Buổi sáng hôm sau Lí Thiệu Phàm cùng Thù đế bước vào công ty Phi Dương.
Hai người không bàn bạc nhiều nhưng đều có thu lợi bởi vậy mà trực tiếp kí hợp đồng.
Công việc đã bàn xong, Lí Thiệu Phàm hỏi: “Kỉ tiên sinh, tôi muốn hỏi anhmột chút chuyện cá nhân, vì sao anh cùng Tâm Di chia tay đã sáu năm màkhông có bạn gái?”
KỉĐình Nho cảm thấy thật buồn cười. “Anh em đều hỏi cùng một vấn đề, anhđã nói đây là việc cá nhân thì thật xin lỗi tôi không thể trả lời.”
“Nếu anh nói thì tôi đồng ý mua sản phẩm mới nghiên cứu của quý công ty?”
“Nhìn không ra Lí tổng tài lại cảm thấy hứng thú với chuyện cá nhân của người khác.”
“Tôi chỉ nghĩ một người đàn ông bình thường thì sao sau khi chia tay bạn gái sáu năm trước vẫn không có bạn gái mới, anh rốt cuộc là có vấn đề gì?”
“Nếu Lí tổng tài là con gái thì tôi không ngại cho anh kiểm tra cơ thể của tôi.”
Hai người mỗi người một câu đối chọi gay gắt mà Thù đế ở bên cạnh thì cảm thấy lạnh không thôi.
Trước mắt là hai người xuất sắc như nhau, nếu cho nàng chọn thì tổng tài thân yêu đẹp mê người nhưng đáng tiếc là công tử đào hoa còn về phần Kỉ Đình Nho thì ngoại hình tuấn tú không nói mà khí thế lại không tầm thường,a, không biết nên chọn ai bây giờ.
Nhưng rốt cuộc trận tranh đấu này thì ai sẽ là người chiến thẳng?
Một lát sau thì Thù đế cùng tổng tài rời khỏi công ty Phi Dương.
“Tổng tài, ngươi vì sao phải làm vậy?” Ngồi ở trong xe taxi nàng khó hiểu hỏi. “Ngươi không phải thích Michelle sao?”
“Đúng vậy, ta rất thích nàng. Tuy rằng nàng không được tính là đặc biệt xinhđẹp nhưng ở chung với nàng thì nàng làm cho người khác thật thoải mái,yên tâm.” Lí Thiệu Phàm là thật lòng thích Lí Tâm Di.
“Tacũng biết Michelle là cô gái tốt.” Tuy rằng là tình địch nhưng nàng cũng thật thích Michelle, chỉ cần nàng cần sự giúp đỡ thì cô không bao giờtừ chối, thân thiết lại nhẹ nhàng làm cho người ta không thể chán ghétnàng. “Một khi đã như vậy mà ngươi làm như thế thì Michelle rất có thểsẽ trở lại với Kỉ tiên sinh.”
“Thật sự là như vậy, ta cũng chỉ có thể chúc phúc còn hơn muốn Michelle làbạn gái của ta, ta càng hi vọng nàng có thể hạnh phúc.” Tốt xấu gì bọnhọ cũng là anh em sáu năm, nàng vẫn thích người kia sao hắn lại khôngbiết.
“Tổng tài, không nghĩ tới ngươi lại là một người đàn ông ôn nhu như vậy, hại ta lại càng yêu ngươi.”
“Cám ơn.” Lí Thiệu Phàm cười khổ đáp lại.
“Đúng rồi, ta nói là phải an ủi ngươi, ngươi hi vọng ta làm gì?”
“Thù đế không cần nói chuyện như vậy? còn có tay của ngươi đang sờ vào đâu!” Hắn không chịu nổi người đó mà thông báo, “Này cô gái hư hỏng, nhanhdừng tay lại.”
“Ta đã biết, khi nào quay về khách sạn thì tiếp tục.”
