Chỉ Có Anh Hiểu Được Vẻ Đẹp Của Em

Chương 7




Đinh đinh đang đang

“Hoan nghênh tới đây.” Chuông cửa bệnh viện thú y vang lên đồng thời là tiếng nhẹ nhàng của Tống Tử Duy, hắn nhìn phía cửa có người bước vào nhấtthời vui mừng không thôi. “Tâm Di, cháu về Đài Loan lúc nào?”

“Chú Tống, đã lâu không gặp, chú cùng cậu có khoẻ không?” Lí Tâm Di tươi cười đi tới.

“Chúng ta vẫn tốt, cậu cháu vừa đi có việc, trở về lúc nào……. Nhìn xem cháugầy hơn so với một năm trước đây, hiện tại đã trở thành một đại mỹ nữrồi!” Hắn rất vui vẻ khi thấy nàng, cho nàng một cái ôm thật lớn.

Hàng năm hắn cùng Nhân Hào tới nước Mĩ thăm người thân, năm trước thấy TâmDi thì thân hình đã cân đối mà hiện tại dáng người càng chuển, khuôn mặt tinh tế, hoàn toàn là một giai nhân xinh đẹp.

Đinh đinh đang đang

Chuông cửa một lần nữa reo lên, đồng thời truyền tới tiếng “khỉ cào” nồng đậm ngữ khí ghen của Lê Nhân Hào.

“Tống Tử Duy, em đang làm cái gì? Cư nhiên thừa dịp anh không có ở đây mà yêu đương vụng trộm, lại còn ôm phụ nữ, em không muốn sống nữa sao?” Thânhình cao lớn bước đến gần, “Tiểu thư, hắn là phụ nữ của ta, hắn làmkhông làm đàn ông được đâu!” Vừa nói xong liền kéo Tống Tử Duy trongngực người phụ nữ ra nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của người kia thì hắn ngây dại, động tác cũng dừng lại.

“Cậu, xin chào.” Lí Tâm Di tươi cười.

“Trời ạ, là cháu gái đáng yêu của ta! Cháu trở về lúc nào?” Lê Nhân Hào vuivẻ nhếch miệng cười, dũng cảm ôm nàng, “Nhìn cháu xem, cảm giác ôm kháchắn trước kia.”

“LêNhân Hào, ngươi ghen thì cũng hãy nhìn kĩ đối phương là ai.” Tống Tử Duy trừng mắt nhìn người nào đó. “Còn có, ta tên là phụ nữ à, không làm đàn ông được?”

Thấy hắn tức giận hắn hoàn toàn mất đi khí thế “khỉ cào”, vội vàng buông tay cháu ngoại, ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, “Không có, anh chỉ tuỳtiện nói, em cũng biết anh nói năng lung tung, em đại nhân đại lượng hãy quên đi.”

“Xem ra đêm nay ta phải cho ngươi biết ta không phải là đàn ông.”

“Không, anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh….” Phải hắn là phụ nữ? Không!

“Cókhách vừa tới để khám và chữa bệnh cho một con mèo nhỏ bị thương, ngươinhanh vào xem đi.” Tức thì tức nhưng Tống Tử Duy vẫn không quên côngviệc.

“Được.” Lê Nhân Hào lấy lòng lên tiếng trả lời, tiếp theo nói với Lí Tâm Di:“Cậu đi vào xem cho con mèo nhỏ, lập tức xong ngay.”

“Được, cậu đi nhanh lên.” Chữa trị là việc khẩn cấp.

Lê Nhân Hào sau khi vào khám thì Tống Tử Duy pha cho Lí Tâm Di tách cà phê, bệnh viện ngoài nước sôi thì chỉ còn cà phê.

“Tâm Di, thật có lỗi, vừa nãy làm cháu chê cười.” hắn đưa cà phê cho nàng.

“cám ơn chú Tống.” Nàng cầm lấy tách cà phê, “Chú Tông, cà phê chú pha uống rất ngon.”

“cám ơn.” Tống Tử Duy mỉm cười.

“Chú Tống, cháu cảm thấy tình cảm của chú cùng cậu rất tốt, thật làm chongười khác hâm mộ, cháu thấy hai người khi bảy, tám mươi tuổi cũng nhấtđịnh ân ái như bây giờ.” Nghĩ lại, có thể cùng người mình yêu đến giàthì hạnh phúc bao nhiêu!

“Cóchuyện cháu có thể không biết, năm đó ông ngoại biết cậu cháu yêu đànông liền đánh cậu cháu gãy một chân.” Hắn đặt tách cà phê nóng lên bàn.

