Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 52




Cuối thu đìu hiu, gió thổi hơi se lạnh.

Lục Trác Phong khiêng thùng giấy đi ra cửa chính, gió lạnh cứ thế tràn vào, sáng hôm nay anh ra ngoài cùng Vương Quốc Dương, trên người vẫn còn nguyên bộ quân trang chưa kịp thay, thân hình cao lớn thẳng tắp, chân liên tục bước, làm cho người khác phải ghé mắt mà nhìn.

Rất nhanh, anh đem thùng giấy để vào ghế sau, ngồi vào ghế lái, đem xe lái đi.

Trên đường đi, Lục Trác Phong suy nghĩ rất nhiều, đã ba tháng không gặp, chỉ cần rảnh rỗi là trong đầu đều nghĩ đến cô, nghĩ lần này trở về là có thể xác định được quan hệ, ai mà ngờ được vừa về đến liền phát hiện đồ cưới bị rao bán như vậy.

Anh cũng không biết điều này có nghĩa là gì.

Minh Chúc đây là muốn chia tay với anh? Không đúng, cũng không thể coi là chia tay, bởi vì cô vẫn chưa đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng có một nỗi buồn bực khó tả, thật ra ẩn giấu bên trong, là sự tức giận mà không phát tiết được.

Năm giờ rưỡi, Lục Trác Phong dừng xe ở dưới lầu nhà Minh Chúc.

Tối hôm qua thành Bắc đổ xuống một trận mưa, không khí hôm nay phải nói là rất tốt, màn đêm buông xuống, sắc trời mờ mờ ảo ảo, thời tiết như thế này, vô hình chung làm cho lòng người càng thêm phiền muộn.

Lục Trác Phong sờ đến hộp thuốc lá, lấy ra một điếu đưa lên miệng, cúi đầu châm lửa, rít một hơi thật sâu, hạ cửa sổ xe xuống một chút, khói mù theo gió bay khắp nơi, tay anh tuỳ ý khoác lên cửa sổ xe, nhẹ nhàng gõ gõ.

Trên lầu.

Minh Chúc đã thay một cái áo len màu trắng, quần kẻ sọc, bắt đầu tháo dỡ hành lý, kịch bản cơ bản đã hoàn thành, ba giờ chiều hôm nay cô mới chuyển từ ký túc xá về lại nhà, ngủ một giấc ngủ trưa, tắm rửa một chút, tinh thần sảng khoái.

Cô ngồi trên thảm, nghĩ nghĩ lại cầm điện thoại di động lên, gọi một phần thức ăn ngoài. Sau khi để điện thoại di động xuống, mới đem quần áo từng cái từng cái treo vào trong tủ, mười mấy phút sau, sắp xếp xong xuôi đâu đó, cô đem va li hành lý cất đi, đi đến nhà bếp rót ly nước, sờ sờ bụng, đói rồi. Nhà hàng cô đặt thức ăn buôn bán rất đắt, lúc này lại là giờ cao điểm, thức ăn sớm nhất cũng phải sáu giờ rưỡi mới có thể được giao.

Cô đem ly nước trở lại phòng khách, ngồi lên ghế sa lon, điện thoại di động lại vang lên mấy tin nhắn, Đường Hinh hỏi trong nhóm chat: “Tớ muốn đi ăn lẩu, giờ hẹn các cậu còn kịp không?”

“Tớ đã gọi thức ăn ngoài.” Cô nhắn.

“Tớ có hẹn với khách hàng rồi.” Vưu Hoan nhắn.

Đường Hinh gào thét trong nhóm chat, một mực lải nhải muốn ăn lẩu, Minh Chúc nhắn lại một câu: “Nếu không, cậu hẹn Đường tổng thử xem?”

Trong nháy mắt, Đường Hinh liền im lặng.

Sáu giờ đúng.

Lục Trác Phong đã tỉnh táo hơn nhiều, đẩy cửa xe ra, xách ra thùng giấy từ ghế sau, ôm trên cánh tay, đi về phía đầu cầu thang. Lúc này, anh chàng giao thức ăn ngoài dừng xe điện ở bên cạnh, mang theo túi thức ăn vội vàng chạy tới nhấn chuông cửa, cậu đưa mắt nhìn người đàn ông mặc quân trang khiêng một thùng giấy lớn bên cạnh, cười trừ: “Tôi thường xuyên giao thức ăn ở khu này, đây là lần đầu tiên thấy khu nhà này có quân nhân, anh ở tầng mấy vậy?”

Cả cư xá này dưới mỗi một khu nhà đều có trạm gác cổng, cần phải có thẻ ra vào hoặc gia đình nào bảo lãnh mới vào được.

