Chỉ Cần Em Thôi

Chương 57: Giúp anh




Editor: Saki

Mãi cho đến trước khi chủ động giữ chặt cổ tay Trần Kỵ, Chu Phù đều ngại ngùng xoắn xuýt.

Ở một số chuyện, thật ra cô biết rất ít.

Trước kia cô được bảo vệ quá tốt, không có cơ hội đi tìm hiểu, sau đó là mỗi ngày bận rộn kiếm sống, không có thời gian và sức lực để tìm hiểu.

Cũng không cần thiết.

Sau đó lại gặp Trần Kỵ một lần nữa.

Chỉ là cho tới nay, thái độ của anh đối với mình dường như cũng không có gì thay đổi so với tám năm trước.

Luôn nói cô tuổi còn nhỏ, không bằng ba tuổi, thậm chí mở miệng một tiếng là gọi nhóc con.

Cô vốn tưởng rằng đây thật ra là biểu hiện của anh đối với mình không có bao nhiêu hứng thú.

Nhưng đã dính chặt vào nhau trong một thời gian dài, dần dà liền có thể hiểu được, hình như cũng không phải không có hứng thú.

Ít nhất hai người ăn ý mà bắt đầu cùng phòng chung giường sau mỗi buổi buổi sáng sớm, phía sau cô đều có thể cảm nhận được nhịp đập của đàn ông.

Mạnh mẽ lại mãnh liệt.

Nhưng một bước tiến xa hơn lại chưa từng có.

Mỗi lần say sưa ôm hôn môi, thậm chí sau khi da thịt dán vào nhau, anh luôn giữ được lý trí vào phút cuối, rút người ra kịp lúc.

Sau đó liền có thể nghe được tiếng nước tí tách từ toilet truyền đến.

Cho dù nhịn đến khó chịu, Trần Kỵ cũng chưa từng thật sự muốn cô thay mình giải quyết.

Khi đó anh bất đắc dĩ nói không nỡ.

Chu Phù chỉ cảm thấy có lẽ là chưa đủ thích, cho nên không cần thiết.

Có uất ức cũng có mất mát.

Nhưng đêm nay, anh ở dưới mưa to quỳ một gối trước mặt mình, Chu Phù nhìn thấy anh từ trước đến nay không gì không làm được, nhưng bởi vì lo lắng không tìm lại được mình, trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sợ hãi.

Giọng nói khàn khàn, thậm chí mang theo run rẩy.

Anh nói nếu cô không còn, anh phải làm sao bây giờ, anh nhất định sẽ không chút do dự mà đi cùng cô.

Anh sợ trên đường Hoàng Tuyền không ai có thể hầu hạ cô tốt.

Trên đời này sợ không có người giống Trần Kỵ, không hề giữ lại mà trút hết tình yêu cho mình.

Anh nói không nỡ, đó là không nỡ.

Chu Phù buồn cười phát hiện, việc này nếu không phải do mình chủ động, sợ là Trần Kỵ cưỡng ép nhịn cả đời.

Cho dù quay về cũng nhịn đến mức khó khăn.

Chỉ là việc này do cô bắt đầu, ít nhiều vẫn có chút thẹn thùng, lá gan kia của cô nói cho cùng vẫn rất nhỏ.

Tắm rửa lề mà lề mề, không yên lòng.

Rầu rĩ có nên gọi anh hay không.

Lại rầu rĩ nên mặc quần áo vào rồi kêu, hay là không cần.

Dù sao nếu là muốn làm chuyện gì đó, mặc quần áo có vẻ dư thừa không.

Cô gái nhỏ do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, một câu “Trần Kỵ” rụt rè thốt ra.

Thật ra âm lượng của cô cực nhỏ, ra khỏi miệng liền nhịn không được mặt đỏ tới mang tai nổi lên ý hối hận.

Nhưng mà Trần Kỵ canh giữ ở ngoài phòng tắm cách đó không xa, đối với nhất cử nhất động của cô đều vô cùng quan tâm, giọng nói cho dù nhỏ hơn nữa, anh cũng có thể nghe thấy.

Khi tiếng bước chân của người đàn ông dần dần tới gần, Chu Phù căng thẳng đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, cụp mắt nhìn một phát là thấy hết bản thân, xấu hổ tột đỉnh. Trong lúc hoảng loạn, cô tiện tay kéo áo choàng tắm treo trên tường xuống, quấn lên người mình.