Tiếp tục cái gì a……. Lí Thiệu Phàm dở khóc dở cười. Hắn vừa mới thất tìnhnha (cứ cho là vậy đi ^.^) không cần đối xử với hắn như vậy? Rõ ràng hắn không phải là người đào hoa, hắn còn ngây thơi muốn chết, đều tại người phụ nữ đó khiến cho hắn mang danh công tử đào hoa.
Nhưng hắn sẽ không hối hận vì những lời đã nói ra, mặc dù có điểm không muốnnhưng cũng không có biện pháp, không thích thì cho dù ép buộc cũng không có tác dụng.
Xem ra buổi chiều nên quay về Mũ, chỉ có hắn cùng Thù đế.
LíTâm Di ngoại trừ nói tạm biệt với bạn tốt La Tình cùng cậu và chú Tống,trước khi nàng quay về nước Mĩ thì nàng đi vào bệnh viện thú y lầntrước, không biết chú chó nhỏ đã tìm được chủ nhân mới chưa?
Nàng nghĩ nếu không có ai thì nàng sẽ đem nó tới bệnh viện của cậu, bởi vìnàng không biết ngoài bệnh viện của cậu thì còn nơi nào sẽ chăm sóc chonhững chú chó đi lạc.
Không nghĩ tới chú chó nhỏ đã tìm được chủ nhân mới mà càng kinh ngạc hơn khi người đó là Kỉ Đình Nho.
“Giữa trưa hôm qua bạn trai cô đã tới mang chó đi, nói cô cùng hắn quyết định nhận nuôi, hắn không nói với cô sao? Quái lạ, hắn rõ ràng đã nói làtặng cô.” Bởi vì Kỉ tiên sinh cùng Lí tiểu thư cùng nhau tới bệnh việnnên bọn họ mới cho rằng họ là đôi yêu nhau cho nên nói ra người nhậnnuôi.
Phát hiện nhân viên quầy tiếp tân dùng vẻ mặt hoang mang nhìn nàng, Lí TâmDi vội giải thích, “Bởi vì mấy hôm nay tôi không liên lạc với anh ấy,tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, cám ơn mọi người.” Vội vàng nói lời cám ơnnàng bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Nàng không nghĩ tới Đình Nho sẽ trở lại bệnh viện hơn nữa hắn chưa từng nóisẽ nhận nuôi chú chó nhỏ, bây giờ nghĩ lại trước kia nàng mỗi khi nhặtđược chó mèo đi lạc thì hắn luôn nói nàng nhặt bậy nhưng mỗi lần đều làhắn giúp đỡ nàng tìm chủ nhân mới ─
“Tâm Di, không cần lo lắng như vậy, anh đã tìm được chủ nhân mới cho chú chó nhỏ.”
“Thật sao?”
“Thật, chủ nhân mới là công nhân công ty ba anh, người ấy sẽ thật sự yêu thương con chó con.”
“Cám ơn anh Đình Nho.”
Tiếp theo lại là ─
“Tâm Di, làm ơn cháu không cần đem toàn bộ chó đi lạc ở Đài Loan tới đây, cậu cũng sắp bị phá sản rồi.”
“Chính là chúng thật đáng thương……..”
“Cậu, lần trước có người quyên tiền, cậu hãy nhận lấy.”
“Đình Nho, lại có người quyên tiền sao?”
“Đúng.”
“Có rất nhiều người quyên tiền a Đình Nho, ngươi rất cưng nha đầu này.”
“Cậu, cậu nên để cho Tâm Di làm chuyện nàng muốn, như vậy nàng sẽ rất vui vẻ.
Lí Tâm Di nghĩ đây là lúc nào? Là năm lớp 11? Nàng vẫn nhớ rõ có một ngày cậu nói tiền đó đều là tiền tiêu vặt của Đình Nho.
Nàng lúc ấy có nói lời cám ơn với Đình Nho sao? Hình như không có, nàng chỉ nghĩ là hắn đã giúp con chó nhỏ…..