Lục Trác Phong chợt nhớ Minh Chúc thường xuyên gọi thức ăn ngoài, nhắm mắt lại, “Cậu giao tầng mấy?”

Cậu nhân viên giao thức ăn: “Tầng 15.”
Loading...

Chủ hộ tầng 15 mở cửa an ninh ra, Lục Trác Phong đi theo vào cửa, có chút hững hờ nói: “Tầng 12.”

Cậu nhân viên giao thức ăn ngoài cúi đầu đưa mắt nhìn đơn đặt hàng trong điện thoại, cười ha ha: “Tầng 12 à, tôi biết, tôi cũng thường xuyên giao. Giao xong đơn này, lát nữa chạy về lấy thêm một đơn, vừa đúng là đơn của Minh tiểu thư ở tầng 12 đặt.”

Hai người đi vào thang máy, cậu nhân viên giao thức ăn còn giúp anh ấn tầng 12.

King coong —

Lục Trác Phong đi ra khỏi thang máy, khiêng thùng giấy đi tới trước cửa, cũng không vội gõ cửa, thính lực của anh tốt, đứng ngoài cửa hai phút, nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra, hẳn là tiếng TV phát ra.

Cô có ở nhà, tốt lắm.

Anh đưa tay, gõ cửa.

————————————–

Minh Chúc ôm cái gối trong ngực, đang cầm iPad xem phim, đang tới đoạn gay cấn, liền nghe thấy có người gõ cửa, cũng hơi nghi ngờ, hôm nay thức ăn ngoài giao nhanh vậy sao? Cô buông gối ôm và iPad xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, thấy rõ người đàn ông đứng đằng sau cánh cửa, trong nháy mắt ngây ngốc đứng tại chỗ.

Người đàn ông đứng ngoài cửa mặc một thân quân trang, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, trên cánh tay còn khiêng cái thùng giấy mà cô đã gửi đi mấy ngày trước. Minh Chúc vẫn cảm thấy anh mặc quân trang là đẹp mắt nhất, cô có tình cảm với quân nhân, yêu luôn cả bộ quân trang của Lục Trác Phong, còn nhiều hơn cả chứng cuồng sườn xám của cô.

Cô ngơ ngác nhìn thùng giấy trên cánh tay anh, cắn môi một cái, nhịp tim bỗng nhiên đập mạnh, là một loại tâm tình phức tạp xông thẳng lên đầu, mặt hơi ửng đỏ, không biết là khẩn trương hay vẫn là chột dạ, hay là, có chút hưng phấn.

“Anh …”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn xem, nói được một chữ, đột nhiên dừng lại.

Cô muốn hỏi, làm sao bộ đồ cưới lại ở trên tay anh?

Lục Trác Phong bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, đẩy cửa ra, trực tiếp đi vào, Minh Chúc vô thức lùi về sau hai bước, vừa vặn nhường đường cho anh. Lục Trác Phong cởi đôi ủng chiến ra, đi đến phòng khách, nhìn quanh một vòng, hình như đang tìm cái gì đó.

Minh Chúc đóng cửa lại, đi theo phía sau anh, nhìn xem anh khiêng đồ cưới của cô từ phòng khách lê đến thư phòng, nhịn không được nói: “Lục Trác Phong, anh muốn tìm cái gì?”

Lục Trác Phong cũng không trả lời cô, sắc mặt bình tĩnh đến quá đáng, một chút biểu cảm thật lòng cũng không lộ ra, có nói là poker face cũng không ngoa.

Anh đi vào thư phòng, ở bên dưới góc bàn làm việc tìm được một thùng dụng cụ cỡ nhỏ.

Mở ra nhìn xem.

Tốt lắm, đinh, búa, đinh không dấu và các dụng cụ khác đều có cả.

Minh Chúc đang đứng phía sau anh, vẫn có chút không rõ anh muốn làm gì, trong lòng không khỏi có chút bối rối, lại nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Lục Trác Phong, đây là nhà em, anh lật nhà em tìm dụng cụ làm cái gì?”

Anh vẫn là không để ý đến cô.

Người đàn ông ngồi dậy, đem theo thùng dụng cụ, quay người nhìn cô, đôi mắt đen như chìm sâu trong đầm nước, thâm sâu, bình lặng không có nửa điểm lay động,

Ngay sau đó, khiêng bộ đồ cưới đi vượt qua khỏi cô, dừng lại trước cửa phòng ngủ, ở trước mặt cô mở thùng giấy ra, bức đồ cưới kia là lần đầu tiên hiện diện trước mặt đầy đủ hai người.

Lục Trác Phong nhìn chằm chằm bức Tô Tú kia, cuối cùng ánh mắt cũng có chút biến hoá, anh cúi đầu liếm môi, quay đầu nhìn cô.