“Thật hay giả?” Lí Tâm Di lần đầu nghe được. Thật khiếp sợ, nàng vẫn nghĩrằng ngay từ đầu cậu cùng chú Tống rất hạnh phúc. “Rồi sao nữa ạ?”

“Chú tới bệnh viện thăm hắn sau đó nói chia tay với hắn, dù sao đã làm loạngia đình như vậy, chú sợ cậu cháu sẽ mất mạng, hơn nữa chú cũng hiểuđược hắn sống chết đòi kết hôn là vì cậu cháu gặp chú trước, hẹn hòcùng phái nữ nên chú mong muốn cậu cháu trở về thành người đàn ông bìnhthường, như vậy đối với hắn là tốt nhất.”

Nàng hoàn toàn không biết từng xảy ra sự kiện kinh thiên động địa như vậy.

“Sau khi chú nói lời chia tay thì hắn lập tức nhảy xuống giường bênh, sốngchết kéo ta, muốn ta đánh gãy chân còn lại của hắn nếu không hắn tuyệtđối không bỏ ta, còn tức giận nói vì sao ta thay hắn quyết định, hạnhphúc của hắn thì chính hắn sẽ quyết định.” Đó là lần đầu tiên hắn thấyLê Nhân Hào tức giận, cũng là lần duy nhất.

“Cho nên cuối cùng chú ở lại.”

“Đúng vậy, bởi vì hắn ngay cả mạng mình cũng không cần, chỉ cần chú cố gắnglần nữa, không cần rời bỏ hứan, chú cũng không biết vì sao hắn lại nhưvậy, đau gần chết nhưng chỉ cầu chú ở lại cùng hắn đối mặt.” Tống Tử Duy nhìn cánh tay phải của mình, nghĩ tới chuyện trước đây từng bị Lê NhânHào nắm chặt giống như vừa mới đây.

“Cho nên cuối cùng ông bà ngoại cháu đồng ý cho hai người?”

“Ngay từ đầu không thuận lợi như vậy, sau này bọn họ không trực tiếp đồng ýnhưng là mặc kệ chúng ta, xem như là phương pháp thoả hiệp, sau đó bàngoại cháu ôm chúng ta liền giúp ông bà ngoại cháu mở bệnh viện thú ú,có thể một bên làm việc, một bên chăm sóc bà ngoại cháu rồi bắt đầu từđó chúng ta giống như người một nhà.”

“như vậy cố gắng tới hạnh phúc, thật làm cho người ta cảm động!” Hốc mắt nàng đã đỏ lên.

“Còn cháu thì sao?”

“Sao đột nhiên nhắc tới cháu?”

“Cháu không phải là vẫn không quên được Kỉ Đình Nho?” Tống Tử Duy không chút quanh co lòng vòng hỏi thẳng.

Lí Tâm Di căng thẳng không trả lời.

“Quên không được là đương nhiên, bởi vì bọn cháu đã ở chung một chỗ với thờigian quá dài, không chỉ là tình cảm. Đều đã trở thành thói quen. Nếu tới tận nước Mĩ mà nhiều năm như vậy còn không quên được thì cháu có nghĩtrở lại bên hắn?”

“Chú Tống, chú không phải cũng biết người Đình Nho yêu không phải là cháu,hắn rất ghét người mập như cháu.” Năm đó nàng cũng nói với hai ngườinguyên nhân chia tay với Đình Nho.

“Là cháu hỏi hắn hay là hắn nói với cháu như vậy, cũng là cháu cho là thế?”

“Có khác biệt sao?”

“Cháu biết không? Lúc trước chú gặp Đình Nho ở trên đường, tiểu tử kia rất lễ phép, chú hỏi hắn có bạn gái không thì hắn nói là bận công việc khôngcó thời gian để quen, sau đó ta thấy trên mặt hắn lộ ta một nụ cười yếuớt, cùng nụ cười trên mặt cháu hoàn toàn giống nhau.”

Lí Tâm Di đặt tách cà phê xuống, bởi vì lúc ở trên xe nàng thấy vẻ mặt tự trách của hắn.

“Tuy rằng cháu nói hắn ghét hình dáng mập mạp của cháu nhưng theo chú mà nói thì nếu thật sự chán ghét đối phương thì cho dù đẹp bao nhiêu thì chúsẽ không cùng đối phương ở cùng nhau, có khi thích chính là một loại cảm giác mà không cùng hình dáng có quan hệ, cảm giác không đúng thì mặc kệ đối phương đẹp đến chừng nào thì cũng không có cảm giác.”

Nàng nhìn cái tác. “Nhưng hắn có thể thích người mập như cháu sao? Mỗi lầnhắn tức giận thì sẽ mắng ta bởi vì không phải hắn chán ghét người mậpsao?”

