừa mới nói có bạn trai, anh liền xuất hiện.”