Sắc trời còn chưa sáng, cây cối rậm rạp, ánh trăng xuyên qua những cành lá rơi xuống mặt đất từng điểm sáng yếu ớt, Minh Chúc ngẩng đầu, muốn nhìn anh cho rõ, nhưng chỉ có thể thấy được bóng dáng mờ mờ không rõ, tay đang bị anh gắt gao nắm chặt, bước theo bước chân anh, di chuyển một cách hỗn loạn nhưng vẫn theo trật tự.
Thị lực của Lục Trác Phong vô cùng tốt, bước xuyên qua những con đường mòn trong đêm tối một cách thành thạo, bĩnh tĩnh truyền lệnh: “Bảo vệ tốt người của đoàn làm phim, Trương Vũ Lâm dẫn đầu nhóm do thám phía trước, tổ 1 bảo vệ bên trái, tổ 2 bên phải, tổ 3 và tổ 4 tấn công trực diện, tổ 5 chịu trách nhiệm phía sau, còn tổ 6 bảo hộ đoàn làm phim.”
Hàng loạt tiếng bước chân dẫm lên cỏ, tạo ra những tiếng động rất nhẹ.
Minh Chúc lờ mờ nhìn thấy từng cái bóng đen phân tán ra bốn phía, mười mấy chiến sĩ chạy đến vây quanh bọn họ, thực hiện công tác bảo vệ.
“Tiểu đội 1 báo cáo! Bên trái loại trừ nguy hiểm.”
“Tiểu đội 2 báo cáo! Bên phải loại trừ nguy hiểm.”
……..
Phía trước mãi không có tin tức truyền đến, Lục Trác Phong hướng đến bộ đàm: “Trương Vũ Lâm, tình hình thế nào?”
Trương Vũ Lâm đang cầm radar do thám mai phục, thẳng tắp một đường loại bỏ chướng ngại, nghe thấy Lục Trác Phong tra hỏi, vội nói: “Có phát hiện, ở ngay gần đây, vị trí cụ thể chưa xác định.”
Phía trước nguy hiểm được loại trừ, mọi người cảnh giác tiến lên, một lát sau, Lục Trác Phong dừng bước, “Súng bắn tỉa tìm một điểm trên cao, xem thử có thể tìm ra nơi đóng quân của đối phương hay không.”
Hàn Tĩnh hỏi: “Cậu muốn đánh trực tiếp vào tổng bộ chỉ huy?”
Lục Trác Phong hừ cười, từ chối cho ý kiến.
Người của đoàn làm phim lần lượt tụ lại một chỗ, sắc mặt căng thẳng, trong bầu không khí căng thẳng thế này, bọn họ ít nhiều cũng hơi sợ hãi, nhưng cũng rất phấn khích. Bọn họ rất tin tưởng Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh, không ai trong số họ cảm thấy sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiến lên –”
Phía trước đột nhiên có tiếng bom nổ.
“Đùng –” Một tiếng, tất cả mọi người đều giật nảy mình, Lâm Tử Du nhát gan, hét lên, bên cạnh lập tức có một chiến sĩ nhắc nhở cô: “Đừng hét.”
Cô nàng lập tức ngậm chặt miệng, nhỏ giọng hỏi Khương đạo đang ở bên cạnh: “Khương đạo, lúc trước không có nói sẽ có tình huống mà?”
Khương đạo thấp giọng nói: “Huấn luyện sinh tồn dã ngoại vốn sĩ bao quát rất nhiều hạng mục huấn luyện, phá vây, phản phá vây, còn có leo núi, leo vách đá, …. Cái này hẳn là đang phá vây, chúng ta xem như là con tin được giải cứu, bây giờ Lục đội bọn họ đang rút lui.” Ông vô cùng hưng phấn nói, trải nghiệm thực tế thế này so với xem phim kích thích hơn nhiều.
“Tiểu đội 3 báo cáo, phía trước 500m loại trừ nguy hiểm.”
Lục Trác Phong ừ, dặn dò một câu: “Tất cả cẩn thận một chút.”
Thời gian chậm chạp trôi qua, càng đi về phía trước, đường càng lúc càng sáng, Minh Chúc ngẩng đầu nhìn lên, trời đã bắt đầu sáng rồi.
Lục Trác Phong đã buông cô ra, để cô theo sát phía sau, phía trước lại có vài tiếng bom nổ, nhờ ánh nắng sớm yếu ớt, có thể lờ mờ nhìn thấy đất dưới chân bị xới tung, cỏ dại bay tán loạn.