Minh Chúc có hơi xấu hổ, đầu ngón chân trong dép lê vô thức cuộn tròn.

Anh chắc chắn đoán được vì sao cô lại thêu mẫu này.

“Anh trở về khi nào?”

Cô cố ý hỏi.

Lục Trác Phong vẫn không trả lời như cũ, nâng đồ cưới lên, mang theo thùng dụng cụ, đi vào phòng ngủ của cô, dùng chốt mở bên cạnh để mở cửa. Minh Chúc ngạc nhiên một lúc, nhanh chóng theo vào, một giây sau, đã nhìn thấy Lục Trác Phong đặt thùng dụng cụ lên tủ đầu giường, cực kỳ tự nhiên giẫm lên giường của cô.

Minh Chúc ngẩn người, rốt cuộc cũng kịp phản ứng với chuyện anh sắp làm, nhanh chóng chạy tới, đứng ở bên cạnh giường gấp gáp la to: “Anh ….. không được giẫm lên giường của em, không được đóng!”

Lục Trác Phong cứ như là không nhìn thấy cô, đè cây đinh lên tường, tay phải cầm cái búa, nện từng cái lên tường.

Ầm, ầm, ầm ….

Một tiếng, lại một tiếng.

Giống như là từng cục đá lớn rơi xuống mặt hồ, tạo nên hàng ngàn cơn sóng ở đáy lòng Minh Chúc, cô không ngừng cắn môi, cánh môi nhạt màu bị cô cắn đến đỏ ửng.

Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc chăm chú nhìn người đàn ông đem đồ cưới đóng đinh lên trên đầu giường cô, cảm thấy tủi thân vô cùng, lên án nói: “Lục Trác Phong anh dựa vào cái gì? Đây là nhà em, đây là phòng em, anh cũng không thèm hỏi ý em đã đóng lên như vậy …”

“Tấm thêu này rất xấu, cái gì mà cỏ dại, cái gì sơn phong, đều rất xấu.” Cô gấp gáp, đi kéo ống quần anh, “Anh mau dừng tay.”

Lục Trác Phong dừng một chút, xoay người, lại cầm lên một cây đinh, một bên mặt xoay về phía cô, đường nét anh tuấn đẹp mắt. Anh đứng dậy, đóng đinh còn mạnh hơn lúc này, anh không cần dùng đinh không dấu, toàn bộ đều dùng đinh dài, trực tiếp đóng vào tường, âm thanh vang rất lớn.

Minh Chúc nghi ngờ, anh đang muốn phá huỷ cả tường nhà cô.

“Anh trở về cũng không liên lạc với em, nếu như không phải ….” Cô dừng một chút, nếu như không nhờ em họ của Đường Hinh, cô cũng không biết anh đã trở về, đã có thể xuất hiện trong vòng bạn bè của người khác, vì cái gì lại không thể gọi điện thoại cho cô, cho dù chỉ là một cái tin nhắn, một cuộc điện thoại, cô cũng sẽ không đem đồ cưới bán đi.

“Anh từ lúc vào cửa ngay cả một câu cũng không thèm nói với em, vừa về đến là lạnh lùng bạo lực với em, em muốn …” Cô nói được nửa câu, nghĩ lại thấy không đúng, bọn họ vẫn chưa được xem là chính thức hẹn hò, cũng không tính là chia tay.

Rốt cuộc Lục Trác Phong cũng ngừng lại một chút.

“Lạnh lùng bạo lực?”

Anh hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục đóng.

Mấy phút sau, Lục Trác Phong đóng một cây đinh cuối cùng vào tường, bức đồ cưới kia bị anh dính chặt vào tường, sau khi xách định sức lực của một mình Minh Chúc tuyệt đối không thể lấy xuống mới quay người lại, ném dụng cụ đi.

Bụp —

Cây búa rơi vào thùng dụng cụ, phát ra tiếng vang.

Minh Chúc giật nảy mình, Lục Trác Phong nhẹ nhàng trèo từ giường xuống đất, sắc mặt nặng nề đến đáng sợ, nhìn xem cô gái trước mặt mình, lạnh giọng nói:

“Dám đem đồ cưới đi bán, em xem anh chết rồi sao?”

Trong lòng Minh Chúc hốt hoảng, môi khẽ nhếch lên, cả nửa chữ cũng không nói nên lời.

Lục Trác Phong bước đến gần, Minh Chúc vô thức lùi về phía sau, cho đến khi ép sát cô đến cửa tủ quần áo, muốn lùi cũng không lùi được nữa.

Anh rủ mắt xuống nhìn cô, thấp giọng: “Sao? Thật sự là xem anh chết rồi có đúng không?”