“Cái này chú không có cách nào trả lời, chỉ có người trong cuộc mới biết, có lẽ cháu nên đến hỏi thẳng hắn, có đôi khi tình yêu không dùng vẻ ngoàimà phải dùng “tâm” mới biết được.”

Cùng cậu và chú Tống ăn xong bữa tối, Lí Tâm Di trở lại khách sạn, gọi điện thoại cho anh báo cáo công việc hôm nay.

“Tâm Di, em đem nội dung cuộc thảo luận hôm nay báo cho bên Mĩ, anh sẽ bảo kế toán tính lợi nhuận, sau đó……….sẽ trả lời họ.”

“Vâng.” Nàng biết anh Thiệu Phàm từ trước đến nay làm lợi nhuận tăng không ít.

“Đúng rồi, hôm nay em và Kỉ Đình Nho gặp mặt có cảm giác gì?”

“Không có gì, bởi vì hắn không nhận ra em.”

“Phải không?” Lí Thiệu Phàm ở đầu dây điện thoại bên kia nghe thấy tiếng thởdài của Tâm Di, dù chỉ là tiếng nhỏ nhưng hắn cũng nghe thấy. “Em làmsao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

“Anh thiệu Phàm, lịch sử tình ái của anh rất nhiều, em có chuyện muốn hỏi anh……….”

“Lịch sử tình ái của anh không có phong phú, em không phải nghe người khácanh là công tử đào hoa thì liền cho anh là người như vậy, thật ra anhrất ngây thơ.” Hắn nhân cơ hội này khẳng định hình tượng của mình. “Đúng rồi, vừa nãy em muốn hỏi gì?”

LíTâm Di thở dài, “Em không biết nên nói như thế nào, Kỉ Đình Nho cho tớibây giờ không có quen bạn gái, hình như là em làm hại.”

“Hắn không có bạn gái thì liên quan gì đến chuyện của em? Em cùng hắn đã chia tay lâu rồi mà.”

“Nói là như thế nhưng là……” Nhìn thấy hắn bị người khác nói là có bệnh biếnthái, nàng thật tức giận nhưng cũng cảm thấy thật đau lòng bởi vì hắnvẫn chịu đựng người khác cười nhạo mình.

“Emrất thiện lương cho nên mới cảm thấy mình hại người khác, có thể hắn bận công việc tạm thời không muốn có bạn gái, em đừng nghĩ nhiều.”

“Là như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

“Hôm nay hắn mời em ăn cơm trưa, vẫn nghe hắn nhắc tới bạn gái cũ, nói bạngái cũ rất giống em cho nên em mới cảm giác hình như tại em mà hắn bịgọi là biến thái.” Lí Tâm Di cảm thấy khó xử nhưng là đợi một lúc lâukhông nghe thấy đầu dây bên kia nói gì. “Anh Thiệu Phàm, anh có đangnghe không?”

“Có, anh đang nghe.”

“Emnghĩ có phải lúc chia tay không nói rõ ràng cho nên hắn vẫn canh cánhtrong lòng? Anh nói xem, em có nên dùng thân phận này nói cho hắn lúc ấy em không trách hắn?”

“Tâm Di, em nói hắn không nhận ra em không phải sao? Vậy chứng tỏ hắn đã sớm quên chuyện của em rồi, hắn nhắc tới bạn gái cũ có thể là tình cờ, nhưanh thấy thì em không nên cùng hắn gặp nữa, như vậy em sẽ không cảm thấy áy náy, tự trách mình.”

“Phải không?” Không gặp mặt nữa?

“Công việc bên Thượng Hải rất thuận lợi, anh nghĩ anh có thể đến Đài Loan sớm hơn một ngày, em không phải nói với Đình Nho là phải bàn bạc với anhsao? Như thế thì chờ anh đến Đài Loan thì việc này giao cho anh.”

“Đây là công việc của em……..”

“Anh là tổng tài, anh ra lệnh giao việc này cho anh.”

“Anh Thiệu Phàm, anh không phải bởi vì em cảm thấy áy náy cho nên mới thay em tiếp nhận việc này?”

“Đúng vậy, anh không muốn việc này làm khó em gái đáng yêu của anh, cho nên chờ anh tới Đài Loan thì nói.”

“Vâng, em biết rồi.”

Buổi chiều hôm sau Lí Tâm Di đang muốn đi gặp mặt bạn tốt La Tình thì chuông điện thoại bàn reo lên, nàng đứng nghe thì nghe được giọng nói trấm ấmquen thuộc của Kỉ Đình Nho làm nàng không khỏi hồi hộp.

