Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 43




Tô Du Du đứng bên cửa sổ phòng ngủ, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài.



Mấy ngày liên tiếp bầu trời đều nhiều mây, không trung màu xanh trắng nặng nề áp xuống, làm người ta hít thở cũng khó khăn.



Trên mặt cỏ dưới lầu, có mấy vệ sĩ mặt bộ đồ màu đen, như đang đề phòng người nào đó.



Đột nhiên, ở cửa nhỏ đột nhiên có động tĩnh, Tô Du Du không cảm xúc mà nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên như đang muốn xông tới, nhưng rất nhanh đã bị vệ sĩ chặn lại.



Hình như họ đang cãi cọ điều gì đó, nhưng vì cửa sổ bị khóa lại, nên Tô Du Du không nghe rõ.



Cô cũng không muốn nghe, nên lạnh nhạt rời mắt.



Phương Nhân đẩy cửa đi vào, Tô Du Du không muốn để ý tới bà, chỉ nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, bên trên chỉ có vài chiếc lá, cành cây trụi lủi, trông hơi khó coi.



“Nhân lúc còn thời gian, thì con chào tạm biệt các bạn đi.” Phương Nhân nhàn nhạt nói.



Đối với thái độ của Tô Du Du, bà vẫn hơi tức giận. Bà không rõ, đi cùng bà thì có gì không tốt, mà cứ nhất định muốn ở lại đây?



Tô Du Du mím môi không trả lời.



Phương Nhân thở dài, cũng không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi.



Nghe được tiếng cửa đóng lại, bả vai Tô Du Du lập tức sụp xuống, hơi vô lực mà ngã ngồi xuống đất.



Hình như thật sự không còn cách nào…



Nhưng mà, không gặp mấy năm cũng không sao, đợi đến khi cô trưởng thành, cô liền trở về. Khi đó, kể cả Phương Nhân cũng không thể ngăn được cô…



Tô Du Du chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, nếu không, cô thật sự không biết nên sống thế nào trong khoảng thời gian sắp tới.



Nhưng dù tự an ủi bản thân thế nào, Tô Du Du vẫn cảm thấy mũi mình chua xót, khó chịu cực kì, tâm lí cũng bị đè nặng.



Nuốt nước mắt vào trong, Tô Du Du click mở avatar của Yến Trì.



Nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi lâu, gõ một hàng chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng cũng gửi đi.



[Tớ sẽ đi nước M, cậu có thể chờ tớ không?]



Sau khi gửi đi, Tô Du Du nắm chặt di động, hơi khẩn trương.



Sau đó, di động trong lòng bàn tay rung lên, làm tim cô cũng rung theo.



Tô Du Du run rẩy mở di động ra, quả nhiên Yến Trì đã trả lời.



[Không cho!]



Tô Du Du cảm thấy mắt hơi rưng rưng, ngón tay đặt trên bàn phím, muốn giải thích một chút, nhưng phát hiện ra, dù giải thích thế nào cũng phí công vô ích.



…..



Khi Yến Trì nhận được tin nhắn của Tô Du Du, thì sắc mặt liền biến đổi, cầm quần áo muốn ra ngoài tìm cô.



Xe Bentley màu đen chậm rãi khởi hành, biểu cảm lạnh lùng trên mặt của Yến Trì như sắp kết thành băng.



“Có thể đi nhanh hơn không?” Anh thúc giục tài xế.



Bây giờ trờ đang trở lạnh, trên trán tài xế chảy ra từng giọt mồ hôi, trong lòng âm thầm kêu khổ.



Không phải là ông không muốn đi nhanh, nhưng bây giờ đang là giờ tan tầm, là giờ cao điểm, đây là con đường ngắn nhất có thể đi, dù bản lĩnh của ông có lớn thế nào, thì cũng không thể bay đến được!



Yến Trì nhìn hàng xe dài dằng dặc ngoài cửa sổ, bực bội mà gãi gãi tóc.



Anh lạnh mặt đặt tay ở then cửa, đẩy cửa xe ra, dứt khoát xuống xe.



Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chẳng bằng suy nghĩ biện pháp khác còn hơn.



Yến Trì đứng trong dòng xe cộ một lát, quay đầu chạy tới một con hẻm nhỏ. Đây là cũng là một con đường khá gần, xe không vào được, nhưng người thì có thể.



Gió bấc thổi qua thân thể, gương mặt lộ ra ngoài cảm thấy hơi đau đớn, nhưng Yến Trì lại không thèm để ý.



