Chi Chi

Chương 16




16

Chuyện Tiểu Hổ là nữ làm ta rung động không thua gì lúc ta biết Tiêu Cẩn Du thích thái giám.

Trước đó ta còn nghĩ rằng, nếu như nàng ấy không phải là thái giám, ta sẽ gả cho nàng ấy.

Nhưng bây giờ cho dù nàng ấy không phải là thái giám, ta cũng không thể gả được.

Từ khi biết nàng ấy là nữ, ta càng nhìn càng thấy nàng ấy giống nữ nhân.

Gương mặt thanh tú, dáng người thanh mảnh.

Nếu mặc trang phục nữ nhân, nhất định sẽ là một mỹ nhân.

“Tiểu Đức, mấy bữa nay sao ngươi cứ nhìn ta thế?” Tai của Tiểu Hổ hiện lên màu hồng hồng.

Bộ dáng càng trông giống nữ nhân hơn.

Vì sao trước đó ta lại không phát hiện ra chứ?

Ta cười khan mấy tiếng, “Tại ngươi đẹp mà.”

Hai tai Tiểu Hổ càng đỏ hơn nữa, vội vàng kiếm cớ chạy ra ngoài.

Hôm nay Tiêu Cẩn Du ở trong ngự thư phòng cùng với đại thần thương lượng chuyện chính sự, ta lén chạy ra ngoài định chạy đến ngự hoa viên chơi.

Nghe nói mấy hôm nay ở ngự hoa viên trăm hoa đua nở, cảnh sắc vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

Mới vừa bước ra khỏi cửa, chợt nghe thấy tiếng nói: “Hoàng thượng sủng ái thái giám, đối với hoàng gia đó chính là điều tối kỵ!”

Nếu ta đoán không sai, thái giám trong câu nói đó chắc là đang ám chỉ ta.

Ta thật đáng thương mà!

Ta chỉ là một công cụ mà Tiêu Cẩn Du dùng làm lá chắn thôi, thế mà bây giờ đã bị văn võ bá quan bắt đầu luận tội rồi.

“Nếu các khanh hôm nay chỉ vì điều này mà đến, vậy thì không cần phải tiếp tục nữa.” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Cẩn Du vang lên, lọt vào trong tai ta lại chỉ thấy ấm áp.

Nếu hôm nay không cần tiếp tục nữa, thì ta không cần đi dạo ngự hoa viên nữa vậy.



Thế mà ta lại không cảm thấy một chút đáng tiếc nào.

Nhưng các quan đại thần vẫn tiếp tục, các đại thần không còn khuyên Tiêu Cẩn Du loại bỏ ta nữa, bắt đầu chuyển qua khuyên hắn ban ân mưa móc.

Nhóm tú nữ đã tiến cung được mấy ngày, vẫn chưa có tú nữ nào được Tiêu Cẩn Du lâm hạnh, chuyện này đã kinh động đến cả triều đình.

Ta nghe được thù ngẩn ngơ, ý định đến ngự hoa viên dạo chơi cũng biến mất không còn một mảnh.

Cuối cùng Tiêu Cẩn Du đồng ý đêm nay sẽ tuyển một tú nữ hầu tẩm.

Các vị đại thần có được một câu trả lời tương đối hài lòng, mới từng người từng người thối lui khỏi ngự thư phòng.

Lần lượt từng ánh mắt rơi vào trên người ta giống như những chiếc kim độc đâm vào.

Ta một lòng muốn làm một hiệp nữ vì dân trừ bạo, kết quả lại phát hiện bạo quân kỳ thật không phải là một bạo quân.

Mà chính ta lại trở thành kẻ mị hoặc quân chủ, một hoạn quan người người mắng chửi.

Đêm đó Tiêu Cẩn Du đã điểm bài tử của một vị tú nữ để lâm hạnh.

Khi tú nữ được nâng đến tẩm cung của Tiêu Cẩn Du, ta lặng lẽ đứng bên ngoài cửa điện, nhìn thấy bọn họ đưa người vào trong.

“Trong lòng bệ hạ có ngươi.” Toàn công công đứng ở bên cạnh ta, giọng nói nhẹ nhàng an ủi.

Lúc đầu ta cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng khi nghe hắn nói, ta lại cảm giác trong lòng ê ẩm.

Trong lòng Tiêu Cẩn Du không có ta, ta biết.

Nhưng những lời đồn đại ngày ngày quanh quẩn bên tai ta, như trở thành thói quen, có đôi khi lại cảm thấy những lời đồn đó còn không quá khó nghe như lúc đầu nữa.

Ta có thể tưởng tượng được ngày mai trong cung lời đồn sẽ biến thành Tiêu Cẩn Du có mới nới cũ, sủng hạnh một vị tú nữ, nghĩ đến đó trong lòng ta đã thấy khổ sở.

Nhưng trước khi nỗi buồn của ta kịp tan biến, vị tú nữ vừa mới được nâng vào đã được người ta nâng ra.

Sau đó Tiêu Cẩn Du lại gọi ta vào.

Hắn vừa mới tắm rửa xong, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra những đường cong thân thể rắn chắc cường tráng.

“Đẹp không?” Tiêu Cẩn Du ngồi xuống giường bên cạnh, thấy bộ dạng ngây ngốc sững sờ của ta thì bật cười.



Ta nhất thời khí huyết dâng trào, trong đầu như bị hồ dính đặc lại: “Có…Có chút.”

Chỉ là hình như hơi nhanh, lúc này mới chỉ là thời gian chưa đến nửa chén trà, mà tú nữ đó đã được nâng ra ngoài.

Thật sự là có hơi nhanh.

“Mang một ít rượu đến đây.” Tiêu Cẩn Du nói với ta.

Ta hiểu mà.

Có lẽ chính hắn cũng không thể tiếp nhận được mình quá nhanh đến như thế, muốn mượn rượu để tiêu sầu cũng là chuyện bình thường.

Ta nhanh chóng đi ra ngoài truyền mang rượu đến, cũng chu đáo dặn mang đến thêm một ít đồ nhắm rượu.

Đồ mang đến được đặt trên chiếc bàn trà giữa giường của Tiêu Cẩn Du.

Ta ở một bên châm rượu cho Tiêu Cẩn Du, một bên lựa lời an ủi: “Bệ hạ oai hùng vĩ ngạn, so với bên ngoài đã tốt hơn không biết bao nhiêu người rồi.”

Tiêu Cẩn Du vừa mới nâng chén rượu lên, tay run một cái, rượu mới châm trong chén tràn hết một nửa ra ngoài.

Nam nhân có lẽ không thích người khác nghị luận về vấn đề này đâu nhỉ?

Ta nhanh chóng thay đổi thành cách nói khác: “Ngày mai đổi một tú nữ khác chắc sẽ tốt thôi.”

Đổ hết tất cả sai lầm lên tú nữ, ta thật quá tri kỷ mà.

Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn ta, rồi duỗi tay ôm ta vào trong ngực.

Trong không khí tràn ngập mùi rượu tinh khiết, còn chưa bắt đầu uống rượu nhưng người đã có chút say.

“Đổi thành ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?” Tiêu Cẩn Du cúi đầu nhìn ta, đôi môi mỏng đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Điên rồi điên rồi.

Hắn vậy mà lại thực sự thích thái giám.

Ta cũng điên rồi.

Ta thế mà lại cảm thấy sẽ rất tốt nếu được thay thế vào đó.