“Lí tiểu thư, cho tôi hỏi công ty JMI đã quyết định chưa?”

“Tổng tài của chúng tôi chưa quyết định nhưng vài ngày nữa anh ấy từ ThượngHải sẽ đến Đài Loan cho nên lúc đó hai người gặp mặt có thể bàn bạc.”

“Ý của cô là việc này cô không phụ trách nữa?”

“Đúng, việc này giao cho tổng tàicủa tôi, đến lúc đó tổng tài sẽ cùng trợ lý đến quý xông ty, có vấn đềgì thì có thể bàn bạc trực tiếp với tổng tài của tôi.”

“Thật không………… cho nên ý của cô là chúng ta sẽ không gặp lại?”

Hắn muốn gặp nàng sao? Lí Tâm Di nhịn không được tim đập nhanh hơn nhưng vẫn cố gắng trấn an, nói lại. “Đúng vậy.”

“Tôi đã biết, thật xin lỗi đã chậm trễ thời gian của cô, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, nàng cảm thấy lòng mình có chút xao động. Thậ sự không hề muốn gặp hắn sao?

Nàng tối qua suy nghĩ cả đêm, nếu nàng cho hắn biết thân phận thật sự thì sẽ không giúp gì mà hơn nữa sẽ làm sự việc trở nên phức tạp hơn, hắn cóthể nghĩ nàng lừa hắn.

Nhưng là nàng thật sự lo lắng cho hắn.

Bácgái Kỉ giúp hắn sắp xếp đi xem mặt, đối phương có ngoại hình cùng giathế tốt tựa như ngày đó Liêu Nhã Văn hình dáng vô cùng xinh đẹp hơn nữakhả năng đặc biệt của hắn mất đi, không phải nhìn ai sẽ là hình dángthật, vậy vì sao tới bây giờ hắn vẫn chưa có bạn gái?

Nàng không biết vì sao mình lại để ý như vậy, chỉ hi vọng có thể giúp hắn được hạnh phúc.

Tình hình của hắn không giống với nàng, nàng là thật sự yêu hắn, từ nhỏ đếnlớn không biết ảo tưởng quá nhiều, còn muốn về sau làm cô dâu của hắncho nên tới bây giờ vẫn không thể quên hắn nhưng hắn không giống, ngườihắn thật sự yêu không phải là nàng, sau khi nàng rời đi thì hắn nên tìmcho mình bạn gái xứng đôi chứ không phải với vẻ cô đơn lại càng khôngnên bị đối tượng xem mặt mắng chửi.

Nàng nhìn thời gian, đã hơn ba giờ, gần tới thời gian nàng hẹn La Tình, nàng quyết định tạm gác chuyện đó lại, đi ra ngoài trước.

Màmột lúc lâu sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện, Kỉ Đình Nho vẫn kinh ngạcnhìn di động, không hiểu vì sao mình lại gọi cuộc điện thoại này.

Bởivì nàng làm cho hắn cảm giác rất giống Tâm Di, bởi vì ngày hôm qua rấtvui vẻ mới làm cho hắn xúc động? không biết đã bao lâu hắn không nhẹnhàng như vậy với người phụ nữ cùng dùng bữa.

Cũng không biết là Michelle Lí có quan hệ gì, vẫn là bởi vì lúc trước anh họ đột nhiên nhắc tới Tâm Di, tóm lại hắn không ngừng nhớ về chuyện cũ.

Nàng có khoẻ không?

Những lời này những năm gần đây liên tục hiện lên trong đầu hăn, ngẫu nhiênsẽ nhìn lên trời nghĩ đến Tâm Di, bởi vì nàng từng nói nàng thích nhìnlên trời không mây không nắng.

Nhưng mà mỗi lần nghĩ tới nàng khóc trách hắn không yêu nàng làm cho hắn cảmthấy lòng thật đau, rõ ràng đã không muốn hắn làm tổn thương nhưng lạikhông trách hắn, thật sự là đứa ngốc, giống như trước đây thật đơn giản, hiền lành mà hiểu ý người khác.

Nămđó không phải hắn không nghĩ tới đem chuyện mình có khả năng đặc biệtnói cho nàng biết vì sợ nàng sẽ cảm thấy hắn là người quái lạ, dù saongay cả hắn cũng cảm thấy kì quái, hắn lo lắng nàng sẽ rời xa hắn. Xemra trực giác của hắn thật chuẩn, sau khi nàng biết hắn có khả năng đặcbiệt quả nhiên bỏ hắn đi.