Thật ra thì tắm xong, trên người còn dính bọt trắng mịn.

Nhưng trong chốc lát cô không chú ý được nhiều như vậy.

Trong nháy mắt tay người đàn ông đưa vào, cô gái nhỏ kiên trì nắm lấy.

Những gì cô có thể làm đại khái cũng chỉ giới hạn ở đây.

Lòng bàn tay cô gái nhỏ ướt sũng, không biết là nước hay mồ hôi.

Cũng may Trần Kỵ không nỡ làm cho cô khó xử.

Trong nháy mắt người đàn ông đẩy cửa vào, Chu Phù bất giác buông lỏng sức lực trên tay.

Một giây trước là cô kéo anh, một giây sau, cô chỉ cảm thấy xương bả vai sau lưng đụng vào mặt sứ lạnh như băng.

Hai cổ tay nhỏ yếu bị một bàn tay lớn của Trần Kỵ nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay, giam cầm trên đỉnh đầu.

Đây dường như là lần đầu tiên anh đối với mình thô bạo ngang ngược như vậy, không chút nể tình nào.

Nhưng cô không có một chút uất ức, chỉ là trái tim khống chế không được đập thật nhanh, mỗi một tế bào trên người đều căng thẳng và chờ mong.

Cô chưa từng thấy ánh mắt Trần Kỵ lúc này, con ngươi đen nhánh, thâm thúy, ánh mắt như sắp toé lửa, giống như có thể nhìn thấu cô, nhen nhóm ánh lửa.

Một giây sau, sự ẩm ướt thô ráp bá đạo rơi vào cái cổ trắng nõn mịn màng của cô.

Anh như thường lệ gặm nhấm nơi anh yêu thích nhất.

Chu Phù bị ép ngẩng đầu lên, hô hấp đều trở nên nặng nề.

Một lát sau, người đàn ông từ cổ cô hơi ngẩng đầu lên, kéo khóe môi cười nhạt ra tiếng, tiếng cười quanh quẩn bên tai, ngón tay thon dài ôm lấy cổ áo choàng tắm trắng tinh khiết của cô, giọng nói trầm trầm mang theo chút khàn khàn “Bọt cũng chưa tắm sạch, muốn quần áo cái gì?”



Sơ hở nhỏ của cô bị anh dễ dàng bắt được.

Chu Phù khẽ cắn môi, không biết nên đáp lại như thế nào liền “A” một tiếng.

“Vậy thì thật tốt.” Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, “Cùng nhau, ông đây thay em tắm.”

Vừa dứt lời, Chu Phù chỉ cảm thấy dưới thân nhẹ nhàng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông ôm bên hông mình, mặt không đổi sắc ôm cô từ bên tường lên mặt bàn trơn bóng của chậu rửa mặt.

Dễ như trở bàn tay, nhìn không tốn sức chút nào.

Hai tay Chu Phù bất giác nắm chặt trên vạt áo của anh, sau khi tiếp xúc với bồn rửa tay, lại buông xuống chống ở hai bên theo bản năng.

Trần Kỵ rũ mắt, ánh mắt lập tức ảm đạm, bàn tay to tìm kiếm phía sau cô, gấp gáp mở vòi hoa sen, những giọt nước ấm áp đột nhiên đổ xuống.

Chu Phù căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, mặc cho anh sắp xếp.

Tay cô gái nhỏ lại bị anh nắm chặt, đưa tới đó, giọng nói mang theo chút quyến rũ: “Tự em làm đi.”

“…” Chu Phù chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Trần Kỵ Shhh lên một tiếng, cười xấu xa: “Sao lại nóng như vậy chứ.”

“Nước, nước sao?”

“Lòng bàn tay của em.”

“…”

Sau khi giày vò toàn bộ, anh kéo khăn mặt qua, tỉ mỉ thay cô lau chùi chu toàn, giơ tay cầm áo choàng tắm mới mặc vào thay cô.

Người đàn ông vẫn đứng giữa hai chân cô như cũ, hơi khom lưng, đuôi mắt rũ xuống, tỉ mỉ thắt dây buộc bên hông cho cô.

Lông mi Chu Phù khẽ run lên, khó hiểu ngước mắt nhìn anh: “Sao lại thế?”

Mới cởi xong, sao lại mặc vào.

Trần Kỵ cong môi cười, khẽ liếm môi, giả bộ nghiêm túc nói: “Quà tốt như vậy, phải tỉ mỉ tháo bao bì ra một lần thì mới có cảm giác nghi thức chứ.”