Bâygiờ nghĩ lại thì Đình Nho luôn yên lặng giúp đỡ nàng, chưa bao giờ mởmiệng tranh công với nàng, nhớ tới lần chia tay ngày đó hắn thật tứcgiận nói nàng gạt đi tình cảm nhiều năm như vậy của hắn, thì ra nàngchưa bao giờ dùng “tâm” để yêu Đình Nho.
Nhớtới lời nói của chú Tống, cảm giác hai người ở chung mới là quan trọng,tuy rằng Đình Nho thích người xinh đẹp không hề tồn tại kia nhưng từtrước đến nay hắn luôn ở bên cạnh nàng, bọn họ cùng nhau trải qua rấtnhiều việc, vì cái gì mà nàng kiên quyết không thấy tình cảm của bọn họlúc đó?
Cũng chỉ vì nàng biết hắn có khả năng đặc biệt, coi như tất cả không tồn tại sao?
LíTâm Di khổ sở nghẹn ngào trong lòng. Nghĩ lại nàng từng làm gì cho hắnnhưng người này chưa bao giờ làm tổn thương nàng, thậm chí trong lòngvẫn còn nhớ tới nàng……
Muốn gặp hắn.
Độtnhiên tay nàng rung lên, nhìn thấy trên màn hình là Đình Nho gọi đến? Số điện thoại dù sáu năm chưa gọi nhưng nàng chưa từng quên.
Nàng hồi hộp nghe điện thoại. “Đình Nho, sao anh biết số điện thoại của em?” Nàng nhớ rằng chưa từng cho hắn.
“Là Lí Thiệu Phàm nói cho anh.”
“Anh Thiệu Phàm? Chẳng lẽ hợp đồng có vấn đề?” Ngày hôm qua anh Thiêu Phàmnói là không cần kí hợp đồng, không phải sẽ trở thành thật đi?
“Hợp đồng kí thuận lợi, Lí tổng tài cùng trợ lí vừa mới đi.”
“Vậy vì sao anh gọi điện thoại cho em?”
“Anh muốn hỏi em, em thật sự quyết định quên đi tất cả sao?”
“Em…….”
“Em bây giờ đang ở đâu? Anh muốn gặp em.”
“Không cần, em sẽ tới công ty Phi Dương tìm anh.”
Vẫn là nàng đi tìm hắn, ít nhất nàng phải nói lời xin lỗi với hắn.
Nàng không dám hi vọng xa vời là hắn sẽ tha thứ cho nàng bởi vì nàng lạingốc nghếch mắc thêm một lỗi nữa, chính là chuyện sáng hôm qua, bây giờnàng nên đi đối mặt cho tốt.
“Đình Nho, thật xin lỗi….” Bước vào văn phòng, Lí Tâm Di lập tức giải thích.
Kỉ Đình Nho ngồi trên ghế, con ngươi đen nhìn nàng. “Vì sao lại giải thích với anh?”
“Bởi vì……. Có rất nhiều chuyện, tóm lại em muốn giải thích với anh.” Nànglàm nhiều chuyện cần phải xin lỗi với hắn, nàng không thể thuyết minhcũng không nói nên lời, chỉ hi vọng hắn sẽ nhận lời giải thích của nàng.
“Lí Tâm Di, anh hỏi em, em nói là có vị hôn phu ở bên Mĩ là thật sao?”
“Này……” Lí Tâm Di hốt hoảng. Nếu không giải thích thì thật không thẳng thắn.“Thật xin lỗi, là em lừa anh, em không có vị hôn phu.”
“Tính nàng thức thời, thừa nhận. “Anh nghe nói sau khi chúng ta chia tay thìsáu năm qua em không có bạn trai mới, vì sao?” Mọi người đều hỏi hắn,hiện tại hắn sẽ đem vấn đề này trả cho nàng.
“Đây là việc riêng của em, em có thể không trả lời được không?”
Xem ra bọn họ dù chia tay sáu năm nhưng vẫn thật ăn ý. “Không được, em nhất định phải trả lời.”