Cólẽ lúc đó hắn nên giải thích tốt với nàng, nhưng vì tính kiêu ngạo củatuổi trẻ mà khi vừa nghe nàng nói lời chia tay liền tức giận mà gật đầuđồng ý, bởi vì tức giận mà hắn nói được với nàng.

Saukhi chia tay hắn không thể phủ nhận hắn ảo tưởng là nàng sẽ trở lại vớihắn nhưng đợi tới cuối cùng thì chỉ là khoảng tương tư của hắn, hắnkhông khỏi cười khổ?

Vì sao hắn không chủ động tìm nàng?

Khụ! Nếu không phải cô ý nghĩ thông suốt, cam tâm tình nguyện trở về bêncạnh hắn thì cũng không có ý nghĩa gì, huống chi từ trước tới nay hắnkhông miễn cưỡng nàng làm chuyện mình không thích.

Không nghĩ tới nháy mắt sáu năm đã trôi qua.

Vì sao trong sáu năm này hắn không có hứng thú với người khác?

Hắn khe khẽ thở dài.

Yêu quá sâu, không thể quay đầu lại…..

Lớp học buổi tối mà La Tình dạy vừa mới tan, vẫn chưa tới sáu giờ tối nên nàng liền hẹn bạn tốt Tâm Di ra quán cà phê ôn chuyện.

Haingười vừa mới ngồi xuống thì La Tình lập tức ăn hai cái bánh ngọt, lúcsai lại ăn một cái rồi một cái, liên tiếp ăn năm cái, khi nàng nhìn thấy cái bánh ngọt thứ sáu thì nàng bị sức ăn làm cho sợ, Tâm Di vội vàngngăn cản.

“La Tình, ngươi thực sự còn nuốt trôi sao?” Năm cái bánh ngọt, hai ly nước trái câu?

Nàng ăn nốt cái bánh ngọt thứ sáu rồi mới trả lời. “Không biết có phải là do mang thai hay không, ta cảm thấy bụng lúc nào cũng cảm thấy đói.”

“Phải không? Nhưng có thể ăn nhiều lắm không?” Nàng ăn uống tốt như vậy làmTâm Di không nhịn được đoán rằng đứa nhỏ trong tương lai nhất định giống mẹ. “Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngươi, như thế nào mà ngươi lại quenbiết với anh họ của Đình Nho?” Cảm giác cuộc sống của hai người không có gì chung, chỉ biết là bọn họ quen nhau hai năm trước.

“Nói đến đây thì cũng buồn cười.” La Tình đem sáu bánh ngọt vào trong bụngmới cảm thấy thoả mãn. “Sĩ Hiền thật ra là đối tượng xem mặt của chịba.”

“Thật vậy chăng?”

“Kết quả ngày xem mặt đó, chị ba ta hỏi khi nào gặp lại thì hắn nói hy vọng lần sau chị ba ta dùng gương mặt thật gặp hắn.”

“Chính là gương mặt thật của chị ba ngươi ta cũng chưa thấy a!” Trong ấn tượng của nàng thì lúc nào chị ba cũng trang điểm, phi thường xinh đẹp.

“Cũng không phải là không sao? Buổi tối ta không ngủ được, không phải nói con gái không thể tuỳ tiện cho người khác thấy gương mặt thật của mình,muốn từ chối người khác thì từ chối, làm gì phải đưa ra yêu cầu làm nhục người khác! Chị bat a khổ sở muốn chết, ta bởi vì thế mới tìm hắn tranh luận.”

Với tính cách La Tình thì nàng có thể tưởng tượng ngày đó ra sao. “Sau đó thì sao?”

“Hắn bị ta mắng một chút, hỏi hắn có muốn nói gì? Dù sao hắn là người chịbat a thích, kết quả câu đầu tiên hắn nói lại là ─ hắn yêu ta!”

Phù! Lí Tâm di bật cười. Thật sự buồn cười, rất giống việc làm của anh họ Dương.

LaTình cười chính mình. “Hiện tại cảm thấy thật buồn cười, chính là lúcđấy ta cảm thấy hắn ngu ngốc bao nhiêu, nào có người nào bị mắng thì trở nên như thế, còn nói yêu ta nhưng là ta phát hiện hắn thật ra khôngphải người đáng ghét cho nên mới cùng hắn hẹn hò sau đó bị chị ba mắnglà một đôi ngu ngốc.” Chị ba xem mặt lần sau thành công, một năm sau thì lập gia đình!

“Ha ha ha……..” Nàng thật sự không nhịn nổi cười, cười ha ha. La Tình cùng anh họ Dương thật sự rất đáng yêu.

“Nói thật ra hắn tốt với ta lắm.” La Tình khó khi nào khen bạn trai.