Chu Phù: “…”

Rốt cuộc là lần đầu tiên, cho dù hứng thú đã lên đầu, Trần Kỵ cũng không nỡ để cô làm điều đó trong phòng tắm.

Anh ôm cô về phòng ngủ.

Không quá thương hương tiếc ngọc mà ném lên giường, sau đó không cho cô bất kì thời gian phản ứng nào, trong nháy mắt nghiêng người mà lên.

Nhưng mà nụ hôn trong dự đoán cũng không rơi vào trên cổ.

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng vén vạt áo choàng tắm của cô, một giây sau, Chu Phù chỉ cảm thấy đầu lưỡi thuộc về anh đang nhẹ nhàng liếm mình.

Cô chưa từng có trải nghiệm như vậy, kinh ngạc không khống chế được gọi tên của anh: “Trần Kỵ…”

“Anh không cần như vậy…”

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông từ phía dưới truyền tới, nặng nề: “Nên như vậy.”

Đáy mắt Chu Phù nổi lên một tia chua xót, dịu dàng nói: “Lát nữa… Em cũng giúp anh.”

Trần Kỵ chỉ cười khẽ một tiếng: “Chuyện này không cần có qua có lại đâu, anh không nỡ.”

Cả người Chu Phù run rẩy, ngón tay xanh xao dò vào mái tóc đen rối bù của anh theo bản năng.

Thật lâu sau, Trần Kỵ một lần nữa đứng lên, một tay chống lên bên má cô, sau đó cúi xuống, ngang ngược bịt kín môi cô: “Mùi hương của riêng em”.

Chu Phù: “…”

Nụ hôn dài dằng dặc dường như cướp đi tất cả hơi thở của cô, hai mắt cô gái thất thần, mắt thấy anh từ trên người mình lại cách ra chút khoảng cách, dường như đưa tay đến đầu giường tìm kiếm cái gì đó.

Một lát sau, anh lấy ra một miếng vuông nhỏ, cắn vào trong miệng nhanh nhẹn xé rách, sau đó tùy ý ném bao bì sang bên cạnh, cúi đầu xuống.

“Mẹ nó, mua size nhỏ rồi.”

Chu Phù: “…”

Một giây sau, Chu Phù chỉ cảm thấy có sức nóng mạnh mẽ nào đó đang chống lại mình.

“Em nghĩ kĩ chưa?” Trần Kỵ khàn giọng.

Tim Chu Phù đập như nổi trống, cắn môi gật đầu.

“Chu Phù, em có biết trong tiếng địa phương Kim Đường nói anh thích em, phiên dịch thành tiếng phổ thông phải nói thế nào không?” Người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi.

Chu Phù nín thở không lên tiếng, chợt nghe anh nói tiếp: “Anh muốn em.”

Lông mi cô gái khẽ run, giọng nói tinh tế yếu ớt: “Em, muốn cho anh.”

“Được.”

“Là em nói đó.”

Trần Kỵ lúc này cúi người xuống tăng thêm chút sức mạnh.

Sự khác thường kì lạ khiến cho Chu Phù bất giác siết chặt hơn.

Người đàn ông cúi đầu cười, trong giọng nói mang theo chút không đứng đắn dỗ dành: “Bình tĩnh nào, em yêu, mở ra một chút, để anh đi vào.”

Ra vào, va chạm, run rẩy, thút thít.

“Đau không?”

“Anh nhẹ một chút!”

“Như vậy hay là như vậy?”



“…”

Cô gái nhỏ bị ép ngửa đầu, đường nét cổ thon dài như thiên nga lưu loát mềm mại, mồ hôi nhỏ từ cổ chảy xuống tới xương quai xanh, thất thần khẽ nhếch môi, ánh mắt mê ly.

Trong nháy mắt sau khi lên đỉnh, Trần Kỵ khẽ cúi người xuống, môi mỏng tiến đến vành tai nóng bỏng của cô, khàn giọng: “Mẹ nó, ông đây đã sớm muốn chơi em như vậy rồi.”

Hơn bốn giờ sáng, Chu Phù mềm mại như không xương, mặc cho Trần Kỵ ôm vào lòng.

Hơi thở của hai người còn chưa đều.

Chu Phù vừa mệt vừa buồn ngủ, bỗng nhiên nhớ lại mấy tiếng trước, Trần Kỵ nói, ông đây có rất nhiều cách làm cho em ngủ.

