Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 20: Quay cóp




Trước giờ tan học buổi chiều, Ngô Huy nói với Phong Thanh Việt về chuyện lớp bồi dưỡng do ông ấy dạy, hai mươi học sinh đứng đầu đều do ông dạy hết.

Bắt đầu từ ngày mai, từ bốn giờ đến sáu giờ chiều hàng ngày là thời gian học lớp bồi dưỡng, cuối tuần được nghỉ bình thường, còn đưa cho Phong Thanh Việt một chồng tài liệu và đề thi Vật lý , bảo cô có thời gian thì làm đề nhiều một chút.

Thời gian thi bán kết Cúp Vật lý là vào trung tuần tháng Mười, trong thời gian này, bọn họ phải tham gia một lớp huấn luyện rất khốc liệt.

Phong Thanh Việt tỏ vẻ mình đã rõ.

Ngô Huy đi khỏi, Phong Thanh Việt lại bàn bạc với Tiểu Nghệ trong nhóm, thứ Bảy và Chủ nhật cô sẽ trông đến bảy giờ tối, thời gian học hàng ngày của cô là đến khoảng sáu giờ, sau đó cô mới có thể ra quán net được.

Biết cô vẫn còn đang đi học, Tiểu Nghệ đã đồng ý ngay.

Hàng ngày Phong Thanh Việt đều về nhà rất muộn, bà cụ Lâm luôn để đèn chờ cô, còn hâm nóng thức ăn vì sợ đến đêm cô đói lại không có gì ăn.

Hôm nay nghe thấy tiếng cô về, bà cụ Lâm bèn khoác áo đi ra hỏi han: “Thanh Thanh, hôm nay ở trường có gặp Hàm Hàm không?”

“Không ạ, sao bà còn chưa đi ngủ? Thức đêm không tốt cho sức khỏe, bà mau đi vào ngủ đi ạ!”

Phong Thanh Việt đỡ bà cụ Lâm về phòng, bàn tay to lớn thô ráp nhưng ấm áp của bà bao bọc lấy bàn tay nhỏ của cô: “Thanh Thanh, Hàm Hàm vẫn còn nhỏ, nếu ở trường con bé có nói gì cháu, cháu nhường được thì cứ nhường con bé nhé, nó xả hết là thôi ấy mà. Lúc nhỏ hai đứa cũng từng sống với nhau mấy năm, đều là cục cưng của bà, bà không muốn thấy hai đứa cãi nhau.”

Phong Thanh Việt vẫn tỏ ra bình thường, cô mỉm cười: “Bà ơi, chỉ cần em ấy không tìm cháu gây sự, cháu sẽ không tranh chấp gì với em ấy đâu.”

Đương nhiên bà cụ Lâm cũng nghe ra được ý tứ trong câu nói của Phong Thanh Việt, điều kiện tiên quyết là Lâm Hàm không đến gây sự với cô, nhưng với tính cách của Lâm Hàm thì sao có thể chứ?

Bà cụ Lâm vẫn muốn nói thêm nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Phong Thanh Việt, lời muốn nói lại nghẹn ở họng, bà lắc đầu thở dài, buông tay Phong Thanh Việt ra: “Thôi, cứ như vậy đi, hai đứa vốn đã trái tính trái nết, muốn chung sống hòa bình đúng là rất khó, không biết đến khi bà chết có thể nhìn thấy hai đứa làm hòa hay không đây.”

Phong Thanh Việt im lặng không nói, sau khi bà cụ Lâm đóng cửa phòng, Phong Thanh Việt mới quay người đi lên tầng.

Lâm Hàm chỉ sinh sau cô một tháng, lần nào cô và Lâm Hàm phát sinh mâu thuẫn, bà cụ Lâm đều nói với cô là Hàm Hàm còn nhỏ, nhường nó một chút.

Bà cụ không nói được Lâm Hàm, chỉ đành bảo cô nhượng bộ.

Nhưng số phận đã định bà cụ Lâm phải thất vọng rồi.

Kiếp này cô và Lâm Hàm không bao giờ có ngày làm hòa với nhau được.

Ngày hôm sau thời tiết có chút âm u, e rằng sẽ có mưa, Phong Thanh Việt bèn mang theo ô đi học.

Sau khi đến trường, số người chú ý đến cô còn nhiều hơn cả hôm qua, suốt dọc đường cứ nhìn cô rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cô nhíu mày khó hiểu, vừa đến lớp, bên ngoài còn có người đi theo cô về tận cửa lớp lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

Phong Thanh Việt không để ý đến họ, vừa đến lớp là bỏ sách vở ra học.

Mạnh Dư Dư hùng hùng hổ hổ chạy vào: “Thanh Việt, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Mạnh Dư Dư chạy rất vội, thở không ra hơi, Phong Thanh Việt ngẩng đầu đặt bút xuống tỏ vẻ khó hiểu: “Sao thế?”

“Không biết con mẻ nào ghen ăn tức ở đi khắp nơi rêu rao là thành tích vòng đấu loại lần này của cậu là do cậu quay cóp, nói như có căn cứ hẳn hoi, cả khối đều biết rồi!” Mạnh Dư Dư càng nói càng tức: “Đúng là không muốn để cho người ta yên mà, cái loại này phải vả cho vỡ mồm mới đúng!”

Người trong cuộc như Phong Thanh Việt vừa nghĩ đã biết ai đang bày trò rồi, cô không để ý lắm, nhưng thấy Mạnh Dư Dư đang tức giận bất bình thay cho mình, cô cảm thấy hơi buồn cười, bèn vội vàng an ủi, vuốt ve khuôn mặt hơi mũm mĩm của cô ấy: “Đừng tức giận, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.”