“Vì sao?” nàng là tới giải thích chứ không phải cùng hắn bàn luận chuyện cá nhân.
“Không phải đến giải thích sao? Như thế nào lại muốn chọc anh tức giânh?” KỉĐình Nho ra vẻ tức giận nói. Nhưng hắn lại thật thích cảm giác khi dễnàng, có lẽ hắn thật sự có điểm biến thái, dù sao hắn chỉ biết khi dễnàng.
“Em không có.”
“Như vậy anh phải biết đáp án chính xác, đừng nói bởi vì em bận công việc.” Câu trả lời quen thuộc của hắn.
“Chính là bởi vì công việc…..”
“Anh trai em nói sáu năm qua em chưa từng quên anh, còn thường xuyên ngẩn ngơ nhìn lên trời, là thật đúng không?”
Lí Tâm Di kinh ngạc không thôi. “Gạt người, anh Thiệu Phàm sao lại nói như thế với anh?”
“Bằng không em nghĩ vì sao anh biết được?” Lời hắn nói đều là sự thật.
Đó là chuyện nửa giờ trước ─
“Lítổng tài, vì sao anh lại có hứng với chuyện cá nhân của tôi như vậy, tựnguyện vượt qua hơn hai nghìn cây số từ Mĩ tới nghe?”
“Nói mau.”
“bởi vì tôi còn yêu Tâm Di.” Nếu đã trả nhiều tiền như vậy thì hắn cũng không ngại xấu hổ.
“Đã nói như vậy thì lúc trước vì sao lại chia tay?”
“Là nàng đưa ra, đi hỏi nàng ấy.”
“nàng đưa ra thì ngươi vội đáp ứng?”
“Có biện pháp nào, nàng khóc nói không có cách nào ở cùng tôi, tôi còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể đáp ứng nàng.”
“Như vậy thì ngươi không phải rất chiều nàng.”
“Lítổng tài, vấn đề của anh quá nhiều, tôi cảm thấy có hại cho tôi, hợpđồng là quan trọng, nếu đơn đặt hàng lớn một chút thì có thể.”
“Ngươi sẽ không phải vì ăn nhiều nên mới mệt, đơn đặt hàng của ta đã lớn như vậy, ngươi với Tâm Di đúng là giống nhau.”
Tuy rằng hắn cùng Lí Thiệu Phàm không phải nói nhiều nhưng thật sự cám ơn đơn đặt hàng cuối cùng của hắn.
Nhìn thấy Tâm Di có lẽ đã bị Thiệu Phàm nói trúng, hắn chính là rất chiềunàng cho nên chuyện hôm nay mới trở nên như vậy nhưng may mắn làm saokhi nàng nhớ tới hắn.
AnhThiệu Phàm nói với hắn sao? Nàng đoán anh Thiệu Phàm nhất định là hivọng nàng đối mặt, đúng vậy, trước khi đến Đài Loan hắn chính là hi vọng nàng có thể đối mặt với chuyện trước kia, nàng lúc đó không phải rấtkiên trì muốn tới sao?
“Đúng, sáu năm qua em không có quên ghi tội của anh.”
Nghe được nàng cùng chính mình giống nhau, tâm tình của hắn thoái mái khôngnói nên lời, cũng bớt đi lo lắng không ít. Ít nhất không phải nàng cònyêu hắn sao? Nhìn thấy hắn bị người ta trêu cười thì lập tức nhảy rathay hắn nói chuyện, đây đúng là Tâm Di, chỉ cần vì hắn thì chuyện gìnha đầu ngốc kia cũng đồng ý làm.
“Nếu còn yêu anh thì vì sao không nói ra thận phận của mình?”
“Bởi vì ngày đó anh họ Dương cùng La Tình đến sân bay, anh ấy nói có hỏi anh có muốn gặp em nhưng kết quả anh nói không muốn cho nên em mới khôngdám nói ra thân phận của chính mình.”