Hàn Tĩnh rủa thầm: “Ai con mẹ nó sắp địa lôi? Đám nhóc này phải cho huấn luyện đến chết thì thôi.”
Lục Trác Phong nhíu mày, quay đầu nhìn Minh Chúc: “Bám sát anh một chút.” Lại dặn dò Tổ 6, “Chú ý người bên mình.”
“Rõ.”
Anh liếm khoé môi, nhìn về phía trước, “Súng bắn tỉa yểm hộ tôi, tôi đi qua nhìn một chút.”
Lục Trác Phong tiến lên phía trước, Minh Chúc nhìn thấy bóng dáng nhanh từ từ biến mất, càng chạy càng xa, dần dần mơ hồ không rõ, cô nhón chân lên, lại có thể nhìn thấy anh.
Phía trước, có một người bên phía quân địch đang ẩn thân trong đám cỏ dại lặng yên không một tiếng động, Lục Trác Phong đi đến trước mặt cậu ta, nheo mắt lại, đối phương vừa rút súng ra, tay lập tức bị người nào đó tóm lấy bẻ ngoặt ra sau lưng mạnh mẽ trong một động tác, khẩu súng trong nháy mắt đã nằm trên mặt đất.
Loading...
Lục Trác Phong đoạt lấy súng, lông mày nhướng lên, lùi về phía sau, bên chân trong tích tắc đã có vãi lỗ đạn trên mặt đất.
Minh Chúc trong lòng căng thẳng, gắt gao cắn môi nhìn về phía trước, đột nhiên, lính bắn tỉa đang ẩn nấp trong cây bắn ra loạt phát súng.
“Bụp bụp bụp –”
Bỗng nhiên nhìn thấy được bóng dáng kia trong bụi cỏ bắt được một người bên trên cắm đầy cỏ xanh và nhánh cây, tiếp theo chỉ trong một cái chớp mắt, bên cạnh lại có tiếng bom nổ tung.
Lục Trác Phong phản xạ nhanh chóng, nhảy người ra sau, lập tức nằm sấp xuống, đầu cúi thật thấp.
Tiếng nổ kia vang lên thật lâu, sau khi ngừng lại thì khói mù cuồn cuộn, mơ hồ không thấy rõ bóng người. Hàn Tĩnh khịt mũi: “Lục đội của mấy người đúng là muốn đem bom nổ sạch mà.”
Vừa dứt lời, bóng hình kia từ từ ngồi dậy, đem theo cái người đầy cỏ dại kia áp giải đi tới.
Người kia bị bắt đi, vừa đi, vừa cầu xin tha thứ: “Lục đội, nhẹ tay thôi nhẹ tay thôi.”
Lục Trác Phong hừ cười: “Gan cũng đủ lớn đấy nhỉ, dám xài bom với tôi.”
Người kia cười khổ: “Tôi đây cũng là nghe theo mệnh lệnh thôi mà.”
Lục Trác Phong đem người đẩy về phía trước, quay đầu phân phó Tào Minh: “Đem theo hai người qua đó, lính bắn tỉa của bọn họ nếu trốn không thoát, thì có thể trốn ở hướng 9 giờ từ bãi địa lôi lúc nãy.”
Tào Minh lập tức cùng hai chiến sĩ khác đi bắt người, hiện giờ cậu ta không được phép cầm súng, nhưng tập kích và truy nã là không có đối thủ.
Hàn Tĩnh để cho người đi tháo hết vật dụng nguỵ trang trên người xuống, nhấc chân đá đá cậu ta: “Nấp cũng thật tốt nha, nhóc này, tên gọi là gì?”
“Lý Kha.”
“Thủ hạ của Triệu Xa.”
“Vâng.”
“Khá lắm, có muốn gia nhập đội chúng tôi không?”
“….”
Người của đoàn làm phim không nhịn cười nổi, tham gia quân ngũ sao lại có trường hợp đào người* như thế này chứ.
*giống như là đào góc tường ấy.
Từ lúc tiếng súng đầu tiên nổ ra đến giờ, rất nhanh đã hơn một tiếng trôi qua, sắc tời cũng bắt đầu sáng lên một chút, cho dù đứng ở nơi rừng sâu cây cối rậm rạp, cũng đã có thể thấy rõ hình dáng bóng người, Lục Trác Phong nhìn ra phía sau lưng Minh Chúc.
