Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 13: Chắn đường




“Các người buông tôi ra! Đây là xã hội pháp trị! Hành vi này của các người là phạm pháp đấy.” Phong Thanh Việt vùng vẫy, giật lùi về đằng sau.

Anh Báo giả vờ ngạc nhiên: “Thế à? Ông mày sợ quá cơ. Điện thoại mày hỏng rồi, mày làm được gì bọn tao, há há há.”

Hễ kích động là đôi mắt của Phong Thanh Việt lại đỏ bừng lên, dù rằng cô không hề muốn khóc.

“Cút ra, các người đang chắn đường đấy.” Giọng nói hờ hững, trầm thấp của thiếu niên vang lên đằng sau khiến cho đám người khựng lại một chút.

Đôi mắt Phong Thanh Việt đỏ bừng, cô ngơ ngác nhìn người đang đi đến.

Anh Báo quay lại, nhìn thấy thiếu niên mặc áo khoác đen, mày mắt thanh tú, thần sắc thản nhiên, trên tay còn bưng bát mỳ nóng hổi.

Một tên đàn em đứng cạnh anh Báo nhận ra cậu, thấp giọng nói: “Anh Báo, đây là Giang Duật Dã, hay là chúng ta thôi đi?”

Anh Báo hơi nheo mắt, gã không cần biết cậu là Giang Duật Dã hay là Trần Luật Dã, dám xen vào việc của gã thì cũng phải biết mình có bản lĩnh hay không?

“Nó là cái thá...”

Còn chưa nói xong, anh Báo đã ăn ngay bát mỳ vào đầu, nước dùng và sợi mỳ trượt từ tóc gã xuống, để lại một đống hỗn độn dưới mặt đất.

Giang Duật Dã nheo mắt phượng, vẻ mặt vẫn thản nhiên lại tùy ý như cũ: “Đã bảo là các người đang chắn đường rồi.”

“Mẹ mày, muốn chết à!” Anh Báo lập tức nổi giận, định xông tới đánh Giang Duật Dã thì lại bị mấy anh em giữ chặt: “Anh Báo, chúng ta không đánh người này được đâu.”

Họ nhễ nhại mồ hôi, kéo anh Báo chuẩn bị rời đi.

Anh Báo cũng không phải dạng hiền lành gì, trực tiếp đẩy đám anh em ra, nắm cổ áo Giang Duật Dã, trừng mắt, ấn Giang Duật Dã lên cửa kính: “Mày muốn chết phải không? Đến Thành phố Lâm hỏi xem anh Báo mày là ai. Nhãi con miệng còn hôi sữa ra vẻ trước mặt ông cái gì?”

Giang Duật Dã bật cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Cậu hơi híp mắt, nhìn thấy chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất, khuôn mặt hờ hững: “Đây là địa bàn của anh Hiển, mày chắc chắn muốn gây chuyện ở đây chứ?”

Bình thường Phương Hiển khiêm tốn nhưng ở Thành phố Lâm này, chẳng có ai ngu mà đi gây chuyện trên địa bàn của anh ấy cả.

Anh Báo lạnh lùng liếc Giang Duật Dã một cái, bật cười rồi thả cậu ra. Gã chỉ vào mũi Giang Duật Dã: “Mày cứ đợi đấy cho ông, sau lưng ông có anh Long, để ông xem xem bên nào cứng hơn. Chọc ông, ông cho chúng mày biết thế nào là lễ độ! Anh em, chúng ta đi.”

“Ha.” Giang Duật Dã thấp giọng cười, chặn đường của anh Báo và đám đàn em. Cậu cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo phông màu đen bên trong. Giang Duật Dã tùy ý ném áo khoác lên quầy. Ngón tay thon dài của cậu đột nhiên tóm lấy đầu của anh Báo, ấn xuống quầy gây lên tiếng vang cực lớn.

Giọng nói lạnh lùng, tùy ý của Giang Duật Dã vang lên: “Đi cũng được, nhưng đền tiền điện thoại trước đã.”

Anh Báo bị đập cho hoa mắt chóng mặt, đầu như bị Giang Duật Dã bóp nát, đau đớn khiến cho khuôn mặt gã trở nên méo mó, không có sức để chống trả.

Đám anh em của anh Báo biến sắc, sợ hai bên đánh nhau thật, chúng gom góp mãi mới được 500 tệ rồi đặt lên quầy.

“Anh Giang, chúng em chỉ có bằng này, anh thấy được không?”

Giang Duật Dã liếc một cái, ném anh Báo cho chúng: “Mang theo anh ta cút đi, lần sau đừng có chắn đường ông, bằng không, chuyện không chỉ đơn giản là bị đập đầu như thế này đâu.”

Máu đỏ men theo thái dương anh Báo chảy xuống. Gã nhìn Giang Duật Dã và Phong Thanh Việt một cái rồi được anh em đỡ đi.

Màn náo động này kết thúc, người trong quán net mới thở phào một hơi.

Giang Duật Dã đi qua lấy áo khoác của mình, chuẩn bị rời đi.

Phong Thanh Việt chần chừ một lúc lâu mới nói: “Cảm ơn cậu.”