Ngày đó hắn nói như vậy sao? Hắn chính là nói gặp mặt hay không cũng đượcsao? Được rồi, chuyện này thì tính hết lên đầu anh họ, không trách nàng.
Nhưng vì sao muốn gạt anh là em có vị hôn phu? Còn có chia tay một đêm emnhiệt tình với anh, buổi tối hôm trước cũng thế nhưng khi tỉnh lại thìlại nói cái gì mà muốn quên, như thế nào, anh là công cụ tình dục củaem?”
“Không phải như vậy……..” nàng khuôn mặt đều đỏ lên.
“Vậy vì sao?” Hắn đứng dậy, đi tới chỗ nàng.
“Bởi vì…..” Nàng cảm ỵấy miệng khô lưỡi khô, không rõ nên nói về đề tài nàynhư thế nào? Nàng thật sự không có đem hắn……cái ý kia.
Kỉ Đình Nho đứng trước mặt nàng. “Nói chuyện.”
“Trước ngày chia tay, bởi vì em muốn gặp anh cho nên mới……..” Phải trực tiếpđem sự việc nói ra từ miệng, thật đúng là làm cho người khác không nhịnđược mặt đỏ tim đập. “Mà buổi tối hôm đó anh thật nhẹ nhàng, em rất nhớanh, nhớ tới cái ôm của anh, mới có thể đối với anh…… thật sự là khôngđúng.”
“Cuối cùng anh hỏi em, vì sao em biết anh không có quên em mà em vẫn quyết định quay về Mĩ?” Điểm này hắn không hiểu.
Nhìn thấy hắn Tâm Di không hề trốn tránh. “Bởi vì em phát hiện em hiều lầmanh rất nhiều việc, em cảm thấy không có tư cách yêu anh, anh hẳn là nên tìm người phụ nữ xinh đẹp lại hiền lành…… ngô!”
Lời nàng còn chưa nói xong thì môi đã bị hôn lên.
Đứa ngốc này, luôn muốn hắn cùng người phụ nữ khác, đã sáu năm nhưng như thế nào vẫn không học tốt!
Nhưng không có quan hệ, về sau hắn lại càng có nhiều thời gian để dạy dỗnàng, không ngại hai mươi năm nữa hoặc là lâu hơn, cả đời?
Một ngày nào đó nàng học thông minh hơn đi? Hẳn là như thế.
Kỉ Đình Nho chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, buông môi nàng ra, “Anh không nghĩ một ngày em có thể gầy đi.”
“Trước đây em nên giảm béo. Anh hắn là nên đốc thúc em giảm béo, như vậy mớikhông bị người ta nói mắt cùng đầu có vấn đề.” Có lẽ nàng sẽ không tự ti sau đó bỏ hắn đi.
“Trước kia chỉ cần em đói thì toàn thân sẽ không có sức lực, anh tình nguyệnvui vẻ cùng thân hình mập mạp cũng không muốn em chịu khổ, về phần người khác nói như thế nào, anh không sao cả.” hắn chưa từng nghĩ tới việcnàng giảm béo.
Lí Tâm Di cảm động khóc.
“Không biết được? Anh chính là khác so với tưởng tượng của em, em càng muốn yêu anh.”
Kỉ Đình Nho lần thứ hai hôn lên môi của nàng. Nàng trở nên gầy cũng xinh đẹp hơn, quả thật là không sai
Nhưng quan trọng hơn vẫn là, nàng là Lí Tâm Di.
Ngay tại lúc hai người đang hôn khó có thể chia lìa thì đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, là mẹ của Kỉ Đình Nho ─
“Con, ngươi đã có bạn gái?” Trầm Tú Cầm sung sướng hô lên, tiếp theo nàngnhìn người đứng bên cạnh con mình. “Đây không phải là Lí tiểu thư đã cứu ta?”
“Bác gái Kỉ, bác khoẻ.” Lí Tâm Di mỉm cười.
“Đình Nho con xem, mẹ đã bảo là nàng gọi là bác gải Kỉ hơn nữa cách gọi lạigiống béo muội.” Nàng hiện tại phi thường xác định tai không có vấn đề.