“Phong Thanh Việt, em ra đây một lát.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trương Hải, bên cạnh ông còn có Ngô Huy, trông có vẻ cũng rất sốt ruột, đỉnh đầu ông vốn đã không có nhiều tóc nay lại rụng thêm mấy sợi rồi.

Phong Thanh Việt bình tĩnh đi ra, xung quanh đã bị các học sinh vây chật kín rồi, phần lớn là muốn đến để cười trên nỗi đau của người khác.

“Em lên văn phòng với thầy một lát.”

Phong Thanh Việt không đi, cô đẩy gọng kính lên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thầy cứ nói ở đây đi ạ!”

Trương Hải sững người, ông muốn lên văn phòng là bởi vì không muốn thanh danh của Phong Thanh Việt bị đồn bậy, muốn giải quyết riêng, dù sao các học sinh cũng chỉ muốn xem kết quả.

Nhưng một khi chuyện này được kiểm chứng, Phong Thanh Việt cũng coi như bị hủy hoại, một người quay cóp chép bài sao có thể ngẩng đầu học tiếp ở trường được nữa?

Tuy ông không tin Phong Thanh Việt quay cóp nhưng chuyện này lại bỗng dưng bị lan truyền, để cô không phải chịu tổn thương, Trương Hải nói tiếp: “Chúng ta lên văn phòng nói, thầy sẽ làm sáng tỏ chuyện này.”

Nhưng Phong Thanh Việt vẫn không đi, cô nhìn xuyên qua đám đông thấy Lâm Hàm đang đứng ở bên ngoài nhìn vào, cô ta khẽ nhếch miệng, còn nhướn mày khiêu khích cô.

Phong Thanh Việt nhìn Trương Hải: “Thưa thầy, người tố cáo em quay cóp là ai ạ?”

Chuyện này…

Ngô Hải thở dài rồi nói thẳng: “Châu Linh Lan của lớp 11-1, bởi vì hôm đó thầy cho em làm đề thi thử bị em ấy nhìn thấy nên em ấy nghi ngờ, trùng hợp hôm thi em lại ngồi chung phòng với Trần Tùng Nghi, cho nên…”

Trần Tùng Nghi ư?

Phong Thanh Việt nhíu mày, cô không hề biết Trần Tùng Nghi là ai, ngoại hình thế nào cô đều không có ấn tượng.

“Phong Thanh Việt, dám làm không dám chịu sao? Quay cóp là quay cóp, muốn dùng thành tích quay cóp được để vào lớp bồi dưỡng, cậu cũng phải biết xấu hổ chứ!” Một giọng nữ với thái độ quá khích vang lên.

Phong Thanh Việt nhìn người đó, nữ sinh có ngoại hình rất xinh đẹp, nhưng sự chán ghét không chút giấu diếm trên khuôn mặt đã phá hoại vẻ đẹp đó.

Phong Thanh Việt hơi nghiêng đầu rồi cất giọng ôn tồn: “Chứng cứ.”

Châu Linh Lan hơi sững người, cô ta vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của Phong Thanh Việt, nhưng việc Phong Thanh Việt bình tĩnh, thản nhiên đòi cô ta chứng cứ là chuyện cô ta không hề nghĩ đến.

Phong Thanh Việt cười nhạt: “Bạn Châu, nói gì cũng cần phải có bằng chứng, cậu nói tôi quay cóp thì cũng phải có bằng chứng chứ. Ví dụ như Trần Tùng Nghi mà cậu nhắc đến là ai? Tôi không quen.”

Danh tiếng của Trần Tùng Nghi chỉ xếp sau Giang Duật Dã.

Danh tiếng Giang Duật Dã có được hoàn toàn là do ương bướng, nghịch ngợm, còn Trần Tùng Nghi thì là học sinh xuất sắc hàng thật giá thật, thường xuyên bá chiếm vị trí số một của trường, không ai bì kịp.

Người có thể miễn cưỡng so cao thấp với cậu ta chỉ có Lâm Hàm thôi.

“Mau tránh ra, Trần Tùng Nghi đến rồi.”

Trong đám đông xuất hiện một nam sinh trông rất gọn gàng sạch sẽ, da của cậu ta rất trắng, mặc đồng phục chỉnh tề, như nam chính dịu dàng bước ra từ hoạt hình.

Sở dĩ Trần Tùng Nghi đến đây là muốn xem xem người có thể đồng xếp nhất với cậu ta là ai. Châu Linh Lan nhìn thấy cậu ta đến thì như thấy cứu tinh: “Tùng Nghi, cậu nói đi, có phải cậu ngồi cùng phòng thi với Phong Thanh Việt không?”

Trần Tùng Nghi nhìn Phong Thanh Việt, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặt rất nhỏ, trên mặt còn có tàn nhang, một chiếc kính gọng đen to đùng che gần như toàn bộ khuôn mặt, phần tóc mái gọn gàng khiến cô trông rất ngoan hiền, vô hại, đôi môi hồng hơi mím lại.

Trần Tùng Nghi trông trắng trẻo nhưng lạnh lùng, cậu nhìn Châu Linh Lan mà chẳng tỏ vẻ gì: “Đúng vậy, tôi và cậu ấy thi cùng một phòng, nhưng tôi ngồi vị trí số 1, cậu ấy số 10.”