“Bởi vì ngươi là cô gái tôt.” Nàng cảm thấy được anh họ Dương thật có phúc.

“Chờ hắn trở về từ Việt Nam thì chúng ta sẽ bàn luận chuyện kết hôn, lúc đóngười biết đầu tiên là ngươi, ngươi trước tiên là về chuẩn bị tốt làmphù dâu của ta.”

“Ta là phù dâu của ngươi.”

“Vậy ngươi nghĩ là ai? Hoàn toàn không có tình cảm lưu luyến sao? Cho dùtrước kia ra sao thì bây giờ ngươi trở nên đẹp như thế này, thật sựkhông có người theo đuổi sao?”

“Ừ.” Nói chuyện của chính mình, Lí Tâm Di không khỏi cảm thấy trầm trọng.

“Đúng rồi, hôm qua không phải người đi đàm phán với Đình Nho sao, kết quả như thế nào? Ta đoán là hắn không nhận ra ngươi? Dù sao trước kia hắn thấymỹ nữ không tồn tại, không có khả năng hắn nhận ra ngươi.”

“Đúng, hắn không có nhận rat a.”

“Tađã nói rồi, nhưng như vậy cũng tốt, dù sau chuyện sáu năm trước đã kếtthúc, Sĩ Hiền không phải nói mẹ Kỉ Đình Nho sắp xếp cho hắn đi xem mặt,hơn nữa gia thế cũng tốt, xem ra tuỳ lúc có thể kết hôn cho nên ngươihãy quên những chuyện trước đây đi, tìm người đàn ông nào đó bàn chuyệnyêu đương đi.”

Tuyrằng Tâm Di cái gì cũng không nói nhưng nàng cảm thấy lúc trước Tâm Diquyết định rời Đài Loan có quan hệ không ít tới Đình Nho, nếu đổi lại là nàng, người mà bạn trai yêu không phải thật sự là nàng thì nàng khẳngđịnh sẽ phát điên.

“Ta biết rồi.” Lí Tâm Di cười cười, không muốn người mẹ tiêu chuẩn vì nàng mà lo lắng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hai người đều cảm thấy nói chuyện chưa đượcbao lâu, La Tình quay về lớp học, đi ra khỏi quán cà phê thì phát hiệnmột quý bà trung niên mặc quần áo sang trọng đi tới quán, Lí Tâm Diliếc mắt một cái liền nhận ra người kia chính là bác gái Kỉ.

Thấy bà trên tay cầm một túi sách sang trọng lấy di động ra, chuẩn bị gọiđiện thoại, nàng đoán rằng là bà đang gọi cho lái xe Kỉ gia.

Tiếp theo một hình ảnh khủng bố trình diễn ngay trước mặt nàng, một gã đầuđội mũ bảo hiểm đi sát bác gải Kỉ, người ngồi sau giật lấy túi sách màbác đang cầm trên tay, thấy tay bà hạ xuống, nàng kinh hoàng kêu to, túi sách bị giật, người cũng té ngã ─

“bác gái Kỉ, cẩn thận!”

LíTâm Di nhanh chóng chạy đến đỡ bác gái Kỉ, nhưng người nàng đã trở nêngầy chứ không phải thân hình mập mạp trước đây, hai người cùng ngã xuống đất.

“Bác gái Kỉ, bác không sao chứ?”

“Ta tat a……..” Trầm Tú Cầm chưa kịp nói xong liền hôn mê bất tỉnh.

“Bác gái Kỉ!”

:Ar�/t>���bH/ rồi quá bực mới có thể quên đi chính mình bây giờ không phải bạn gái của hắn.

Đang lúc Lí Tâm Di lo lắng hết sức thì Kỉ Đình Nho lại nở nụ cười tươi, thật vui vẻ làm nàng không khỏi hoang mang.

“Kỉ tiên sinh, anh……..” Đang cười cái gì?

Hắnthu hồi nụ cười nhưng khoé miệng vẫn còn ý cười. “Thật có lỗi, khôngphải tôi cười cô mà là làm cho ta nhớ tới một người. Ta còn nhớ rõ khihọc tiểu học thì có bạn nam nói ta thật xấu, thật đáng ghét thì kết quảcó một bạn nữ thay tôi nói chuyện, nói với người kia tôi là người tốt.”

“Phải không?” Lí Tâm Di cứng ngắc cười. Lúc học tiểu học có chuyện này sao? Nàng đã quên.

“Nói thật thì tôi không nghĩ cô sẽ giúp tôi nói, cám ơn.” Hắn vốn tưởng rằng nàng chán ghét hắn bởi vì khi gặp mặt thì nàng giống như đang tránh néhắn.