Anh chỉ biết là bản thân tuyệt đối sẽ không để Tô Du Du rời đi.



Anh không cho phép!



Yến Trì chạy rất nhanh, cảnh vật xung quanh đều bị anh bỏ lại phía sau. Sau khi chạy qua hẻm nhỏ, thì lại phải đi qua đường cái.



Khi Yến Trì đang định sang đường, thì bỗng một chiếc ô tô màu trắng lao đến.





Yến Trì phản ứng rất nhanh, nhưng cũng không thể tránh được hoàn toàn, thân thể bị tông thật mạnh, sau đó mất ý thức.



…..



Không hiểu sau Tô Du Du lại cảm thấy hoảng hốt. Theo bản năng, cô liền mở di động ra.



Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại như lúc nãy.



Tô Du Du đã gửi một icon qua, nhưng mãi mà không thấy thông báo đã xem, cũng không nhận được tin nhắn trả lời.



Dì Tôn gõ gõ cửa, bưng một ly sữa bò vào.



Bà thương tiếc sờ tóc Tô Du Du: “Đêm nay con ngủ sớm đi, nghe nói phải ngồi máy bay rất lâu đó!”



Dì Tôn không thể không lưu luyến, bà chăm sóc Tô Du Du nhiều năm như vậy, đã sớm coi cô như con đẻ rồi.



“Ra nước ngoài, sống vài năm, dì Tôn sẽ chờ con về thăm dì, nhé!” Lúc này, dì Tôn không thể nói lời buồn phiền nào.



Trên mặt Tô Du Du nặn ra một nụ cười.



Dì Tôn đưa sữa bò xong liền đi, Tô Du Du nhìn bóng dáng bà biến mất sau cánh cửa.



Cô thu hồi tầm mắt, không thể né tránh mà nhìn hai cái vali lớn ở góc tường.



Tâm trạng lại càng xuống thấp.



**



Sân bay.



Yến Đường và Tô Mạn Mạn ôm Tô Du Du khóc đến mức hổn hển, thở không ra hơi.



Tô Kiến Khánh và Trương Cao Như đứng bên cạnh, Tô Kiến Khánh nhìn Tô Du Du: “Ở nước ngoài, nhớ tự chăm sóc bản thân, nhà họ Tô luôn luôn chào đón con trở về.”



Tô Du Du cười gật đầu.



Phương Nhân đứng một bên, nhàn nhạt nhìn hình ảnh chia xa, không hề để ý tới ánh mắt oán trách của Yến Đường và Tô Mạn Mạn.



Bà cúi đầu nhìn đồng hồ, thúc giục mọi người nhanh một chút, sắp tới giờ lên máy bay rồi.



Bà cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn gì phát sinh.



Yến Đường bực tức mà chống đối một tiếng: “Bà gấp cái gì? Cũng còn lâu mới lên máy bay mà!”



“Sao anh trai em vẫn chưa tới đây? Điện thoại cũng không nghe, quá không đáng tin rồi!” Yến Đường nhịn không được mà oán giận, thế mà còn dám tranh giành Tô Du Du với cô bé!



Nhưng mà, hôm nay, nhà cô bé thật sự rất kì lạ, từ sáng sớm cô bé đã không thấy ba mẹ ở nhà! Tuy nhiên, hiện tại, việc tiễn Tô Du Du là chuyện quan trọng nhất, Yến Đường không thể lo nhiều như vậy.



Tô Du Du nghe Yến Đường nói xong, cũng hơi ảm đạm mà cúi đầu.



Cô nhìn di động trong tay, vẫn chưa nhận được tin nhắn của Yến Trì.



Anh đang tức giận sao?



Trong lòng Tô Du Du ê ẩm, rất khó chịu.



Nghe được Phương Nhân lại thúc giục lần nữa, cô đánh một hàng chữ trong di động.



[Tớ phải đi rồi, chờ tớ nhé.]



Buông di động xuống, Tô Du Du vẫn nhìn thoáng qua cửa sân bay, hi vọng có thể nhìn thấy hình bòng quen thuộc.



Nhưng cuối cùng vẫn thất vọng mà cúi đầu.



Vẫy vẫy tay, Tô Du Du rặn ra một nụ cười, tạm biệt đám người Yến Đường, sau đó liền đi theo Phương Nhân tới nơi check-in.



Đúng lúc này, có một người xông tới.



Tô Du Du cảm thấy bả vai mình bị người ta túm lấy, đôi mắt đối diện khuôn mặt tiều tụy của một người đàn ông trung niên.