Cô gái kia đón nhận ánh mắt của anh, thẳng thắn nhìn xem anh.
Anh cúi đầu cười cười, nói qua bộ đàm: “Trương Vũ Lâm, đi sang hướng đông, nơi bọn họ đóng quân hẳn là gần đó.”
“Rõ.”
Sắc mặt Lý Kha tái mét, Lục Trác Phong liếc nhìn cậu ta một cái, lại quay đầu nói, “Đi thôi.”
Lý Kha bị hai chiến sĩ khác áp giải đi, cậu tò mò nhìn về phía ba cô gái, “Lục đội, trong đội các anh có nữ binh sao?”
Nhìn thấy có vẻ không giống, người nào người nấy đều trắng trẻo, nhất là người đi theo sau lưng Lục đội kia, nước da thật con mẹ nó trắng mà, còn rất xinh đẹp nữa, so với những cô gái trong đoàn văn công còn xinh hơn, cô gái xinh đẹp như vậy có thể tham gia quân ngũ sao? Mới nhìn thấy thôi là đã đau lòng rồi.
Lục Trác Phong quay đầu đưa mắt nhìn Minh Chúc, cũng không thể hiện thái độ gì, cúi đầu cười cười: “Ừ.”
Minh Chúc: ……
Đường Hinh: …..
Lý Kha rụt cổ lại, bả vai sắp dính với cái đầu đến nơi, lại nhìn các cô một chút, nét mặt đầy hoài nghi: “Cảm giác không phải … Nào có nữ binh nào da mịn thịt mềm như thế này, nói là người trong đoàn văn công còn có thể.”
Mọi người chỉ cười không nói.
Lục Trác Phong cong cong khoé miệng, anh cũng chưa hề nghĩ tới, sẽ có ngày cô cũng mặc quân trang, cùng anh đi vào nơi rừng sâu núi thẳm này.
Đây là tình huống trước kia có nghĩ cũng không dám.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, lần lượt trở thành sự thật.
Đoàn người đi đến nơi vừa rồi Lý Kha chôn bom có diện tích khá lớn, Lý Kha cẩn thận nhẩm tính, hình như còn một trái bom chưa nổ, đang muốn lên tiếng nhắc nhở Lục Trác Phong đang dẫn đầu, vừa đúng lúc Lục Trác Phong dẫm chân xuống, gầm nhẹ: “Tất cả nằm xuống.”
Minh Chúc còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền tối sầm lại, toàn thân bị ép vào trong bụi cỏ, cánh tay của người đàn ông che trên đầu cô, thân thể khoẻ mạnh cường tráng nhanh chóng đè người cô xuống đất, chỉ có thể nghe thấy một tiếng bom nổ điếc tai, bụi đất cỏ dại bị xới tung ra tứ phía.
Cô nhắm chặt hai mắt.
Một phút sau, cô mở mắt ra, cặp mắt đen nhánh của Lục Trác Phong đang nhìn cô, cũng không biết anh đã chăm chú nhìn cô bao lâu rồi. Trong lòng Minh Chúc hoảng loạn không yên, có cảm giác là anh không hề nhắm mắt, nhìn cô hết một phút đồng hồ.
Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, cảm nhận được lồng ngực của anh theo nhịp hô hấp khẽ lên xuống, anh hỏi: “Sợ rồi?”
Cô lắc đầu, bên tai đỏ lên, “Anh … đứng dậy đi.”
Nặng chết cô rồi.
Lục Trác Phong nhíu mày, ngược lại vẫn không nhúc nhích.
Cô trừng mắt với anh, hai chân vùng vẫy một hồi, thoát ra được một bên chân, đá lên chân anh một cước.
Những người khác lần lượt đứng dậy.
Hàn Tĩnh đạp một cú vào đùi Lý Kha, cười mắng: “Thằng nhóc cậu chôn bom sát đến chỗ ẩn nấp nhỉ.”
Lý Kha cười ha ha vài tiếng, “Có trốn cũng không thoát được mắt của anh và Lục đội đấy chứ, đây không phải là đang bị các anh bắt rồi sao.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, đỡ Minh Chúc đứng dậy, ánh mắt đảo qua trên người cô một lượt, chắc chắn rằng cô không có việc gì mới quay người nhìn về phía trước, tiếp tục bước lên.