“Không cần khách khí, tôi chỉ là không chịu được người khác mắng chửi.”

“Thật ra tôi không sao cả bởi vì những lời này tôi đã nghe qua mấy trăm lần rồi.”

“Có nhiều người chửi như vậy sao?” Nàng thật kinh ngạc.

“Cũng không hoàn toàn như vậy, như lời Liêu Nhã Văn nói bạn gái trước của tôi có thân hình mập mạp, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu người hỏi vì sao tôithích nàng? Thậm chí có người nói thẳng là tôi có bệnh, đã thành thóiquen rồi.”

LíTâm Di kinh ngạc ngơ ra. Bây giờ nghĩ lại thì trong quá trình học thìthường xuyên nghe thấy có người nói mắt hắn có vấn đề thậm chí có ngườinói hắn có bệnh chính là Giai Ny nhưng hắn chưa bao giờ oán giận nàng,luôn bình thản thừa nhận.

Hắn vì sao phải làm vậy? Nếu chia tay sớm với nàng không phải là tốt sao….

“Cô làm sao vậy? Đã bị ảnh hưởng? Nếu không chúng ta đến nhà hàng khác ăn.”

“Tôi không sao.”

Lúc này người phục vụ vừa đưa thức ăn tới, hai người cũng tạm thời dừng đề tài.

Bắt đầu dùng bữa, có lẽ Kỉ Đình Nho không muốn phá hỏng tâm tình lúc ăn nên cố ý nói sang vấn đề khác, nói về công việc.

LíTâm Di nói một câu nhưng không đáp, nhìn hắn nàng cảm thấy đau lòng,nàng nói ra lời chia tay sau đó bỏ đi cũng là muốn hắn tìm được hạnhphúc thật sự mà không giống bây giờ, bị đối phương xem mặt nói hắn cóbệnh.

Dùng bữa xong hai người đi ra khỏi nhà hàng.

“Kỉ tiên sinh, cám ơn bữa trưa của anh.” Lí Tâm Di mỉm cười nói lời cám ơn.

“Không cần khách khí….tôi đưa cô về khách sạn luôn.”

“Không cần.” Lúc này ánh mắt của nàng nhìn phía trước, lòng hơi căng thẳng. “Tôi còn chút việc.”

“Phải không? Vậy hẹn gặp lại.”

“Vâng, gặp lại.”

Hướng Kỉ Đình Nho nói xong, Lí Tâm Di xoay người có chút lo lắng đi về phíatrước thì phát hiện có một con chó nhỏ ốm yếu đang nằm trên vỉa hè, cảngười thật bẩn mà cũng thật gầy yếu, nhưng nhìn thân hình thì chắc nóchưa đầy một tuổi.

Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ vào thân nó, nó thật ngoan, xem ra có người nuôinhưng không biết là bị vứt bỏ hay đi lạc đường nhưng nếu một chú chó khi rời xa chủ nhân thì rất khó sinh tồn trong thành phố.

Trước kia nàng từng giúp cậu ở bệnh viện, trước mắt nàng đơn giản kiểm trachú chó một chút, không có vết thương nhưng vẫn nên mang tới bệnh việnđể kiểm tra xem có bệnh gì, nàng vội cởi áo khoác bên ngoài ra, baoquanh nó, đem nó bế lên rồi đi gọi taxi để tới bệnh viện thú y, kết quảkhi nàng vừa cởi áo khoác ra thì phát hiện Kỉ Đình Nho đứng ngay ở sau.

“Cô sao đấy….”

“Muốn đưa nó tới bệnh viện sao? Lên xe tôi đi!”

Kỉ Đình Nho gọi điện thoại cho trợ lý bảo tìm địa chỉ bệnh viện thú ý gần đây rồi lập tức lái xe đi.

Bácsĩ kiểm tra xong nói chú chó có bệnh nhưng không quá nghiêm trọng, bởivì đi lạc quá lâu mà thân thể suy yếu, cần ở bệnh viện để theo dõi.

Nghe được chú chó nhỏ không có việc gì, Lí Tâm Di lúc này mới yên tâm, saukhi thanh toán tiền còn nhờ bác sĩ đăng thông báo xem có thể tìm lại chủ hoặc tìm được chủ nhân mới.

Chờ nàng đi ra khỏi bệnh viện thì phát hiện Kỉ Đình Nho vẫn chưa đi, nàng chậm rãi bước tới xe hắn.

Vừanãy hắn đưa nàng tới bác sĩ chữa trị cho chú chó nhỏ, nàng không muốnlàm mất thời gian của hắn nên bảo hắn về trước, không nghĩ hắn vẫn còn ở đây, đã hơn nửa tiếng.