“Mẹ, nàng chính là Tâm Di.” Kỉ Đình Nho thản nhiên nói.
“Cái gì?” Trầm Tú Cầm kinh ngạc nhìn người gầy nhỏ bé trước mắt. “Ngươi là béo muội?”
“Vâng.” Lí Tâm Di cười thật vui vẻ.
“Ngươi thật là béo muội? Trời ạ, đỡ lấy ta………..” Nàng kinh sợ chỉ ít hơn so với bị cướp mất túi sách.
Kỉ Đình Nho cùng Lí Tâm Di hai người vội vàng đi lên đỡ, nhìn nhau cười.
Đứacon cuối cùng vẫn là lấy béo muội năm đó làm vợ nhưng hiện tại không thể gọi Lí Tâm Di là béo muội bởi vì nàng đã trở nên gầy.
“Đây, béo muội ăn nhiều một chút.” Mới nói không thể gọi nàng là béo muội,Trầm Tú Cầm ngồi xuống bàn ăn liền quên mất. “Ta quên, không thể gọicháu là béo muội.”
“Không sao đâu bác gái.” Lí Tâm Di cũng không để ý.
Hômnay đứa con ngoan mang béo muội (vẫn là gọi như vậy cho dễ) trở về chobiết hai người muốn kết hôn, ai, bọn họ có thể làm gì? Cũng chỉ có thểđồng ý thôi, dù sao đứa con cũng yêu béo muội a.
Khác với vẻ mặt bất đắc dĩ của Trầm Tú Cầm thì Kỉ Triển Vinh cười đến thậtvui vẻ. “Thì ra ông trời đã sớm sắp đặt, hai con nhất định là ở chungmột chỗ.”
Sau khi dùng cơm xong thì hai người lớn về phòng ngủ trưa mà Kỉ Đình Nho dắt Lí Tâm Di lên tầng hai, về phòng hắn.
“Vềsau đây là phòng mới của chúng ta.” Bác gái Kỉ nói muốn tìm người trangtrí lại nhưng nàng cảm thấy không cần, bởi vì phòng của hắn tràn ngậphồi ức của hai người cùng lớn lên.
“Tâm Di, anh nghĩ nếu em không muốn cùng mẹ anh ở chung thì chúng ta có thểra ngoài sống.” Trước đây mẹ cùng Tâm Di ở chung không thoải mái, hắn lo lắng Tâm Di ở đây không vui.
“Không sao, chúng ta cùng với ba mẹ anh ở chúng, nói thật ra em còn rất thíchbác gái, em tin tưởng có thể ở chung tốt.” Tuy rằng bác gái từng bắtnàng chia tay với Đình Nho nhưng bác chỉ dùng hình thức khuyên nhủ, cùng không nói những lời ác với nàng cho nên cùng bác gái quan hệ cũng không xấu.
“Anh biết em ở với ai đều được nhưng là anh sợ mẹ sẽ không đối tốt với em.”
“Sẽ không, bác gái không phải là người như vậy.” Bác gái giống như người ta nói là miệng nói không phải cố ý.
“Vẫn ra ngoài sống sẽ tốt hơn.”
“Không được, anh là con trai duy nhất, chúng ta sẽ ở đây. Như vậy được rồi, em đồng ý khi nào bác gái khi dễ em thì em sẽ nói với anh.”
“Em nói mới là lạ!” Nếu nàng không ngu ngốc thì hắn mỗi lần như vậy đều không phải tức giận đến gần chết.
“Em sẽ nói.”
“Thật không?” Hắn không muốn nàng bị người khác khi dễ. “Về sau em phải nhớkĩ, người có thể khi dễ em cũng chỉ có anh, hiểu không?”
“Nào có người như vậy!” Nàng bất mãn bĩu môi. “Em hỏi anh, nếu em bị người khác khi dễ thì em phải nói với ai?”
“Nói với anh!”