Minh Chúc cắn môi, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, nhớ lại lời anh nói lần trước, trừ khi anh chết, nếu không bức đồ cưới kia dĩ nhiên sẽ là của anh, cho dù là anh có chết thật, thì cũng phải đem tới đốt trên mộ phần anh.

Đúng thật là một quân nhân, năm lần bảy lượt vừa bá đạo vừa ương ngạnh.

Cô cúi đầu xuống, “Em không có.”

Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, hít một hơi thật sâu, “Nếu như không có, vậy tại sao bây giờ nó lại ở trên tay anh?”

Minh Chúc quay mặt đi chỗ khác, thái độ cũng cứng rắn, “Em không biết người mua là anh, nếu biết, chắc chắn em sẽ không bán.”

Lục Trác Phong: …..

Một hồi lâu sau, anh cũng mỉm cười, đưa tay lên đầu cô xoa mạnh cho hả giận, nắm lấy cằm cô, nâng lên khuôn mặt cô, vì anh quá cao, cô bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh, “Thích cỏ dại, cỏ dại chính là anh, sơn phong cũng là anh, còn nói là không liên quan gì đến anh? Cứ như vậy mà bán đi, em thật sự cam lòng sao?”

Năm đó Minh Chúc mười tám tuổi, mượn một cây cỏ dại để thổ lộ với anh, “Em thích cỏ dại.”

Lúc trước anh còn tưởng rằng cô gái nhỏ chỉ thuận miệng nói tiếp trò đùa, dù sao, lấy tính cách của cô, cũng khó có khả năng đứng trước mặt người khác tỏ tình, nhưng anh đã nghĩ sai, Minh Chúc mười tám tuổi đã nói bóng nói gió là thích anh.

……… “Bỏ được, dù sao cũng rất xấu.”

Minh Chúc cúi gằm mặt xuống đất.

Lục Trác Phong nhìn chằm chằm cô gái trắng nõn xinh đẹp trước mắt, cơn giận cũng vơi hết một nửa, nhớ đến giá bán của vật kia lại không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi: “200 tệ, đồ cưới thêu hơn một năm, thanh lý kho bán phá giá cũng không chỉ có 200 đó chứ? Hên cho em là bán được!”

Minh Chúc: ……

Thì ra, cái anh để ý nhất chính là giá cả sao?

Lục Trác Phong lại nhớ tới cái giá kia, lại là một cục nghẹn ở cổ họng, rũ mắt nhìn cô: “Sao? Em cảm thấy anh trị giá chỉ có 200 tệ sao?”

“….”

“Không nói lời nào là có ý gì?”

“Em đăng bán cả nửa năm vẫn không có ai mua.”

“…….”

Lục Trác Phong câm nín nghẹn họng nhìn cô, thật sự là bị cô hành hạ sắp chết, “Nửa năm?”

“Vâng.”

Anh hừ lạnh: “Cũng may là không ai mua, nếu thật sự bị bán mất, xem anh làm sao xử em.”

Nói tới nói lui, cũng là nói đến chuyện này.

Nhịp tim Minh Chúc đập hơi nhanh, lòng bàn tay để trên ngực anh đẩy đẩy, tức giận nói: “Anh thì sao? Anh nói đi một cái là đi cả hai ba tháng, một cuộc điện thoại cũng không có, còn dám vụng trộm nuôi con dâu nuôi từ bé …”

“Dừng dừng.” Lục Trác Phong bắt lấy trọng tâm, lông mày nhíu sâu, “Ai con mẹ nó nói với em anh có con dâu nuôi từ bé.”

“Còn không phải sao?” Minh Chúc còn đang lo lắng về tấm ảnh chụp thân mật kia.

Lục Trác Phong chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cô chăm chú, đột nhiên cười, “An Tình nói?”

Minh Chúc cắn môi, “Không phải.”

An Tình chưa hề nói, chỉ là do cô nghe thấy được.

Cái cô để ý không phải là chuyện con dâu nuôi từ bé, mà là tấm hình kia, là người đầu tiên anh liên lạc sau khi về nước không phải là cô, mà lại còn xuất hiện trong tấm ảnh chụp cùng với An Tình.

Lục Trác Phong vẫn nhíu mày như cũ, hình như là đã hiểu ra, cho dù không phải An Tình nói, thì chắc chắn cô cũng đã nghe được cái gì đó, anh thấp giọng hỏi: “Em cũng không đợi anh trở về rồi hỏi anh, trực tiếp phán anh có tội như vậy sao?”

Minh Chúc không nói lời nào.

Lục Trác Phong ôm lấy vai cô, thở dài một tiếng, “Minh Chúc, sự tín nhiệm của em dành cho anh có phải là hơi ít hay không?”