Một hồi sau, giọng nói hưng phấn của Tào Minh từ bộ đàm truyền đến: “Lục đội, tôi bắt được tay súng bắn tỉa của đội bọn họ rồi.”
Lục Trác Phong nở nụ cười: “Không tồi.”
Cùng lúc đó, Trương Vũ Lâm cũng hưng phấn nói: “Lục đội, đã tìm tới nơi bọn họ đóng quân.”
“Ừ.”
Lục Trác Phong đi trước nhất, vừa ra lệnh, vừa quan sát bốn phía, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh Chúc một cái, “Cứ từ từ bao vây, chưa cần tấn công vội, chờ người của chúng ta đi qua đã.”
Đi xuyên qua khu rừng rậm, đi đến cuối đường là vách núi cheo leo, tầm nhìn trải rộng đến vô cùng.
Lúc này, trời cũng đang tảng sáng, mặt trời xuyên qua những đám mây chậm rãi dâng lên, chiếu sáng nửa bầu trời.
“Woah mặt trời mọc!”
Đường Hinh nhịn không được cảm thán: “Thật là đẹp mà.”
Thật sự là rất đẹp, Minh Chúc hưng phấn đi về phía trước mấy bước, đứng bên cạnh Lục Trác Phong, lần gần nhất nhìn thấy mặt trời mọc là lúc cô mười chín tuổi, ở trấn có một ngọn núi, leo đến đỉnh núi là có thể nhìn được mặt trời mọc.
Mùa hè năm đó, cô nói là muốn ngắm bình minh, Lục Trác Phong lườm cô một cái: “Em có thể leo tới sao?”
Minh Chúc: “Leo tới chứ, em đã đặt đồng hồ báo thức, năm giờ sáng.”
Anh cúi đầu cười cười, “Được, lên được đến nơi anh sẽ dẫn em đi ăn.”
Kết quả là ngày đó cô lề mề dây dưa đến năm giờ rưỡi mới dậy nổi, lại thêm thể lực chênh lệch, nếu không có Lục Trác Phong lôi lôi kéo kéo, cô chắc chắn có bò cũng không thể lên được đỉnh núi. Chờ khi bọn họ leo đến đỉnh, mặt trời đã lên cao từ lâu.
Cô có chút mất hứng, Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, cô gái nhỏ mặt mày bí xị, nắng sớm chiếu lên người cô, vô cùng mềm mại. Anh không nhịn được xoa xoa đầu cô, “Lần sau đi sớm một chút.”
“Lần sau anh gọi thêm cho em hai cuộc điện thoại, em chắc chắn sẽ tỉnh.”
“Bằng không, lần sau anh trực tiếp đi gõ cửa sổ phòng em luôn nhỉ?” Anh ngồi trên một mỏm đá, nhìn về phía trước, lười biếng cười cười.
…… Cô xấu hổ không thôi, “Cửa sổ phòng em ở lầu ba.”
“Chuyện nhỏ.”
“…..”
Cô quên mất, đừng nói là cửa sổ, cho dù là vách núi cheo leo, mưa bom bão đạn, anh cũng có thể không do dự mà tiến lên phía trước.
Lục Trác Phong ngạc nhiên mấy giây, cũng đang nhớ tới chuyện năm đó, hững hờ nhìn về phía Minh Chúc.
Minh Chúc bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh.
Nửa phút sau.
Lục Trác Phong thu hồi sắc mặt, nhìn về phía bên phải, “Đi thôi.”
Minh Chúc đi theo phía sau anh, có chút lưu luyến không nỡ dời ánh mắt, sáng mai hẳn là còn có thể xem nhỉ?
Đường Hinh lấy điện thoại di động từ trong bọc ra, vừa đi vừa chụp hình, phát hiện tín hiệu sóng ở đây khác mạnh, được hai vạch.
Đi gần mười phút, đã nhìn thấy nơi đóng quân của đối phương.
Tào Minh áp giải tay súng bắn tỉa đang đứng chờ ở phía trước, Trương Vũ Lâm cùng với một đám người khác rõ ràng là đang bao vây nơi đóng quân.
Triệu Xa và sĩ quan quân đội Thái Lan đã nhìn thấy bọn đi đến từ đằng xa, trong tay còn đang áp giải hai người lính của mình. Anh ta đi đến trước mặt, lắc đầu tỏ vẻ hết cách, “Không ngờ trời vừa mới sáng là các cậu đã tìm được người, lại còn phản công, thật sự là không dám xem thường các cậu mà.”