“Cái gì? Vậy xin hỏi anh sẽ dạy dỗ chính anh sao?”
“Sẽkhông, anh chỉ càng dùng sức khi dễ em, ai dạy em như vậy mới có thể bịkhi dễ.” Lập tức hắn bế nàng lên, hai người cùng nhau nằm lên giờng.“Làm sao bây giờ? Anh bây giờ nghĩ muốn “khi dễ” em a………..” Nói xong,bàn tay to liền bắt đầu cởi quần áo của nàng ra.
“Vừa mới ăn nó, anh liền…….” Lí Tâm Di đỏ mặt không thôi.
“Như vậy thì đây là món tráng miệng của anh sau khi ăn.”
Hănhôn lên bộ ngực mềm mại trắng như tuyết của nàng, nghịch nghịch nhũ hoacòn hút thật sâu, còn phát ra âm thành làm cho nàng không chỉ đỏ mặt,ngay cả người cũng nóng lên.
“Vì sao anh lại khi dễ em như vậy?”
“Anh cũng không biết, chỉ là nhìn thấy em thì anh chỉ muốn khi dễ em thôi.”
“Em thấy người khác nói quả không sai, anh là đồ biến thái.” Lí Tâm Di gắt giọng.
“Thật ra anh cũng nghĩ như vậy.” Kỉ Đình Nho cười thật mê người.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hôn một đường từ ngực nàng xuống, khi hắn chạmmôi vào những chỗ mềm mại của nàng thì đầu nàng trở nên trống rỗng, chỉcó thể không ngừng thở phì phò, bởi vì rất kịch liệt nên người mới trởnên thật ngượng.
Có lẽ nàng cũng là người biến thái, bởi vì nàng không đẩy hắn ra.
LíTâm Di bị hắn trêu đùa, thân mình bắt đầu chuyển động, tiếp theo cảmthấy chạm vào da thịt khiến nàng nóng rực không thôi, nàng thở hổn hểnlàm bước chuẩn bị.
Kếtquả là người nào đó có ý xấu, đùa nàng, chỉ chạm mà không tiến vào làmtoàn thân nàng khó chịu, không nhịn được đành xấu hổ mở miệng ─
“Thật biến thái.” Không ngừng bị cọ xát, lửa rất nhanh như sắp thiêu đốt nàng.
“Kỉ phu nhân, vẻ mặt ngươi thẹn thùng cùng tiếng kêu thật biến thái a, hơn nữa là giống như đang hấp dẫn ta.”
“Anh……” Mặt đỏ lên, Lí Tâm Di không thèm đếm xỉa đến. “Đúng, là anh đang hấp dẫn anh, nhanh lên.”
Chỉ có thể nói cùng người biến thái ở chung lâu, không thay đổi mới là lạ.
“Nếu Kỉ phu nhân nhờ ta thì ta đây cung kính không bằng tuân lệnh.” Kỉ Đình Nho cười, sau đó lấy vật to lớn tiến thẳng vào ─
“A!”
Buổi chiều, trong phòng lửa tình dục bùng cháy không thôi, hai thân hìnhtriền miên không ngớt, không ngừng đổi tư thế, mô hôi nhỏ xuống nhưngkhông dập tắt sự nhiệt liệt của họ.
Lầnđầu tiên gặp mặt là lúc ở nhà trẻ thì vận mệnh đã an bài bọn họ ở chungmột chỗ, cho dù từng vì hiểu lầm mà chia rời nhưng cuối cùng bọn họ vẫn ở chung một chỗ.
KỉĐình Nho thật ra không thành thật trả lời câu hỏi của Lí Tâm Di, vì saohắn luôn thích khi dễ nàng. Thật ra chỉ cần nàng soi gương thì đáp ánthật dễ dàng. Bởi vì ─ hình dáng của nàng là rất muốn để hắn khi dễ màthôi!
Hư! Đây là một bí mật.
Coi như là một loại tình thú của vợ chồng bọn họ
Hoàn