“Kỉ tiên sinh, sao anh vẫn còn ở đây?:

Kỉ Đình Nho xuống xe, “Con chó không có việc gì chứ?”

“vâng, không có việc gì nhưng phải ở lại viện theo dõi, ta cũng nhờ bệnh việntìm người chủ cho nó.” Lí Tâm Di nói xong. “Sao anh vẫn còn ở đây?”

“Lên xe đi, tôi đưa cô về khách sạn.”

Lí Tâm Di nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn lên xe.

“Vừa nãy ở nhà hàng tôi không phải nói cô rất giống một người bạn của tôiđúng không? Nàng ấy với cô rất giống nhau, đều có một tình yêu với chó,mèo đi lạc, cũng không nghĩ có bẩn hay không, có bệnh truyền nhiễm haykhông, nàng luôn ôm chúng nó tới bệnh viện của cậu nàng, đúng rồi, cậunàng là bác sĩ thú y.”

Hắnnhìn nàng, không chỉ phong cách mà ngay cả ngữ khí nói chuyện cùng độngtác làm cho hắn rất quen thuộc, hắn thậm chí cảm thấy nàng cùng Lí TâmDi là một người.

Nhưng Michelle Lí như thế nào lại là Lí Tâm Di? Gương mặt cùng ngoại hình các nàng hoàn toàn khác nhau nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thật phứctạp, đến tột cùng là vì cái gì? Hắn rất muốn biết rõ cho nên hắn khôngrời đi.

Lí Tâm Di không biết nên nói cái gì.

“Thật ra người kia chính là bạn gái cũ của tôi, tôi cùng nàng qua lại gần hai mươi năm nhưng sau này chúng tôi lại chia tay.” Hắn rất ít khi nhắc tới nàng với người khác huống hồ đối phương là người lần đầu gặp nhưng cùng nàng một chỗ thì lại có cảm giác ấm áp quen thuộc.

“Anh vì bạn gái cũ mới không hề quen bạn gái mới sao?” Thật sự là bởi vì nàng sao? chính là nàng vì tốt cho hắn nên mới……

“Cólẽ cũng có chút ít.” Hắn cũng không phủ nhận. “Nàng là một cô gái tốt,vì tôi mà không ngại gì nhưng tôi lại làm nàng tổn thương, tôi là kẻ tồi tệ cho nên nàng mới lựa chọn bỏ đi.”

Nghe được hắn tự mắng chính mình là kẻ tồi tệ, tim nàng thật đau, không hềnghĩ ngợi lập tức trả lời: “Vì sao anh lại nói chính mình là kẻ tồi tệnhư vậy?”

“Cái gì?” Kỉ Đình Nho run run.

“A,tôi là nói…..” Lí Tâm Di hốt hoảng nuốt nước miếng xuống yết hầu. “Tôilà nói tôi cảm thấy anh không phải là kẻ tồi tệ, còn lái xe chở tôi cùng chú chó nhỏ tới bênh viện.”

“Cám ơn, người nói tôi là người tốt ngoại trừ bạn gái cũ thì cô là người thứ hai.”

KỉĐình Nho đưa Lí Tâm quay về khách sạn rồi lập tức lái xe đi nhưng nàngkhông lập tức trở về phòng mà đứng ở cửa khách sạn nhìn xe hắn rời đi,cúi đầu thở dài.

Vìsao lại trở thành như vậy? Hơn nữa vì sao hắn lại nghĩ mình là kẻ tồitệ, chẳng lẽ ngày chia tay đó hắn không nghe nàng nói là nàng khôngtrách hắn cho nên hắn vẫn tự trách mình?

Hắn một chút cũng thế, có khả năng đặc biệt không phải lỗi của hắn, chính cô thấy mình không xứng với hắn mới có thể bỏ đi.

“Đình Nho, anh thậ sự không phải là kẻ tồi tệ, thật sự.”

Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nhớ tới bộ dạng tự trách mình của hắn thì lòngnàng đều đau. Rốt cuộc phải nói thế nào cho hắn để hắn không tự tráchmình, hắn thật sự là người tốt, hắn có gia đình tốt thì nên có một người phụ nữ xinh đẹp làm vợ.

Chính là hiện tại nàng như thế này thì phải nói với hắn như thế nào? Chẳng lẽ nàng phải quay về với hình dáng béo phì như trước kia?

Nàng thật sự không biết sự việc lại thành như thế này, nàng không muốn kết quả này, hắn đáng lẽ ra phải hạnh phúc mới phải.