“Du Du! Ba là ba ba của con đây!”



Tô Du Du bị biến cố này dọa tới mặt mày tới nhợt.



Phương Nhân không ngờ Hạ Viễn Tân lại thật sự chạy tới, trong mắt hiện lên tia phẫn nộ, bà tức giận nhìn về phía mấy vệ sĩ lực lưỡng.




Sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, vệ sĩ liền lập tức tiến lên bắt lấy Hạ Viễn Tân, Tô Du Du cũng thoát khỏi tay ông.



“Ngăn ông ta lại!” Phương Nhân lạnh mặt phân phó vệ sĩ một câu, rồi ôm bả vai Tô Du Du, dẫn cô tiếp tục check-in.



Tô Du Du nhìn không được mà thoáng nhìn ra phía sau, chỉ thấy Hạ Viễn Tân bị vệ sĩ giữ lại, hai mắt đỏ lên nhìn hai người: “Du Du là con gái anh, em không thể mang con bé đi như vậy được.”



Nhưng mà không ai để ý tới lời gào rống của ông.



Tô Du Du thất vọng quay đầu, Tô Mạn Mạn và Yến Đường đều kinh ngạc mở to mắt.



….….



Bệnh viện.



Trong phòng bệnh trắng tinh, không khí đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng.



Trên giường bệnh, một thiếu niên bị băng kín trán, trên băng gạc giữa trán thấm ra chút máu.



Anh nhắm chặt hai mắt, không hề có ý thức mà nằm trên giường, chân trái bó một lớp thạch cao dày hơi nâng lên.



Bỗng nhiên, lông mi thiếu niên giật giật, từ từ mở mắt.



Đau đớn trên thân thể làm anh hơi nhíu mày, ngay sau đó, anh nghĩ tới một chuyện, trên mặt liền xuất hiện tia nôn nóng, giãy giụa muốn đứng dậy.



Yến Thừa Minh bên cạnh phát hiện động tác của anh, đi vài bước tới đè Yến Trì trên giường lại.



“Bây giờ con không được cử động.” Ông nhìn Yến Trì.



“Cậu ấy đâu?” Yến Trì chịu đựng đau đớn, hỏi ba chữ.



Yến Trì thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Giờ này, chắc là đã lên máy bay rồi.”



Yến Trì trên giường đột nhiên giãy giụa: “Buông con ra, con muốn đi tìm cậu ấy!”



Yến Thừa Minh dùng lực lớn hơn, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn: “Con như vậy rồi mà còn muốn đi tìm con bé sao? Có cần chân nữa không?”



Yến Trì cũng phát hiện tình trạng thảm hại của mình, hết sức lực, trên mặt đầy thống khổ.



“Di động của con đâu?” Anh hỏi.



Yến Thừa Minh kéo ngăn kéo ra, đưa di động cho anh.



Di động bị va đập mạnh, màn hình dập nát, Yến Trì ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay.



“Bây giờ con cứ an tâm dưỡng thương đi, chuyện khác cứ để sau.” Yến Thừa Minh nhìn Yến Trì nói.



Yến Trì thống khổ nhắm mắt lại, gầm nhẹ với Yến Thừa Minh một tiếng: “Biến đi.”



**




Tô Du Du bị Phương Nhân vừa đè vừa đẩy lên máy bay tư nhân.



Hình như Phương Nhân sợ xảy ra biến cố nào khác, nên nhìn trông hơi sốt ruột, giọng điệu dồn dập phân phó nhân viên nhanh chóng cất cánh.



Tô Du Du ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài.



Cô sắp phải rời nơi đây rồi.



Không thể nhìn thấy Yến Trì, chắc là do anh chưa thấy tin nhắn thôi. Tô Du Du tự an ủi bản thân.



Muốn lấy di động ra, nhưng Tô Du Du lại không sờ được cái gì.



Trong lòng cô lập tức nhảy dựng, khuôn mặt nhỏ hoảng loạn, cô lấy toàn bộ đồ tùy thân của mình ra, luống cuống tìm kiếm bên trong.



Nhưng mà không có, không hề có di động.



Tô Du Du đột nhiên đứng lên, định chạy ra khỏi cửa cabin.



Không được, cô muốn tìm di động! Cô không thể mất nó!



Phương Nhân nhìn Tô Du Du đột nhiên chạy đi, liền lập tức đuổi theo.



Chỉ thấy Tô Du Du đứng trước cửa cabin đã đóng, bắt lấy một nhân viên: “Mở cửa ra, tôi muốn đi ra ngoài!”