“Chậc.” Giang Duật Dã mất kiên nhẫn chậc nhẹ một tiếng. Cậu nghe câu cảm ơn từ Phong Thanh Việt nhiều đến mức chai cả tai rồi.

“Đừng tưởng bở, tôi có giúp cậu đâu.” Giang Duật Dã cười như không cười, liếc Phong Thanh Việt một cái, chỉ bát mỳ dưới đất: “Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn thì mời tôi ăn gì đó đi. Vì cậu mà bữa tối của tôi đi tong rồi.”

Phong Thanh Việt thực sự không muốn qua lại quá thân thiết với Giang Duật Dã. Cô do dự một lúc rồi mới nói: “Tôi đưa tiền cho cậu nhé, coi như là bồi thường cho lần này.”

Giang Duật Dã liếc Phong Thanh Việt, thấy cô còn đừng đờ ra đó, cách cậu một khoảng cách rất xa.

Nếu là cô gái khác thì có khi lúc này chỉ hận không thể dán lên người cậu ân cần hỏi han rồi ấy chứ

Giang Duật Dã không biết bản thân làm sao mà tự nhiên lại cảm thấy hơi bực bội, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của Phong Thanh Việt, giống như đưa tiền là đôi bên không còn nợ nần gì nhau vậy.

Kẻ vô ơn sống sờ sờ trước mắt, cậu cũng coi như là mở mang tầm mắt rồi.

Giang Duật Dã bất mãn bước lên vài bước, quả nhiên Phong Thanh Việt lập tức lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với cậu. Giang Duật Dã dừng chân, nụ cười lưu manh pha chút lạnh lùng: “Ông đây thiếu chút tiền đó của cậu sao?”

Giang Duật Dã mặc kệ sắc mặt của Phong Thanh Việt, quay người đi thẳng.

Phong Thanh Việt nhìn vết máu trên quầy, quả nhiên tính cách hung ác trong xương cốt Giang Duật Dã không hề thay đổi, hễ ra tay là đổ máu.

Ánh mắt cô lại chuyển đến 500 tệ mà mấy tên côn đồ kia góp lại ở trên bàn. Không thể phủ nhận, Giang Duật Dã đã giúp cô. Phong Thanh Việt thở dài một hơi, bà nội thường nói với cô, nhận ơn của người khác thì phải báo đáp họ, không được quên sơ tâm.

Phong Thanh Việt nhíu mày, vậy cô trả ân tình này, mời Giang Duật Dã ăn một bữa là được.

Phương Hiển đến quán net, tìm hiểu rõ ngọn nguồn sự việc xong liền ép Phong Thanh Việt nhận 1000 tệ để mua điện thoại mới. Dù sao thì chuyện này cũng xảy ra ở quán net, là chủ quán, đương nhiên anh ấy phải bồi thường chút phí tổn hại tinh thần rồi, may mà không làm con gái nhà người ta sợ hãi.

Trước đây quán net cũng xảy ra xung đột nhưng không đến mức độ như thế này.

Để đảm bảo an toàn về sau, Phương Hiển lại thuê thêm bảo vệ ngoài cửa quán net.

Mấy ngày cuối tuần, Phong Thanh Việt rất bận bịu, đi làm không khác gì vào thư viện học, lại còn có máy tính để cô lên mạng tìm tài liệu. Phong Thanh Việt thích làm quản lý quán net, công việc tốt như này đúng là có bắc đèn lên cũng không tìm thấy. Song, điều khiến cô phiền não là từ sau hôm ấy, Giang Duật Dã không đến quán net nữa, cô không thể mời cậu đi ăn.

Vì thế Phong Thanh Việt chỉ đành đợi đến lúc đi học để tìm cậu.

Chủ nhật, sau khi tan làm, nhân lúc trời còn chưa tối, Phong Thanh Việt đi mua một chiếc điện thoại thông minh tầm 1000 tệ, sau đó đến bệnh viện đón bà cụ Lâm về nhà.

Bác sĩ Lý dặn dò cô những điều bệnh nhân cần chú ý, Phong Thanh Việt ghi nhớ từng việc trong lòng.

Sắc mặt bà cụ Lâm không tính là rất tốt nhưng tình trạng sức khỏe đã tốt hơn mấy ngày trước.

Phong Thanh Việt nấu cháo rồi bón thuốc cho bà, bà cụ Lâm nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thứ Hai, Thành phố Lâm ấm áp trở lại sau hai ngày lạnh giá.

Phong Thanh Việt đạp xe, tiện đường mua một phần đồ ăn sáng.

Chỉ là đến phòng học, cô mới nhận ra mình phí công mua bữa sáng rồi, bởi vì Giang Duật Dã không đi học.

Mạnh Dư Dư ngửi thấy mùi thơm của tiểu long bao thì thèm đến chảy nước miếng. Đợi hai tiết cũng không thấy người đâu, Phong Thanh Việt bèn chia bữa sáng còn hơi ấm cho Mạnh Dư Dư.

Buổi trưa, ăn cơm xong thì Phong Thanh Việt bị Mạnh Dư Dư kéo đến sân thể dục cho tiêu cơm. Lúc này Châu Nhất Thắng đến tìm cô, cậu thở hổn hển nói: “Thanh Việt, lão Trương nhắn tôi báo cậu đến văn phòng một chuyến.”