Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 6




Trở về tửu điếm đoàn phim quy định sẵn, Nguyên Sơ ăn một ít để uống thuốc, hy vọng đêm nay có thể ngủ ngon giấc. Nhưng mà vừa nằm vật xuống giường còn không quá hai phút, liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Nguyên Sơ phỏng chừng đoán được là ai, vẫn là cách cánh cửa trước tiên hỏi một câu “Là ai vậy?”. Người ngoài cửa dường như không nghe thấy, chỉ lo gõ cửa. Nguyên Sơ không thể làm gì khác hơn là mở khe cửa. Hạ Anh quần áo ướt nhẹp, áo ngủ dây mỏng, mím môi nở nụ cười: “Nguyên ca, máy sấy tóc trong phòng tôi hỏng, có thể qua phòng anh sấy tóc không?”

Hạ Anh ở trong bộ phim này vai nữ thứ, phần diễn rất ít, mà tính cách thiết lập như những khuôn mẫu cũ trước đó.

Tối hôm qua cô ta cũng đến gõ cửa mấy lần, Nguyên Sơ không phòng bị, vừa mở cửa cô ta liền lao vào. Ngã một lần khôn ra thêm, lúc này y không có ý định để Hạ Anh vào trong phòng, Nguyên Sơ cười cười xin lỗi: “Phòng tôi máy sấy tóc cũng hỏng, thật không tiện.” Lập tức đóng cửa lại.

Hai ngày sau Nguyên Sơ thuận lợi diễn xong bộ phim.

Bởi vì những người khác trong đoàn phim không quá thân, cho nên cũng không có tổ chức tiệc mừng phim hoàn tất, thấy thế Nguyên Sơ gọi Tiểu Lưu mua đồ ăn nước uống gửi cho từng người trong đoàn phim.

Trên đường trở về nhà của mình, Nguyên Sơ hỏi Tiểu Lưu: “Về phía Mẫn đạo diễn diễn tình huống thế nào?”

Tiểu Lưu: “Nói là kịch bản còn chưa thay đổi hoàn chỉnh, thời gian khởi quay có thể hoãn lại.”

Bộ phim của Mẫn đạo diễn lần này là bộ phim quan trọng đối với Nguyên Sơ trong năm nay, hơn nửa năm còn có thể chạy vài cái hoạt động khác, nửa cuối năm lịch trình cơ bản trống không. Gần đây có nói tháng năm sẽ khởi quay, bây giờ tháng năm đã đi qua nửa tháng vẫn chưa thấy gì. Nhưng Nguyên Sơ cũng không gấp gáp, người ta hay nói, kịch bản hay và diễn viên giỏi đều cần có thời gian mài dũa.

Tiểu Lưu liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, Nguyên Sơ đang mệt mỏi xoa xoa cái trán. Tiểu Lưu do dự một chút, nói: “Tuần sau còn có một buổi phỏng vấn anh đi không?”

Nguyên Sơ nghi hoặc mà ừ một tiếng, “Tôi không phải để Lương tỷ đi thay rồi sao?”

“Lương tỷ chưa nói sẽ đi đâu.”

Nguyên Sơ nhìn ngoài cửa sổ, nửa ngày, vẫn lắc đầu một cái.

“Tại sao không đi a.” Tiểu Lưu lầm bầm một câu.

Nguyên Sơ nhẹ giọng nở nụ cười, “Tuần sau tôi sẽ về nhà đi xem mắt.”

Không biết tại sao, năm nay mẹ y đặc biệt sốt ruột như vậy, trước bởi vì y cùng Hạng Tri Lam đang trong mối quan hệ kia nên y cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đoạn quan hệ cũng đứt đoạn mất, tuổi tác y cũng không còn nhỏ —— hai mươi bảy tuổi, đối với người bình thường cũng là thời điểm thích hợp để kết hôn rồi. Nguyên Sơ nhìn ngoài cửa sổ, vuốt ve vết sẹo nhỏ mà ngày hôm nay trong lúc quay phim không cẩn thận để lại trên cánh tay, suy nghĩ, dù thế nào cũng phải thử một lần, phải đi bước này thôi.