Vừa dứt lời, tay đột nhiên đụng vào bên hông, rút súng.
Lục Trác Phong cũng gần như đồng thời rút súng.
Giống hệt như phân cảnh trong phim, hai người cùng một lúc cầm súng chỉa vào đầu đối phương, thế nhưng nếu quan sát cẩn thận, vẫn là Lục Trác Phong nhanh hơn một khắc.
Hàn Tĩnh bước qua, thương cảm vỗ vỗ bả vai Triệu Xa: “Đừng chống cự nữa, tốc độ rút súng của Lục Trác Phong đạt kỷ lục trong đội, hiện tại còn chưa có người phá được.”
Triệu Xa sờ sờ mũi, cười xấu hổ: “Tớ chỉ thử một chút thôi.”
“Lần sau khỏi cần thử, kết quả cũng đều như thế thôi.” Lục Trác Phong bình tĩnh đem súng cắm vào lại bên hông.
“Mẹ kiếp.”
Hàn Tĩnh cười: “Đi thôi, nói chuyện chính sự.”
Bên cạnh người sĩ quan Thái Lan vẫn còn đứng đó, anh ta là con lai Trung-Thái, tên Thái Lan đọc rất dài, Triệu Xa trực tiếp giới thiệu tên tiếng Trung: “Lâm Giang, sĩ quan lãnh đạo.”
Thì ra là một nửa người Trung Quốc, Lâm Giang nói tiếng trung cũng rất khá, cười cười chào hỏi Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh, lại nhìn về phía Minh Chúc, có chút tò mò: “Không nghe nói đến trong đội các anh có nữ binh nhỉ?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Lý Kha liền hưng phấn, cười ha ha hỏi: “Triệu đội, khi nào đội chúng ta mới chiêu mộ nữ binh xinh đẹp như vậy nhỉ?”
Triệu Xa có chút vui vẻ nhìn Lục Trác Phong: “Cậu nói với cậu ta đây là nữ binh trong đội của cậu?”
Lục Trác Phong cười cười: “Hiện tại đang mặc quân phục của đội chúng tôi, không lẽ không phải?”
Minh Chúc khó xử.
Cô thật sự không phải là nữ binh.
Triệu Xa cũng không giải thích, lắc đầu cười cười, mấy người đội trưởng đi họp, diễn tập xạ kích trong rừng cùng với huấn luyện sinh tồn dã ngoại giờ mới chính thức bắt đầu, tối hôm qua, chỉ có thể coi là khởi động làm nóng người.
———————
Nơi đóng quân gần bên vách núi, khô ráo, không khi nhẹ nhàng thoáng đãng, còn có thể ngắm bình minh.
Người của đoàn làm phim ngồi trên mỏm đá nghỉ ngơi, gặm bánh mì, uống mấy ngụm nước, xem như là ăn sáng đi vậy.
Đường Hinh nhìn về phía Minh Chúc: “Chụp tấm hình chứ?”
Minh Chúc nhìn toàn thân đang mặc quân phục, cười cười: “Được.”
Hai cô gái ngồi chung một chỗ, chụp vài bức ảnh.
Đường Hinh còn đăng lên vòng bạn bè, tám tấm hình, bảy tấm là chụp cảnh bình minh, một tấm là hình tự sướng của cô và Minh Chúc.
Không lâu sau đó, rất nhiều người vào bình luận và likes trong vòng bạn bè này.
Có người rảnh rỗi soi mói từng bức ảnh, có người ghen tị, cũng có người hỏi thăm đây là nơi nào?
Đường Hinh đương nhiên sẽ không nói minh đi theo quân đội huấn luyện, sợ liên quan đến vài vấn đề cơ mật, bình tĩnh nói: “Công ty của chúng tôi tổ chức cuộc thi tranh tài CS người thật.”
Minh Chúc cũng lấy điện thoại di động ra xem một chút, thế nhưng cô không thích đăng tin trong vòng bạn bè, chỉ là nhìn xem có tin tức gì quan trọng không.
Đường Vực nhắn tin Wechat cho cô: “Ở bên đó thế nào?”
Thời gian là năm phút trước.
Minh Chúc nghĩ nghĩ, trả lời tin nhắn: “Rất tốt, Lục đội rất quan tâm đến tôi.”