“…”

Anh quả nhiên nói được làm được.

Trên mặt cô gái nhỏ, không biết là nước mắt hay mồ hôi, cô cố chống mí mắt, muốn trò chuyện với anh, sau lưng dán ở trên lồng ngực nóng bỏng của anh, giọng nói mềm mại cũng hơi khàn khàn “Trong nhà sao lại có cái đó?”

“Cái gì” Trần Kỵ lúc này tâm tư còn ở trên người cô, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo trên cánh tay cô, nhất thời không kịp phản ứng.

“Bao cao su…”

Người đàn ông thân mật ngậm vành tai mềm mại của cô, rầu rĩ nói: “Lúc mới đi siêu thị, anh thuận tiện mua luôn.”

Chu Phù: “…”

“Thì ra khi đó anh đã có suy nghĩ này…”

“Hả? À, vậy em hiểu lầm rồi.”

Chu Phù mở to mắt: “?”

Trần Kỵ lười biếng nói: “Nói đúng ra thì tám năm trước anh đã có suy nghĩ này rồi.”

Chu Phù: “…”

“Em có đau không?”

“Có một chút…” Lúc mới bắt đầu sẽ có một chút, nhưng cô cảm giác được, anh sợ mình là lần đầu tiên nên đã cố gắng kiềm chế sức lực, vì vậy cũng không khó để chịu đựng, phía sau rất nhanh liền thích ứng.

Giọng nói Trần Kỵ mang theo chút lưu manh: “Để anh xem nào.”

Nói xong định táy máy tay chân.

Chu Phù mạnh mẽ đè tay anh xuống, hai má đỏ bừng: “Em không sao…”

“Ồ, không sao à…” Người đàn ông kéo dài giọng.

Chu Phù trong nháy mắt cảm nhận được nhịp đập của anh, cô kinh ngạc há miệng: “Anh ra ngoài đi…”

“Gấp cái gì, để anh ở lại một lát đi.

“…”

Nhưng mà lời đàn ông nói trên giường, rốt cuộc đều là gạt người.

Cho dù là Trần Kỵ, cũng là như thế.

Bàn tay to của anh dò tới đầu giường, hình như lại sờ một miếng vuông nhỏ trở về.

Chu Phù nhịn không được nói: “Sao anh còn ——”

“Mẹ nó, ông đây nhịn tám năm rồi.”

Chu Phù cắn môi dưới: “Trước đây anh chưa từng làm sao?”

“Có cái rắm.” Trần Kỵ đã xé bao bì, “Nếu làm rồi thì có thể mua nhầm size sao.”

Vậy kỹ năng kia sao có thể! Thuần thục như vậy chứ!

Trần Kỵ tiếp tục nói: “Ngay cả thứ này cũng là lần đầu tiên mua, người nước ngoài cũng không được, rõ ràng đã chọn loại lớn nhất để lấy rồi.”

Chu Phù: “…”

Lúc này cô gái nhỏ đã sớm không còn sức lực, chỉ có thể mặc cho anh hết lần này đến lần khác sắp xếp.

Lẩm bẩm thút thít nặn ra hai chữ “Nhẹ chút”.

Mà anh chỉ lưu manh đáp lại một câu “Sâu một chút thì em mới có thể thoải mái.”

Chu Phù: “…”

Thật lâu sau, nước mắt cô gái nhỏ không ngừng rơi, Trần Kỵ dường như bỗng nhiên có lương tâm và bắt đầu dỗ dành: “Em yêu, em nói những lời dễ nghe đi, không chừng anh mềm lòng rồi.”

Tâm tư Chu Phù vốn đơn thuần, chuyện này lại là lần đầu tiên, hơn nữa đối với Trần Kỵ, từ trước đến nay cô tín nhiệm vô điều kiện, xui xẻo liền bị anh lừa gạt, kéo theo giọng nói hơi khàn khàn, mềm mại nói không ít lời dễ nghe.

Anh trai, A Kỵ, những gì nên gọi đều gọi một lần.

Nhưng mà đến cuối cùng, đổi lại là anh làm trầm trọng thêm.

Cô gái nhỏ uất ức bĩu môi, dùng hết sức lực mắng một câu: “Đồ lừa đảo!”

“Đâu có lừa?” Đầu lưỡi người đàn ông lưu manh đẩy đẩy gò má, “Anh trai quả thật mềm lòng, nhưng… Phía dưới thật sự không mềm được.”

Chu Phù: “…”

 

------oOo------