Phương Nhân xông lên, giữ chặt cô: “Con làm gì đó?”




“Tôi muốn xuống, tôi muốn xuống!” Tô Du Du gạt tay bà ra.



Tất nhiên là Phương Nhân không nghe cô nói, bà ra hiệu cho nhân viên đè tay cô lại.



Nhìn Tô Du Du vẫn luôn giãy giụa, Phương Nhân nhíu mày: “Gọi bác sĩ tới đây.”



Ngay sau đó, Tô Du Du cảm thấy một kim tiêm lạnh lẽo cắ m vào da thịt mình, trước khi mất đi ý thức, cô cảm thấy bản thân như mất đi cái gì đó.



Phương Nhân ngồi xổm xuống, lau nước mắt chưa khô trên mặt Tô Du Du, dịu dàng nói: “Ngủ đi, ngủ dậy thì chúng ta tới nơi rồi.”



….….



Sân bay.



Cuối cùng thì vệ sĩ cũng buông Hạ Viễn Tân không ngừng giãy giụa ra.



Ông mất hết sức lực mà ngã ngồi trên đất, ngơ ngác thì hướng hai người rời đi.



Tô Mạn Mạn bên cạnh thu hồi tầm mắt, cô ấy không ngờ được, Hạ Viễn Tân lại là cha ruột của Tô Du Du?



Vậy chẳng phải Hạ Ngữ Vi là chị gái cùng cha khác mẹ của Tô Du Du sao?



Nghĩ đến đây, Tô Mạn Mạn liền tức giận, Hạ Ngữ Vi không xứng!



Chờ xem, cô ấy nhất định sẽ làm cho Hạ Ngữ Vi đẹp mặt!



Đang định rời đi, Tô Mạn Mạn lại đột nhiên phát hiện trên nền gạch trắng có cái gì đó.



Cô ấy nghi hoặc mà đi đến, khom lưng nhặt lên.



Đây không phải là di động của Tô Du Du sao?!



Xem ra bị rớt khi giãy giụa vừa nãy rồi…



Nhưng mà cô đi rồi, Tô Mạn Mạn nắm chặt di động, không biết nên làm sau. Nhìn một lát, cô ấy nhét di động vào trong túi mình.



….



Mười mấy tiếng sau.



Nước M.



Đoàn người Phương Nhân đã xuống máy bay từ sớm, đã tới chỗ ở.



Bởi vì Tô Du Du bị tiêm thuốc an thần, nên dọc đường đi đều ngủ rất sâu, xuống máy bay cũng không tỉnh. Phương Nhân liền trực tiếp để cô ngủ như vậy mà đưa về nhà, đặt cô vào phòng đã chuẩn bị tốt.



Qua mười mấy giờ bay, Phương Nhân cũng cảm thấy hơi mệt, liền về phòng tắm rửa.



Sau khi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy người giúp việc người Philippines bà sắp xếp chăm sóc cho Tô Du Du đang hoảng loạn chạy vào.



Phương Nhân nhíu mày, dùng tiếng Anh hỏi: “Con bé tỉnh rồi sao?”



Người giúp việc gật đầu: “Ngài nên tới nhìn thử xem…”



Nhìn biểu cảm trên mặt người giúp việc, Phương Nhân nghĩ là Tô Du Du bên kia không phối hợp, cũng liền mặt kệ bản thân chỉ đang mặc áo tắm dài và tóc còn ướt mà cất bước tới phòng Tô Du Du.



Mở cửa ra, Phương Nhân nhìn chung quanh một vòng, không hề phát hiện thân ảnh Tô Du Du.



Phương Nhân quay đầu nhìn người giúp việc: “Con bé đâu?”



Người giúp việc chỉ chỉ vào tủ quần áo.



Phương Nhân càng nhăn mày hơn, đi tới trước tủ quần áo màu trắng, hít sâu một hơi, rồi kéo tủ ra.



Ánh sáng sáng ngời lập tức tràn vào tủ quần áo tối tăm.



Tô Du Du đang ôm đầu gối trốn bên trong gặp phải ánh sáng, lại trúc vào trong hơn.



“Con đang làm trò gì vậy?” Giọng điệu Phương Nhân không tốt, duỗi tay muốn lôi cô ra.



Tô Du Du sợ hãi mà trốn vào trong, chôn đầu khóc hu hu.



Phương Nhân dừng tay, bà phát hiện ra có gì đó không đúng.